[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 44. Hoa cát cánh (end)

Tác giả: tomyalllove

Hơn cả lời yêu thốt ra, mỗi sự quan tâm nhỏ nhặt mới chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Điền Chính Quốc cảm nhận được chăn bị lật lên, bên cạnh là tiếng nói không ngừng. Mí mắt anh nặng trĩu, cố mở mắt nhìn đồng hồ nhưng nguồn sáng nhạt nhòa của đèn ngủ cùng cơn mệt mỏi làm anh không tài nào nhìn rõ.

"Trời sắp sáng rồi đó anh, mau dậy nhanh để mặt trời mọc mất." - Điền Quang Anh sấn tới quơ quơ tay trước mặt Điền Chính Quốc, chắc chắn con ngươi đã phản ứng lại mới ngồi xuống bên giường.

Khoảng thời gian cuối năm là lúc đám học sinh bọn nó lơ là, do cận kề dịp Tết nên đầu óc chúng tơ tưởng đến những món ăn ngon miệng, hay các ngày nghỉ dài thỏa sức chơi bời. Điền Quang Anh cũng không ngoại lệ, thân là học sinh gương mẫu trong học tập vẫn không tránh khỏi vài hôm lười biếng không muốn tới trường, cho dù là ngày nghỉ hay đi học, nó luôn cố gắng ngủ thêm dù chỉ là năm phút ngắn ngủi. Còn vì sao hôm nay nó đặc biệt dậy sớm, lại dám tới làm phiền Điền Chính Quốc, thì đây là lần thứ ba trong hơn một ngàn ngày có lẻ xảy ra mà chính Điền Quang Anh cũng không muốn.

Hôm nay đã tròn ba năm ngày Phác Trí Mân rời xa trần thế.

"Có phải anh lại nằm mơ thấy anh Trí Mân không?" - Nét đau khổ hiện hữu trên gương mặt Điền Chính Quốc khi anh ngủ chìm trong đèn vàng đặc quánh ngạt thở đã khiến Điền Quang Anh nghĩ vậy.

Ngày Phác Trí Mân mất, anh hai nó như chết đi cả linh hồn, Điền Chính Quốc một mực ôm lấy thân hình đầy vết thương nằm im trên giường trắng không để ai mang đi. Dẫu trong mộng anh hai nó có thể tìm lại được kỉ niệm vui vẻ của cả hai, nhưng mớ ảo ảnh đó sẽ đi kèm thực tại tàn khốc như sợi dây trói chặt, rằng chỉ nên chôn sâu hình ảnh Phác Trí Mân ở ngăn tim sâu nhất.

"Anh đã quay về ngày đầu gặp Trí Mân, cùng em ấy trải qua tất cả, từng chuyện từng chuyện một."

Điền Chính Quốc vì Phác Trí Mân đỡ một viên đạn nhưng vẫn không bảo vệ được em. Khi Kim Nam Tuấn nói em báo tin có kẻ muốn cướp tàu chở hàng, Điền Chính Quốc ngay lập tức lao đi tìm em. Đống vải đó trong mắt mọi người là núi vàng ngồn ngộn, còn đối với Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân mới là báu vật trân quý nhất. Cơn dằn vặt trở thành ác mộng đeo bám Điền Chính Quốc, anh luôn tự trách bản thân, giá như anh đến sớm hơn một chút thì Phác Trí Mân bây giờ không phải nằm nơi đất mồ lạnh lẽo.

Day dứt ngày càng chất chồng, đến nỗi hóa thành ảo tưởng rằng Điền Chính Quốc thật sự đã liều mình vì Phác Trí Mân.

Khẩu súng Điền Cẩm Tú cầm cơ bản không có đạn, Hoàng Thanh Dương vẫn muốn chừa cho cô một con đường lui cuối cùng. Cơn uất hận xâm chiếm khiến dã tâm một người càng lớn, Điền Cẩm Tú bất chấp can ngăn của Hoàng Thanh Dương, một mực dồn Phác Trí Mân vào đường cùng. Phác Trí Mân chống chọi, chênh vênh bên vách núi, để rồi một giây bất cẩn đã trượt chân. Khoảnh khắc đó đầu óc cậu ngập tràn hồi ức khi bên cạnh anh, thân xác bị vô số đá nhọn quẹt trúng đau đớn vô cùng, tưởng chừng kéo dài vô tận nhưng đã chấm dứt khi đầu cậu va phải một tảng đá. Tất cả như một cuốn phim đến hồi kết, một mảnh đen kịt, tàn nhẫn đến mức cậu không thể gặp anh lần cuối.

