Yêu Anh Vào Đầu Thu

chap 12

Sau tối hôm đó, tôi đang định lên xe Minh đèo về thì tự nhiên Minh nó nói nó bận chút việc lên nó đã nhờ Tuấn Anh đèo tôi về rồi.

Tôi khá khó nghĩ, với lại thêm việc xe tôi vẫn ở nhà Tuấn. Thế bao giờ tôi mới lấy lại được xe? Tuấn nhìn tôi, nó cười cười ánh mắt nhắm mở hí hửng nói:

"Mày đang làm gì đấy, trông buồn cười vãi."

Tôi nhíu mày, lừ thẳng thừng vào mặt nó.

sau đó giọng nản đi, trầm nhẹ xuống.

"Ừ tao xấu mà, cười không đẹp. Nên cho tao xin lỗi mày."

Tuấn khựng lại, tiến gần lại tôi nửa bước, ánh mắt nó nhìn xung quanh từ trên xuống dưới người tôi một cách dồn dập. Tôi không im lặng được, nên đã khó hiểu lên tiếng:

"Mày đang nhìn gì thế?" ánh mắt tôi tràn đầy sự khó hiểu, và cần gấp một câu trả lời.

Tuấn vẫn nhìn, chỉ khác ánh mắt nó mang theo chút tia phấn khích hiện rõ, nó nhìn chậm lại bên trong đôi mắt sáng bừng lên trông như một quả cầu thủy tinh. Phải công nhận Hoàng tử của đế quốc này không chừng đang thất lạc ở đây. Nó vẫn không chịu nói gì, tay nó dơ nhẹ lên để dưới cằm, bộ dạng nhìn chú tâm của nó khiến tôi không thể chợp mặt nổi một giây, bỗng nó ngẩng đầu lên sau vài lần nhìn và đối diện thẳng vào mắt tôi, đôi mắt nó như một sự thôi miên đang lu mờ tâm trí tôi.

Trong lúc tôi đang không chú ý, do đang ở bên ngoài nhà Minh, lề đường cũng không thấy nhiều người. Lên tôi mới giảm bớt cảnh giác lại, ai ngờ khi tôi đang không biết gì thì có một cái xe điện đang phong nhanh về phía Tuấn. Mà nó thì vẫn đang cầm máy định gọi cho ai đó. Lên tôi liền vội!

"Xe...xxxx." tôi chậm nhịp lại, cố gắng chạy nhanh ra kéo Tuấn nó sát lại gần người mình. "Phù phù phù... May quá." tôi ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của Tuấn, khuôn mặt nó không mấy ngạc nhiên mà nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng nói thêm: "Có sao không?"

Tuấn chỉ nhìn tôi nhẹ một cái, khuôn mặt ngây ngốc hỏi: "sao là sao?"

Tôi đánh mắt lừ nó, sau đó đẩy nó ra một cách nhanh chóng, tôi tức giận chất vấn:

"Bao giờ tao được về, tao muốn về!"

Nó từ từ đứng tiến sát lại, đôi môi khẽ hở, đôi mắt khép hí lại cười lên như một làn gió nhẹ giữa mùa Hè. Tôi đang phân vân không biết rốt cuộc Tuấn nó là người như thế nào? tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều về một người như thế này đâu, nhưng bởi vì tôi biết khi mà tôi bắt đầu suy nghĩ hay tò mò về một người nào đó thì chính xác là tôi đang chuẩn bị rơi vào tình yêu rồi. Mặc dù tiếng xấu của Tuấn rất nhiều, nhưng tôi cũng thể nào không chấp nhận cũng như không tin tưởng nó được, sau khi suy sét lại thì tôi thấy vốn dĩ tin đồn không tự nhiên mà có. Lên tôi cũng không biết làm sao với Tuấn cả, tôi chỉ chắc chắn một điều là không thể tin tưởng nó được.

