[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 83

Cuối tuần thư giãn ngắn ngủn trôi qua, lại phải đối mặt với việc học tập nặng nề.

Trường học cũng không tính đuổi cùng gϊếŧ tận, dừng việc chọn clb của lớp 12, nhưng không dừng tiết thể dục.

Dựa vào lời của Trương giáo chủ thì thân thể là tiền vốn của học tập, nên đã đại từ đại bi cho học sinh chút vui vẻ.

Nhưng trên thực tế, trời nóng ba mươi mấy độ, chỉ có Alpha tinh lực tràn đầy vui vẻ đi sân thể dục vận động.

Alpha của lớp 1 rất ít.

Bên dưới bóng cây ở sân thể dục, một đám người dựa vào xà đơn trốn vận động, ăn không ngồi rồi.

Trần Oánh Oánh ở cách đó không xa đánh cầu lông, không thấy nam sinh lớp mình đâu: “Các người có thấy mất mặt không thế, toàn nằm liệt nơi này, nhìn mấy em khoá dưới kia kìa.”

Hôm nay Hàn Mộng mới vừa từ chức trưởng ban văn nghệ, tứ đại hộ pháp lại đổi, toàn bộ đổi thành học sinh mới: “Nhìn các em thanh xuân dào dạt, tôi đột nhiên cảm giác tôi đã già rồi, chạy nhảy không nổi, ây chà……”

Tưởng Nghiêu: “ Cậu có chạy nhảy hả?”

“…… Làm người đi, Tưởng Nghiêu.” Hàn Mộng nghiến răng nghiến lợi “ Cậu cũng đừng quá đắc ý, hiện tại bọn họ ngắm trộm cậu, chờ ngày cậu hoa tàn ít bướm, xem ai còn thích cậu nhá.”

“Không cần nhiều người thích tôi như vậy, có một người là đủ rồi.” Tưởng Nghiêu mỉm cười “Có phải không, Triệt Triệt?”

Chỗ này còn loé mù con mắt hơn ngày trước.

Hàn Mộng kéo Chương Khả đi: “Nơi này không nên ở lâu.”

Chương Khả không thể hiểu được: “Nơi này không phải rất mát mẻ sao? Úi úi, cậu đi chỗ nắng chang chang ấy làm gì?”

“Phơi đen!”

Chung quanh thanh tĩnh, Tưởng Nghiêu hỏi  Doãn Triệt vẫn luôn không đáp lời: “Sao không lên tiếng? Nhìn cái gì đấy?”

Doãn Triệt lắc đầu, thu hồi ánh nhìn phía nơi xa: “Không có gì.”

làn da của cậu trắng, vừa thấy chính là loại hình không thường vận động.

Tưởng Nghiêu trên dưới đánh giá cậu: “ Anh cảm thấy em phải rèn luyện nhiều, thân cường thể tráng mới có thể khôi phục nhanh, anh chạy với em mấy bước nha?”

“ Tôi khoẻ.”

“ Đó là trước kia, nhưng hiện tại đâu phải đâu? hiện tại sức lực đá anh cũng không lớn như trước.”

“……”

Nhân từ bị coi thành thể nhược.

Doãn Triệt ngoắc ngoắc đầu ngón tay: “ Anh lại đây.”

“ Ừm?”

Doãn Triệt một phen nhéo cổ áo hắn.

Chung quanh nháy mắt truyền đến đảo tiếng hít khí, những người đang trộm ngắm nín thở.

Giáo bá muốn đánh giáo thảo!

“Là tôi không dùng lực đá, hiểu?”

Tưởng Nghiêu cười: “Vì sao không dùng? Đau lòng?”

“Sợ tôi mạnh quá đá anh tàn phế.”

“Anh không tin em lợi hại như vậy, trừ phi chúng ta cùng so.”

“Như thế nào?”

“Hít xà, xem ai làm được nhiều hơn.”

“ Được.”

