[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 39. Chân tướng

Tác giả: tomyalllove

Tâm trạng Mẫn Doãn Kỳ lên xuống như chiếc xích đu, cậu đá mấy hòn sỏi dưới chân, nhìn mãi mũi chân ngoe nguẩy của mình. Năm giờ chiều, đáng ra giờ này cậu đang ở xưởng buôn tiếp tục phân loại giấy tờ hay may mắn được Kim Nam Tuấn thả về sớm, còn ngồi đây trông chừng Điền Quang Anh và bạn nó hí hửng chơi đùa không nằm trong lịch trình dự kiến của Mẫn Doãn Kỳ.

Lại nói đến Điền Quang Anh, từ lúc Mẫn Doãn Kỳ phải đi theo ông chú kì lạ học tập thì nó chẳng biết tìm ai để chọc. Mấy đứa trẻ trong thị trấn tuy không thích Điền Quang Anh vì sự hiện diện của cậu làm bọn nó mất sạch số kẹo cá cược trong hầu hết cuộc đua diều hay chơi giải đố, nhưng đối với kẻ chuyên đầu têu mấy trò nghịch ngợm đây sẽ là sự thiếu thốn về niềm vui. Bỏ ngủ trưa để lén đi chơi đã biến mất khỏi danh sách của Điền Quang Anh, nó chuyển sang bám riết lấy Phác Trí Mân chẳng có mục đích, hễ làm bài xong lại đi tìm Phác Trí Mân cho bằng được.

"Anh đừng ngồi đây rồi chường cái mặt dài thượt như vậy, có ai bắt ép anh phải đi theo tôi đâu."

Mẫn Doãn Kỳ bặm môi, cậu cũng có muốn ở đây xem mấy đứa con nít ngồi thành vòng tròn trên đất chơi trò chỉ điểm gì đâu, là Kim Nam Tuấn đặc biệt nhờ cậu, nói nhờ nhưng nó còn hơn như vậy. Mắt phải giật làm Mẫn Doãn Kỳ nhấp nhổm không yên, chẳng rõ nguyên cớ vì sao trời chưa sáng hẳn đã thấy cậu Cả sóng vai cùng Phác Trí Mân. Lúa chưa được gặt đồng nghĩa với Phác Trí Mân chưa được về Điền phủ, Mẫn Doãn Kỳ mải thắc mắc quên mất hỏi cậu Cả mấy chuyện gần đây.

"Không ai ép nhưng đó là nghĩa vụ của tôi."

"Cho phép anh nghỉ ngơi đấy-" - Tiếng cãi nhau chí chóe của đám nhóc thu hút sự chú ý của Điền Quang Anh. Một tên nhóc to con cầm một vốc kẹo đầy giơ lên cao, bên cạnh là Lý Nhất Vương mặt mày đỏ gay cố nhảy lên lấy. Cảnh tượng tiếp theo triệt để khiến Mẫn Doãn Kỳ sững sờ. Trước tiếng quát của Điền Quang Anh, bọn nhóc xì xầm một hồi rồi ngồi thành vòng tròn như cũ, tên to con cũng chia cho tên nhóc tóc xoăn nửa số kẹo.

"Anh muốn đi chơi cũng được, coi như đây là ngày nghỉ của anh đi." - Điền Quang Anh thu hồi vẻ hung dữ, tiếp tục nói với Mẫn Doãn Kỳ.

"Tôi đang nghỉ ngơi đây còn gì?" - Lời đề nghị hấp dẫn cũng không lung lay nổi Mẫn Doãn Kỳ, cậu bĩu môi, ngay sau đó lại lôi Điền Quang Anh ngồi xuống cạnh mình. "Đứa đang chí chóe đó tôi chưa thấy bao giờ, người mới chuyển tới hả?"

"Bạn học cùng lớp, ngồi cùng bàn."

"Giờ là chơi chung sân, ăn chung mâm à?"