Nghe nhiều người nói về nó, xấu cũng có tốt cũng có. Nhưng chủ yếu hai cái đó lại ngang bằng nhau, tôi trước giờ chưa từng phán xét ai qua lời nói cả. Những người bạn xung quanh tôi cũng không phải tự nhiên mà thân, họ đều phải chứng minh cho tôi thấy  sự chân thành của mình thì tôi mới có thể mở lòng và tin tưởng được. Đó là lí do tôi lo lắng bởi vì khi tin tưởng ai đó quá nhiều, thì khi bị đánh mất niềm tin không biết sẽ đau như thế nào. Niềm tin luôn là danh giới của tôi và cũng là thứ khiến tôi mềm lòng nhất, tôi luôn gai góc trong các mối quan hệ. Mọi mối quan hệ đều dựa trên sự tin tưởng, nếu niềm tin đã mất, tôi nghĩ sẽ khó để tôi ngu dại mà tiếp tục như lần hai.

Tôi ghét cái cách Thanh nó giấu diếm mọi chuyện với tôi, như thể tôi là người vướng bận cản bước nó vậy, lên nó đều đặt tôi sang một bên.

***

Tút tút...

"Alo? Cái gì đấy!"

"Mày đang ở đâu?"

Tôi cảm thấy giọng linh nó hơi nhanh hơn thường ngày, lên tôi liền vội trấn an nó: "Từ từ bình tĩnh, tao đang trên đường về nhà."

Linh giọng điệu khẩn trương, nghe ở đầu dây bên kia tiếng nó khàn đặc, nghe như sắp chuẩn bị khóc đến nơi rồi. Vì quá lo lắng lên tôi đã hỏi thẳng vào vấn đề luôn.

"Có chuyện gì, mày cứ bình tĩnh cái đã. Kể tao nghe xem nào."

Linh vội đáp lại. Giọng điệu sợ hãi không thể che giấu

"Thanh nó bị xe máy đâm vào mày ạ, giờ đang nằm ở trên viện."

Nghe xong, tay tôi run hết tâm trí như bị một thứ gì hút hết sức lực, không thể cử động được như bình thường, tôi sợ hãi khóc nấc lên dò hỏi Linh nó liên tục.

"Thế giờ nó đang ở bệnh viện nào, mày gửi địa chỉ đi. Tao đến ngay bây giờ đây!"

Tuấn đi phía trước, hình như nó cũng nghe và hiểu hết được mọi chuyện lên nó đã trấn tĩnh tôi: "Có gì thì mày cứ bình tĩnh, giờ mày càng lo sợ đến khóc thì cũng không giải quyết được cái gì đâu." tôi nghe xong bắt đầu rơi vào trầm tư, sau khi suy nghĩ lại câu nói của Tuấn một hồi. Tôi lúc này mới trấn an được tâm trạng, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy bất an.
Lúc đến nơi giờ này đã hơn 8 rưỡi, khi vừa đến nơi tôi nhanh chân chạy vào ngay phía cô y tá tiếp tân, nhờ cô tra nhanh thông tin với số phòng, sau khi biết hết những gì cần biết tôi vội kéo áo Tuấn nó cùng đi theo. Đến nơi tôi nhìn kĩ số phòng trên cửa, điều chỉnh cảm xúc từ từ bước vào. Nhưng đéo thể ngờ thứ chào đón tôi nó không vui vẻ cho lắm, tôi gặp ngay anh Hoàn đang ngồi nói chuyện với Thanh, Tuấn thấy thế thì nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai tôi một cái, nó khẽ nói:

"Vào đi, ơ kìa."

Tôi bị giật mình từ lúc nào không hay, quay sang đáp lại: "Ừ."

Đúng lúc đó Thanh và Hoàn hai người bọn nó đều cùng nhau quay ra nhìn thẳng vào người tôi và Tuấn, tôi ngại ngùng chào anh Hoàn một cái, Tuấn theo sau cũng chỉ nhìn và cười nói 'Chào Anh' Thanh mặt mừng rỡ rang rộng hai tay, khuôn mặt tươi cười và chân nhanh nhẹn cử động định xuống giường. Tôi để ý kịp lên đã đi nhanh vào đỡ nó nằm lại, tôi cảm thấy nó chả cần đắp chăn hay gì cả, bởi vì tôi thấy nó khó chịu khi đắp chăn, nhưng anh Hoàn thì cứ đắp chăn lên cho nó. Tôi nhìn mà mắt chữ a mồm o nhìn thẳng về hai bọn nó.
Tôi cũng chả để ý nắm, nhưng mà tôi vẫn muốn hỏi một câu, sau khi chờ nó nói chuyện xong với anh Hoàn tôi ngồi nhẹ xuống, quay qua lại nhìn Tuấn ra ngoài nói chuyện với anh Hoàn. Tôi tuy đang lo cho nó, nhưng nó khiến tôi vẫn không thể bỏ được lớp phòng vệ bên ngoài, có vẻ niềm tin của tôi với Thanh đã gần như mất hết một nửa rồi. Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Linh

*không sao rồi, tao đến thăm trước rồi có gì chốc mày cũng lên đến thăm nhé."

