[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 36

Gió lạnh lùa vào người đau cắt da cắt thịt, Tưởng Nghiêu đứng ở ban công đợi nửa ngày.

Doãn Triệt một chữ cũng không nói, hình ảnh ở video  thoạt nhìn giống như tĩnh lặng.

“ Cậu không đồng ý thì tôi không đi vào, lạnh chết tôi đi.” Tưởng Nghiêu bắt đầu chơi xấu.

“……” Doãn Triệt rốt cuộc mở miệng: “ Ha, vậy cho cậu lạnh chết luôn.”

“…… Cậu từ chối tôi?”

“ Ừ, từ chối.”

“Vì cái gì??”

Doãn Triệt trưng khuôn mặt nhỏ lãnh khốc, lạnh nhạt nói: “Cái gì mà vì cái gì, tôi không thể từ chối sao?”

“Đương nhiên không thể!” Này cùng với câu trả lời trong tưởng tượng của Tưởng Nghiêu hoàn toàn không giống nhau, hắn vọt vào trong phòng ngủ, giơ điện thoại lên cao cao, đối diện với đèn phòng ngủ, một khuôn mặt tuấn tú chiếm toàn bộ màn hình: “ Cậu mau nhìn kỹ xem, cậu không phải người coi trọng ngoại hình sao? Cậu đối với gương mặt soái khí mê người như này mà không có hứng thú sao?”

“Ha ha.” Ngữ khí Doãn Triệt  lễ phép mà không mất phần trào phúng “Ai nói tôi coi trọng bề ngoài? Chỉ có cậu luôn nói mà thôi.”

Tưởng Nghiêu sợ ngây người.

Đệch, trăm triệu lần không nghĩ tới nhóc con thật sự coi bề ngoài như cặn bã.

Cùng những Omega vừa thấy hắn đã đổ không giống nhau.

Rất đặc biệt, càng thêm thích.

“…… Nam nhân, ngươi đã thành công khiến ta chú ý.” Tưởng Nghiêu nắm tay “Ta nhất định sẽ khiến ngươi trở thành nam nhân của ta.”

“……”

Doãn Triệt nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thở dài.

Giao diện thì đẹp trai mà hệ điều hành hơi thiểu năng.

“Trở thành không được, từ bỏ đi.”

“ Ít nhất thì cậu cho tôi một cái lý do đi, để tôi biết tôi có chỗ nào làm chưa tốt.” Tưởng Nghiêu thu hồi vẻ mặt không đứng đắn “ Tôi rất nghiêm túc đấy, cậu từ chối tôi thì tôi vẫn muốn theo đuổi cậu. Lần đầu tiên thích một người, không có nhiều kinh nghiệm, hoan nghênh chỉ ra chỗ thiếu sót của tôi.”

Không biết có phải vì bề ngoài thay đổi có liên quan đến lời nói hay không mà lời Tưởng Nghiêu nói cho người ta cảm giác rất có trách nhiệm, hoàn toàn không giống bộ dáng  cà lơ phất phơ ngày thường kia. Doãn Triệt hoài nghi tính cách của hắn trước đó đều là giả vờ.

“ Giai đoạn này không muốn yêu sớm.”

“…… Chỉ vì cái này?” Đầu Tưởng Nghiêu như muốn nứt ra rồi “ Tôi cho rằng tôi đã bảo thủ, cổ hủ lắm rồi, không nghĩ tới còn có người có suy nghĩ cổ hơn tôi. Nhóc con à, năm nay đã là năm nào rồi hả?!”

“Còn có một nguyên nhân.” Doãn Triệt nhìn hắn “ Tôi có bệnh thầm kín.”

“……”

Tưởng Nghiêu như suy tư gì đó, bừng tỉnh đại ngộ: “Có phải là chứng quái gở không? Hừm, cũng không ngoài ý muốn.”

“…… Ha, cậu biết cái gì là chứng quái gở sao?”

“ Vậy rốt cuộc là bệnh thầm kín gì? Cậu mau nói, nói ra để tôi xem có biện pháp nào không, tôi quen rất nhiều bác sĩ đó.”

Doãn Triệt lắc đầu: “Vô dụng, tôi cũng gặp qua rất nhiều bác sĩ, là bệnh khó trị, chứng thiếu hụt pheromone . Không có mùi hương, cũng không ngửi được mùi pheromone.”

