[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 82

Lỗ tai của Tưởng Nghiêu đỏ ửng: “ Đệt, đừng hỏi, chạy nhanh đi.”

“ Ồ .” Doãn Triệt không hề mang gánh nặng tâm lý mà rời đi “Dù sao tôi cũng sẽ không giúp đâu.”

“……”

Trở lại phòng thay quần áo, bên trong không nhiều người lắm, Doãn Triệt dùng vòng tay mở ngăn tủ, lấy ra một cái áo sơ mi khác.

Kiều Uyển Vân suy xét chu đáo, nghe nói cậu muốn đi hồ bơi, nhưng không xuống nước nên tri kỷ mà chuẩn bị quần áo dự phòng.

“Thế nào mấy đứa nam sinh các con sẽ trêu nhau ầm ĩ, bị ướt quần áo sẽ rất khó chịu.”

Ban đầu cậu còn ngại là sẽ thừa, không nghĩ tới Tưởng Nghiêu chơi xấu, trực tiếp túm cậu xuống nước.

Sau đó tự làm tự chịu.

Doãn Triệt nhịn không được nhếch khóe miệng.

Đồ ngốc.

Áo sơ mi ướt bị cởi ném qua một bên, Doãn Triệt dùng khăn lông lau khô thân thể, thay áo sơmi mới. Ngăn tủ của cậu ở trong góc, cửa tủ mở ra để chắn nên không ai thấy cậu thay quần áo.

Cúc áo mới vừa đóng đến cúc thứ hai, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân tới gần.

Cậu không để ý, chỉ cho là người đi bơi nào đó tới, tiếp tục cài nút áo.

Nhưng mà tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, tựa hồ hướng tới phía cậu, hơn nữa đi rất chậm.

Doãn Triệt rùng mình, nhanh chóng xoay người.

Nhưng người tới ra tay càng mau, che lại đôi mắt của cậu, đẩy cậu về hướng cửa tủ.

Môi một mảnh thấm ướt.

Môi cậu bị ngậm lấy, người tới vội vàng nhưng mềm nhẹ mà mυ"ŧ hôn, hơi thở nóng rực, lặp đi lặp lại liếʍ cắn cánh môi cậu, giống như con sói rất đói khát lại không muốn mất phong độ của loài sói.

“Hé miệng.”

Mỗi một chữ đều gõ vào trong lòng.

Doãn Triệt nhìn không thấy, hầu kết hơi hơi động: “Không được.”

“Thử một chút, được không? Muốn dừng thì nói, túm tóc của anh này.”

Thanh âm này quá ôn nhu, phảng phất vĩnh viễn sẽ không thương tổn cậu, vĩnh viễn lấy cảm thụ của cậu đặt lên hàng đầu.

“…… Không được quá sâu.” Doãn Triệt thỏa hiệp.

Giọng nói vừa dứt, giây tiếp theo môi lại bị dán lên, lần này, có một vật gì tiến quân thần tốc, xông vào giữa khoé môi khẽ nhếch của cậu.

Thực xa lạ.

Doãn Triệt nháy mắt bấu lấy bờ vai rộng lớn của đối phương, ngẩng cổ, nhíu mày.

Khác với lúc chỉ chạm vào bên ngoài, lúc này đây, hơi thở của Alpha trực tiếp xâm lấn vào khoang miệng cậu, quanh quẩn ở đầu lưỡi, theo sự trượt xuống của hầu kết, tiến vào trong cơ thể.

Cậu vô cùng rõ ràng mà nhấm nháp tư vị pheromone của Alpha trước mặt.

Nồng đậm, nhiệt liệt, cường thế, con tim nhảy kịch liệt, người gần như choáng váng

Sẽ nghiện mùi vị này mất thôi.

“Nghiêu ca!”

Thình lình nhảy ra một tiếng kêu, hai người bừng tỉnh.

Chương Khả bị nước vào tai, tới phòng thay quần áo lấy khăn lông, vừa lúc thấy Tưởng Nghiêu chống cửa tủ, lộ ra nửa người, không nhìn thấy một người khác bị cửa tủ che.

“Nghiêu ca, lỗ tai cũng bị nước vào hả?” Chương Khả đi tới.

“Không có, tôi tìm kính bơi.” Tưởng Nghiêu trấn định tự nhiên.

Nhưng người bị che lại hiển nhiên không quá trấn định, nhấc chân nhẹ nhàng đá hắn, không dám phát ra động tĩnh, vì thế càng như là dùng chân cọ hắn, ngón chân mượt mà  để lên cẳng chân hắn, theo thanh âm Chương Khả tới gần, cọ đến càng thêm dồn dập, dây tơ hồng ở mắt cá chân vẫn ướt, theo động tác lắc qua lắc lại, giọt nước rơi xuống mu bàn chân hắn.

