[Kookmin ver] Màu cồn

Ngoại truyện. Trăng mặt

Tác giả: tomyalllove

Có thể nói số phận của mỗi người đều đã được ông trời sắp đặt, nếu bốn năm trước Điền Chính Quốc cứ thế lơ đi Phác Trí Mân, thì có lẽ cuộc đời của cậu phần lớn cũng chỉ xoay quanh Điền phủ và thị trấn nhỏ bé nơi cậu sống, trải qua những năm tháng cặm cụi làm việc trả nợ Điền phủ.

Ví dụ chiếc ghế trông có vẻ như được làm bằng gỗ, nhưng Điền Chính Quốc bảo đó là ghế làm bằng nhôm đúc được sơn màu gỗ. Hoặc như tòa nhà có hình dáng kì lạ sừng sững trước mắt, đâu đâu cũng toàn chỗ trống gió lùa thì lạnh, mưa xuống sẽ ướt, còn có phần đỉnh nhọn chọc thẳng lên trời, hoàn toàn không phải để ở. Đối với những thắc mắc ngô nghê của Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc đều kiên nhẫn giải thích từng thứ một, từ tháp Eiffel nổi tiếng đến cả món bánh kẹp thịt hoàn toàn khác xa với bánh mì ở quê nhà.

"Anh may mắn được biết sớm hơn, bây giờ anh sẽ nói lại toàn bộ cho em."

Rốt cuộc ngày Điền Chính Quốc chờ đợi cũng đến, anh đã đưa được Phác Trí Mân ra nước ngoài để hợp pháp hóa cuộc hôn nhân của cả hai. Trước khi khởi hành, mọi người ở Điền phủ đều muốn đi tiễn, nhưng Điền Chính Quốc nói chỉ đi vài ngày rồi về, không cần phải bịn rịn làm như định cư hẳn bên đấy, thành ra chỉ có Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trân tiễn hai người.

Phác Trí Mân mỉm cười nhìn tấm giấy viết những chữ cậu không hiểu đóng mộc đỏ chói, cậu biết tấm giấy này là minh chứng cho việc cậu và Điền Chính Quốc đã được công nhận. Trên phương diện pháp lí và sự chấp thuận của đấng sinh thành, cả hai chính thức là một cặp tri kỉ đến bạc đầu.

Mũ trùm đầu của Phác Trí Mân hơi xốc lên, Điền Chính Quốc nắm vạt mũ hai bên tai kéo xuống, còn cẩn thận quấn lại khăn choàng che kín cổ cho cậu. Phác Trí Mân bắt lấy đôi tay đang mải chỉnh khăn cổ cho mình, thổi hơi vào tay anh rồi áp lên gò má mát lạnh do thời tiết. Đối diện với đôi mắt hấp háy cười của cậu, đáy mắt Điền Chính Quốc đong đầy dịu dàng thẳng thắn đáp lại cùng với một cái hôn bên má.

Hoa cỏ ven đường vẫn đang đua mình vươn lên, đón lấy từng kẽ nắng chiếu xuyên qua tán cây đã trọi hết lá chỉ còn lại từng cụm hoa nhỏ trên cành. Điền Chính Quốc nắm tay Phác Trí Mân, hai cái bóng trải dài trên đường gạch thô xám dưới ánh chiều đỏ rực chầm chậm sánh bước không nhìn ra kẽ hở. Băng qua dãy nhà tông vàng cũ đượm vẻ cổ kính, bên dưới cây cầu nhỏ bắc qua đường là dòng sông cỡ ba sải tay người lớn, sóng nước êm đềm lờ lững chở con thuyền cùng vài người ngồi trên, tận hưởng giây phút dịu êm giữa lòng thành phố hoa lệ.

Điền Chính Quốc muốn đưa Phác Trí Mân lên nhà hàng trên tháp Eiffel nhưng cậu khăng khăng không chịu, một mực kéo anh đi xa, hỏi ra mới biết là cậu xót tiền anh.

"Anh vất vả kiếm tiền là để cưới em về, để em không phải nghĩ ngợi chuyện tiền nong mà."

Tuy miệng dỗ ngọt Phác Trí Mân mà chân Điền Chính Quốc vẫn đi theo người không biết phương hướng gì ở trời Tây, khuôn mặt hòa ái cực điểm dõi theo bóng dáng tri kỉ ngẫm nghĩ xem nên ăn tối ở đâu. Phác Trí Mân sau một hồi chọn đông chọn tây cũng chỉ cho Điền Chính Quốc cửa hàng trông như cái hốc nhỏ bên đường, còn bày ra vẻ mặt làm anh không thể kháng cự.

Tiếng chuông cửa leng keng vang lên khi cả hai bước vào, tiếp đến là một người phụ nữ bản địa niềm nở tiếp đón. Phác Trí Mân mờ mịt nghe hai người đối thoại, nhanh chóng cô gái dẫn họ vào một bàn kê cạnh cửa sổ. Trong tiệm ngoài hai người còn có vài người khác, nhìn sơ qua có vẻ là người sống ở đây, Điền Chính Quốc chọn chỗ cho Phác Trí Mân ngồi xoay lưng ngược hướng so với đám đông để cậu thoải mái hơn, bản thân ngồi ngay ngắn trên ghế mới cùng cậu chọn món.
Do kết cấu quán chỉ ở tầm trung nên không có mấy món được chế biến công phu như nhà hàng, nhưng Phác Trí Mân lại rất vui vẻ với bàn đồ ăn trước mặt. Cách bày trí và khẩu vị hoàn toàn khác với quê nhà, Phác Trí Mân cắn một miếng bánh kẹp, cẩn thận nhai rồi gật đầu như trống bỏi. Điền Chính Quốc bật cười, cậu vẫn thanh thuần như ngày đầu anh gặp.