"Đã ăn chung bao giờ đâu, lần nào cậu ta cũng thò mất mấy cái bánh tôi mang theo." - Điền Quang Anh trợn mắt, bắt chéo chân ngán ngẩm.

Mẫn Doãn Kỳ sờ cằm gật gù, mừng cho Điền Quang Anh đã tìm được một người bạn. Cậu sợ với tính tình dở dang của Điền Quang Anh thì mãi không có bạn chơi cùng, may sao vẫn có đứa nhóc bẻ gãy gai giấy xung quanh, chịu khám phá con người thật sự của cậu Út nhà họ Điền.

.

Điền Chính Quốc lần nữa cùng Điền Cẩm Tú tới bệnh viện, lần này bọn họ đã hẹn trước nên được đưa tới phòng của vị bác sĩ hôm nọ. Điền Cẩm Tú mặt mày rạng rỡ chăm chú lắng nghe bác sĩ dặn dò những vấn đề chăm sóc thai nhi trong vài tuần đầu, thỉnh thoảng nhìn qua Điền Chính Quốc bằng đôi mắt tràn ngập hạnh phúc.

Đối với sự vui vẻ của Điền Cẩm Tú, Điền Chính Quốc không muốn làm cô mất hứng, nhẹ nhếch môi rồi lại tập trung vào lời bác sĩ. Đáy mắt anh xoáy sâu vào vị bác sĩ đang không ngừng nhắc nhở chế độ sinh hoạt và ăn uống dành cho thai phụ như khóa chặt mọi lời nói của gã. Cảm nhận được ánh mắt khác lạ của Điền Chính Quốc, vị bác sĩ ngập ngừng.

"Cho hỏi anh nhà đây đã nhớ kĩ những điều tôi vừa nói chưa?"

"Xin lỗi nhưng có lẽ tôi đã bỏ sót vài điểm quan trọng, đành làm phiền bác sĩ nói lại cho tôi thật rõ ràng từng điều một vậy."
Điền Cẩm Tú ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, khóe miệng luôn giữ một độ cong đẹp đẽ. Cô có nằm mơ cũng không ngờ Điền Chính Quốc vì đứa bé mà chủ động hỏi bác sĩ, nhưng đây là lưu ý cho thai phụ, Điền Cẩm Tú hoàn toàn có quyền nghĩ anh quan tâm mình. Nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm đất, ngay cả tự nhiên cũng phải tuân theo đạo lí này thì một con người bằng xương bằng thịt cũng không thể làm khác.

Điền Cẩm Tú vô cùng tự nhiên khoác tay Điền Chính Quốc, anh cũng để yên, còn quay sang đưa cho cô tờ giấy viết tay chi chít thông tin bổ ích.

"Nhớ kĩ mấy thứ viết trong này, không thích ăn gì thì bảo người làm, cũng đừng ăn món nào nhiều dầu quá."

Không lời nào có thể diễn tả tâm trạng của Điền Cẩm Tú lúc này, Điền Chính Quốc đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từng chút nhóm lên ánh sáng trong cô. Lần đầu được nếm trải vị ngọt trong tình yêu của bản thân, dư vị mang đến làm Điền Cẩm Tú chìm đắm không muốn dứt ra.
Hoàng hôn nhuộm hồng, nhuộm tía bầu trời. Điền Phủ hôm nay bữa tối nấu nhiều hơn bình thường, nghe nói là do Điền Chính Quốc căn dặn. Phác Trí Mân không nghĩ ngợi gì nhiều, vẫn việc mình mà làm, nấu xong bèn lẻn ra sau giàn hoa leo. Cậu buông cây bút trong tay, cẩn thận gấp lại mảnh giấy cho vào túi áo, qua kẽ hở nhìn thấy bóng dáng bận bịu của đám người làm dọn thức ăn lên nhà trên.