Hoàng Thanh Dương thay Điền Cẩm Tú gánh tội, phải trả giá bằng những năm tháng sau song sắt. Còn Điền Cẩm Tú may mắn vẫn giữ được đứa nhỏ, trải qua cơn chấn động đã chấp nhận sự thật rằng cô và Điền Chính Quốc vốn không thể chung đường. May mắn thay cô vẫn tự tìm được cho mình con đường đúng đắn, không phải yêu là cứ khăng khăng giữ lấy, đôi khi buông bỏ kịp thời mới là tình yêu cao cả nhất.

Gió thoảng cuốn lấy linh hồn lao vυ"t lên vòm trời xanh, nhẹ nhàng trút bỏ vương vấn chốn hồng trần bi ải. Còn hơn cả cánh bướm, sinh mệnh mỏng manh chực chờ tác động rồi như thủy tinh nứt rạn, tan vỡ. Để được bên người ấy có thể nói là đặc ân của ông trời, nhưng Điền Chính Quốc có cầu xin biết bao lần thì em của anh cũng không thể trở về.

Chúng ta chưa từng sinh ly, nhưng ông trời lại bắt anh và em tử biệt, còn gì đau khổ hơn khi anh và em mỗi người ở hai đầu thế giới.
Khoảng thời gian trước khi mặt trời mọc là tối tăm nhất, Điền Chính Quốc cùng Điền Quang Anh lên một ngọn đồi ở ngoại ô. Sương sớm phủ một tầng dưới lớp cỏ, cơn gió vô tình lướt qua mang theo chút hơi lạnh len lỏi vào ngõ ngách nhỏ nhất của trái tim. Sườn đồi thoai thoải dẫn Điền Chính Quốc đến với người anh yêu, nấm mồ bằng đất trơ trọi giữa hàng hoa dại, bia đá khắc tên em, nhỏ bé lại sừng sững như núi đè nghiến trong lòng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhổ hết đám cỏ xung quanh, đặt lên phần mộ em một bó lưu ly trắng. Giống như em, loài hoa chân chất mộc mạc vẫn toát lên vẻ dịu dàng đằm thắm, mạnh mẽ vươn lên chống chọi với nghịch cảnh. Điền Chính Quốc lấy điện thoại ấn vào cái tên trên đầu, lẳng lặng kề điện thoại vào tai dù đáp lại anh là tiếng máy trả lời báo người nhận hiện không nhấc máy.
"Anh đến rồi đây, Trí Mân ở thiên đàng vẫn vui vẻ đúng không em? Chắc hẳn em sẽ mắng anh, anh thật sự nhớ em, đến mức có thể ngay lập tức đến bên em ở thế giới bên kia, nhưng làm vậy Trí Mân lại giận anh mất. Em có nhìn thấy không, ánh dương chiếu rọi cả vùng trời, chúng ta ở đây cùng nhau ngắm bình minh."

Điền Quang Anh chưa hiểu tình yêu là gì, anh hai nó vì thiếu Phác Trí Mân đã suy sụp như vậy, có lẽ sức mạnh của tình yêu là một thứ gì đó rất linh thiêng và trường tồn. Một ngày nào đó nó cũng tìm được cho mình nửa kia, tự cảm nhận lấy trong quá trình vun vén xây đắp nên thứ gọi là tình yêu.

.

"Ông à, đã ba năm rồi ông còn muốn cố chấp đến khi nào? Con mình yêu đứa bé kia không lẽ ông còn không nhìn ra hay sao? Ông muốn hành hạ Chính Quốc đến khi nó thành cái xác khô mới vừa lòng đúng không?"
Ông Điền nhìn xa xăm, Điền Chính Quốc hiện tại so với quá khứ đã khá hơn rất nhiều, biết phản ứng lại lời nói của mọi người chứ không phải bộ dạng bất cần, bỏ bê bản thân đến mức phải vào viện. Đúng là ông không thể chấp nhận chuyện con mình yêu người đồng giới, nhưng cái giá phải trả quá đắt, ông thua rồi, tình yêu vốn không có lỗi.

Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân, bỏ qua vấn đề giới tính cũng chỉ là hai linh hồn tìm được sự đồng điệu của đối phương, sẵn sàng bên nhau trọn đời.

