(Quyển 5)[Edit] Tuyệt thế thần y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 818: Hình mẫu Mộ công tử phong lưu (1)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Sột soạt!

Có tiếng bước chân từ xa, một tổ nhỏ Long Nha xuất hiện trong rừng.

Khu rừng này nối với doanh địa bên đồi núi, được Mặc Dương lợi dụng tạo thành sân huấn luyện.

"Ở đây không có ai, có thể qua đó xem." Tiểu đội trưởng Long Nha dò thám xung quanh, nói với bốn người khác.

Dứt lời, năm người rời đi.

Bọn họ không phát hiện chỗ bọn họ vừa rời đi, ở một góc bí ẩn có đôi mắt ưng nhìn không nhúc nhích. Hắn đắp đủ loại vật ngụy trang, khiến hắn hòa hợp một thể với xung quanh, không dễ bị phát hiện.

Qua thêm một lát, Mộ Khinh Ca thong thả xuất hiện trước mặt hắn, nhàn nhạt nói: "Xuất hiện đi."

Huyễn Khuê đang nằm rạp dưới đất đột nhiên đứng lên, lá cây trên người theo đó rơi xuống.

Ngoài ra, có mấy người đứng lên cùng hắn, khác nhau là ba bốn người đó đều có huy hiệu Long Nha Vệ.

"Thân là một tay súng bắn tỉa, yếu tố đầu tiên là học cách che giấu bản thân. Thậm chí phải khiến mình biến mất trong cảm nhận người khác. Điểm này các ngươi làm không tệ, nhưng có điều không tốt là vẫn bị ta phát hiện." Mộ Khinh Ca nhìn mấy người.

Huyễn Khuê ở trong năm người đều ngừng thở im lặng, nghiêm túc nghe từng câu từng chữ của Mộ Khinh Ca.

"Hai ngày nữa là đại vây săn bắt đầu. Ta không có nhiều thời gian để các ngươi thích ứng, cách tốt nhất là lấy chiến dưỡng chiến. Cho nên mọi lưu ý để trở thành tay súng bắn tỉa, các ngươi phải nhớ cho rõ." Mộ Khinh Ca nói xong, vung tay lên, dựa theo ký ức kiếp trước rèn ra súng ngắm tinh tế bày dưới mặt đất.

Nguyên lý súng ngắn giống với súng nàng chế tạo, viên đạn được làm thành từ thú hạch chuyển hóa năng lượng.

Mà muốn cho năng lượng này càng thêm có lực sát thương và lực phá hoại, Mộ Khinh Ca phối thêm một ít hỏa dược.

Kèm theo đó, súng ngắm ngoại trừ lấy thú hạch thu năng lượng, còn có thêm băng đạn khác. Bên trong được phối trí hỏa dược, khi bóp cò, thú hạch sẽ bao vây lượng hỏa dược nhất định, hình thành đạn năng lượng bắn ra từ đường đạn.

Lực sát thương này...

"Phanh!" Tiếng súng vang, đầu linh thú cách xa ngàn thước đột nhiên nổ tung hóa thành bãi máu, thân thể ầm ầm ngã xuống.

Mộ Khinh Ca thả súng ngắm xuống, xoay người đối diện năm người. Biểu tình bọn họ đều chấn động, con ngươi tràn đầy kinh hãi.

Khoảng cách xa như vậy cư nhiên có thể bắn một phát vỡ đầu, lực sát thương này!

Bao gồm Huyễn Khuê, cảm thấy sống lưng mình phát lạnh. Bọn họ chợt tỉnh ngộ, nếu mình luyện ra bản lĩnh này, thì có thể lấy đầu người cách xa ngàn mét.

Phải biết rằng thực lực linh thú đó tương đương Hôi cảnh tầng năm, vượt xa tu vi năm người họ.

Nếu gặp trực diện mà muốn đánh bại nó, căn bản không có khả năng.

Nhưng ngắm bắn khiến điều không có khả năng thành có khả năng.