Mà sự thanh thuần ấy đôi lúc lại làm Điền Chính Quốc phiền lòng. Mỗi ngày cùng ngủ trên một cái giường, ngoại trừ ôm hôn thì việc quan trọng nhất Điền Chính Quốc vẫn chưa làm, hễ ngọn lửa trong anh vô tình bị Phác Trí Mân đốt lên chỉ có thể mượn tạm tay hoặc khe hở giữa đùi cậu. Nhẫn nhịn hơn bốn năm, đến khi có được người vẫn không thể xuống tay, Phác Trí Mân khi nhìn thấy thứ đó vẫn còn chút cưỡng ép. Nhưng những lý do trên đều chung quy lại một, anh sợ làm cậu tổn thương sau đó bài xích chuyện giường chiếu, khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
"Anh sao cứ nhìn em mãi vậy?" - Phác Trí Mân đã ăn xong cái bánh kẹp mà Điền Chính Quốc vẫn không có ý định động đũa, cậu hỏi dò. "Anh không quen ăn ở những chỗ như này ạ?"

"Làm gì có, đến cả cơm Mẫn Doãn Kỳ nấu anh còn ăn được. Chỉ cần ở cùng em thì đi đâu, làm gì anh cũng hài lòng." - Điền Chính Quốc không vội, đã chờ được ngần ấy thời gian chẳng lẽ không chờ được thêm chút nữa. Thiết nghĩ anh nên đi rửa mặt cho tỉnh táo mới có thể ngồi dùng bữa tiếp với Phác Trí Mân. "Anh ra ngay đây, đợi anh một lát nhé."

Phác Trí Mân nhìn theo hướng Điền Chính Quốc vừa đi, không nghĩ ngợi gì nhiều tiếp tục với món trông giống bánh xếp được bày trên dĩa sứ bóng loáng. Cậu dùng muỗng quẹt nhẹ phần sốt nâu đặc trên bánh, lật ngược muỗng lại mới cho vào miệng nếm thử, hương sô cô la ngòn ngọt lan ra khắp khoang miệng, chút dư vị đắng nhẹ xuất hiện sau cùng càng làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác người ăn. Phác Trí Mân buông muỗng, chuyển sang ngắm con đường đã lên đèn qua ô của kính, chùm đèn giăng theo hàng ngoài kia phản chiếu bởi một lớp thủy tinh, qua đôi mắt hạnh trong vắt càng thêm phần lung linh, hoa lệ.
Hễ ai gặp Phác Trí Mân ít nhất sẽ ngoái đầu lại một lần.

Bàn trước mặt Phác Trí Mân là hai gã đàn ông, một tên đầu vàng hoe mặc cái áo nỉ, trên môi còn xỏ khuyên không chút kiêng dè đá mắt với Phác Trí Mân. Tên còn lại trông có vẻ bất cần với cái đầu trọc lóc nhẵn thín, nhanh chóng quay ra sau nhìn chòng chọc Phác Trí Mân bởi cái hất đầu của bạn hắn. Không còn Điền Chính Quốc ngồi trước che chắn, cậu giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu ăn lá rau trang trí trên dĩa thịt sườn.

Bọn chúng xì xầm to nhỏ gì đó Phác Trí Mân không nghe thấy, mà có nghe cũng chẳng hiểu gì, cứ mặc kệ là tốt nhất. Đột nhiên gã đầu vàng đi về phía quầy trả tiền, lúc đi ngang qua bàn còn cố ý liếʍ môi một cái với cậu, thanh toán xong hắn đi ra khỏi cửa. Phác Trí Mân mải cảnh giác có hơi lơ là, không ngờ tên trọc đang bước tới vội chụp lấy cái giỏ đeo cậu kẹp bên hông ghế, đồng bọn hắn đứng giữ cửa đã chạy biến trước khi Phác Trí Mân kịp hô lên.
Đến lúc Điền Chính Quốc ra ngoài, bàn ăn ngoại trừ thức ăn và cô hầu bàn thì không thấy bóng dáng Phác Trí Mân đâu. Hai người trao đổi đôi ba câu, nét mặt Điền Chính Quốc trở nên nghiêm trọng hơn hẳn, anh vội rút mấy tờ tiền trả cho cô hầu bàn rồi lao ra ngoài mặc cho tiền đưa dư quá nhiều so với chi phí của bữa ăn.

Bên trong giỏ đeo có giấy đăng kí kết hôn của cậu và Điền Chính Quốc, nghe nói thủ tục làm giấy tờ rất phiền phức nên Phác Trí Mân không nghĩ ngợi nhiều liền đuổi theo. Là một người xứ lạ, chuyện đường xá đối với Phác Trí Mân có chút khó khăn, nhưng cậu vẫn dõi theo hai dáng chạy gấp gáp kia mà đuổi, bọn chúng chạy loanh quanh tông trúng vài người đi đường, sau đó rẽ vào một con hẻm. Phác Trí Mân đứng trước hẻm, đèn đường chỉ chiếu được tầm vài mét, mà con hẻm trước mặt tối đen không khác gì cái miệng máu của ác thú chờ cậu sập bẫy. Một thoáng do dự bị dập tắt, Phác Trí Mân lấy điện thoại mở đèn pin, vừa đi vừa thận trọng nhìn trước ngó sau. Mùi ẩm mốc của rong rêu ngai ngái xộc vào khoang mũi, cậu tránh đi vài ụ nước do nền bị lõm xuống, cố hết sức đi thật nhẹ nhàng. Thủ đô có nhộn nhịp thế nào cũng có những nơi tối tăm như thế này, ở đâu cũng vậy, đều có mặt tốt và mặt khuất đan xen.
Phía trước có một khoảng hở, còn nằm sau bức tường nhô ra nên tầm nhìn bị hạn chế. Một cánh tay vươn ra xô mạnh Phác Trí Mân về phía trước khiến cậu mất đà, may mà chưa ngã. Bọn chúng đặt cược một ván, nhưng khi thấy tờ giấy trong giỏ liền đắc ý, cậu em xinh đẹp nhất định sẽ đuổi theo. Gã tóc vàng lấy tay che một bên mắt tránh đi ánh sáng rọi thẳng vào mặt, nhe nhởn chậc lưỡi tiến lên phía trước vài bước.

