[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 4

Giờ giải lao của Nhất Trung khoảng một tiếng.

Cơm nước xong, trên sân thể dục đều là Alpha chơi bóng đá cầu, chung quanh một vòng Beta và Omega thi nhau hò hét, từ khu dạy học cũng có thể nghe được rõ ràng.

Tưởng Nghiêu ăn xong bữa cơm không giống cơm kia, liền đi đến quầy bán đồ ăn vặt , thuận đường lang thang ở vườn trường một chút để làm quen với môi trường mới.

Tường ở Nhất Trung so với Bát Trung thấp hơn rất nhiều, đại khái chắc là ít có học sinh trèo tường ra ngoài , có chỗ còn có dây thường xuân leo cao.

Tưởng Nghiêu nghĩ không thể lãng phí điều kiện tốt như này, buổi tối có thể trèo tường ra ngoài ăn khuya, phố sau trường có không ít tiệm cơm nhỏ,  so với nhà ăn chắc chắn ngon hơn .

Chuyển qua chỗ ngoặt, là một rừng cây nhỏ. Tưởng Nghiêu trước kia ở trường cũ cũng hay đến chỗ kiểu này, chủ yếu là bị người ta gọi ra đây nhét thư tình, thổ lộ với hắn.

" Đây là tôi làm……"

Trong rừng cây nhỏ mơ hồ truyền đến tiếng người.

À há thật sự là dẫn nhau vào đây tỏ tình?

Hắn từ trước đến nay đều là  vai chính "bị" tỏ tình, lần đầu tiên được làm người chứng kiến, khá là mới mẻ, liền đi gần tới hóng một chút.

Cây cối xanh um tươi tốt  mọc thành hàng, xuyên qua khe hở lá cây , đại khái có thể thấy rõ tình huống bên trong.

"Làm không được đẹp mắt lắm…… Sang năm , sang năm nhất định sẽ làm tốt hơn."

Người nói chuyện trong tay xách theo cái túi to, mở ra cho  người đối diện xem, nhợt nhạt mà cười " Xem có thích

không?"

Tưởng Nghiêu ở trong lòng “Oa ” một tiếng.

Nhãi ranh, thì ra cũng có đối tượng yêu đương à.

Doãn Triệt đối mắt với người kia, nên không chú ý tới hắn, tầm mắt hoàn toàn tập trung vào người đối diện, nụ cười có chút lúng túng.

Người kia nhìn bóng dáng có vẻ là một nam sinh, rất cao , thoạt nhìn giống Alpha, tay đút ở trong túi, không có ý muốn nhận đồ, chỉ cúi đầu nhìn: " Ờ xấu thật đấy, sinh nhật tôi mà tặng thứ xấu xí như thế là có ý gì?"

Nụ cười của Doãn Triệt có chút cứng lại : “ Tôi nhớ rõ cậu khi còn nhỏ thích , cái này là tôi tự mình làm, không bằng người ta bán ngoài tiệm, nếu cậu không thích , tôi lại đi mua ...”

"Không cần, tôi không muốn."  Nam sinh khịt mũi coi thường " Biết tôi sinh nhật muốn cái gì nhất không ? "

“Cái gì? Cậu nói, tôi nhất định cố gắng làm.”

“ Tôi muốn anh dọn ra ngoài , nhìn thấy anh là lại thấy phiền.”

Doãn Triệt giật mình: “ Cái đó.. anh cũng đã dọn ra ngoài rồi mà.”

“Cuối tuần anh không về nhà? Trong trường học không phải nhìn mặt anh? Mỗi ngày đều ở trước mắt tôi lắc lư qua lại, sợ người khác không biết tôi có một anh trai à?”

Doãn Triệt cắn môi, đem túi thu về, trong ánh mắt có chút hồng hồng, trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Vậy em muốn anh làm sao bây giờ?”