Cặp mắt chim ưng Huyễn Khuê tràn ngập sóng to gió lớn. Hắn cảm thấy mình đã mất năng lực ngôn ngữ hình dung tâm trạng mình hiện giờ.

"Bất kể vũ khí gì đều chỉ là phụ trợ, quan trọng nhất vẫn là tu vi bản thân. Dạy các ngươi kỹ thuật ngắm bắn, là vì muốn các ngươi được phóng thích năng lực đến hoàn mỹ, cho nên đừng quá mức ỷ lại. Ngoại trừ nắm vững kỹ thuật ngắm bắn, còn phải đề cao tu luyện." Mộ Khinh Ca ném súng ngắm tới một người Long Nha Vệ trong đó.

Đôi mắt thanh thấu đảo qua năm người: "Ta đặc biệt chế tạo súng bắn tỉa cho các ngươi. Ngoại trừ của Huyễn Khuê, bốn khẩu súng còn lại đều có tầm bắn trong vòng ba dặm. Bởi vì Huyễn Khuê có thị lực đặc thù, cho nên tầm bắn của ngươi là trong vòng tám mươi dặm."
Mộ Khinh Ca vừa nói xong, bốn Long Nha Vệ đều hít sâu một hơi, mà Huyễn Khuê thì thẳng cái eo.

"Làm một tay súng bắn tỉa, đầu tiên các ngươi phải hiểu rõ súng của mình." Mộ Khinh Ca khoanh tay đứng, vẻ mặt chăm chú giới thiệu kết cấu súng ngắm cho họ.

Đây là vũ khí nàng quen thuộc đời trước, bây giờ truyền thụ bỗng có cảm xúc đặc biệt quẩn quanh.

Thế giới xa lạ, người người tu luyện, năm giác quan đều tốt hơn người thường ở kiếp trước rất nhiều. Cho nên Mộ Khinh Ca dựa theo nguyên lý súng ngắm kiếp trước để cải tạo súng ngắm cho phù hợp với người ở thế giới này.

Đặc biệt là Huyễn Khuê, súng của hắn được nàng cải tạo đến cực hạn.

Phạm vi tầm nhìn của Huyễn Khuê là trong vòng trăm dặm nếu không che đậy. Mà tầm ngắm là tám mươi dặm, nói rõ một khi hắn nắm vững kỹ thuật này, tất cả mọi vật trong tầm nhìn đều được hắn khóa chặt dễ dàng như tự móc túi mình.
Nếu không phải Huyễn Khuê đột nhiên xuất hiện, nàng tuyệt sẽ không nghĩ đến chuyện lan truyền súng ngắm ở dị thế này.

"... Ngắm bắn chung quy là phân tích tốc độ gió. Nếu không, viên đạn bắn ra sẽ bị tốc độ gió gây ảnh hưởng, dẫn đến ngươi sẽ có cảm giác mình nhắm chuẩn rồi, nhưng sự thật là đánh trật."

Người ở thế giới này có lẽ bởi vì nguyên nhân tu luyện, năng lực tiếp thu cực mạnh.

Qua một buổi sáng, Mộ Khinh Ca đã giải thích hết những điều cơ bản về súng ngắm.

Sau đó nàng nói: "Được rồi, các ngươi tự mình huấn luyện. Ngày mai ta sẽ tới kiểm tra." Dứt lời nàng xoay người rời khỏi rừng cây, hướng tới doanh địa.

Mấy ngày nay nàng đều đóng cửa 'dưỡng thương', cũng không thể thật sự giả trang nằm liệt giường được. Nhân lúc này dạy dỗ Huyễn Khuê và bốn người được lựa chọn ra từ Long Nha kỹ thuật ngắm bắn là tốt nhất.
Trở lại doanh địa, Long Nha Vệ còn dư lại đều đang huấn luyện liên hợp công kích. Mộ Khinh Ca đứng trong sân thao luyện nhìn một lúc, rồi đi vào chủ trướng.