"Là gay, nhìn ngon hơn hẳn bọn trai bao rẻ tiền trong club, đã thế còn không biết cách lấy lòng khách." - Gã đầu vàng quét Phác Trí Mân một lượt, gò má cao vì cười càng làm hắn trông dị hợm.

"Trả giỏ đeo lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát." - Phác Trí Mân ấn gọi số cảnh sát đã được Điền Chính Quốc lưu sẵn vào máy, đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhấc máy, nhưng do rào cản ngôn ngữ nên cậu không thể diễn tả tình trạng hiện tại, ngay cả địa chỉ ở đâu còn không biết.
"Đanh đá phết đấy, coi bộ hôm nay chúng ta kiếm được hàng ngon rồi." - Gã trọc xoay xoay cái giỏ ra chiều kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi vứt hẳn xuống đất, hai tay xoa vào nhau cùng đồng bọn bước lên.

Phác Trí Mân hiển nhiên không hiểu lời họ, nhưng từ vẻ mặt cậu biết hai tên này muốn giở trò. Phác Trí Mân xoay người bỏ chạy, hai gã kia lấy lệ đuổi theo vì bọn chúng biết phía trước là ngõ cụt. Không còn đường nào để lui, Phác Trí Mân bị dồn vào đường cùng chỉ có thể dựa sát mép tường, thần kinh căng ra cố sức tìm sơ hở. Gã đầu vàng lao đến liền ăn ngay cái điện thoại vào sống mũi, cú va chạm bằng hết sức của Phác Trí Mân khiến mũi hắn cơ hồ có máu chảy xuống, hắn đau đớn ôm mũi vươn tay tóm trúng khăn cổ của Phác Trí Mân nhưng bị tuột. Phác Trí Mân bất chấp xông về phía trước, gã trọc dễ dàng tránh được, hắn vòng ra sau dùng xương cẳng tay đánh vào lưng Phác Trí Mân khiến cậu ngã dúi.
"Xem nào, đã cố để gương mặt này không bị lem bẩn nhưng xin lỗi nhiều nhé." - Gã trọc một tay khóa cả hai tay Phác Trí Mân đằng sau, một tay tóm tóc ép cậu ngẩng đầu lên.

"Nhẹ nhàng không chịu cứ phải thích bọn tao ra tay, đêm nay đừng hòng yên ổn." - Tên đầu vàng quệt máu mũi bằng mu bàn tay, hắn lấy ra chai nước nhỏ trong túi áo nỉ, bóp miệng Phác Trí Mân thô bạo đổ nước vào.

Phác Trí Mân kháng cự, càng giãy nước càng tràn ra khắp mặt, mũi. Cậu nín thở, cố không để nước vào mũi nhưng làm vậy càng khiến bọn chúng khoái trá, thú vui nhìn con mồi vùng vẫy tuyệt vọng rồi từ từ buông thả đã ngấm sâu vào máu. Gã trọc buông tay để Phác Trí Mân khuỵu xuống, cậu ho sặc sụa đến mức nước mắt cũng lấp lánh trong hốc mắt.

"Ngay từ đầu chịu phục tùng thì anh đây đã nhẹ tay hơn rồi." - Gã tóc vàng ngồi xổm xuống, lần nữa bóp má cậu. Phác Trí Mân siết tay, nhào tới cụng thẳng trán vào gã. Hắn chửi tục một tiếng, nhưng chưa kịp đánh Phác Trí Mân đằng sau đã có một cánh tay vòng qua cổ hắn siết chặt, sau đó là khuỷu chân và mạn sườn bị đạp một cách không thương tiếc, bò lăn quay ra đất.
"Lâu không đánh nhau xem ra tay nghề vẫn chưa xuống, muốn thử không, thằng đần?"

Điền Chính Quốc đứng ngược sáng, dựa vào nguồn sáng hiếm hoi từ nhà cao tầng xa xa chỉ chiếu được từ đầu đến hơn vai, khóe môi hơi nhếch bật ra một câu nói hoàn hảo. Ngoài mặt làm ra vẻ đạo mạo mà bên trong anh đã dậy sóng, điện thoại không có tín hiệu, gặp ai Điền Chính Quốc cũng chặn lại hỏi, mờ mịt đi theo kí ức người đi đường tìm được đến đây, may là Trí Mân vẫn không sao.

Tên trọc có vẻ dè chừng, thả Phác Trí Mân ra, lấm lét thò tay vào áo lấy ra con dao gấp chĩa về phía Điền Chính Quốc. Hắn cười lớn lao tới, tay vung dao loạn xạ hòng đâm trúng người trước mặt. Vì Phác Trí Mân vẫn còn trong tầm với của tên côn đồ nên Điền Chính Quốc vờ thất thế lui về sau, chờ khi khoảng cách đã trong tầm kiểm soát mới chộp lấy đôi tay cuồng loạn bẻ ngoặt ra sau, nối tiếp là các đòn đánh giáng xuống để đối phương không kịp nhận thức.
Nỗi ám ảnh về chuyện ở bến cảng quá lớn, chỉ cần nghĩ đến việc Phác Trí Mân sẽ xảy ra bất trắc Điền Chính Quốc như bị kích hoạt cơn cuồng nộ bên trong. Phác Trí Mân ôm lấy cánh tay Điền Chính Quốc, người cậu hơi run rẩy, mái tóc dán chặt vào trán vẫn còn nhỏ giọt. Điền Chính Quốc dừng tay, vịn vai cậu xem xét một lượt, nghe câu khẳng định của Phác Trí Mân mới không hỏi nữa.

Kết quả tất cả đều phải đến đồn công an, tuy lỗi phát sinh ở hai gã côn đồ nhưng Điền Chính Quốc ra tay đánh người nên vẫn bị phạt hành chính, phần vì là khách du lịch nên mới giảm được chút lằng nhằng từ bên cảnh sát. Điền Chính Quốc gọi xe về thẳng khách sạn, lúc đi ngang quầy lễ tân còn dặn mang đồ ăn tối lên phòng.