"Điền Quang Anh đâu? Gọi nó xuống ăn cơm." - Bà Tư ra lệnh cho tên người làm vừa đặt bát canh xuống bàn.

"Điền Quang Anh có việc phải ở lại trường, có Doãn Kỳ đi theo nó rồi." - Điền Chính Quốc ngồi vào bàn bên cạnh bà Cả, chờ đợi ghế được lấp đầy.

Ông Điền hài lòng nhìn mâm cơm, rất ít khi gia đình có dịp đông đủ như lúc này, không khí trên bàn cơm hài hòa đến mức người ngoài nhìn vào sẽ phải cảm thán. Gia sản nhiều, vợ đẹp con ngoan lại tài giỏi, không ít người đàn ông mong muốn được như ông Hội đồng Điền.
"Mọi người ăn nhiều vào, bữa cơm hôm nay không có sơn hào hải vị gì nhưng sẽ giúp chống được cơn đói đấy." - Điền Chính Quốc lại cười, ai nấy đều nghĩ anh có vấn đề, ngay cả bà Ba cũng kín đáo ái ngại nhìn Điền Chính Quốc.

"Chính Quốc có chuyện vui hay sao tự dưng lại nói đùa thế." - Bà Tư dù dè chừng Điền Chính Quốc, nhưng mấy ngày qua Điền Chính Quốc vẫn không có động tĩnh gì, ngược lại còn đưa con bà đi khám thai đã làm bà tin tưởng Điền Cẩm Tú bắt được thóp Điền Chính Quốc, do đó lời nói của bà cũng tự tin hơn hẳn.

"Câu đó là dành cho mẹ đó mẹ Tư."

Bà Tư tức đến tay cầm đũa hơi run lên, Điền Chính Quốc châm ngòi với nụ cười hiền lành giả tạo đó nên bà không thể làm gì được. Điền Minh Tuấn nhìn Điền Chính Quốc, anh biết rõ ràng Điền Chính Quốc với Phác Trí Mân có chuyện. Anh không hỏi Phác Trí Mân hay nghe ngóng gì từ Mẫn Doãn Kỳ, những gì họ phải trải qua sẽ càng thắt chặt tình cảm với nhau, tất cả đều phụ thuộc vào duyên số.
"Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói." - Khi mọi người dần buông đũa, Điền Chính Quốc trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày. "Cả mọi người nữa, tôi nghĩ ai cũng nên ở lại nghe vì đây không hẳn là vấn đề của riêng tôi."

Bàn lớn cơm canh thịnh soạn được thay bằng mấy ly nước lọc. Không khí đột nhiên rơi vào ngột ngạt khi không ai nói nhau một lời, chỉ có vài ánh mắt khó hiểu xen lẫn tò mò đều được đặt trên người Điền Chính Quốc. Điền Cẩm Tú lo sợ nắm chặt vạt váy dưới bàn, Điền Chính Quốc muốn công khai lại không chịu nói trước, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý cơ mà.

"Mọi người đang chờ con đấy." - Bà Cả cũng muốn biết vì chuyện gì mà Điền Chính Quốc lại nghiêm trọng như vậy.

"Không biết ở đây có ai từng nghi ngờ xuất thân của mình chưa?" - Từng biểu cảm của mỗi người được Điền Chính Quốc thu vào tầm mắt, Điền Minh Tuấn cau mày, cố hiểu Điền Chính Quốc đang nghĩ gì nhưng người đối diện chỉ bày ra vẻ chuyện không liên quan đến mình. Điền Chính Quốc quét mắt một lượt khắp bàn, cuối cùng dừng lại trên người bà Tư. "Tôi tin chắc bà có điều muốn nói nhỉ, mẹ Tư?"
"Ý con là sao Chính Quốc? Ai cũng có việc cần làm, không có thời gian ngồi đây nghe mấy câu đùa nhạt thếch của con đâu." - Bà Tư có tật giật mình, vừa nghe đã biết Điền Chính Quốc ám chỉ điều gì.