Nhắn xong, tự nhiên tôi ngoảnh mặt ra khỏi điện thoại thì ngỡ ngàng thấy Thanh nó đang nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tôi ngượng ngùng hỏi nó:

"Gì à? Tao nhắn tin với Linh một tí thôi mà, chốc Linh nó ra thăm mày sau..." đột nhiên Thanh nó chen ngang lời tôi:

"Thật ra chẳng như mày nghĩ đâu, do lâu ngày không gặp mày, tao thấy mày thay đổi đi nhiều, khiến tao hơi sốc. Do tao nhớ mày thôi, cũng lâu rồi tao với mày chưa gặp nhau."
Tôi đúng kiểu bị khựng lại 2 giây, ngỡ ngàng nhìn thẳng vào mặt nó, sau đó thẳng thắn nói rõ:

"Tao đến thăm như một người bạn từng thân thôi, tao cũng muốn nói do tao đã mất hết niềm tin với mày rồi nên cũng khó có thể chơi lại với mày, tao nghĩ mày cũng đủ hiểu. Hãy để mọi thứ thuận theo cách tự nhiên nhất đi, tao không có ý định muốn chơi lại với mày, nếu sau này có dịp gặp thì lúc đó tao sẽ suy nghĩ lại."

Thanh nhìn tôi, khuôn mặt nó khổ sở, như có thứ gì vừa rút hết sức lực của nó, nó mệt mỏi mấp máy môi trả lời lại tôi:

"Cho tao xin lỗi, cũng cảm ơn mày vì đã làm bạn với tao trong thời gian qua."

Tôi cười gượng, nhẹ nhàng ôm nó và nói: "Chúc mày hạnh phúc với sự lựa chọn của mình và cũng rất vui vì đã được làm bạn với mày trong một thời gian dài." nói xong tôi chào tạm biệt, đi thẳng ra khỏi cửa tôi mới nhẹ giọng nói thêm.
"Mau khỏe nhé!"

Tôi đã học được một điều hoặc nó cũng là khái niệm tôi khó bước qua.

*Dù bạn có làm gì, cũng đừng quay lại với những gì đã làm bạn tan vỡ...*

Niềm tin đối với tôi là một thứ vô cùng quan trọng, nếu như nó mất đi tôi cũng không còn lí do để tiếp tục hay giữ lấy một người, tôi muốn buông bỏ để bắt đầu một cuộc sống mới mẻ hơn, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái, yêu đời hơn rồi.

Tôi mới quen một bạn nữ trong đám hôm nọ đi ăn ở nhà Minh, bạn nữ trông dễ thương vcl, tên là Mai, kiểu tính rất hợp tính tôi ý, cả hai đứa khá là thoải mái khi nói chuyện với nhau lên cũng không khó để kết thân, thật ra cũng có chút tiến triển khi Nguyên đang crush Mai, lên là khi biết tôi chơi khá thân với Mai, thằng bé liền tìm cơ hội kết thân với tôi. Cũng thông minh phết Nguyên nó còn hỏi Minh và dò tìm nick Facebook tôi, không hổ công tích cực vì người mình thích có khác.
Tối đến tôi mới tắm xong, khi đi ra thì thấy điện thoại đã rung đến lag máy, tôi vội cầm lên xem ai nhắn. Ôi vãi cả chưởng, Nguyên nó nhắn ung cả máy tôi và tin nhắn chỉ có xoay quanh một câu: *Mai nó đang chơi thân với mày à*

Tôi bất lực, nói thẳng: *Ừ.* Nguyên trả lời ngay lập tức "Uây, sao căng thế?"