Ở chỗ cảnh sát Phác Trí Mân đã kiểm tra bên trong giỏ, giấy kết hôn vẫn còn nguyên vẹn mới thở phào nhẹ nhõm. Điền Chính Quốc lấy trong tủ một cái khăn, nhúng vào nước ấm rồi mang ra chườm lên trán Phác Trí Mân, khi nãy cụng vào đầu gã tóc vàng đã khiến trán cậu đỏ lên một mảng.
"Anh giận em hả?" - Phác Trí Mân cầm cổ tay Điền Chính Quốc, nhích lại gần anh, nhẹ giọng hỏi.

Điền Chính Quốc từ khi hỏi han cậu ở hẻm tối vẫn không chịu mở miệng, luôn giữ bộ mặt khó gần đó, nghe Phác Trí Mân sợ sệt hỏi mới đáp lời.

"Anh không giận em."

"Chính Quốc nói dối, Chính Quốc giận em rồi." - Dù bị tên đầu trọc đánh hay bị tên đầu vàng đổ nước cũng không hề gì, giờ vì một câu của Điền Chính Quốc lại tủi thân, khóe mắt Phác Trí Mân đỏ lên, miệng mếu như sắp khóc.

"Anh không giận em, anh lo cho em." - Điền Chính Quốc thở dài, hai tay nâng mặt Phác Trí Mân, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Đám giấy tờ đó có thể làm lại được, còn em chỉ có một trên đời thôi. Từ giờ trở đi có chuyện gì cũng phải đợi anh, bé ngoan đừng khóc, ra ăn cơm tiếp nào."

Tác phong làm việc của khách sạn vô cùng nhanh, Điền Chính Quốc ra mở cửa để nhân viên phục vụ đẩy xe vào, bày thức ăn lên bàn. Điền Chính Quốc gật đầu, thay thế người phục vụ mở nắp chụp inox, mùi súp hải sản bốc lên thơm ngào ngạt, bên ngoài trời dần trở lạnh, ăn cái gì ấm ấm mới dễ chịu, còn có gà sốt vang rưới nước sốt đặc màu vang đỏ đã được hầm kĩ.
Phác Trí Mân từ trưa chỉ ăn được cái bánh kẹp, bụng bắt đầu cồn cào khi nhìn thấy món ăn trước mắt. Phòng khách sạn được xây dựng với tiêu chí bắt trọn cảnh đêm của kinh đô ánh sáng, cửa sổ kéo từ sàn đến trần, nối dài từ bàn ăn đến một bên chiều dài giường, từ trên có thể bao quát toàn cảnh thành phố nhỏ xíu dưới kia. Cả hai ngồi cạnh nhau trên bàn dài, vừa ăn vừa thưởng thức khung cảnh đẹp như tranh. Phác Trí Mân ăn hết những gì Điền Chính Quốc gắp cho, đến khi thấy no còn bị ép uống thêm ly nước ấm mới được thả đi chờ thức ăn tiêu hóa mới được tắm rửa.

Trong lúc chờ đợi đến lượt đi tắm, Phác Trí Mân ngồi bệt dưới sàn, vẫn mải mê với tầm nhìn tuyệt diệu của khách sạn. Cậu rất phấn khích, đầu óc như được mở mang gấp nhiều lần, nhịp tim vì thế cũng dần đập nhanh hơn. Phác Trí Mân thấy không khí có chút nóng, cậu sờ tay lên trán, không lẽ bị sốt, nhưng cảm giác này không giống bị sốt cho lắm, hay tại khi nãy ăn gà rượu vang nên say rồi cũng nên.
Luồn nhiệt chậm rãi lan ra khắp người khiến Phác Trí Mân chỉ muốn nhanh nhanh được đi tắm, cậu cầm sẵn đồ ngồi trên giường, chỉ đợi Điền Chính Quốc nữa thôi.

"Anh xả nước ấm cho em rồi." - Điền Chính Quốc mới đặt chân ra sàn Phác Trí Mân đã gấp gáp chạy vào, còn dạ một tiếng rõ to.

Đắm mình trong bồn tắm ấm áp không giúp Phác Trí Mân dễ chịu hơn là bao, không gian kín hầm hập hơi nước chẳng khác gì nồi hấp bánh bao. Làn da Phác Trí Mân bị nhiệt hun thành một màu hồng nhạt, hơi thở qua phiến môi hé mở trở nên nặng nhọc hơn bình thường, cậu ngả đầu lên thành bồn, yết hầu xinh đẹp nhấp nhô theo từng nhịp thở. Cả cơ thể cậu lúc này trống trải hơn bao giờ hết, cậu muốn Điền Chính Quốc ôm, dùng thân nhiệt mát lạnh của anh xoa dịu cơn bức bối trong người. Nghĩ tới Điền Chính Quốc làm cậu bé của Phác Trí Mân ngóc đầu, cậu vừa hoảng sợ vừa xấu hổ nhìn trân trân vào làn nước. Bàn tay run rẩy nhúng vào dòng nước ấm nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của bản thân, nhớ lại những lúc Điền Chính Quốc cầm tay cậu an ủi cho anh làm tay Phác Trí Mân chuyển động nhanh hơn, miệng vô thức bật ra thanh âm ngâm nga mang theo một chút tủi thân.
"Trí Mân, ra đây nhanh không bệnh."

Giọng nói Điền Chính Quốc cách một cánh cửa truyền tới khiến cậu giật mình, dươиɠ ѵậŧ vì thế cũng co giật vài cái làm nước trong bồn hơi đυ.c. Phác Trí Mân thở hắt ra, vẫn chưa hoàn hồn, cậu thế mà nghe mỗi giọng Điền Chính Quốc đã bắn.

Mặc lên người bộ đồ kẻ sọc cùng kiểu với Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân bối rối đối diện với Điền Chính Quốc đứng trước cửa phòng tắm. Môi Phác Trí Mân nhạt màu vì hơi nước, gò má ửng hồng sau sự việc xấu hổ vừa rồi, Điền Chính Quốc cũng không nghi ngờ, cầm khăn bọc cậu lại vừa đi vừa ôm ra giường ngồi.