Nàng vén rèm lên đi vào chủ trướng. Thấy Tư Mạch đứng bên trong nhìn nơi Long Nha Vệ huấn luyện ngoài cửa sổ lều trại.

"Chiêu thức liên hợp đó là do Tiểu Ca nhi tự nghĩ ra?" Mộ Khinh Ca vừa vào, Tư Mạch lại hỏi.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Chàng định trốn trong lều trại một tháng không gặp người sao?"

Tư Mạch ủy khuất nhìn nàng: "Ta đang đợi Tiểu Ca nhi giới thiệu thân phận của ta."

Mộ Khinh Ca sửng sốt, thân phận Tư Mạch còn cần giới thiệu sao?

Sau đó nàng chợt hiểu ra. Từ khi rời khỏi Lâm Xuyên, bên cạnh nàng tụ tập không ít người, mà những người này đều không biết nàng là nữ tử, càng không biết sự tồn tại của Mạch đại gia hắn.
Mộ Khinh Ca cười ha hả, nói: "Vậy không bằng ta nói chàng là biểu ca của ta?" Nàng chọn xưng hô mà Tư Mạch dùng lúc trước khi đồng hành cùng nàng.

Tư Mạch lắc đầu: "Buổi tối ta muốn ngủ ở đây, biểu ca không thích hợp."

Ách...

Mộ Khinh Ca ngộ đạo. Nam nhân này đang ép mình thừa nhận thân phận của hắn. Mặc kệ hiện giờ nàng có phải giả trang nam tử hay không, đều phải xác nhận thân phận này.

Khóe miệng co rút, Mộ Khinh Ca hờn: "Biết rồi."

Nàng tới bên cạnh Tư Mạch, trả lời câu hỏi lúc nãy: "Chiêu thức liên hợp đó là do ta tự nghĩ, còn quá thô sơ. Nhưng chiêu thức liên kích thật sự quá khó khăn, ta vẫn chưa có ý nghĩ minh xác."

Tư Mạch chuyển mắt nhìn nàng, đôi mắt hổ phách lập lòe ánh sáng: "Thật ra Long Nha Vệ sở dĩ có thể xuất hiện tình huống tâm ý tương thông, là vì họ trung thành với nàng. Chiêu thức liên kích không cần nhiều, không cần khoa trương, chỉ cần năng lực cơ bản nhất là đủ rồi."
"Là cái gì!" Mộ Khinh Ca như học sinh tiểu học, ngây thơ hỏi.

"Công kích, phòng ngự." Tư Mạch lại cười nói.

"Công kích, phòng ngự?" Đôi mắt Mộ Khinh Ca dần sáng lên.

Tư Mạch tiếp tục nói: "Thời điểm công kích có được lực sát thương vô cùng cường hãn, thề không quay đầu, dốc sức ngàn quân. Thời điểm phòng ngự vững chắc như tường, bất động trước sóng to gió lớn ập tới."

"Ta hiểu rồi!" Mộ Khinh Ca kinh hỉ.

Nàng đi qua đi lại trong trướng, cuối cùng ngồi vào ghế chủ vị chìm đắm trong suy nghĩ.

Tư Mạch không quấy rầy Mộ Khinh Ca, mà tùy ý ngồi xuống nhìn Mộ Khinh Ca chuyên chú. Đều nói nam nhân nghiêm túc là mê người nhất, thật ra nữ nhân chuyên chú càng có sức dụ hoặc.

Sau nửa canh giờ, Mộ Khinh Ca đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc nói Tư Mạch: "Ta ra ngoài một lát."

Tư Mạch nhẹ gật đầu.
Mộ Khinh Ca biến mất như một cơn gió.

Lúc xuất hiện lại đã tới trước mặt Mặc Dương.

Mộ Khinh Ca đột nhiên xuất hiện dọa Mặc Dương nhảy dựng. Hắn nhanh chóng đứng lên: "Tiểu tước gia!"