Nam sinh hừ một tiếng: “Như thế nào? nói vài câu liền không vui rồi? Anh à , anh có phải cho rằng, cho tôi một cái mô hình nhà ở thì liền tính là bồi thường cho tôi? Tôi phải cảm động đến rơi nước mắt tha thứ cho anh?”

“ Anh không có nghĩ thế.”

“ Anh chính là nghĩ như thế!Cái gì sang năm sang năm, anh hứa hẹn cái gì đều là nói suông cả , đừng giả bộ nữa, về sau ở trong trường học làm ơn cách tôi xa một chút, tôi liền cảm ơn anh rất nhiều luôn.”

Nam sinh nói xong xoay người bỏ đi , Tưởng Nghiêu lui về phía sau hai bước, làm bộ vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy rõ mặt đối phương .

Cùng mặt Doãn Triệt có năm sáu phần tương tự, nhưng là ngũ quan càng thêm tuấn lãng, khí chất kiêu ngạo khó quản. Nhìn là biết nhân vật được mọi người chú ý.
Nam sinh không thấy hắn, sải bước mà rời đi, tựa hồ một giây cũng không nghĩ sẽ ở lại .

Tưởng Nghiêu đợi một lát, chờ đến lúc Doãn Triệt từ trong rừng cây nhỏ đi ra. Trong tay ôm cái túi kia, thấy hắn, lập tức dùng tay ôm chặt hơn,  mặt đầy đề phòng.

Tưởng Nghiêu cười: “ Vội cái gì? Giờ thì biết sao cậu thức đêm cưa gỗ rồi.”

Doãn Triệt sắc mặt trầm xuống: “ Cậu nghe lén?”

“Đúng vậy, tôi nghe lén, làm sao hở?”

“Vô sỉ.”

“ Cậu mắng người chỉ biết xài mấy từ này hả ? ‘ tuỳ tiện ’,

‘ vô sỉ ’, chả có mấy chữ thô tục mà cũng đòi chửi người? Người đần lắm còn biết thêm từ chó má vào .”

“…… Cút.” Doãn Triệt đi vòng qua hắn .

Tưởng Nghiêu thấy cậu cứng họng liền thoải mái, mâu thuẫn nho nhỏ ở nhà ăn ban nãy cũng quẳng ra sau đầu , chạy theo đuôi cậu,  nói vài câu công kích: “ Tôi nói nè, cậu làm anh không có chút tôn nghiêm nào? Tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh trai bị ghét bỏ thành dạng này ha ha ha ”
Doãn Triệt nện bước nhanh hơn, đen mặt đi phía trước đi, nỗ lực thoát khỏi hắn.

Tưởng Nghiêu hai ba bước liền đuổi kịp , tiếp tục cà chớn : “Thật không dám giấu giếm, tôi ở nhà cũng là anh , cùng cậu giống nhau. Nhưng mà tôi có em gái, so với tôi kém 5 6 tuổi, vừa đáng yêu lại dính người, mỗi lần nhìn thấy tôi đều đòi tôi ôm một cái, cả ngày chạy theo tôi , cực kì thần tượng tôi luôn,  lúc nào cũng khoe tôi với bạn của nó. Ai, anh trai có anh trai kiểu này kiểu kia, còn cậu..."

Doãn Triệt dừng lại : “ Mẹ nó cậu còn chưa cút?”

Tưởng Nghiêu vỗ tay: “Không tồi, rốt cuộc nắm được tinh hoa chửi người rồi. Nhưng ngại ghê, tôi không có mẹ, chỉ có hai người cha, những lời này đối với tôi không có ảnh hưởng .”

Doãn Triệt cắn răng nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn nổi, “Loảng xoảng!” Một phát ném cái túi xuống, tung một quyền về phía hắn.
“ Hê hê tôi xem cái này một chút ” Tưởng Nghiêu ngồi xổm xuống xem đồ trong túi, tựa như trùng hợp, vừa lúc tránh thoát nắm đấm của cậu.