Điền Chính Quốc lau tóc cho Phác Trí Mân, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu. Không biết vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng tay anh sượt qua vành tai làm Phác Trí Mân như ngồi trên đống lửa, cơn khó chịu ngày càng tăng khi Điền Chính Quốc chuyển sang hít hà mùi tóc cậu, phả hơi thở nóng rực lên cần cổ đã sớm bị xấu hổ chiếm đóng. Lý trí Phác Trí Mân bị cuốn sạch bởi cái ôm bất ngờ, cách hai lớp áo ngủ cậu vẫn cảm nhận rõ ràng làn da mát lạnh của anh. Phác Trí Mân dựa hẳn người ra sau, nhớ lại khoảnh khắc ở bồn tắm, miệng không tự chủ được bật ra tiếng rên khe khẽ. Điền Chính Quốc bật cười, bàn tay không thành thật trượt từ eo vói vào quần trong, bắt lấy vật bé nhỏ bắt đầu vuốt ve. Phác Trí Mân giật mình chống tay lên cánh tay Điền Chính Quốc nhưng bị anh mạnh mẽ cầm hai cổ tay chặn lại, tay kia càn rỡ tiếp tục lộng hành.
"Đã cứng như vậy còn muốn lảng tránh." - Bàn tay Điền Chính Quốc thành thục chăm sóc vật nhỏ, ngón cái còn gian tà chặn lại đỉnh dươиɠ ѵậŧ không cho cậu thỏa mãn như ý muốn.

Phác Trí Mân cắn chặt môi, đầu dựa hẳn vào vai Điền Chính Quốc, cần cổ thon dài ngọ nguậy liền bị cái lưỡi nóng rực liếʍ lên yết hầu kèm theo những cái hôn liên tục đáp xuống. Cậu không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng bắt đầu phản chủ phát ra vài tiếng ư ư vụn vặt trong cổ họng, càng cố dịch người tránh đi đυ.ng chạm của Điền Chính Quốc càng làm lưng dán sát vào người anh. Rốt cuộc Điền Chính Quốc cũng tha cho Phác Trí Mân, dòng nước đặc sệt bắn đầy ra tay Điền Chính Quốc, còn làm ướt cả một mảng quần ngủ.

Phác Trí Mân mặt mày đỏ gay không dám ngẩng đầu, mặc kệ quần ướt vẫn chạy đi lấy khăn giấy lau tay cho anh. Điền Chính Quốc nhịn cười, cầm tay Phác Trí Mân đặt lên thằng em đã sớm cương, giương đôi mắt cún vô tội trông chờ.
Cơn nóng bức lần nữa như luồng điện chạy thẳng từ chân lên đầu Phác Trí Mân, đôi mắt cậu mơ màng bởi hơi cồn ngấm vào người, mất hết lí trí ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của Điền Chính Quốc.

"Trí Mân..." - Điền Chính Quốc thở hắt ra, thằng em bất ngờ bị khuôn miệng ấm áp bao lấy suýt chút không kiềm được, anh hơi cau mày. "Không cần ép buộc bản thân đâu."

Phác Trí Mân bị men rượu và cả thuốc trong chai nước của bọn côn đồ chi phối, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời Điền Chính Quốc, chuyên tâm liếʍ mυ"ŧ gậy thịt cứng ngắc đã hơi tím lên do nhẫn nhịn. Anh đã làm cho cậu nhiều lần, vậy lần này sẽ tới lượt cậu. Phác Trí Mân cố gắng để dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong miệng, không có kinh nghiệm nên bị cọ trúng răng vài lần, hành động hoàn toàn dựa theo bản năng và mô phỏng theo Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nắm lấy phần đuôi tóc còn ướt của Phác Trí Mân, ngón tay luồn sâu đến tận chân tóc dịu dàng xoa đỉnh đầu đang nhấp nhô, lờ đi sự căng trướng khó chịu cố không thúc vào, để Phác Trí Mân làm theo ý mình, vẫn chưa tin được cậu đang khẩu giao cho anh. Miệng Phác Trí Mân mỏi nhừ nhưng có vẻ dươиɠ ѵậŧ càng lớn thêm, cậu ngước mắt nhìn anh, khóe mắt đỏ hoe chớp chớp làm xao động hàng mi dài xinh đẹp tìm kiếm sự hướng dẫn.

Điền Chính Quốc rút dươиɠ ѵậŧ ra, xốc Phác Trí Mân ngồi lên đùi mình, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống trán, mũi, khóe môi, sau đó thâm nhập vào bờ môi mềm mại kín kẽ mang theo sự xâm chiếm tuyệt đối. Phác Trí Mân khó khăn đón nhận cái hôn quá sức cuồng nhiệt, từng tế bào trong người cậu đang nhảy nhót bởi đυ.ng chạm của Điền Chính Quốc, chiếc lưỡi chỉ biết tiếp nhận, nghe theo sự dẫn dắt của Điền Chính Quốc không bắt kịp tiết tấu, nước bọt chảy ra từ khóe môi trượt xuống xương quai hàm.
"Muộn rồi, ngủ thôi em." - Điền Chính Quốc nghe tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của Phác Trí Mân, quyến luyến rời khỏi môi cậu, anh phải dừng lại trước khi không kiềm chế nổi mà đè cậu xuống giường.

Phác Trí Mân vòng tay qua cổ Điền Chính Quốc, dụi đầu vào hõm vai anh, thanh âm nghẹn ngào như rót mật tình vào tai Điền Chính Quốc.

"Em không muốn ngủ, em muốn Chính Quỗc chơi em." - Phác Trí Mân bị bức tới nỗi lá gan cũng lớn hơn, không chút do dự châm ngòi cho quả bom sắp phát nổ bên dưới.

