[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 37

Sáng sớm thứ hai, trong phòng học trước sau như một đoàn binh hoang mã loạn.

Cán bộ các môn thúc giục thu bài tập về nhà, có người vội vã chép bài tập, có người vội vội vàng vàng đem bánh bao, màn thầu nhét vào miệng.

Tiết đọc của buổi sáng, Ngô Quốc Chung vô cùng khí thế mà nhắc nhở thời gian thi cuối kì: “ Thời gian không còn bao nhiêu, mau ổn định tinh thần, đừng có nghĩ đến kì nghỉ tết trước đó nữa, tất cả đều đã là thì quá khứ rồi. Kỳ thi lần này là đề thi chung, sẽ có xếp hạng toàn khu, thời điểm thể hiện thực lực của học sinh Nhất Trung tới rồi, đừng làm cho tôi mất mặt……”

Nhất Trung ở Tây thành là dê đầu đàn, thành tích của kì thi chung luôn dẫn đầu, học sinh cũng để ý đến xếp hạng của bản thân, nghe thầy Ngô nói xong xác thật rất khẩn trương.

Đại khái cũng chỉ khẩn trương trong vòng năm phút.

Vừa tan học liền bị gió cuốn bay xa.

Còn các thầy cô lại hao hết tâm tư mà chuẩn bị cho học sinh thi cuối kì. Vào tiết Tiếng Anh, Hứa Bối Ni vừa vào phòng học đã phát bộ bài thi trắc nghiệm.

“ Quên kì nghỉ dài hạn kia đi, thi cuối kỳ gần ngay trước mắt các bạn rồi, lần này mà thi không trên 80 điểm là tôi giao bài luyện tập thêm đó nhé.”

Chu Hạo Lượng nói thầm: “Quá độc ác, một câu năm phần, sai năm câu liền xong rồi nha.”

Cậu ta đem đề truyền xuống phía sau, thời điểm xoay người  không cẩn thận đυ.ng vào bạn ngồi cùng bàn, một tệp đề bị rách.

“A! Ngại quá, Triệt ca, này……”

“Không có việc gì, vẫn dùng được.” Doãn Triệt không để ý, tiếp nhận tệp đề.

Chu Hạo Lượng rốt cuộc tin tưởng lời Chương Khả nói, thật ra Doãn Triệt rất dễ nói chuyện.

Hai tập đề, một cái bị rách, một cái phẳng phiu, Doãn Triệt giữ lại tệp bị rách kia,  không lên tiếng mà ném tệp đề còn lại lên bàn của Tưởng Nghiêu.

Tưởng Nghiêu lướt qua tay cậu, cầm lấy đề của cậu: “ Tôi muốn cái này .”

“……?” Doãn Triệt duỗi tay đoạt lại.

Tưởng Nghiêu tới gần bên tai cậu: “Còn muốn cùng tôi tay trong tay đến văn phòng?”

Vẫn còn nhớ lần trước hai người bọn họ tranh giành một tờ nháp mà bị Trần Thục Mai bắt lôi lôi kéo kéo đến văn phòng.

Đại cục làm trọng.

Doãn Triệt lập tức lui lại: “Lần sau không được giành của tôi.”

Tưởng Nghiêu cười cười: “ Tôi vẫn giành đấy, cậu làm sao để lấy lại hử?”

Chu Hạo Lượng Hàng phía trước đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cái gì vậy ta? Một tệp đề rách có gì hay mà tranh?

Một buổi sáng qua đi.

Trải qua quá trình bị các thầy cô oanh tạc não bộ, bọn học sinh đầu hôn não trướng, cảm nhận được sự sợ hãi bị kì thi cuối kỳ chi phối. Tiết thể dục buổi chiều, cả đám như chim nhỏ được thả khỏi l*иg giam, bay thẳng đến sân thể dục.

Nhất Trung cũng còn có tâm, trừ bỏ áp lực thi cử, trường học quy định không môn nào được chiếm dụng tiết thể dục, mỹ thuật của học sinh, không được để học sinh áp lực quá lớn không có chỗ phóng thích.

Quách Chí Hùng đã hẹn mượn được sân bóng rổ, hứng thú bừng bừng mà hẹn thể uỷ lớp bên cạnh quyết chiến cao thấp.