Tưởng Nghiêu hít khí thật sâu.

“Chương Khả.”
“Làm sao?”

“Tôi nghe thấy tiếng lớp trưởng gọi cậu.”

“A? Có sao? Sao tôi không nghe thấy.”

“ Chắc là bởi vì lỗ tai cậu bị nước vào.”

“ Ừ nhỉ, tôi ngốc quá, cảm ơn nhá, tôi phải nhanh ra ngoài đây, lớp trưởng tìm không thấy người chắc sẽ tức giận mất……” Chương Khả không đến gần nữa, quay người về ngăn tủ của mình, lấy ra khăn lông khô, nghiêng đầu chà lỗ tai.

Doãn Triệt bị che mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy Chương Khả cách mấy cái ngăn tủ nhàn nhã hát.

Cậu nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà ngay sau đó, môi lại bị đè lên.

Tưởng Nghiêu tiếp tục hôn cậu.

Cậu ngẩn ngơ, khoang miệng nháy mắt đều là pheromone của Tưởng Nghiêu.

Thậm chí so với vừa rồi càng nồng đậm, càng kịch liệt.

Cậu muốn tránh, nhưng đầu lưỡi đã bị gắt gao cuốn lấy, dùng sức mà mυ"ŧ, căn bản trốn không thoát, chỉ có thể nhẹ vỗ phía sau lưng đối phương, ý bảo đối phương đừng làm càn.
Tưởng Nghiêu lại siết chặt eo cậu, hôn đến càng sâu, dán đến càng nhanh, chưa tiêu đi khát vọng từ môi răng, rành mạch mà truyền đạt cho cậu.

Doãn Triệt cảm thấy hiện tại chính mình mới là tự làm tự chịu.

Cậu sắp không thở nổi, rồi lại không dám ra tiếng, chỉ có thể dùng móng tay cào cào sau lưng Tưởng Nghiêu.

Tưởng Nghiêu hiểu ý, tạm thời tách ra, nhìn cậu há miệng chật vật mà thở,  môi bị hôn đến đỏ bừng, ướŧ áŧ, đầu lưỡi bên trong phập phồng thở dốc.

Lúc Doãn Triệt ho xong còn thấy chút ánh sáng, nhưng thực mau lại bị một khuôn mặt ngăn trở. Tưởng Nghiêu không màng cậu lắc đầu cự tuyệt, lần nữa cúi đầu hôn.

Lặp lại nhiều lần, giống như thế nào cũng hôn không đủ.

Doãn Triệt rất nhiều lần xuyên năm ngón tay vào mái tóc ướt của hắn, nhưng do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không túm.
Quanh hơi thở trừ bỏ pheromone của Alpha, còn có hơi nước, có khí nóng, có du͙© vọиɠ mãnh liệt bồng bột của thiếu niên.

Làm cậu rung động, làm cậu luân hãm, làm cậu cũng khó có thể tự kềm chế.

Trong không gian nhỏ hẹp nóng rực phát ra tiếng vang dây dưa nhỏ vụn, chỉ có chính bọn họ có thể nghe thấy.

Nếu giờ phút này Chương Khả đến gần thêm hai bước là có thể thấy bọn họ ở sau cửa tủ làm cái gì.

May mà Chương Khả không tới, chà xong lỗ tai liền đi ra ngoài tìm lớp trưởng.

Doãn Triệt dùng sức, một phen đẩy Tưởng Nghiêu ra, rốt cuộc cũng dán phát ra âm thanh.

“Anh…… Lá gan đủ lớn đấy.”

“Xin lỗi, nhưng…… Em cũng không cự tuyệt.”

Sắc mặt Tưởng Nghiêu hồng hồng, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu. Trên người khoác khăn tắm, ngực phập phồng,  cơ bụng như ẩn như hiện.
Doãn Triệt dựa lưng vào cửa tủ thở dốc, tầm mắt thoáng nhìn qua, lập tức thu trở về.

Hai người trong lúc nhất thời đối diện không nói gì.

“Khó chịu sao?” Tưởng Nghiêu mở miệng trước.

“Còn ổn.” Doãn Triệt nhìn nơi khác “Anh thì có chút khó chịu nhỉ.”

“Ai bảo em không giúp anh.”

“Anh không biết tự tuốt hả?”

“Anh gặp phải chuyện này, không phải em nên tới giải quyết sao?”

“……”

Tưởng Nghiêu khàn khàn mà cười, xoa xoa tóc ướt: “Không làm khó em, anh đi tắm.”

Tưởng Nghiêu đi rồi, đi đến phòng tắm cách vách.

Doãn Triệt dựa vào cửa tủ, liếʍ miệng mình, thất thần suy nghĩ .

Hình như cậu cũng muốn tắm một chút.