"Tôi đang nói thật thì làm sao vui được. Ba, con xin lỗi nhưng e rằng ba phải hỏi lại người được ba cưới hỏi đàng hoàng, của hồi môn đầy đủ đã làm ra loại chuyện gì mới được."

"Đừng có nói xằng bậy." - Bà Tư nghiến răng quát Điền Chính Quốc.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" - Giọng ông Điền không lớn nhưng có sức nặng, bà Tư giây trước còn lớn tiếng liền câm như hến.

"Nếu bà không chịu nói thì để tôi thay bà vậy, nhân lúc có đủ người ở đây tôi muốn cho họ thấy bộ mặt thật của bà. Nếu người ngoài biết được đứa con gái duy nhất của ông Điền lại là con của vợ ông và người đàn ông khác thì sẽ thế nào nhỉ?"
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về bà Tư và Điền Cẩm Tú. Điền Túc hết nhìn mẹ mình lại nhìn Điền Cẩm Tú, hắn đá chân cô nhưng không nhận lại phản ứng nào. Đôi vai Điền Cẩm Tú run rẩy, mắt không dám nhìn vào ai chỉ có thể chăm chăm vào ly nước trên bàn.

"Ăn có thể ăn bậy nhưng nói bậy đổ oan cho người khác sẽ bị trời phạt đấy. Đừng nghĩ có vài công lao với xưởng buôn là có thể gắp lửa bỏ tay người." - Bà Tư cố giữ bình tĩnh, Điền Chính Quốc biết được chuyện này thông qua Điền Cẩm Tú, không hề có gì để thuyết phục ông Điền.

"Tôi đã để một cái thang cho bà biết đường đặt chân, nhưng hết lần này tới lần khác bà lại bỏ mất cơ hội. Bà muốn bằng chứng đúng không, tôi có cái này cho bà xem, nhìn thật kĩ vào."

Một tên đàn ông thấp lùn ăn mặc tầm thường, vẻ mặt lấm lét ngó nghiêng xung quanh bước vào khiến bà Tư sợ hãi, bà cười lớn.
"Đưa đại một người lạ về nói là bằng chứng, xem ra ông phải coi lại niềm tin của mình đặt ở chỗ nào rồi ông Điền ạ."

Điền Chính Quốc không nói gì, đứng lên bước ra phía cửa gọi, lại thêm một người khác bước vào. Người này đeo cặp kính vàng có dây vòng qua cổ, trên tay là hai túi giấy vàng nhạt, hắn lễ phép cúi chào.

"Là người trong cuộc," - Điền Chính Quốc liếc gã đàn ông, nhận lấy một túi giấy đưa tới trước mặt ông Điền. "Đây là kết quả xét nghiệm huyết thống, nếu ba không hiểu chỗ nào có thể hỏi bác sĩ Kim đây."

Cạnh tên Điền Cẩm Tú là tên một người khác, dòng chữ trùng khớp 99,99% hiện hữu rõ ràng trên nền giấy trắng tinh. Ông Điền là người quan tâm đến tin tức cũng như các vấn đề trong xã hội, ông đã nghe qua phương pháp xét nghiệm cha con này, có điều không ngờ bây giờ lại được cầm trên tay.
"Y học ngày càng tiến bộ, có rất nhiều bí mật bị vạch trần do nó rồi, ông Điền cứ yên tâm là kết quả này không thể sai được đâu ạ." - Kim Thái Hanh nói một câu lại gật nhẹ đầu.

Gã đàn ông lúc đầu còn già mồm nhất quyết không nhận, từ chối cái giá Điền Chính Quốc đưa ra vì nghĩ sẽ dùng việc này tống tiền bà Tư đến hết đời. "Một là cầm lấy tiền và nói sự thật, hai là đợi chủ nợ đến nhà, ông chọn đi." Một câu của Điền Chính Quốc chọc trúng chỗ đau, thành công bắt được gã cờ bạc đến làm nhân chứng sống.