Tôi thở dài đáp trả bằng giọng mất tự nhiên:

*Đang điên!* trong lúc không hiểu sự đời thì tự nhiên Mai nó nhắn cho tôi.

Tôi cũng vội lơ thằng Nguyên ra trả lời tin nhắn của nó, nhưng mà ai ngờ tin nhắn của bạn làm tôi cạn mẹ nó lời...

*Ê, Nguyên nhắn gì với mày chưa?*

Đệch, tao có phải ông tơ bà nguyệt đâu mà bọn mày bắt tao se duyên.

Do đéo chịu được nữa, liền ghi âm luôn cho nhanh:

[Bọn mày đéo biết tự nhắn tin cho nhau à? Thích nhau thì nói mẹ nó ra!"

Tự nhiên nhạc từ đâu nghe rõ vãi, bài còn đúng tính trêu ngươi.
"UAY chết mày chưa

Đi ôm tương tư rồi buồn hết ngày mưa.." à hóa ra tivi con em họ tôi đang xem, nhưng mà công nhận đúng thời gian địa điểm ghê.

Và thế là bọn nó đã tự biết đường đến với nhau, cũng ổn thôi ăn thêm cơm chó cũng không sao, mặc dù Minh nó chửi tôi như điên.

"Sao mày ngu thế Bảo Anh, mày đi giúp bọn nó thành đôi làm mẹ gì, để phát cơm chó cho tao ăn à?" nói xong nó đánh vào người tôi mấy phát.

Tôi bực tức, giải thích:

"Tao có giúp đéo đâu, là do bọn nó tự biết đường tiến đến với nhau mà."

Tôi ngán ngẩm nhìn về phía đôi uyên ương kia, chán nản mà lấy tay đập lên chán. Nhưng cũng không khỏi buồn cười vì đôi này.

***

Mấy ngày sau tôi cười đéo thả tả được, chưa bao giờ tôi phải cười như điên như thế này. Sáng nay Minh nó ra ngồi cạnh tôi, đôi mắt nó đen nhém lại, khi quay ra thấy rõ sự mất ngủ trầm trọng của nó, tôi hoảng hốt quay ra hỏi:
"Mày bị làm sao đấy???"

Minh nó ngờ ngạc, chán nản nhìn tôi rồi trả lời một cách hời hợt:

"Đ*t mẹ hôm qua như c*"

Tôi tò mò khó hiểu : "Làm sao mà mày nói quá thế?"

Nó quay ra nhìn tôi vẻ mặt nghiệm trọng, giảm nhẹ căng thẳng, nó thư giãn khuôn mặt sau một phút cau có, rồi sau đó nó thản nhiên cười nhẹ, làm tôi cứ tưởng nó điên, rồi nó lại quay mặt hẳn về phía tôi, giọng trầm xuống kể cho tôi nghe mọi chuyện...

"Tối hôm qua, tao đang ngủ tầm 00:16' thì tự nhiên thằng Nguyên nó nhắn tin tới, thấy tao không trả lời nó liền gọi thẳng cmn nó số luôn, tao bất lực cầm máy lên nghe, sau khi nghe xong một phút, tao chán đời suy nghĩ im lặng mấy giây. Rồi tao mới trả lời nó."

"Nguyên à, tao chán mày lắm Nguyên ạ, từ giờ mày đừng nhắc đến tao nữa, đéo bạn bè gì hết. Bố mày tắt máy!"
Tự nhiên bị tắt ngang, tôi vội vàng nói: "Rồi sao nữa, kể tiếp đi, đang hóng vcl!"

Minh nhìn tôi, bầy ra bộ mặt chán nản, sau đó nó nói tiếp:

"Thật ra không chỉ có thằng Nguyên mà còn vác thêm con bé Mai nữa."

Tôi khựng lại, khó hiểu ngang...

"Cái Mai bảo với tao là sáng hôm qua bị Nguyên nó véo một cái đau như bị tát vào mặt, xong nước mắt chảy ra, kiểu con Mai nó khóc. Xong nói Nguyên thế là thằng Nguyên nó xị mặt ra dỗi không nói gì. Cuối cùng Mai nó phải giả vờ không đau để dỗ thằng Nguyên."