“Tuần sau chúng ta chạy 800m với 1000m nha.”

Thầy giáo thể dục nói một câu khiến cả tập thể héo luôn.

Mặc dù là ngày thường lũ học sinh cũng thích chạy nhảy, nhưng tựa như thích đọc sách mà không thích đọc mấy loại sách quá nhiều triết lí, hứng thú cùng cưỡng chế là hai khái niệm khác nhau.
Chương Khả: “ Tôi sợ phải thi lại thể dục huhu…… Nghiêu ca, cậu dạy tôi xem làm thế nào mới có thể chạy nhanh vậy.”

Cậu ta vừa nhắc, những người khác cũng nhớ tới đại hội thể thao mấy tháng trước, Tưởng Nghiêu đã đạt hạng nhất mà còn phá kỉ lục môn chạy. Đến bây giờ các học sinh lớp khác cũng ngẫu nhiên mà nói “ Lớp mấy cậu có người chạy nhanh ghê”.

“Tưởng Nghiêu, tôi thấy cậu ngày thường không vận động, sao mà làm được thế? Có phải trộm tập luyện không hả?” Hàn Mộng hỏi.

Tưởng Nghiêu cười cười: “Cái này sao…… Bạn cùng bàn của tôi biết, hỏi cậu ấy xem.”

Mọi người dời tầm mắt đi: “Triệt ca……?”

Doãn Triệt: “Trời sinh, các cậu không làm được đâu, từ bỏ đi.”

“……”

“……”

Người ác thường không nói nhiều.

Chờ các nhóm đều phân tán hết, Tưởng Nghiêu cùng cậu ngồi trên ghế dài: “ Thật sự là tôi trời sinh tế bào vận động  phát triển đó, có thể là di truyền từ cha tôi. Nhưng mà mỗi ngày tôi cũng có rèn luyện nữa, đêm nay muốn tới phòng của tôi không? Tôi dạy cậu thế nào là luyện tập cơ bắp.”
“Không có hứng thú.” Doãn Triệt dịch người sang bên cạnh .

Tưởng Nghiêu dịch người theo: “Không xem cũng được, sợ cậu nhìn thấy dáng người của anh đây xong thì ngủ không được.”

“Khó coi đến ngủ không được?”

“ Cậu cảm thấy có khả năng sao?” Tưởng Nghiêu kéo khoá áo đồng phục, nhấc áo lông lên, lộ ra áo thun bên trong cùng, chỉ vào bụng mình, thấp giọng nói “Cho phép cậu sờ một chút, chỉ một chút thôi nha, không thể sờ nhiều đâu, anh không phải cái loại nam nhân tùy tiện, chỉ có bạn trai mới được sờ thoải mái thôi.”

“……” Doãn Triệt đập một quyền vào bụng của hắn “ Ai mà thèm.”

Đập vào rất có xúc cảm, thực kiên cố, còn đàn hồi, là có cơ bắp.

Tưởng Nghiêu ôm bụng nhỏ oa oa kêu: “Đau! Có thể không yêu nhưng cũng không cần làm tổn thương tui nha!”
“ Tôi không dùng lực, giả vờ cái gì.”

“Thật sự đau mà…… trưa nay tôi ăn hơi nhiều, còn chưa tiêu hóa hết đâu.” Tưởng Nghiêu nhíu mày, cắn răng “Muốn bạn trai sờ sờ mới khoẻ……”

Doãn Triệt vốn dĩ đang dao động, sau khi nghe được câu cuối lại cho hắn một quyền.

Tiết thể dục cũng không thể làm giảm bớt áp lực trước kì thi, ngược lại càng gia tăng thêm gánh nặng, bọn học sinh rốt cuộc bị bốn phương tám hướng bắt tiến vào trạng thái lo sợ, khẩn trương trước kì thi.

Mỗi ngày không phải làm bài thi thì chính là giảng bài thi,  bài tập về nhà vẫn là bài thi, học sinh chăm chỉ tỉ mỉ giống như Dương Diệc Nhạc thì sẽ làm mỗi môn một cái folder, phân loại các đề, giáo viên muốn giảng cái nào thì có thể tìm thấy ngay.