"Có đúng không bà?" - Ông Điền nắm chặt tờ giấy xét nghiệm. "Tôi hỏi có đúng là Cẩm Tú không phải con tôi không?"

Giấy trắng mực đen còn gì chối cãi, phấn son cũng không che nổi gương mặt tái nhợt của bà. Mười tám năm cố gắng chôn vùi bí mật giờ đây bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người, bà vừa tức giận vừa nhục nhã, những ánh mắt như cái chùy sắt đυ.c thủng bà. Điền Cẩm Tú đứng sau mẹ mình, xấu hổ muốn bỏ chạy, cô không ngờ Điền Chính Quốc lại nói ra, đặt hết tin tưởng nơi anh vậy mà anh lại đâm cô một nhát. Đã vậy Điền Cẩm Tú chỉ còn biết trông chờ vào cái phao cứu mạng cuối cùng, chính là đứa con trong bụng.
"Nhìn cái gì? Các người tưởng tôi vui vẻ khi biết chuyện này ư? Chính tôi mới là người phải tức giận mới đúng." - Điền Cẩm Tú lạc cả giọng, bao dồn nén bùng nổ chất vấn mọi người. Cô bước tới trước mặt Điền Chính Quốc, đi một vòng quanh người anh. "Nhưng các người nào biết tôi và Điền Chính Quốc đã phát sinh chuyện gì. Phải, bây giờ tôi đang mang trong mình giọt máu của anh ấy."

Trước câu hỏi của bà Cả, Điền Chính Quốc im lặng không nói. Điền Minh Tuấn từ đầu đến cuối xâu chuỗi mọi chuyện với nhau đã hiểu mâu thuẫn giữa Điền Chính Quốc với Phác Trí Mân, nếu sự thật như Điền Cẩm Tú nói thì Điền Chính Quốc thật sự tồi tệ.

Sự trầm ngâm của Điền Chính Quốc càng làm mọi người tin lời nói của Điền Cẩm Tú là thật, ông Điền không tin nổi trong nhà có vẻ yên ổn lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy, đứa con mà ông luôn hãnh diện lại làm ra loại chuyện điên rồ này. Lỡ như Điền Cẩm Tú vẫn là con ruột của ông, thì sau này xuống suối vàng ông biết phải ăn nói sao với liệt tổ liệt tông nhà họ Điền đây?
"Trong lúc thiếu tỉnh táo chính con cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì-"

"Mày làm con tao có bầu, một câu không nhớ của mày là xong chuyện sao?" - Bà Tư gân cổ lên cãi, Điền Cẩm Tú chính là lá bùa giúp bà có thể ở lại Điền phủ.

"Chưa đến lượt cô lên tiếng đâu." - Bà Cả đanh giọng, hi vọng Điền Chính Quốc có thể cho bà một câu trả lời thỏa đáng.

Điền Cẩm Tú chưa chịu dừng lại, tiếp tục mồm mép.

"Đứa trẻ sẽ gọi Điền Chính Quốc là ba, còn gọi ông Điền đây là ông nội. Nhà họ Điền đã có cháu đích tôn, chuyện này rất đáng ăn mừng mà."

Điền Túc biểu tình rối rắm, hàng loạt dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu muốn hỏi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào. Điền Chính Quốc luôn khiến hắn sợ hãi giờ đứng im như phỗng mặc cho Điền Cẩm Tú nói tới nói lui, hắn tự hỏi có phải do mình mải mê chơi bời bên ngoài đã bỏ lỡ sự việc gì trong nhà hay không.
"Xin chào mọi người." - Tiếng Kim Nam Tuấn phá vỡ bầu không khí trầm mặc, cảm thấy nụ cười tươi tắn lúc này không hợp hoàn cảnh bèn ngậm miệng lại. "Hôm nay Điền Chính Quốc mời con đến nhà chơi, có vẻ con đến đúng lúc quá."