Doãn Triệt không nói hai lời, đi đến phía dưới xà đơn, nhảy lên, đôi tay chặt chẽ bắt lấy xà đơn. Ngay sau đó, cánh tay cùng phần lưng cơ bắp phát lực, thân thể chậm rãi hướng lên trên, cằm vượt qua xà đơn, ngừng nghỉ nửa giây, sau đó từ từ giảm xuống.

Nhẹ nhàng làm mười mấy cái.

Mấy người ngơ ngác nhìn bọn họ không nói lời nào bắt đầu hít xà.

Cái thao tác mê hoặc gì đây??

Tưởng Nghiêu đứng ở trước mặt cậu, gương mặt mỉm cười, bình tĩnh thong dong.

Làm được cái thứ hai mươi mấy, Doãn Triệt thoáng cảm giác có chút đuối sức, bất quá cậu phỏng chừng chính mình còn có thể làm thêm năm cái, vì thế hít sâu...

Tưởng Nghiêu đột nhiên chọc eo cậu.

Cậu liền rớt xuống dưới.

“Thấy eo em bị lộ nên giúp em chỉnh quần áo.”
…… Quỷ mới tin.

Doãn Triệt vòng qua xà đơn đuổi theo hắn đạp năm sáu phát mới hả giận.

Trên ống quần của Tưởng Nghiêu toàn là dấu chân, hắn còn cười: “Rõ ràng là sức lực nhỏ, còn cãi bướng.”

Doãn Triệt chỉ vào xà đơn: “Anh lên cho tôi xem, tôi xem anh có thể làm mấy cái.”

“ Để anh cho em xem anh mạnh thế nào.”

Sự thật chứng minh, Tưởng Nghiêu không có tự biên tự diễn, xác thật rất khoẻ, tư thế tiêu chuẩn, động tác nhanh chóng, không cần tốn nhiều sức liền làm mười mấy cái hít xà. Vạt áo đồng phục theo động tác lung lay, lộ ra mấy khối cơ bụng rắn chắc.

Doãn Triệt đứng ở trước mặt hắn, che chắn ánh mắt rình coi ở phía sau.

“Mười bảy…… Mười tám…… Mười chín……” Tưởng Nghiêu tự đếm số “Thế nào? Nhóc con, về sau đừng có khoác lác, đặc biệt là trước mặt anh.”
Doãn Triệt giơ tay duỗi về hướng hắn.

“Em véo eo cũng vô dụng, anh không sợ ngứa, tỉnh táo đi, anh thắng rồi ...”

Doãn Triệt không véo hắn, chỉ là chống lên ngực hắn, giống như con mèo nhỏ mà cào cào, thấp giọng nói: “ Anh, anh bắt nạt em.”

Tưởng Nghiêu ngây người.

Đã quên tiếp tục hướng lên trên, lắp bắp hỏi: “ Anh đâu..đâu có?”

“Anh không cho em.”

Cái câu tùy hứng này từ miệng nhóc con mới vừa hung dữ đá hắn thốt ra, thật sự là không có đạo lý.

Nhưng toàn thân Tưởng Nghiêu đều mềm xèo giống như không xương cốt, lúc từ xà đơn nhảy xuống thiếu chút nữa không đứng vững.

“Làm, anh làm, em thắng.”

Rốt cuộc là ai bắt nạt ai……

Một tiếng làm nũng này dường như đeo đuổi Tưởng Nghiêu cả một buổi, sau tiết thể dục cũng đều thất thần, chỉ lo trộm ngắm bạn ngồi cùng bàn.
Tiết ngữ văn, Ngô Quốc Chung đang giảng một thể loại văn, vấn đề: “Cái này thêm vài chữ thì giải thích thế nào? Có bạn nào biết không?”

Học sinh tuổi này cơ hồ sẽ không chủ động nhấc tay trả lời vấn đề, hỏi xuống quả nhiên lặng ngắt như tờ, một đám vùi đầu còn thấp hơn đà điểu, tránh ánh mắt của giáo viên.

Ngô Quốc Chung thấy nhiều không trách, tính toán tùy tiện gọi một người, ánh mắt đảo qua, vừa lúc quét đến hạng nhất đang cười ngây ngô ở hàng sau.

“Tưởng...”