Mộ Khinh Ca vẫy tay, nói với hắn: "Mặc Dương, ta hiểu rồi."

Mặc Dương khó hiểu hỏi: "Tiểu tước gia hiểu cái gì?"

"Thuật hợp kích của Long Nha Vệ căn bản không nên do ta sáng tạo. Mà hẳn là từ các ngươi phát ra từ tâm, công kích hoặc phòng ngự." Mộ Khinh Ca nhìn chằm chằm Mặc Dương, gằn từng chữ một.

Tròng mắt Mặc Dương đột nhiên co rụt, đáy mắt kinh sắc.

Hắn hiểu ý Mộ Khinh Ca.

"Lúc trước ta thấy Long Nha Vệ ngưng tụ ý niệm, khiến ta cảm thấy có thể thử thuật hợp kích. Nhưng ta không suy nghĩ tới, ý niệm này phát ra từ các ngươi, chỉ có các ngươi hiểu rõ nên lợi dụng thế nào. Nhưng mà không quan trọng, đi đường vòng coi như tích lũy kinh nghiệm, kế tiếp nhờ vào các ngươi." Mộ Khinh Ca nói.
"Tiểu tước gia, ta hiểu, ta sẽ triệu tập mọi người." Mặc Dương gật đầu thật mạnh.

Bọn họ không thể luôn ỷ lại Mộ Khinh Ca, mà phải học cách thông qua lực lượng chính mình, chân chính bảo hộ Mộ Khinh Ca, vì nàng mà chiến!

...

Chờ Mộ Khinh Ca rời khỏi chỗ Mặc Dương, về chủ trướng nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì sửng sốt một chút.

Tư Mạch thản nhiên tự đắc, thấy Mộ Khinh Ca trở về, nở nụ cười với nàng. Mà nụ cười của hắn khiến hai người khác trong phòng đều kinh diễm.

Các nàng cuối cùng cũng gặp được nam nhân có dung mạo sánh ngang thiếu chủ. Nhưng vấn đề, hắn là ai? Sao lại xuất hiện trong chủ trướng?

Mộ Khinh Ca nhìn Tuyết Gia và Huyễn Nhã: "Các ngươi đến đây lúc nào?" Nàng nhìn thấy khay thức ăn các nàng đang bưng.

Có vẻ như các nàng đã bắt đầu chia sẻ công việc với Ấu Hà Hoa Nguyệt.
"Thiếu chủ."

"Thiếu chủ."

Trông thấy Mộ Khinh Ca, các nàng đều bỗng dưng hoảng hốt.

"Các nàng ấy vừa vào, thì ngươi trở lại." Tư Mạch hảo tâm giải thích.

Mộ Khinh Ca hung hăng trừng hắn, hơi xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.

Mộ Khinh Ca ra vẻ như không có việc gì ngồi ghế chủ vị, nói với Huyễn Nhã và Tuyết Gia: "Ừm, các ngươi đều gặp qua. Vị này, các ngươi cứ gọi hắn đại nhân là được. Hắn... cũng là người của ta."

'Hắn cũng là người của ta.'

Khóe miệng Tư Mạch giương lên nụ cười sung sướиɠ khi thực hiện được âm mưu.

Nhưng ngay sau đó lại biến mất vô hình. Hắn bất mãn nhíu mày, cái từ 'cũng' kia là có ý gì.

Là người của thiếu chủ?

Tuyết Gia và Huyễn Nhã có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều.

Chỉ là vâng lệnh hành lễ gọi Tư Mạch một tiếng 'đại nhân'.
"Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi, không có ta phân phó không được tiến vào." Mộ Khinh Ca tống cổ hai người.

Hai người đặt khay lên bàn, lúc sắp đi Tuyết Gia chợt hỏi: "Thiếu chủ, có phải chuẩn bị chỗ ở cho đại nhân không?"

"Không cần, hắn ở đây." Câu trả lời của Mộ Khinh Ca khiến Huyễn Nhã và Tuyết Gia lập tức biến sắc.