Ba ruột Điền Cẩm Tú đã bị đuổi ra ngoài tự bao giờ, cả gian nhà còn mỗi Kim Thái Hanh là người ngoài, hắn toan rời đi thì bị Điền Chính Quốc gọi lại.

"Việc chưa xong mà bác sĩ Kim muốn đi đâu?"

Kim Thái Hanh nhe răng cười, trở về vị trí cũ thẳng lưng như diễu binh. Điền Chính Quốc đột nhiên thay đổi thái độ, nét gian xảo hiện rõ trên mặt không thèm che giấu, ung dung cầm ly nước lên uống.

"Hôm đó cô đưa tôi một ly nước và tôi uống sạch như vậy, sau đó rơi vào trạng thái ngủ mê. Đương nhiên đó là suy đoán một chiều từ tôi, nhưng khoan hãy lên tiếng, trước tiên cứ gặp người này đã."
Tay Kim Nam Tuấn giấu sau lưng hướng cửa chính ngoắc ngoắc, nháy mắt bảo người đang nấp sau gốc cột tiến vào. Kim Thạc Trân bị hàng chục con mắt ghim vào, cố đi một cách oai phong hết sức có thể để không lép vế trước hào môn thế gia.

Điền Cẩm Tú thấy bóng dáng Kim Thạc Trân liền phát hoảng, làm thế nào Điền Chính Quốc tìm được tay lái xích lô này giữa rừng người trong thị trấn? Mà Trái Đất này tròn hơn cô nghĩ, có mơ cũng không ngờ tay lái xích lô quèn lại có mối quan hệ đặc biệt với Kim Nam Tuấn.

"Ban đầu tôi không rõ cô bỏ thuốc ngủ tôi để làm gì, nhưng sau khi cô nói ra sự việc kia thì tôi đã hiểu phần nào. Tiếc quá, ông trời lại đứng về phía tôi." - Điền Chính Quốc lấy ra bịch thuốc bột để lên bàn, câu cuối anh nói cùng nụ cười lạnh ngắt khiến đa số người sững sờ.
Theo lời Kim Thạc Trân thuật lại, cậu được Điền Cẩm Tú gọi xe chở đi đến một hiệu thuốc ngoài ngoại ô. Dáng vẻ đắn đo không buồn nói chuyện cùng hành động nhờ cậu vào mua thuốc ngủ làm Kim Thạc Trân hiểu lầm cô muốn tự sát. Nghĩ đi nghĩ lại, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bản thân không giàu có để xây tháp thì cứu người vậy. Vì Điền Cẩm Tú từ Điền phủ bước ra nên Kim Thạc Trân khi quay lại đón Kim Nam Tuấn đã nói cho anh, còn nhờ anh khuyên can cô gái trẻ đừng làm chuyện dại dột. Kim Nam Tuấn nhận lấy bịch thuốc ngủ, hết ố lại á lấy cớ để quên điện thoại lên phòng Điền Chính Quốc, truyền đạt hết thông tin, sẵn tay tráo gói thuốc ngủ thành gói thuốc cảm đưa cho Điền Chính Quốc.

"Cho nên thứ mà Điền Chính Quốc uống chỉ là thuốc cảm thông thường thôi."
"Các người... các người nói láo." - Điền Cẩm Tú gào lên, gương mặt xinh đẹp vì giận dữ trở nên khó coi hơn nhiều.