Điền Chính Quốc xong đời rồi, bộ dạng của cậu hiện giờ muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ, triệt để rút cạn ý chí của anh. Lệnh đã thông cáo mệnh quan nào dám trái lời, Điền Chính Quốc lật người đè Phác Trí Mân dưới thân, chen vào giữa hai chân cậu, nâng hông Phác Trí Mân lột phăng cả quần ngoài lẫn quần trong ném bừa xuống đất. Phác Trí Mân run rẩy mở cúc áo ngủ Điền Chính Quốc, cơ thể săn chắc lấp ló sau vạt áo chưa cởi hẳn ra càng thu hút hơn nhiều, cậu mò mẫm muốn cởi cúc cho bản thân nhưng mới mở tới cúc thứ hai đã bị Điền Chính Quốc bắt trọn hai tay khóa trụ. Anh rê lưỡi từ xương hàm xuống cổ, lướt qua xương quai xanh rồi dừng lại ở đoạn cúc áo chưa tháo, cách một lớp áo dùng răng cắn đầu ngực, nước bọt thấm ướt một bên ngực áo.
Phác Trí Mân vùng vẫy, uốn éo ưỡn người đưa núʍ ѵú vào sâu hơn, Điền Chính Quốc thô bạo dí tay lên đầṳ ѵú bên kia mà chà xát. Chút tôn nghiêm sót lại không cho phép bản thân quá thất thố, Phác Trí Mân cắn môi để không phải phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ. Điền Chính Quốc vén áo Phác Trí Mân lên tận cổ, không còn trêu chọc, lần nữa quét lưỡi lên khuôn ngực nhẵn bóng, mặt lưỡi thô ráp nóng hổi tiếp xúc vùng ngực nhạy cảm, Phác Trí Mân bụm miệng, người hơi nảy lên mặc sức Điền Chính Quốc đùa bỡn.

Hai bên ngực bị chà đạp dựng thẳng lên, xung quanh còn để lại ánh nước trong suốt. Điền Chính Quốc rải nụ hôn xuống bụng dưới, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ Phác Trí Mân vào miệng nhịp nhàng lên xuống, Phác Trí Mân ưỡn eo, nắm tóc Điền Chính Quốc, khổ sở chịu đựng du͙© vọиɠ ngày càng dâng cao. Điền Chính Quốc không khẩu giao để Phác Trí Mân xuất tinh, anh chồm người mở tủ đầu giường lấy ra chai bôi trơn, mở nắp đổ đầy lên hai ngón tay.
Mí mắt Phác Trí Mân nhìn chăm chăm thứ đó của Điền Chính Quốc đã tím lại, mạnh mẽ ngẩng đầu trông vô cùng đáng sợ, hàng mi run rẩy khiến anh càng muốn nhìn thấy cậu khóc lóc dưới thân anh van xin tìиɧ ɖu͙©.

"Sợ anh à?" - Giọng Điền Chính Quốc khàn khàn xông thẳng lên đại não Phác Trí Mân, cậu lắc đầu, chủ động rướn người hôn môi anh.

Điền Chính Quốc đáp lại cậu thật dịu dàng, mơn trớn hai cánh môi sưng tấy căng mọng, ngón tay nhẹ nhấn vài cái trước cửa động sau đó chậm rãi nhét ngón giữa vào. Hậu huyệt chưa được khai mở có hơi khô khan, bị dị vật xâm nhập liền co rút dữ dội, ngón tay Điền Chính Quốc mang theo gel bôi trơn lành lạnh chen lấn vách động, đưa đẩy vài cái rồi chen thêm ngón thứ hai. Phác Trí Mân khó chịu cong gối lại duỗi ra, muốn tránh nhưng eo bị giữ chặt cơ bản không thể di chuyển. Điền Chính Quốc cho thêm ngón thứ ba, càn quấy bên trong Phác Trí Mân, đâm ra rút vào nới rộng hậu huyệt.
Trước mắt Phác Trí Mân chỉ thấy ảnh ngược của bản thân phản chiếu qua con ngươi Điền Chính Quốc, bên dưới bị đâm rút làm miệng không còn linh động để bắt kịp cái lưỡi điên cuồng càn quét trong khoang miệng. Nhớp nháp từ huyệt đạo ngày càng rõ ràng, dươиɠ ѵậŧ cương cứng sát bụng cọ xát với dươиɠ ѵậŧ dũng mãnh của Điền Chính Quốc càng không thể kháng cự. Chỗ bị tay Điền Chính Quốc đâm ngứa ngáy khó chịu cũng trở nên thoải mái lạ thường, Phác Trí Mân ôm lưng anh, thịt ở đầu ngón tay cào lên lưng anh như muốn khảm vào rãnh lưng rắn rỏi.

Nhắm chừng đã đủ, Điền Chính Quốc rút hẳn ngón tay ra, lật người Phác Trí Mân lại đồng thời nắm hông cậu nâng lên. Đột nhiên phía sau trống trải khiến Phác Trí Mân nức nở, cậu cọ mông vào dươиɠ ѵậŧ Điền Chính Quốc cầu xin. Cửa huyệt hồng hào bại lộ trần trụi trước cặp mắt sắc bén, mị thịt co bóp làm tràn một chút dịch bôi trơn, thèm khát được lấp đầy.
"Bé cưng muốn gì phải nói, đừng mãi lắc lư mông như vậy." - Điền Chính Quốc vỗ thịt mông căng mẩy vang tên thanh âm tà mị, cố tình để qυყ đầυ cọ tới cọ lui rãnh mông, xấu xa dụ dỗ cậu nói ra mấy lời dâʍ đãиɠ.

"Bé muốn Chính Quốc..." - Phác Trí Mân úp mặt xuống gối, giọng nói nghẹn lại.

"Muốn anh làm gì?"

"Muốn Chính Quốc đâm vào... muốn Chính Quốc chơi em, em không chịu nổi nữa đâu." - Bị tác dụng của thuốc nhấn chìm, Phác Trí Mân mơ màng, xưng hô cũng gọi theo Điền Chính Quốc gợi ý, bộ dạng lẳиɠ ɭơ dụ hoặc cất lời mời gọi.

