[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 34

Gió đêm lạnh lẽo, hai người đối diện nhau trầm mặc.

Doãn Triệt nhìn hắn không chớp mắt, sau đó nâng tay lên xoa xoa mắt, tiến gần thêm một bước, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Giống bạn nhỏ đang tò mò, đôi mắt trừng rất lớn, sáng ngời trong suốt.

Tưởng Nghiêu cũng nhịn không được nhìn chằm chằm cậu .

Bạn nhỏ đáng yêu quá.

Nhưng thời gian gấp rút, hắn không thể trầm mê sắc đẹp được, vì thế hít sâu, tìm trấn định về: “Có chuyện gì lát nữa nói được không? Tôi đem người này đi xử lý trước.”

“…… Được.” Doãn Triệt hoàn hồn, dời ánh mắt đi, nhưng mà thực mau lại nhìn về phía hắn “ Cậu chú ý an toàn.”

Ngữ khí nhẹ nhàng, cùng quá khứ hoàn toàn bất đồng.

Tâm Tưởng Nghiêu tức khắc lạnh một nửa.

Bại lộ không đúng lúc.

Xử lý Phan Huy xong, lúc trở lại đã quá giờ.

Quản lí kí túc vốn định phê bình hai câu, nhưng thấy cả người hắn ướt đẫm, sợ hắn cảm lạnh, vì thế cho hắn vào luôn.

Tưởng Nghiêu vừa về phòng ngủ liền vọt vào nhà tắm tắm nước ấm.

Xoá bỏ một thân hàn khí nhưng trong lòng vẫn lạnh.

Lúc lau tóc đi ra, nhìn thấy thứ bị ném ở trên bàn kia, hắn đã mất hai tiếng đồng hồ làm cái vòng tay này vậy mà người ta không nhận, không biết nên nói cái gì.

Có lẽ từ bỏ lại tốt.

Ký túc xá cách vách rất yên tĩnh, không biết người đã trở về chưa. Tưởng Nghiêu gửi tin cho Bạch Ngữ Vi, cô bảo ổn cả rồi, nửa giờ trước Doãn Triệt đã về ký túc xá.

Hắn nghĩ nghĩ, vẫn gửi tin hỏi : “Muốn qua đây không?”

Vừa nãy hẳn là Doãn Triệt đã nhìn thấy bộ dạng thật của hắn, cậu sẽ thích sao? Vẫn sẽ cảm thấy hắn…… Vẫn như cũ không được tí nào?

Nếu bởi vì thấy bộ dạng thật của hắn mà thích hắn thì cũng không có gì để cao hứng.

Tin đã gửi đi hồi lâu cũng không thấy ai trả lời, đầu tóc của Tưởng Nghiêu cũng đã được máy sưởi hong khô, hắn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu thực loạn.

Vì cái gì mà thích một Beta chứ.

Vì cái gì Beta này lại không thích hắn.

Hắn tự hỏi không ra kết quả, cơn buồn ngủ cũng ập tới. lúc nửa tỉnh nửa mơ thì nghe thấy cửa ký túc xá bị gõ hai cái.

Tưởng Nghiêu trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng lại, vẫn híp mắt. Bỗng nhiên, tựa hồ nghe thấy âm thanh tay nắm cửa bị vặn, ngay sau đó, cửa lặng lẽ mở ra.

Hắn hoàn toàn tỉnh.

Người tới bước chân thực nhẹ, nhưng cũng không phải không nghe thấy, có thể cảm nhận được đang chậm rãi đi tới gần mép giường .

Tưởng Nghiêu nhắm hai mắt làm bộ ngủ, vẫn không nhúc nhích.

Người tới ngừng ở mép giường.

Mùi sữa tắm nhàn nhạt quen thuộc.

Mỗi lần đi đến phòng ngủ cách vách, nếu gặp phải Doãn Triệt mới vừa tắm rửa xong, trong không khí luôn có mùi hương này, như là cỏ xanh sau cơn mưa, lại như là băng tuyết tan.

Nếu cậu có tin tức tố, mùi của Doãn Triệt hẳn là mùi như vậy.

Trộm mở cửa là định làm cái gì ? Tưởng Nghiêu suy đoán, cậu tới xác định tột cùng hắn trông như thế nào sao?

Doãn Triệt không nói tiếng nào đứng ở mép giường hồi lâu.

Đèn trần trong phòng ngủ  mở, ánh đèn sáng tỏ, nếu muốn xem bộ dạng của hắn, hẳn là đã xem được rất rõ ràng.

Thời gian trở nên đặc biệt gian nan, mỗi một giây qua đi, trong lòng lại càng loạn.

Tưởng Nghiêu nhịn không được, tính trợn mắt trực tiếp hỏi rõ ràng.