Những cuộc xem mắt được sắp xếp nhanh chóng kết thúc, Điền Chính Quốc không chút giấu diếm nói đã có người trong lòng, hơn nữa còn là nam. Người trong thị trấn lại lần nữa giương mũi dùi về phía Điền Chính Quốc, một người đàn ông gần như hoàn hảo phải lấy vợ duy trì hương hỏa chứ không thể để dòng họ tuyệt hậu.
"Chút lời khó nghe này có là gì, coi như đây là hình phạt dành cho anh vì đã để mất em."

"Đó là lựa chọn của nó." - Ông Điền bỏ ra ngoài, đúng vậy, ông không có quyền định đoạt hạnh phúc của người khác, ông đã hạnh phúc với tình yêu của ông nên con ông cũng phải hạnh phúc với quyết định của nó. "Đến nhà họ Kim."

.

Kim Nam Tuấn đã quá quen với cảnh Điền Chính Quốc cứ sáng sớm đã có mặt ở xưởng buôn, giống như ở lại tại phòng chứ không về nhà. Hắn không nói không rằng, vứt tập tài liệu lên bàn rồi đóng cửa thật mạnh ra ngoài. Kim Thái Hanh gọi điện thông báo tình hình sức khỏe Điền Chính Quốc, chứng rối loạn cảm xúc và thường đau đầu phải chú ý nghỉ ngơi, để đầu óc thư giãn nhất có thể, tốt nhất nên quên đi tất cả và làm lại từ đầu. Lời Kim Nam Tuấn như nước đổ lá khoai, Điền Chính Quốc không hề để vào tai, coi công việc như kẻ thù luôn muốn tiêu diệt nó nhanh nhất có thể, mà hành động này vô tình lại giúp tài sản bọn họ tăng lên.
"Tối đến nhà tao, không thì sau này đừng làm bạn bè gì nữa."

Kim Nam Tuấn và Điền Chính Quốc đứng giữa nhà nhìn nhau, hắn thật sự muốn đánh cho đứa bạn này một trận nhưng vẫn nhịn xuống. Kim Nam Tuấn đi tới bàn, giở tập giấy lấy ra một tấm hình giơ ra trước mặt Điền Chính Quốc.

"Sao mày có tấm hình đó?" - Điền Chính Quốc quát, mở ví thì tấm hình anh và Phác Trí Mân chụp chung đã không còn. "Đưa cho tao."

"Đưa cho mày để mày mãi chìm đắm trong nỗi buồn chết dẫm của mày ư? Tỉnh lại đi, Phác Trí Mân mất rồi, cậu ấy không muốn nhìn mày sa sút như thế này đâu." - Kim Nam Tuấn dứt lời liền xé nát tấm hình, Điền Chính Quốc vô cùng tức giận lao vào đánh Kim Nam Tuấn.

Kim Nam Tuấn ăn một đấm vào mặt thì ngã ra đất, má hắn đau rát nhưng khi nhìn thấy Điền Chính Quốc quỳ xuống nhặt từng mảnh giấy ghép lại, người bạn như hắn cũng bất lực. Có dùng biện pháp gì Điền Chính Quốc vẫn vậy, yêu Phác Trí Mân theo cách của riêng mình.
Mãi khi Kim Nam Tuấn quay lại Điền Chính Quốc vẫn ngồi đó tỉ mỉ dán lại tấm hình. Bức hình thiếu đi một nửa mặt của Phác Trí Mân , Điền Chính Quốc có lật tung gian phòng cũng không tìm thấy mảnh cuối cùng. Kim Nam Tuấn đứng phía sau góc tường lấy mảnh hình ra, hắn nhếch môi, dám đánh hắn thì như vầy vẫn còn rẻ.

Con người quá căng thẳng sẽ uống nước, Kim Nam Tuấn đặc biệt chuẩn bị bình nước để sẵn trên bàn, đúng như dự tính, Điền Chính Quốc uống nước được một lúc đã cảm thấy choáng đầu, sau đó lăn ra sàn ngủ. Kim Nam Tuấn gọi Kim Thạc Trân, hai người khó khăn khiêng Điền Chính Quốc tống vào xe.

"Đưa mày đi chữa bệnh đấy, để lâu lại biến ác thì đố ai mà chịu được." - Kim Nam Tuấn hài lòng nhìn chiếc xe đi xa, hắn còn đá Điền Chính Quốc một cái trả cho cái đấm lúc nãy.
.