Mở túi ra, bên trong là một mô hình gỗ. Biệt thự ba tầng, có cửa chính, có cửa sổ, có ban công, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng nhìn rất sống động. Chỉ là không có sơn, gỗ thô , hoa văn nhìn có chút mộc mạc, đường cưa cũng thô.

Dụng tâm thì đúng là có dụng tâm, nhưng đối với bọn trẻ bây giờ, tùy tiện cũng có thể mua được, không hiếm lạ gì.  Tưởng Nghiêu liền nhớ đến em gái nhỏ,  tháng 6 năm nay sinh nhật, còn muốn hẳn một bộ smartphone.

“ Cậu nhìn cái gì!!” Doãn Triệt không đánh được người, nhanh chóng ngồi xổm xuống, đem đồ trong túi giấu đi.

Hai ngón tay của cậu dính băng cá nhân, mu bàn tay cũng có vài vết thương đã kết vảy.
“ Cậu tự làm mình bị thương đấy à?” Tưởng Nghiêu hỏi.

Doãn Triệt chần chờ một lát, gật gật đầu.

“ Em trai cậu chắc cũng thấy rồi nhỉ? Vậy mà còn lạnh nhạt như thế? Người chứ có phải tảng đá đâu…… Cho cậu một lời khuyên vô cùng thật lòng, đấm nó một trận đi.”

“Cậu thì biết cái gì, em trai tôi rất tốt.”

“Như vậy còn gọi là tốt? Nếu nếu em gái tôi mà cũng không biết lớn nhỏ như vậy thì tôi đây liền...”

“ Cậu liền như thế nào?” Doãn Triệt trừng hắn.

“ Tôi liền... cắt tiền tiêu vặt của nó , không cho nó mua quần áo đẹp nữa, không mang nó đi xem hoạt hình mới ra nữa.” Tưởng Nghiêu cười cười, “ Thế cậu nghĩ như nào?”

Doãn Triệt sửng sốt, mím môi, nhịn không được cười khẽ .

Tưởng Nghiêu lén nhìn liền cảm thấy nhãi ranh này cười rộ lên, so với ngày thường còn xinh đẹp hơn, đôi mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm úp ngược.
Nhìn một cái liền thấy vui lây.

“ A, có ai khen cậu cười lên rất đẹp chưa? Sau này cười nhiều một chút,  đừng suốt ngày khó ở như thế.” Tưởng Nghiêu ngày thường ngoài miệng nói lời đều kiểu không đứng đắn lắm, thuận miệng liền nói ra , không có gì ý khác.

Nhưng Doãn Triệt thì không nghĩ như vậy , lập tức thu lại nụ cười: “ Cậu thấy ai liền quấy rối như thế à?”

Tưởng Nghiêu giơ tay đầu hàng: “Oan uổng quá, tôi chỉ  cảm thấy hứng thú với Omega , còn phải là Omega xinh đẹp cơ.”

Doãn Triệt hoài nghi nhìn hắn một lượt: “ Tôi cảm thấy các Omega xinh đẹp nhìn cậu còn thấy chướng mắt.”

"......"

“ Bạn học Doãn Triệt nè , tôi đột nhiên cảm thấy, cậu cũng  rất thiện lương.” Tưởng Nghiêu vươn tay, “Làm bằng hữu đi, tên em trai chó má của cậu lòng dạ hẹp hòi không tha thứ cho cậu, còn tôi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho cậu.”
“ Cút! Cậu mới là đồ chó má.”

Tiết tự học buổi tối học sinh có thể tới hoặc không, như học sinh ngoại trú có thể nghỉ, bắt đầu từ 6 giờ rưỡi đến 9 giờ.

Sau tiết tự học, bầu trời bên ngoài cũng dần tối.

Tưởng Nghiêu ngẩng đầu thấy bầu trời có ánh trăng sáng, đột nhiên có chút nhớ nhà.

Trước kia ở Bát Trung hắn là học sinh ngoại trú, học xong sẽ về nhà, thời gian buổi tối đều dùng để cùng em gái hắn chơi mấy trò chơi nhỏ hoặc cùng làm đề toán.