Không giống một số ít người luôn trong trạng thái không tìm thấy bài thi.
“Tiếp theo tới đề thứ năm…… Chương Khả! Tôi giảng đến  đề thứ năm rồi mà cậu còn chưa tìm thấy bài thi à!” Hứa Bối Ni cả giận.

Chương Khả cũng vội: “ Cô ơi em tìm không thấy mà, hôm qua rõ ràng để trên bàn học……”

“Tìm không thấy thì xem cùng bạn trước, tan học đến chỗ tôi lấy bộ mới.”

“ Vâng ạ……” Chương Khả vẻ mặt đưa đám, kéo kéo ghế dựa, dựa gần vào bạn cùng bàn để xem ké.

Hứa Bối Ni đi xuống bục giảng, đang giảng tiếp một đề, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy trên bàn hắn không có bài thi: “Tưởng Nghiêu? Bài thi đâu?”

Tưởng Nghiêu đặc biệt bình tĩnh: “ Thưa cô, không tìm thấy.”

“Tìm không thấy thì ngồi ngốc ở đó hả? Tốt xấu gì Chương Khả cũng tìm một lúc, cậu thì buông xuôi luôn hả ?”

Học sinh trong lớp nghẹn cười, bả vai cũng run rẩy.
Tưởng Nghiêu bất đắc dĩ: “ Cô ơi, em muốn cùng bạn ngồi cùng bàn xem chung nhưng cậu ấy không chịu.”

Doãn Triệt: “……”

Hứa Bối Ni cũng biết tính tình của Doãn Triệt, không muốn cưỡng ép cậu: “Chính cậu tìm không thấy, người ta lại không có nghĩa vụ phải cho cậu xem, cậu không biết tìm bạn học khác hả? Tỷ như hỏi bạn ngồi bàn trước nè .”

Chu Hạo Lượng gật đầu, xuất phát từ tình đoàn kết hữu ái giữa các bạn cùng lớp, tính ra tay tương trợ cho bạn bàn sau đáng thương......

Tưởng Nghiêu: “ Chữ của Chu Hạo Lượng xấu lắm, em muốn xem với bạn cùng bàn cơ.”

Chu Hạo Lượng: “??”

Con mẹ nó đoàn kết hữu ái cái quỷ gì.

Hứa Bối Ni cũng bật cười: “Cậu không biết xấu hổ mà nói người khác hả? Nhìn lại chữ của mình xem, mỗi lần chấm bài của cậu tôi chỉ muốn nhảy qua bài người tiếp theo luôn đấy.”
Bạn học không nín cười được nữa, haha cười lớn.

Hứa Bối Ni: “ Quiet! Tưởng Nghiêu, mau tìm một bạn để xem cùng đi, đừng ngại đông ngại tây.”

“ Vâng.” Tưởng Nghiêu thoáng đứng lên, tính dịch ghế dựa ra bên ngoài.

“Bang!”, Doãn Triệt đem bài thi để ở giữa bàn học hai người bọn họ .

Tưởng Nghiêu lập tức ngồi xuống, dựa qua, khuỷu tay chống cạnh khuỷu tay của Doãn Triệt, nhân lúc Hứa Bối Ni đi đến chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Vẫn là Triệt Triệt tốt nhất.”

Chu Hạo Lượng đang chờ Tưởng Nghiêu lên ngồi xem chung: “……”

Chung quy là trao sai người……

Hậu quả của việc này chính là cả phần sau của tiết học Doãn Triệt đều nghe không vào.

Tưởng Nghiêu dựa rất gần, không gần đến mức làm cậu phản cảm, nhưng khi nói chuyện thanh âm tựa như ở bên tai cậu nỉ non.
Cậu không nghĩ ra tại sao lại như vậy.

Trong dự đoán của cậu, sau khi cự tuyệt Tưởng Nghiêu, Tưởng Nghiêu hẳn là sẽ từ bỏ, hẳn là sẽ rời xa cậu, hẳn là sẽ đi theo đuổi người khác.

Như thế nào ngược lại càng thân cận hơn……

Là biểu hiện của cậu còn chưa đủ lãnh đạm sao?

“ Nè.” Tưởng Nghiêu dùng bút chọc chọc mu bàn tay của cậu, “Thứ sáu tuần sau là sinh nhật của tôi, buổi tối có tổ chức đó, cậu tới không?”