Điền Chính Quốc ngủ một mạch tới sáng, đầu óc cứ như trên mây nhớ lại tối qua, anh bị Kim Nam Tuấn tính kế. Không gian này là căn phòng quen thuộc của Điền Chính Quốc, mà lúc này đây trong vòng tay anh là một người đang ngủ say. Mái tóc hơi nâu do cháy nắng, hàng mi dài trên cặp mắt hạnh nhắm nghiền, đôi môi hơi hé, người nọ nằm sát vào lòng anh, hơi thở nhè nhẹ gãi vào tâm trí Điền Chính Quốc.

Anh vén mái tóc lòa xòa sang một bên, hôn lên vầng trán, có lẽ ông trời xót thương Điền Chính Quốc nên cho anh một cơ hội gặp lại cậu, giấc mơ này quá đỗi đẹp đẽ khiến Điền Chính Quốc không muốn tỉnh lại.

"Cậu Cả Điền buổi sáng vui vẻ." - Phác Trí Mân bị ôm cứng, hơi cựa mình, đối với Điền Chính Quốc nở một nụ cười dịu dàng.

"Cuối cùng anh cũng được gặp em, Phác Trí Mân, Trí Mân của anh." - Điền Chính Quốc sợ bản thân sẽ tỉnh giấc, anh nhích lại ôm Phác Trí Mân như muốn mang theo cậu mãi bên mình. Đôi môi anh tìm đến môi cậu, nhẹ nhàng ôm lấy cánh môi mềm anh luôn theo đuổi trong mỗi giấc mơ, hết sức trân trọng vì sợ cậu ngay lập tức sẽ biến mất.
Phác Trí Mân hơi rướn người, chủ động hé môi để Điền Chính Quốc tiến vào. Ngay khi đầu lưỡi hai người chạm nhau, Điền Chính Quốc khựng lại, tách ra khỏi Phác Trí Mân.

"Trí Mân, em đánh anh đi, đây không phải mơ đúng chứ?"

Phác Trí Mân cười khúc khích, cụng đầu vào ngực Điền Chính Quốc.

"Có là mơ đi chăng nữa em vẫn ở đây với cậu."

Mọi chuyện đều do một tay ông Điền dàn xếp. Thương tích của Phác Trí Mân tương đối nghiêm trọng, y học trong nước chỉ có thể duy trì sự sống, còn việc làm cậu tỉnh lại là điều không thể. Ông Điền bí mật đưa Phác Trí Mân ra nước ngoài chữa trị sau khi làm xong giấy tờ, còn đặc biệt nhờ Kim Thái Hanh đi theo chăm sóc cậu từng ấy thời gian. Điền Chính Quốc không hề hay biết gì, ù ù cạc cạc bị ông Điền xoay như dế suốt ba năm ròng. Phác Trí Mân trải qua đấu tranh lần nữa đón chào ánh sáng, nghe lời dỗ ngọt của Kim Thái Hanh, "Chữa khỏi bệnh mới cho về gặp Điền Chính Quốc.", cắn răng tiếp nhận từng đợt tiêm thuốc, khổ sở tập vật lý trị liệu cho đôi chân có thể đi lại bình thường. Điền Chính Quốc là chỗ dựa giúp Phác Trí Mân hồi phục. Dự tính khi Phác Trí Mân hoàn toàn khỏe mới đưa cậu về, nhưng nhắm chừng Điền Chính Quốc cũng đủ khổ nên ông Điền mới gọi Kim Thái Hanh làm thủ tục, còn đến gặp Kim Nam Tuấn bàn kế hoạch.
Ròng rã ba năm Phác Trí Mân đấu tranh giành giật lại sự sống, ba năm đằng đẵng Điền Chính Quốc ôm nỗi buồn và oán hận bản thân vì nghĩ thật sự đã đánh mất người anh yêu. Mộng đến mộng đi, nhưng kí ức về Phác Trí Mân vẫn không phai nhạt trong tâm trí Điền Chính Quốc. Dẫu có đau đến uất nghẹn tâm can, Điền Chính Quốc vẫn khắc ghi thật rõ ràng hình bóng ấy trong tim, rằng anh đã từng hết lòng yêu một người bằng tất cả những gì mình có.