Tưởng Nghiêu ngẩn ra, không nghĩ tới là cái này. Khó trách lần trước hắn cố ý thả

pheromone, Doãn Triệt nói  không ngửi thấy, nguyên lai là thật sự không ngửi được.

[ Hình như có một số thiết lập kiểu Beta vẫn có thể ngửi thấy thoang thoảng pheromone của Alpha nhé. Tóm lại ABO có thiết lập tùy thuộc vào tác giả, cái gì cũng có.]

“ Tôi có thể hỏi thăm một chút, không thể nào không trị được. Nếu trị không hết, cũng không ảnh hưởng gì cả, cậu là Beta, vốn dĩ không có nhu cầu về pheromone.”
“Không ảnh hưởng? Cậu có học môn sinh học không vậy?” Doãn Triệt muốn phổ cập kiến thức khoa học cho tên ngốc kia “ Tôi không có pheromone, nói cách khác, không thể cùng Alpha giao hòa, không thể sinh con, hiểu không?”

Tưởng Nghiêu sửng sốt, đột nhiên cả khuôn mặt đỏ ửng.

“…… Đệch, cậu nói cái này làm gì, cậu…… cậu muốn sinh con cho tôi sao?”

Doãn Triệt cũng sửng sốt, sau đó mặt cũng nhanh chóng nóng lên.

“ Không phải, tôi chỉ là muốn phổ cập kiến thức cho cậu thôi, đồ ngốc này, cậu nghĩ cái gì thế hả??!!”

“ Vốn dĩ tôi có nghĩ gì đâu, tại cậu nói đó chứ.” Tưởng Nghiêu một tay che mặt lại, lỗ tai đỏ bừng “Xong rồi, hiện tại không thể không nghĩ đến .”

Rốt cuộc vẫn còn ở độ tuổi ngây ngô, nhắc tới loại sự tình này, trái tim bang bang mà nhảy, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào.
Doãn Triệt rất muốn tắt video, nhưng lại nhịn không được xem Tưởng Nghiêu vài lần.

Cậu chưa bao giờ nghĩ Tưởng Nghiêu cũng sẽ thẹn thùng.

Nhưng rõ ràng đang thẹn thùng, đôi mắt qua khe hở ngón tay lộ ra, mạ một tầng ngân quang, chặt chẽ mà nhìn chằm chằm cậu, giống như nhìn chằm chằm con mồi, làm người ta giật mình.

Tưởng Nghiêu tuyệt đối không phải hệ ăn cỏ. Doãn Triệt nghĩ thầm. Hắn về sau chắc chắn sẽ biến thành sói xám.

“ Bạn nhỏ.” Sói xám kêu cậu “Cậu không cần lo mấy cái đấy đâu, sinh…… Sinh hay không sinh, tôi đều có thể chấp nhận.”

Doãn Triệt rất muốn bịt cái mỏ của hắn : “Ai nói muốn sinh cho cậu? Câm miệng.”

“ Ha……”

Tưởng Nghiêu không nói, an tĩnh mà nhìn cậu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt càng ngày càng hồng, tương đối khả nghi.
“…… Có phải cậu đang nghĩ mấy cái việc bỉ ổi xấu xa không hả???”

“…… Ừ.” Tưởng Nghiêu thẳng thắn thừa nhận “ Đầu óc tôi ô uế rồi, đêm nay tôi ngủ không được.”

“Hạn cho cậu năm giây làm sạch não cậu, bằng không tôi tới quét sạch cái não của cậu.”

Tưởng Nghiêu : “Báo cáo, đã quét sạch, hiện tại trong đầu chỉ có một màu trắng, một chút màu vàng cũng không có.”

“ Ừm.” Doãn Triệt miễn cưỡng chấp nhận “ Không phải cậu rất muốn có trẻ con sao, cậu không phải chỉ thích Omega sao, thích tôi làm gì? Tôi không có pheromone, cũng không muốn yêu sớm, từ bỏ đi.”