Lúc này, tay hắn rũ ở mép giường bỗng nhiên bị thứ gì đó chạm vào.
Rất nhẹ, rất mềm, nhanh chóng cọ qua mu bàn tay.

Tưởng Nghiêu bỗng nhiên mở mắt ra.

Doãn Triệt mím môi, hơi hơi nhếch khóe miệng, rất mau lại hạ xuống, tính đứng dậy rời đi.

“ Cậu đang làm gì vậy?” Đỉnh đầu thình lình mà vang lên một thanh âm.

Doãn Triệt lập tức đứng lên.

Phản ứng của cậu rất nhanh, giống như cái gì cũng không làm, mặt vô biểu tình mà nói: “Đến xem cậu có bị lạnh chết hay không, vẫn còn sống thì tôi về đây.”

Tưởng Nghiêu cũng đứng lên, so với cậu cao hơn không ít, rũ mắt nhìn cậu, mắt kính không mang, tóc mái cũng vuốt ở phía sau, hỏi: “Hiện tại có phải cảm thấy tôi trông cũng được?”

Doãn Triệt muốn từ gương mặt này dời ánh mắt đi, nhưng lại thật sự dời không ra: “ Ừ…… cũng được.”

“Diện mạo quan trọng thế à?”

“…… Cái gì?”
“Một giờ trước, tôi ở chỗ này tặng quà cho cậu, cậu nói không cần, sợ bị người ta cho rằng chúng ta là một đôi.”

“Hiện tại, cậu chạy tới đây đánh lén tôi, hôn tay tôi.”

“ Tôi vốn cho rằng…… cậu sẽ khác.”

Rõ ràng là cảnh tượng tha thiết ước mơ, lại cảm giác như bị thất tình.

Tưởng Nghiêu không rõ giờ phút này đối với ai cảm thấy thất vọng.

Là bởi vì bề ngoài mà thái độ của Doãn Triệt chuyển biến 180° .

Kết quả vẫn là dựa vào ngoại hình.

Thần sắc của Doãn Triệt vẫn  lãnh đạm như cũ: “ Tôi không hôn tay cậu, không cẩn thận đυ.ng tới thôi.”

“Vì cái gì đứng gần tôi như thế ? Gần đến có thể ‘ không cẩn thận đυ.ng tới ’ tay của tôi?” Tưởng Nghiêu truy hỏi “Ngày thường chạm vào quần áo cậu đều sẽ bị cậu đá, không phải cậu ghét nhất là Alpha sao? Vẫn là nói…… cậu chỉ chán ghét Alpha chướng mắt ?”
“ Tôi không có chướng mắt cậu, tôi xem cậu là bạn bè.” Doãn Triệt thực trấn định mà phản bác “Nhưng thật ra cậu vì cái gì muốn gạt tôi, gạt mọi người? Cậu như vậy, theo đuổi ai mà không được? Còn muốn tôi ra chủ ý, cố ý đùa giỡn tôi đúng không?”

Nhóc con sống chết không thừa nhận.

Tưởng Nghiêu không còn lời nào để nói, hắn phát hiện chính mình ở trong miệng Doãn Triệt ngày càng xấu xa.

“ Tôi có lý do của mình, tạm thời không muốn nói ra, phiền cậu giấu giúp tôi.” Hắn giờ phút này chỉ muốn ở một người bình ổn cảm xúc thất tình “ Cậu trở về đi, ngày mai còn phải đi học.”

Doãn Triệt há miệng thở dốc, tựa hồ vẫn còn chuyện muốn nói, nhưng chung quy vẫn không nói ra: “ Tôi đi đây.”

“ Ừ.”

Thời điểm Doãn Triệt đi, tầm mắt nhanh chóng xẹt qua một đồ vật, tựa hồ có điểm để ý.
Tưởng Nghiêu nhạy bén mà nhìn theo tầm mắt của cậu, phát hiện là cái hộp nhỏ kia.

“Hiện tại muốn nó?” Tưởng Nghiêu cầm lấy cái vòng tay, nhướng mày nhìn cậu “Nhưng tôi không muốn cho.”

Hiện tại không muốn.

Doãn Triệt: “ Tôi không nói muốn.”

“ À, vậy ném đi.” Tưởng Nghiêu không chút do dự liền mang hộp ném thẳng vào sọt rác.

Hết thảy kết thúc.

Con mẹ nó tình yêu.

Sao hắn lại có thể thích nhóc con không có lương tâm này chứ.

Thứ bảy, ngày cuối cùng của năm.

Bọn học sinh đều hưng phấn đến không có tâm trí nghe giảng bài.