Vẻ mặt Điền Chính Quốc hiện rõ vẻ kinh ngạc, thì ra Phác Trí Mân vẫn bên anh, bị chơi một vố đau nhưng Điền Chính Quốc không giấu nổi hạnh phúc nơi đáy mắt. Cảm xúc dồn nén như thủy triều bộc phát, Điền Chính Quốc lần nữa chìm đắm nơi đôi môi cậu, giữa nơi đôi môi tìm thấy nhau cảm nhận được vị mằn mặn của nước mắt, không rõ là ai khóc, nhưng từ nay về sau không ai có thể chia cắt Phác Trí Mân khỏi anh được nữa.
.

Điền Chính Quốc đưa Phác Trí Mân đến một quán ăn, anh đẩy xe lăn cho cậu ngồi vào bàn, ngay lập tức có một cậu nhóc trạc tuổi Điền Quang Anh chạy ra, nhanh nhảu hỏi.

"Cho hỏi hai anh muốn gọi gì? Ở đây trừ những món không có thì món gì cũng có ạ."

Điền Chính Quốc để Phác Trí Mân chọn món, cậu gọi một kho một canh, cậu nhóc phụ việc vâng dạ chạy ù vào trong, giọng nói chưa vỡ hẳn la lớn "Một thịt kho một canh." biến mất sau bếp. Phác Trí Mân chăm chú nhìn một lượt quán, không gian chỉ kê đủ chín bàn chữ nhật, cách bày trí cũng rất đơn giản, xung quanh còn có ba người khách đang ngồi dùng cơm.

"Đây là quán của Doãn Kỳ ạ?"

"Từ khi em đi Doãn Kỳ cũng buồn, bảo cứ tới xưởng buôn sẽ nhớ tới em nên nghỉ, về đây mở một quán như thế này đây. Anh cũng không biết thằng bé lấy tự tin ở đâu ra mà vào đứng bếp nấu nướng nữa."
"Dựa vào việc mỗi lần em nấu ăn Doãn Kỳ đều đứng nhìn có được không ạ?"

"Đợi khi nào em khỏi bệnh anh phải vòi em nấu cho một bữa, đã lâu rồi chưa được ăn cơm vợ nấu." - Điền Chính Quốc cong mắt cười, xoa mu bàn tay Phác Trí Mân.

"Anh nói cái gì vậy hả?" - Phác Trí Mân che miệng Điền Chính Quốc, vành tai có dấu hiệu đỏ lên. "Để người khác nghe được không hay đâu, hơn nữa em còn là con trai."

"Anh không quan trọng giới tính, thứ anh để ý là cảm giác khi ở bên em. Đừng sợ gì cả, bây giờ em chỉ cần sống thật hạnh phúc là anh vui rồi, dị nghị gì đó không cần quan tâm nữa."

"Thức ăn nóng hổi tránh đường tránh đường." - Nhóc phụ quán đặt mâm xuống, tiếp tục quẩn quanh gần đó dọn dẹp. Phác Trí Mân nếm thử một miếng, cậu thấy sống mũi bắt đầu cay cay, Điền Chính Quốc lo lắng hỏi thăm mới biết vì cậu quá cảm động.
"Chủ quán đâu, đồ ăn mặn như vậy sao chúng tôi ăn được đây?" - Điền Chính Quốc nhìn trong quán không còn ai, giả vờ không hài lòng nói lớn, chuẩn bị cho Mẫn Doãn Kỳ một sự bất ngờ nho nhỏ.

"Ôi bị mặn rồi ạ? Anh chờ chút tôi vào gọi bếp ra ngay." - Nhóc phụ việc rối rít xin lỗi, tất bật chạy vào sau bếp la í ới.

"Anh làm gì vậy? Thằng bé sợ kìa." - Phác Trí Mân dõi theo nhóc phụ việc, lo nó chạy nhanh sẽ vấp ngã.

"Thế thời gian không có em anh cũng sợ lắm, hôn một cái đền bù được không?"

"Đồ tôi nấu làm thế nào mặn được, Trần Minh Hưởng, cậu mà lừa tôi là tối nay cho ăn cơm trắng không đấy." - Mẫn Doãn Kỳ người còn mặc tạp dề vừa đi vừa lải nhải với nhóc phụ bếp, đến khi nhìn thấy Phác Trí Mân liền chạy tới, khóc lóc thảm thiết.