“Không tới.”

“Tới đi mà……” Tưởng Nghiêu nắm áo khoác của cậu lắc lắc “Ai đều có thể không tới, nhưng cậu cần phải tới.”

“Không tới.”

“Vì sao chứ?”

“Bởi vì tôi không thích cậu.”

Tưởng Nghiêu an tĩnh một lát: “ Được, vậy quên đi.”

Doãn Triệt cho rằng hắn tức giận, nhưng không quá vài giây, lại nghe ngữ khí hắn thoải mái mà nói: “Không tổ chức vậy tuần sau tôi cũng không về nhà, ở lại chơi với cậu, lần trước cậu ăn bánh kem kia có thích không?”
Rốt cuộc là sinh nhật ai hả? Doãn Triệt muốn hỏi.

Càng muốn hỏi chính là, vì cái gì vẫn chưa buông tay?

Một vòng ôn tập quá sức dày vò. Thật vất vả mới đến thứ sáu.

Thời điểm nghỉ trưa , Quách Chí Hùng ôm quả bóng rổ lại đây: “Tưởng Nghiêu, chơi bóng không?”

Tưởng Nghiêu quấn quấn áo khoác: “Sợ lạnh, không muốn ra ngoài.”

Diễn thật ghê! Nếu không phải từng gặp qua đêm đó hắn từ ao nhỏ lạnh băng cả người ướt đẫm cũng không run một chút, Doãn Triệt thiếu chút nữa liền tin.

Quách Chí Hùng vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, xoay người tìm người khác: “Hàn…… Thôi.”

Hàn Mộng: “Như thế nào mà thôi? Tốt xấu gì cũng hỏi tôi một tiếng đi, biết đâu tôi đi thì sao?”

“ Được, cậu muốn chơi bóng rổ không?”

“ Không.”

“……” Quách Chí Hùng nổi giận “ Còn hỏi cậu lần nữa thì tôi chính là tên đần độn!”
Hàn Mộng nhìn bóng dáng cậu ta nổi giận đùng đùng rời đi, không thể hiểu được: “Không phải đó luôn là đáp án hả ? Cậu ấy mới quen tôi ngày đầu tiên à?”

Tưởng Nghiêu cách lối đi nhỏ kêu: “Lão Hàn, cậu luôn không vận động mà sao cũng không mập vậy?”

“ Tôi luyện yoga……” Hàn Mộng thong thả ung dung quay đầu, đột nhiên kêu lên sợ hãi “ Đù! Tuyết rơi?!”

Hắn kêu rất to, những người khác nghe vậy cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời thật sự rơi xuống những tuyết trắng nho nhỏ, rất ít, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra.

Các lớp khác cũng có người phát hiện được, ngoài hành lang lại ồn ào một trận, đều là học sinh chạy ra xem tuyết rơi.

Người phương nam ít khi được thấy tuyết, không giống người phương bắc xem mãi thành quen, mỗi năm có thể thấy một hai lần là tốt rồi. Vài đợt tuyết rơi cũng làm không khí thêm nhộn nhịp, đám học sinh vừa mới kêu lạnh không muốn ra ngoài lúc này đều hưng phấn mà chạy xuống lầu, đôi tay khép lại hứng những bông tuyết nhỏ, nhìn bông tuyết ở trong lòng bàn tay ấm áp bị hòa tan, cười đến giống tên ngốc cả đời chưa từng thấy tuyết.
Hầu hết học sinh lớp 1 đều chạy ra ngoài, dư lại mấy người ngồi cạnh cửa sổ, ngồi ở vị trí này xem tuyết ngoài cửa cũng rất tuyệt.

“Hôm nay dự báo thời tiết đâu có nói có tuyết!”

“ Rơi ít quá, buổi tối không biết có thể thấy nữa không nhỉ? Rơi nhiều lên nào, tôi muốn đắp người tuyết để đăng trong vòng bạn bè!”

“ Hầy, sớm biết đã trộm đem điện thoại tới đây rồi, lát nữa tan học tuyết ngừng thì phải làm sao bây giờ!”