"Tôi chỉ dùng chính cách của cô để đáp trả, tối hôm đó không có chuyện gì xảy ra, đứa con trong bụng cô không phải là con tôi." - Điền Chính Quốc cố ý nói lớn cho người nào đó đứng sau cửa có thể nghe thấy. Toàn bộ người làm được Điền Chính Quốc dặn không được bén mảng lên nhà trên sau giờ cơm tối, còn dùng ngữ điệu hết sức đáng sợ khiến bọn họ ngoan ngoãn ở trong phòng của mình. "Từ khi cô vận hành kế hoạch ngu ngốc của mình tôi có hỏi cô đã chắc chắn chưa, phần vì muốn cô dừng lại, nhưng có vẻ cô đã quá coi thường lời cảnh báo của tôi thì phải."

Phác Trí Mân nghe rất rõ ràng lời anh nói, hóa ra cậu đã trách lầm anh. Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, anh đã phải chịu đựng sự ngang bướng của cậu, nhưng lần nào anh cũng là người xuống nước dỗ dành, còn cậu lại đi nghi ngờ tình cảm của anh. Phác Trí Mân bật khóc, muốn xông vào ôm Điền Chính Quốc thật chặt, muốn nói xin lỗi anh, muốn nói yêu anh.
"Bác sĩ Kim hãy cho tôi biết cái thai hiện tại đã được bao lâu rồi?"

Kim Thái Hanh mở vòng chỉ cuộn ở đầu tập giấy, lấy ra vài tờ giấy, có tờ có hình ảnh trắng đen của một tim thai nhỏ xíu. "Chính xác là một tháng hai mươi mốt ngày."

"Không thể nào, không thể nào." - Điền Cẩm Tú giật lấy tờ giấy giấu ra sau lưng, không ngừng giật lùi về sau. Rõ ràng cô đã làm rất kĩ, không lí nào lại bị phát hiện.

"Mua chuộc bác sĩ làm giấy khám thai giả để qua mắt tôi, thật là khâm phục trí óc sắc sảo của cô." - Điền Chính Quốc không ngu, anh với cô trong sáng thì lấy đâu ra cái thai hai tuần tuổi như trong giấy khám thai, họa chăng đó là của người khác.

"Loạn rồi, phản rồi." - Ông Điền đập bàn, mặt mày đỏ lên chỉ thẳng vào Điền Cẩm Tú. "Mày và mẹ mày, cút khỏi đây, căn nhà này không chứa chấp loại người tâm địa độc ác như hai người."
"Ông ơi, ông không nể tình tôi và ông chung sống bao lâu nay cũng nghĩ đến Điền Quang Anh tuổi còn nhỏ dại, nó cần một người mẹ ở bên cạnh mà ông." - Bà Tư khóc lóc nắm tay ông Điền nhưng bị ông dứt khoát giật ra.

"Tôi sẽ nói với nó bà đi nước ngoài du lịch, từ giờ trở đi cấm bà xuất hiện trước mặt Điền Quang Anh. Vì nể tình bà tôi chỉ đuổi bà đi, nếu bà không nghe lời tôi lảng vảng trước mặt Điền Quang Anh, thì Điền Hữu Đăng tôi sẽ không còn tình nghĩa gì với bà nữa."

Điền Quang Anh còn nhỏ để biết sự thật này, Điền Chính Quốc không muốn sau này nó phải lớn lên trong sự dè bỉu mới bảo Kim Nam Tuấn dụ nó đi chơi, còn về sau thì phải xem thái độ của Điền Quang Anh đối mặt với chuyện này ra sao.

"Anh sai rồi Điền Chính Quốc, anh nghĩ em vì muốn ở lại cái nhà này nên mới khổ sở nghĩ ra kế hoạch này sao? Tất cả là vì em yêu anh, nhưng anh thì sao, chối bỏ hiện thực rằng anh là đàn ông lại đi yêu một tên đàn ông khác. Mà nực cười thay, đó lại là kẻ ăn người ở trong chính căn nhà này." - Điền Cẩm Tú gần như phát điên, nước mắt ròng ròng gào lên. Cô không còn gì để mất, vậy thì cô cũng sẽ kéo Điền Chính Quốc cùng xuống vũng lầy với mình.