"Anh ơi anh có khỏe không? Thời gian qua anh biến mất làm mọi người lo lắm, em không dám tưởng tượng một ngày anh lại ở đây, trước mặt em." - Mẫn Doãn Kỳ nắm tay Phác Trí Mân, nhận thấy cậu đang ngồi xe lăn lại bù lu bù loa, đến nói năng cũng lộn xộn hơn hẳn.
"Anh sắp khỏe rồi, đừng khóc nhè nữa để em cười kìa." - Mẫn Doãn Kỳ dù có trải qua mấy lần sinh nhật vẫn là đứa em trai vụng về lại lóng ngóng của Phác Trí Mân.

Trần Minh Hưởng bụm miệng, ông anh hay bắt nó làm việc quần quật giờ khóc còn hơn đứa con nít. Ngoài mặt hay lên án Mẫn Doãn Kỳ nhưng Trần Minh Hưởng vẫn biết ơn cậu, nhờ có Mẫn Doãn Kỳ nó mới thoát khỏi số kiếp trẻ lang thang, có một công việc và chỗ che mưa gió. Dù hai người gặp nhau trong tình cảnh Trần Minh Hưởng tới ăn chực quán, mà Mẫn Doãn Kỳ đến bữa vẫn xới cho nó một bát nhiều thịt hơn bình thường, có lẽ cùng cảnh nghèo nên cậu phần nào đồng cảm.

"Ngưng khóc nghe Trí Mân nói đã." - Điền Chính Quốc bắt đầu dụ dỗ, nhân tài như Mẫn Doãn Kỳ không thể bỏ phí ở quán ăn bé tí này được. "Quay lại xưởng buôn làm đi, dù sao Trí Mân cũng trở về rồi, còn quán ăn Điền Quang Anh sẽ tới giúp."
Điền Quang Anh đang đi chọn hoa bỗng thấy sống lưng lạnh toát, nó rùng mình rồi kéo áo kín cổ.

"Doãn Kỳ này, anh và cậu Cả Điền sẽ làm lễ cưới, em đến tham gia nhé." - Phác Trí Mân chính miệng nói ra vẫn không được tự nhiên lắm, cậu không ngờ cũng có ngày bản thân được phép trải qua hôn lễ cùng Điền Chính Quốc.

Đến giờ Phác Trí Mân đã hiểu, hoàng tử công chúa gì đó không biểu thị được hết tấm chân tình, vì một khi đã xác định được người mình muốn dành cả đời để ở bên họ thì đã chẳng còn gì có thể ngăn cách. Sắc u ám của chạng vạng cũng sẽ được thay dần bởi bình minh, ông trời lấy đi tuổi thơ của Phác Trí Mân, nhưng lại trả cho cậu một Điền Chính Quốc đến trọn đời.

.

Sắc xanh của bầu trời phản chiếu xuống bờ biển như muốn dung hòa hai không gian với nhau, mênh mông kéo dài vô tận không nhìn thấy điểm cuối. Từng bó hoa cát cánh xanh ánh tím trên cọc gỗ bên cạnh một hành lang trắng sứ nối lên lễ đường, nổi bật trên nền cát biển. Dải lụa trắng muốt buộc quanh cổng chào bằng cây nhẹ bay, uyển chuyển lướt mình như nhảy điệu chúc mừng hai nhân vật chính. Hai hàng ghế gỗ lót đệm trắng xếp xen kẽ, ở thành ghế còn được trang trí vạt vải trắng điểm xuyến thêm một bó hoa nho nhỏ.
Khách mời không nhiều, chỉ có những người thân quen đang cầm ly rượu đỏ vui vẻ cười nói. Ông Điền xem đồng hồ đeo tay, chỉ mọi người cảnh tượng trên đường cách đó chừng mười mét. Hàng dài xe xích lô nối đuôi nhau, chiếc đầu tiên còn gắn một bó hoa trên mui xe, đích thân Điền Chính Quốc cầm lái chở Phác Trí Mân trên con xe thành hôn đặc biệt.

Điền Chính Quốc xuống xe, do chân Phác Trí Mân vẫn chưa đi lại bình thường nên anh luồn tay xuống gối, đỡ lưng bế cậu tiến vào trước đôi mắt tròn xoe của Kim Nam Tuấn. Bước chân đầu tiên giẫm lên cát, rất nhanh hai người đã vào tới trong sự ngưỡng mộ của mọi người. Điền Chính Quốc để Phác Trí Mân ngồi lại lên xe lăn, chờ hiệu lệnh của cha xứ mới chầm chậm đẩy xe lên trên lễ đường.