Điền Chính Quốc không nỡ nhìn người dưới thân loạn ý vì sắc tình, đỡ côn ŧᏂịŧ nhắm trước cửa huyệt chậm rãi đút vào. Dù đã mở rộng trước đó nhưng khi trực tiếp tiến vào vẫn có chút khó khăn, Phác Trí Mân đã nức nở mà chỉ mới vào được một tí ở ngoài. Điền Chính Quốc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, xoa xoa eo cậu để cửa huyệt thả lỏng, thái dương nổi rõ gân xanh, cơ bụng căng lên chịu đựng cảm giác đau nhức. Anh đẩy hông, lần sau vào sâu hơn lần trước, nhân lúc hai cánh mông buông lỏng liền một phát đem dươиɠ ѵậŧ chôn chặt trong thiên đường ấm nóng. Phác Trí Mân khóc lên, người như bị xé ra làm đôi, bắp đùi trắng nõn run rẩy từng đợt, khó khăn chống đỡ cơn đau bất ngờ.
"Em đau quá..."

Điền Chính Quốc cưng chiều hôn lên gáy cậu, anh cũng không khá hơn là bao, nhưng làm vậy cậu mới thích ứng được với kích thước của thằng em đáng tự hào. Phác Trí Mân bấu chặt vỏ gối, tiếng khóc đứt quãng hòa lẫn cùng tiếng thở dốc, cậu không rõ mình khóc vì cái gì, rõ ràng lúc nãy đau sắp chết giờ lại thấy tê dại như điện giật. Huyệt đạo dần thích nghi với thứ vừa thô vừa cứng, mấp máy đòi hỏi nhiều hơn.

"Ưʍ... bên trong ngứa..." - Phác Trí Mân siết mông, tự mình chầm chậm cử động, vách tràng mềm mại sít sao bao bọc tận gốc dươиɠ ѵậŧ, nơi giao hợp loạn ý tình mê dán chặt vào nhau, rối tinh rối mù.

Điền Chính Quốc được giải phóng, nắm chặt eo phủ phục lên người Phác Trí Mân, ngực dán sát lưng cậu chuẩn bị cho đợt hoan ái sắp ập đến. Dươиɠ ѵậŧ Điền Chính Quốc mạnh mẽ ra vào nghiền qua huyệt đạo nóng rẫy, từng cú thúc mang đến kɧoáı ©ảʍ quá lớn, tinh hoàn theo quán tính va vào bờ mông tròn lẳn vang lên tiếng động gợϊ ȶìиᏂ. Phác Trí Mân mím môi giữ lại tiếng rêи ɾỉ, rốt cuộc không chịu nổi mà bật ra.
"Ư-" - Thanh âm ngọt ngào như chạm tới Điền Chính Quốc, không rõ là cầu xin tha thứ hay quyến rũ kẻ sắp phát điên vì cậu.

Cơ liên sườn cuộn lên cùng cơ cá mập ở ngực căng ra theo từng cú nhấp, Điền Chính Quốc ngăn bàn tay muốn tự an ủi, nhanh hơn một nhịp bắt lấy vật nhỏ trước bụng Phác Trí Mân mà lên xuống. Trước và sau đều chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Phác Trí Mân tê dại, ngón chân cậu cuộn chặt lại mở ra, mông nâng cao cầu xin nhiều hơn, đau đớn và sung sướиɠ mỏng manh như sợi chỉ, từng chút đánh gãy tâm trí Phác Trí Mân. Cậu có thể cảm nhận đường gân hằn rõ ràng trong vách tràng không ngừng cọ xát, cơ vòng co rút càng thêm nóng bỏng và căng trướng.

"Á... ưʍ..." - Phác Trí Mân đột nhiên rên lớn, không chịu nổi đổ ập người xuống, lưng trũng thành một độ cong mê người, áo ngủ chưa cởi hẳn tốc lên tận cổ để lộ bờ vai mịn màng trên lớp chăn bông bùng nhùng.
"Tìm thấy rồi." - Điền Chính Quốc nhếch môi, những cú thúc kế tiếp đều nhắm tới điểm nhạy cảm đó mà đâm tới, không bỏ phí một khắc quý giá nào.

Phác Trí Mân sướиɠ sắp điên rồi, khuôn miệng xinh đẹp không còn nghe rõ đang nói gì, toàn là những âm đơn vô nghĩa. Bụng dưới bị đâm đến mức gồ lên in hằn dươиɠ ѵậŧ của Điền Chính Quốc, kɧoáı ©ảʍ từng chút được lấp đầy, dâng cao đến choáng ngợp, đến khi vật nhỏ tội nghiệp trong tay anh giật giật muốn bắn liền bị Điền Chính Quốc ranh mãnh chặn lại, cũng không thúc vào nữa mà chỉ đưa đẩy nhè nhẹ ở cửa huyệt.

"Đừng mà, em không chịu nổi... em xin anh... bé xin anh..." - Phác Trí Mân nức nở, giọng nói yếu ớt cất tiếng van cầu. Cậu thử dịch mông muốn nuốt vào sâu hơn nhưng tay Điền Chính Quốc trên eo cậu như gọng kìm, Phác Trí Mân cố ngoái đầu, dùng gương mặt lem nước mắt nhìn anh, nghẹn ngào. "Chính Quốc ơi... anh ơi..."
"Chồng ơi... cho em..."

Hai chữ "chồng ơi" phát ra từ phiến môi nhuốm đầy hương vị tìиɧ ɖu͙© là phần thưởng tuyệt vời dành cho Điền Chính Quốc. Anh nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Phác Trí Mân, dụ dỗ.

"Chờ anh cùng ra, anh sẽ bắn hết cho em."

Điền Chính Quốc dứt lời để Phác Trí Mân nằm ngửa lên, càng thúc vào sâu và mạnh như thể muốn hòa làm một với cậu. Từng giọt mồ hôi mặn chát rơi xuống làm da thịt trở nên bóng nhẫy dưới ánh đèn phòng sáng rực, hai thân ảnh triền miên quấn lấy nhau, trao nhau lửa tình trong đêm đen lạnh lẽo. Chân Phác Trí Mân quấn chặt hông anh, phó thác tất cả cho anh, ngón tay bấu vào lưng Điền Chính Quốc như muốn tìm cái cọc để bám vào. Trong cơn say tình chuếnh choáng cùng nhau trao đi cái hôn bỏng cháy, Điền Chính Quốc gầm một tiếng, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào sâu trong huyệt đạo, co giật hai cái mới chịu thôi. Phác Trí Mân ngân cao giọng, dươиɠ ѵậŧ sưng đỏ xuất ra loang lổ trên bụng Điền Chính Quốc, cả người mềm oặt không còn chút sức lực.
Cậu đưa tay quờ quạng lau cho anh, bên dưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ hòa lẫn vào nhau thấm ướt một mảng ga giường. Hậu huyệt theo quán tính co rút muốn ép chất lỏng đặc sệt ra lại nghe tiếng thở dốc trầm thấp của Điền Chính Quốc. Phác Trí Mân hốt hoảng mở to mắt, côn ŧᏂịŧ chôn chặt trong mông cậu đang cứng lên, hơn nữa còn có ảo giác nó lớn thêm một vòng.