Doãn Triệt cũng ngồi ở bên cạnh cửa sổ, nhìn tuyết nhỏ từ trên không trung rơi xuống, nhớ tới tối hôm qua Kiều Uyển Vân có nói hoa trong hoa viên sắp nở rồi. Nếu có thể nở dưới tuyết, hẳn là sẽ rất đẹp, cậu có chút muốn về nhà xem thử, sang năm chưa chắc còn có thể thấy được.

Nhưng tuần trước cậu mới về nhà rồi, không biết Doãn Trạch có mất hứng không……
“Muốn xuống lầu xem không?” Tưởng Nghiêu hỏi.

Doãn Triệt lắc đầu, thu hồi ánh mắt: “ Xem ở đây là được.”

Một trận gió nhẹ thổi qua, thân cây ngoài cửa sổ sớm đã không còn lá đong đưa, vì thế quỹ đạo bông tuyết thay đổi, bay vào trong phòng học .

Có vài cái lảo đảo lắc lư rơi xuống trên ngọn tóc của Doãn Triệt, tuyết quá nhẹ, bản thân cậu cũng không phát hiện ra.

Tưởng Nghiêu do dự một lúc, cuối cùng vươn tay ra: “ Trên tóc của cậu dính tuyết nè.”

Động tác của hắn rất nhanh, vừa mở miệng nói đã phủi bông tuyết đi rồi, Doãn Triệt không kịp trốn.

Tưởng Nghiêu không thu hồi tay, để ở sau cần cổ của cậu, cười khẽ: “Tóc có thể chạm vào? Vậy còn mấy chỗ khác thì sao?”

Tay hắn chậm rãi đưa về phía trước, lòng bàn tay dán lên những sợi tóc mềm, tiếp theo, năm ngón tay nhẹ nhàng mà luồn vào xoa xoa.
Doãn Triệt nhìn gương mặt dần phóng đại trước mặt, ánh mắt mất tiêu cự, có chút hoảng hốt.

Từ lúc cậu lên 7 tuổi đến giờ, trừ bỏ cha mẹ, không có người nào thân mật mà sờ tóc của cậu như vậy.

Ba mẹ cậu đều đã trộm dặn dò thầy cô quen biết trong trường rằng con trai nhà tôi hướng nội, chạm vào không được, nó sẽ cảm thấy phản cảm.

Phản cảm đúng thật là phản cảm, từ một đứa trẻ ai sờ đầu cũng khen " thật đáng yêu" , chỉ qua một đêm biến thành đứa trẻ bị người người tránh còn không kịp, cũng không còn vui vẻ như trước nữa.

Nhưng mọi người cũng vì tốt cho cậu, cậu có thể nói cái gì đây?

“ Sao không đánh tôi?” Tưởng Nghiêu đã dựa tới rất gần,  hô hấp ấm áp giao hoà với nhau, không khí trở nên càng nóng.

“ Tôi…… Có thể làm cái gì đó quá giới hạn không?”
Tưởng Nghiêu cười cười, trong mắt ánh lên ánh sáng ngoài cửa sổ, cũng ánh lên hình ảnh phản chiếu của người trước mặt.

Tay hắn chậm rãi đi xuống.

Doãn Triệt bỗng nhiên cảm giác sau cổ chợt lạnh.

Ngón út của Tưởng Nghiêu  chạm được một mảnh da thịt nhỏ mà áo lông cao cổ không che khuất được .

Lòng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng mà vuốt ve, xoa đến mảnh da của cậu cũng ấm dần lên, nhiệt độ làn da cũng càng ngày càng nóng.

Doãn Triệt cứng đờ tại chỗ, giống bị người ta điểm huyệt, vẫn không nhúc nhích.

“Vì sao còn chưa đánh tôi?” Tưởng Nghiêu thấp giọng hỏi.

Ánh mắt hắn so với lũ học sinh thấy tuyết còn hứng thú hơn.

Phảng phất như phát hiện ra một bí mật mà người khác không biết, lại phảng phất như phát hiện một con mồi ngon mới mẻ, sói xám ngo ngoe rục rịch, vận sức chờ tấn công.
“ Bạn nhỏ…… cậu mà còn như vậy thì tôi sẽ được nước làm tới đó.”

Tác giả có chuyện nói:

Chỉ cần gan đủ lớn, đêm nay có thể tóm được thỏ con rồi.