Tưởng Nghiêu: “Từ bỏ? Cậu nói nghe dễ quá đi, cậu có biết thay đổi tính hướng với tôi khó như nào không? Cậu biết tôi phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều mới dám thổ lộ không? Muốn tôi chỉ vì lý do cỏn con mà từ bỏ? Tôi không làm được.”
“Vậy cậu muốn như thế nào mới bằng lòng từ bỏ?”

“Trừ phi cậu nói vĩnh viễn không có khả năng thích tôi, nhưng tôi biết cậu sẽ không  tàn nhẫn như vậy……”

“ Tôi vĩnh viễn không có khả năng thích cậu.” Doãn Triệt không chút do dự “Như vậy đủ chưa? Không đủ thì còn có: Tôi thích ai cũng không có khả năng thích cậu. Nếu tất cả mọi người trên thế giới chết sạch chỉ còn lại có tôi và cậu, tôi cũng sẽ không cùng cậu ở bên nhau.”

“……”

Tuyệt tình, lãnh khốc, nhẫn tâm, đúng là bạn cùng bàn của hắn.

“Đừng thích tôi, Tưởng Nghiêu.” Doãn Triệt nhìn video trước khi nói câu cuối cùng “ Cậu theo đuổi ai cũng được, đừng theo đuổi tôi, cậu đuổi không kịp.”

Mười bảy năm nay Tưởng Nghiêu mới lần đầu tiên thích một người như vậy.

Cũng đã mười bảy năm tới nay lần đầu tiên bị người ta từ chối đến thảm như vậy.
Hắn dựa vào mép giường, nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ đã tàn.

Chung quy là trao sai người……

Màn hình điện thoại đã tối sầm từ lâu, Doãn Triệt vẫn  không ngủ được.

Vừa rồi hình như nói quá độc ác mất rồi.

Nhưng nếu nói không đủ tàn nhẫn, lại sợ tên ngốc kia còn chấp mê bất ngộ.

Thích ai không thích, lại thích cậu.

Cậu không muốn bị người ta thích, không muốn bị người khác nhớ mãi không quên, đặc biệt là Tưởng Nghiêu.

Điện thoại lại sáng.

Lần này không phải video, chỉ là một cái tin nhắn, vị nào đó mới vừa bị cậu hung hăng cự tuyệt nói:

[ Đã quên chúc cậu, năm mới vui vẻ. ]

Doãn Triệt đem điện thoại ném sang một bên. Giãy giụa trong chốc lát, một lần nữa quay lại sờ điện thoại:

[ Năm mới vui vẻ. ]

Mới vừa gửi tin qua liền thấy “Đối phương đang nhập……”
[ Lúc này của năm sau, nhất định tôi sẽ theo đuổi được cậu. ]

[ Còn chưa ngủ đã bắt đầu nằm mơ, rất lợi hại. ]

Doãn Triệt tắt điện thoại, ném đến rất xa, mắt không thấy tâm không loạn.

Nghỉ ba ngày, Tưởng Nghiêu liên tục spam rất nhiều, hỏi nhiều nhất chính là: “Nhà cậu ở đâu?”

Đại khái là muốn đến tìm cậu giáp mặt mà nói.

Doãn Triệt làm lơ hết thảy.

Nhưng cũng chỉ có thể làm lơ ba ngày, ba ngày qua đi, vẫn phải về trường học đối mặt.

Năm nay ăn tết sớm, kỳ thi cuối kì cũng không còn xa.

Tiết tự học buổi tối, Doãn Triệt vừa bước vào phòng học đã nghe thấy Chương Khả kêu to: “ Sao tôi cảm thấy thi giữa kì đã qua bao lâu đâu? Sao đã đến thi cuối kì rồi oá oá oá?”

Trần Oánh Oánh: “ Cậu cả ngày chỉ biết chơi, thời gian đương nhiên qua rất nhanh . Đừng nhiều lời nữa, tới giúp tôi chọn ảnh chụp.”
“Cái gì á, cái gì á, ảnh hôm liên hoan có rồi hả? Để tôi xem tôi nào……”

“ Cậu ở phía sau, phía trước đều là Hàn Mộng, một mình cậu ta chụp liền lúc mấy chục tấm, õng ẹo tạo dáng……” Trần Oánh Oánh ngẩng đầu, thấy Doãn Triệt vừa vào cửa, thuận miệng tiếp đón “Triệt ca, đến xem không? Cũng có chụp cậu đấy.”