Hai thiên thần xách hoa đi phía trước là một đôi trai gái, hai đứa trẻ trong bộ đồ trắng ngơ ngác đứng im giữa đường, mắt ầng ậng nước sắp khóc ngoái đầu tìm ba mẹ. Triệu Vĩ Diệp và Điền Minh Tuấn cổ vũ hai con, cầm hoa tung lên cho hai con làm theo. Điền Chính Quốc bế cháu trai để nó ngồi vào lòng Phác Trí Mân, bản thân bế cháu gái, đi bên cạnh là Mẫn Doãn Kỳ đẩy xe cho Phác Trí Mân.
"Thần tình yêu đã kết nối hai con giữa vạn người, ngài đặt ra những thử thách để thử lòng hai con và ta tin rằng hai con đã vượt qua, chứng minh được tình cảm sâu đậm của mình dành cho đối phương. Ta muốn hỏi lại một lần nữa, dù giàu sang hay nghèo khó, ốm đau hay bệnh tật, hai con vẫn nguyện ý bên nhau đến bạc đầu chứ?" - Cha xứ khép lại tập da sơn đỏ, chờ đợi câu trả lời.

"Con nguyện ý."

Hai câu trả lời cùng vang lên, là một lời khẳng định vững vàng.

"Phác Trí Mân, anh cuối cùng cũng đón được em về. Một đời này dài lắm, em có muốn tương lai sau này có thêm một người là anh không?" - Điền Chính Quốc quỳ một gối trước mặt Phác Trí Mân, mở hộp bọc vải nhung, bên trong là hai chiếc nhẫn cưới dành cho nam. Phác Trí Mân cố giữ cho mình không khóc trong ngày vui nhưng những giọt nước mắt hạnh phúc vẫn rơi xuống, cậu gật đầu, nụ cười thật đẹp trong cái nắng dìu dịu của ráng chiều.
Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân trao nhau nhẫn cưới, anh nâng tay cậu hôn lên bằng tất cả sự trân trọng, vượt qua ải khó khăn nhất là sinh mệnh để cùng sánh bước bên nhau.

Ngón áp út đeo lên nhẫn cưới anh trao, lòng mang theo ý nguyện trọn đời.

Bàn tay anh dìu dắt em vượt qua thời gian khắc nghiệt, liệu còn gì để hối tiếc.

Dù muôn trùng cách trở, ta vẫn hướng về nhau.

Một đời, một kiếp.

"Hôn tay sao mà đủ, phải hôn môi chứ!"

Mẫn Doãn Kỳ không kịp bịt miệng Trần Minh Hưởng, nó cứ nằng nặc đòi đi, mà bỏ lại quán một mình kể cũng tội nên Mẫn Doãn Kỳ đành dẫn theo. Câu nói của Trần Minh Hưởng nhanh chóng được hưởng ứng, mọi người bắt đầu hò hét.

"Hôn đi! Hôn đi!"

Điền Chính Quốc không do dự, cúi người hôn Phác Trí Mân.

"Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân, đây là con đường hai đứa đã chọn nên không được phép từ bỏ." - Ông Điền nắm hai bàn tay một lớn một nhỏ hơn đặt lên nhau, không còn che giấu ân cần trong đôi mắt đã mang dấu vết của thời gian. "Ba chúc hai con mãi hạnh phúc."
Trong bộ lễ phục trắng, anh và em chính thức trở thành bạn đời, nắm tay nhau cùng đi qua năm tháng. Vì em là chú rể của anh, anh là chú rể của em, hai ta là của nhau.

Em chỉ là một cây cỏ dại giữa cánh đồng bạt ngàn hoa, tại sao cậu lại chọn em?

Hoa đẹp dành cho người biết thưởng thức, không có mắt thẩm mỹ như tôi không hiểu hết vẻ đẹp của những loài hoa rực rỡ ngoài kia đâu. Nếu em ví mình là cỏ dại, thì em chính là ngọn cỏ duy nhất, quý báu nhất mà Điền Chính Quốc tôi muốn bảo vệ.

_____HOÀN CHÍNH VĂN______

Tối nay up nốt phần ngoại truyện nhé. Mạch truyện chính cậu Điền yêu em Mân theo cách nhẹ nhàng, còn ngoại truyện cậu Điền sẽ "yêu" em Mân theo cách khác nhé :>