Tiết cuối cùng, Ngô Quốc Chung lần nữa bị mấy âm thanh thì thào phía dưới đánh gãy, đã quên giảng đến chỗ nào, rốt cuộc nhịn không được nhéo một viên phấn ném xuống: “Chương Khả! Câm miệng! Cậu giảng hay tôi giảng!”

Chương Khả che trán:
“ Em biết sai rồi, em biết sai rồi.”

Mọi người hi hi ha ha mà cười, biết thầy Ngô thật ra không tức giận, nhưng cũng sợ dính một đầu phấn nên cũng thành thật lại, cười xong an tĩnh mà nghe giảng.

Tan học, Tưởng Nghiêu sửa sang lại cặp sách, vừa đeo lên vai chuẩn bị đi, quai cặp thình lình bị kéo.

“ Lát nữa còn sinh hoạt câu lạc bộ, cậu không tới sao?” Doãn Triệt hỏi hắn.

Đây là lần đầu tiên trong hôm nay Doãn Triệt chủ động nói chuyện với hắn.

Sau buổi tối hôm qua, không khí giữa hai người bọn họ trở nên có điểm vi diệu, ngày thường có thể nói đến cả trăm câu ... tuy rằng đa số đều là hắn nói.

Hôm nay chỉ nói không đến mười câu.

Rõ ràng còn chưa có thổ lộ, lại giống như làm huynh đệ cũng sắp làm không được.

“Tới chứ, tôi về ký túc xá thu xếp hành lý trước.”
“ Ừm.” Doãn Triệt buông lỏng tay ra.

Sinh hoạt câu lạc bộ.

Hai người mỗi người một chỗ, không khí so với trên lớp càng vi diệu.

Ngày đó đi mua cà phê, Tưởng Nghiêu mua một bao giấy lớn đủ sắc màu, nói là muốn để cậu dạy hắn làm, đến bây giờ còn chưa mở ra.

Doãn Triệt gấp tờ giấy, hỏi:

“ Cậu muốn gấp cái gì?”

Tưởng Nghiêu ngồi ở đối diện, vừa ngẩng đầu liền thấy bình ngôi sao trên kệ sách, đã đầy được hai phần ba.

“ Gấp ngôi sao đi, gấp mấy cái để tôi cầm về cho em gái chơi.”

“ Được.” Doãn Triệt thay đổi sang giấy chuyên gấp sao, ngồi vào ghế bên cạnh hắn, mở đèn bàn, thực kiên nhẫn mà dạy hắn.

Lúc đầu Tưởng Nghiêu còn có thể nghiêm túc nghe, nghe được một lúc thì lực chú ý liền chuyển dời đến người bên  rồi.

Doãn Triệt hôm nay thoạt nhìn cùng trước kia không có gì khác cả, cổ áo lông bao lấy cổ, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, một bộ người sống chớ tới gần .
Thái độ đối với hắn tựa hồ cũng không có thay đổi.

Nếu không phải tối hôm qua tự mình cảm nhận được Doãn Triệt hôn mu bàn tay hắn, tận mắt nhìn thấy Doãn Triệt nhìn chằm chằm mặt hắn  phát ngốc, Tưởng Nghiêu còn sẽ cho rằng, Doãn Triệt kỳ thật coi bề ngoài như cặn bã, một chút cũng không động tâm với hắn.

“Biết gấp chưa?” Doãn Triệt gấp xong một ngôi sao, đưa tới trước mặt hắn “ Cậu gấp thử một cái xem.”

Tưởng Nghiêu căn bản nghe không lọt, tự do phát huy, gấp ra một đống không có hình thù gì.

Doãn Triệt: “…… cậu nên rời câu lạc bộ đi.”

Ít nhất nhóc con vẫn còn nói móc hắn, khá tốt. Tưởng Nghiêu thầm nghĩ.

Hẳn là có thể tiếp tục làm huynh đệ đi.

Dạy lại thêm một lần, Tưởng Nghiêu vẫn như cũ không thể gấp ra hình dáng ngôi sao.

Doãn Triệt từ bỏ, chờ thu thập xong đồ đạc, đeo cặp sách, kéo vali hành lý, như là muốn rời nhà trốn đi: “ Em trai tôi đang đợi, đi trước.”
Tưởng Nghiêu hướng cậu nhếch khóe miệng: “ Ừ, tạm biệt.”

Doãn Triệt đứng ở cửa do dự một lát, tay cầm hành lý vô cùng khẩn rương mà nắm chặt: “ Này.”

“ Hửm?”

“…… Sang năm gặp.” Doãn Triệt nói xong, cũng không quay đầu mà kéo hành lí đi mất, chạy trốn rất nhanh.

Chỉ còn Tưởng Nghiêu một mình ở trong phòng ngủ phát ngốc.

…… Ừm, quả nhiên vẫn còn rất thích.