Doãn Triệt đi qua xem một chút, mỗi tấm đều thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Chủ yếu là kí©ɧ ŧɧí©ɧ con mắt.

Hàn Mộng đúng là mặc đồ nữ đẹp nhất trong số người mặc. Quách Chí Hùng vốn dĩ cũng có chút đẹp trai, nhưng ren váy bồng cùng lông chân trông thật sự bất ổn.

Nhưng mà Quách Chí Hùng tỏ vẻ rất hài lòng, ở trong nhóm lớp khoe cậu có bao nhiêu dũng mãnh nên đã thêm được WeChat của một bạn nữ xinh xắn, hiện tại đã phản bội tổ chức đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Trong nhóm có một đám cẩu độc thân ngán ngẩm, khẩu vị của em gái kia thật là...

“Có ảnh chụp tôi không?”

Một thanh âm đột nhiên chen vào, Doãn Triệt bỗng nhiên hoàn hồn.

Tưởng Nghiêu đứng bên cạnh cậu, dựa vào rất gần, đồng phục cũng đυ.ng vào, vải dệt cọ xát ra tiếng vang sàn sạt.

“ Tôi nhớ tôi và các cậu có cùng chụp một tấm…… A, là cái này, có em gái của tôi nữa, tôi có thể lấy không?”

Trần Oánh Oánh nhìn hắn: “Cậu muốn lấy thì cứ lấy đi, dù sao cũng không thiếu, thầy  Ngô cho tôi hai bản cơ, để trang trí phòng học mà .”

“Cảm ơn.” Tưởng Nghiêu lấy ảnh chụp về , tiếp theo nói: “Cậu để tôi tìm bạn cùng bàn của tôi luôn nha.”

Trần Oánh Oánh hoang mang: “ Không phải cậu ấy cũng ở đây hả ?”

Tưởng Nghiêu: “Dù sao cũng đang tiện tay mà.”

“Không cần.” Doãn Triệt cản hắn lại, ngón tay không cẩn thận đυ.ng phải mu bàn tay của Tưởng Nghiêu, nháy mắt rụt về sau.
Tưởng Nghiêu thừa dịp Trần Oánh Oánh cùng những người khác đang nói chuyện, nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Cậu chạm đi, tùy tiện chạm đều được, tôi không ngại.”

“…… Tôi ngại.” Doãn Triệt nhanh chóng tìm được ảnh chụp của mình, nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Tưởng Nghiêu ở tiết tự học buổi tối rất an phận, nhưng lúc trở về phòng, muốn tránh cũng không tránh được.

“Trốn tôi ba ngày, lợi hại quá nha, Triệt ca.”

Tưởng Nghiêu một tay chống lên cửa phòng 306, Doãn Triệt dùng hết sức lực cũng không mở được cửa, rốt cuộc ý thức được sức lực của hai người cách xa vạn dặm, từ bỏ giãy giụa: “ Cậu muốn gì, tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”

Tưởng Nghiêu đẩy cửa ra tiến vào, quơ quơ hộp vuông trong tay : “Không muốn gì cả, chờ cậu uống sữa rồi về.”
Doãn Triệt không tin, kết quả Tưởng Nghiêu thật sự nhìn cậu uống xong sữa bò liền trở về, cái gì cũng không nói, động tác gì cũng không làm.

[ Hai ngày nay cổ còn đau không? ]

Ăn của người ta thì phải xuống nước thôi, lần này Doãn Triệt không thể không trả lời: [ Không đau. ]

[ Ừm, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon. ]

[ Ngủ ngon. ]

Rõ ràng không đồng ý, rõ ràng không ở bên nhau, như thế nào lại giống như một đôi đang ở bên nhau……

Doãn Triệt không hiểu được, bịt kín chăn, nghĩ lại thật lâu, cuối cùng cho ra một cái kết luận:

Nhất định là Tưởng Nghiêu muốn đặt bẫy, muốn cho cậu sập bẫy.

Vô dụng.

Cậu đã sớm ở trong bẫy rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Triệt Triệt không đồng ý là có nguyên nhân, các vị đừng sốt ruột ~ Tiểu Tưởng mở chiến dịch bắt thỏ con, thỏ thỏ có thể kiên trì được bao lâu đây?