"Lần nữa nhé?"

Phác Trí Mân mờ mịt bị kéo ngồi dậy, cơ thể được Điền Chính Quốc bồng lên đưa tới bên cửa sổ lớn. Anh cúi đầu gặm cắn hõm vai cậu, mυ"ŧ mạnh để lại dấu hôn tím đỏ rải dài từ cổ tới vai, tay vuốt ve bắp đùi quắp chặt hông mình. Phác Trí Mân ngửa đầu đón nhận đợt càn quét của đầu lưỡi nóng bỏng chu du trên da thịt, từ đầu đến chân toàn là cảm giác râm ran khó tả.
Dươиɠ ѵậŧ thẳng đứng chen giữa khe mông, qυყ đầυ cơ hồ rỉ ra chút dịch trắng được chủ nhân dẫn đường lần nữa chui vào nơi tư mật ấm nóng. Điền Chính Quốc đè Phác Trí Mân lên cửa kính nghiêm túc ra vào, đôi mắt nheo lại thu hết biểu cảm người trong lòng. Nhiệt độ lành lạnh truyền vào lưng làm Phác Trí Mân rùng mình, cậu nhất nhất ôm cổ Điền Chính Quốc sợ bị ngã, nhưng như thế càng làm cậu khổ sở vì vật nhỏ ép sát cơ bụng anh, chà xát đến sắp bắn tinh.

"Sẽ bị nhìn thấy mất." - Cậu ngoái đầu nhìn ra sau, đối diện là các tòa nhà khác đẹp đẽ chiếu sáng, nhuộm lên làn da trần màu sắc kinh diễm.

"Không thấy được đâu, tập trung nào, nhìn anh." - Điền Chính Quốc phát lên mông cậu, cố tính chèn ép điểm mẫn cảm nhất. Phác Trí Mân nấc lên, đôi mắt lúng liếng nước hạ trên sống mũi cao thẳng, hơi thở gấp gáp trao đi tình yêu quyện vào nhau, quyến luyến vờn quanh hai cơ thể nhuốm hương tình. Tất cả sức nặng cơ thể đều đặt trên dươиɠ ѵậŧ không ngừng đâm tới như từng bậc thang dẫn lối cậu lên thiên đường.
Điền Chính Quốc hôn lên môi cậu bằng những gì chân thành nhất, còn gì hạnh phúc hơn được cùng người mình yêu làm tất cả điều mà các cặp đôi hay làm. Dù là làʍ t̠ìиɦ, đi dạo, hay nhận con nuôi,... không có gì là không thể.

Đường gân ở cánh tay Điền Chính Quốc vì giữ Phác Trí Mân trên người nổi rõ chạy từ mu bàn tay kéo dài đến bắp tay, quấn lấy vòng eo săn chắc nhẵn nhụi trái lại càng thêm mãn nhãn. Anh đặt Phác Trí Mân đứng xuống quay mặt về cửa kính, đôi chân cậu mềm nhũn gắng sức chống đỡ thân thể, l*иg ngực phập phồng hớp lấy không khí bằng cả mũi và miệng. Thân trên Phác Trí Mân ép sát vào cửa kính, đầṳ ѵú cà vào mặt kính lạnh lẽo sưng tấy, qua sắc đèn chiếu rọi lộ ra vẻ đáng thương cần được an ủi.

"A... không được..." - Phác Trí Mân khổ sở đẩy bụng Điền Chính Quốc, quá nhanh, cứ đà này e rẵng sẽ bị chơi đến hỏng mất.
"Ngoan nào."

Hính ảnh Điền Chính Quốc mờ mờ phản chiếu qua màn kính, đôi mắt biết cười thường ngày bị mái tóc mang theo vẻ cường thế che khuất, như đợt sóng triều cuốn phăng tất cả, bền bỉ đâm vào. Anh ngước mắt, chạm phải đôi mắt đê mê nhìn mình qua lớp kính liền đáp lại bằng ánh nhìn nóng bỏng. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi được Điền Chính Quốc vuốt lên lộ ra hàng mày sắc bén hơi nhíu lại vì kɧoáı ©ảʍ, rũ sang hai bên thái dương. Hình ảnh quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Phác Trí Mân hét lớn xuất hết lên cửa kính, chất lỏng nhạt màu chảy xuống tới tận sàn. Điền Chính Quốc chạy nước rút, thúc thêm vài cái liền bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cậu, nhiều đến nỗi men theo khe mông chảy xuống đôi chân xinh đẹp.

Cơn hoan ái đã rút cạn thể lực của Phác Trí Mân, cảm giác bức bối đã dịu đi phần nào nhưng hơi men trong rượu vang vẫn còn đọng lại. Cậu mơ mơ màng màng để Điền Chính Quốc bế vào phòng tắm tẩy rửa, lúc anh đưa ngón tay vào lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, Phác Trí Mân hừ hừ trong miệng như mèo rồi ngủ thϊếp đi trong vòng tay anh. Điền Chính Quốc dựa người Phác Trí Mân vào người mình, thay cho cậu bộ đồ khác mới cẩn thận đỡ cậu nằm xuống đắp chắn ngay ngắn, bản thân dọn dẹp xong đống chiến trướng mới lên giường ôm cậu vào lòng.
Điền Chính Quốc hôn lên trán cậu thì thầm.

"Ngủ ngon, tình yêu của anh."

————————END————————