Không khí ấm áp, cũng không thấy nhàm chán.

Thỉnh thoảng có người trên đường về nhà gây sự với hắn , làm hắn về nhà trễ thì đều phải chịu hậu quả.

Nhẹ thì ăn chửi, nặng thì…… phát cho mỗi đứa vài đề toán cao cấp, làm sai sẽ bị lấy bút vẽ lên mặt, làm đến khi nào đúng hết thì hắn sẽ thả người đi .
Mực bút khó phai, còn có thể lưu lại đến mấy tuần, cho nên học sinh Đông Thành chỉ cần nhìn thấy bản mặt " hỗn thế ma vương " của hắn liền tự động tránh xa.

Danh tiếng của Tưởng Nghiêu ở Đông Thành chỉ cần nói ra là người sợ, hơn phân nửa cũng là vì hắn không chỉ hung dữ, còn hung dữ đến có chút biếи ŧɦái.

" Cậu đang nhìn cái gì?" Phía sau vang lên một thanh âm lạnh lẽo .

Trải qua sự việc ở rừng cây nhỏ, thái độ của nhãi ranh này đối với hắn hình như hòa hoãn hơn chút.

Tưởng Nghiêu ngẩng đầu ưỡn ngực, học Ngô Quốc Chung nói đầy nhịp điệu : “Cử đầu —— vọng minh nguyệt! Cúi đầu —— nhớ cố hương!”

“…… Bệnh tâm thần.”

Được rồi, hòa hoãn gì đó cũng chỉ là hắn đơn phương nghĩ thế

¯⁠⁠_⁠(⁠ ͡⁠°⁠ ͜⁠ʖ⁠ ͡⁠°⁠)⁠_⁠/⁠¯.

Ánh trăng không biết có phải  bị tiếng hắn ngâm thơ dọa chạy không mà chớp mắt đã trốn sau đám mây đen.
Dự báo thời tiết nói hôm nay có bão, kết quả lúc bọn họ  mới vừa tiến vào cổng ký túc xá, bên ngoài liền “Ầm ầm!!!” Một tiếng vang lớn, là sấm sét.

“Ai da! Hỏng rồi! Quần áo tôi còn chưa có mang vào!” Chương Khả cúp đuôi chạy vọt đi, một đám học sinh khác cũng vội vã mà chạy.

Tưởng Nghiêu có khá nhiều quần áo, không sợ thiếu đồ mặc, cha hắn còn rất có tâm ý mua cho hắn đến mười bộ đồng phục cơ.

Không nhanh không chậm tiến vào kí túc xá, mới phát hiện Doãn Triệt hình như  luôn đi theo phía sau hắn , duy trì  khoảng cách không xa không gần, trông như cái đuôi nho nhỏ.

“ Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Ai đi theo cậu!?” Doãn Triệt lấy ra chìa khóa, tra khoá vào ổ, chỉ là loay hoay cắm mãi không vào.

Tưởng Nghiêu nhìn không nổi nữa : “ Này, cậu mắc chứng Parkinson à ?”
[ Các triệu chứng của bệnh Parkinson hay gặp có thể là: mệt mỏi, đau cơ, vụng về khi thực hiện các động tác đơn giản (đi tất, đi giầy, tra chìa khóa…) ]

Bầu trời nhuốm một màu đen kịt bỗng “ xoẹt” một cái – một tia chớp lóe lên, chiếu sáng vẻ mặt tái nhợt của Doãn Triệt.

Tiếp theo là tiếng sấm rầm rầm, gầm thét từ không trung dội đến.

Tưởng Nghiêu xác thực nhìn thấy, Doãn Triệt lúc sấm chớp vang rền , toàn thân liền kịch liệt mà run rẩy.

Nhãi ranh…… Thế mà lại sợ sấm chớp.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thỏ con sợ sấm chớp, mau tới ôm ôm một cái (⁠づ⁠。⁠◕⁠‿⁠‿⁠◕⁠。⁠)⁠づ