Chưa hô lên tên đầy đủ, người nói muốn thi hạng 2 bên cạnh đã giơ tay.

Ngô Quốc Chung chỉ có thể từ bỏ: “ Thôi, Doãn Triệt chủ động giơ tay, em trả lời đi.”

Toàn lớp khϊếp sợ quay đầu lại, giống như thấy quỷ, ai giơ tay cũng không thể là vị này chứ??

Doãn Triệt trả lời chính xác vấn đề, mặt vô biểu tình mà ngồi xuống, tiếp tục nghiêm túc ghi chép, phảng phất như một cái máy học tập không cảm xúc.
Tan tiết, Doãn Triệt đi WC, Chương Khả lập tức nhân cơ hội xông tới thu hoạch tin tức: “Nghiêu ca, sao Triệt ca lại biến thành như vậy?”

Tưởng Nghiêu cười cười: “Hôm nay đúng là rất đáng yêu.”

Chương Khả: “……”

Chu Hạo Lượng cũng chuyển qua hóng bát quái: “ Tôi cảm thấy gần đây Triệt ca không bình thường, không chỉ có càng ngày càng trầm mê học tập, hương vị trên người cũng không giống trước, có chút…… Giống mùi của Alpha, có phải đang yêu đương không?”

Chương Khả: “ Nói bậy bạ gì đấy? Triệt ca với Alpha? Cậu đừng làm tôi sợ, cậu ấy hung hãn như thế, Alpha nào dám?”

Tưởng Nghiêu: “ Hung hãn chỗ nào? Vừa dính người lại biết làm nũng, chỉ là một con thỏ con mềm mại thôi.”

Chương Khả: “…… Hiện tại tôi cảm thấy người này mới càng ngày càng bất thường.”
Chu Hạo Lượng: “…… Rất khó không tán đồng.”

Tưởng Nghiêu đứng lên: “Các cậu vẫn không đủ hiểu biết cậu ấy rồi, thôi, không thể trách các cậu, rốt cuộc không phải tất cả mọi người đều may mắn giống tôi, có thể nhìn thấy mặt đáng yêu của cậu ấy. Haiz, đáng chết, tôi thật là nam nhân bị trời cao thiên vị.”

“……”

“……”

Chương Khả cùng Chu Hạo Lượng không tiếng động mà  liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt nhau thấy một câu “ Chẳng lẽ cậu ấy điên rồi?”

Tưởng Nghiêu ra phòng học đi về phía WC nam, muốn rửa cái mặt cho tỉnh táo, không thể luôn làm vẻ mặt ngây ngô này được, nên giữ hình tượng chút.

WC ở trong góc cầu thang, hắn còn không chưa quẹo vào đã nghe tiếng người.

“Không phải, cậu lầm rồi.” Lạnh như băng, là bạn ngồi cùng bàn của hắn.
“Rõ ràng mà, vì sao không thừa nhận?” Còn có một người khác đang nói chuyện.

“Không liên quan đến cậu, mong cậu về sau đừng nhìn chằm chằm tôi nữa.”

“Tôi nào có.”

“Hôm nay tiết thể dục, cậu nhìn chằm chằm vào tôi, đừng cho là tôi không biết.”

“Oa, học trưởng thật nhạy bén. Tôi nhìn chằm chằm anh là bởi vì anh đẹp nha, tôi thật sự thích anh, anh suy xét đến tôi đi.”

“Không suy xét, tạm biệt…… Cậu làm gì? Buông tay.”

“Anh đồng ý thì tôi liền buông tay.”

“Cậu ấy nói không suy xét, cậu không có lỗ tai à?”

Doãn Triệt hơi giật mình, nhìn Tưởng Nghiêu từ chỗ ngoặt đi ra, đi đến bên cạnh cậu, lạnh giọng nói: “ Tôi đếm tới ba, cậu không buông tay, tôi liền đánh nát cái tay của cậu.”

Học sinh đang túm cánh tay của Doãn Triệt quả thực lạ mặt, tựa hồ là học sinh mới, vóc dáng lùn hơn so với Tưởng Nghiêu một ít, trên mặt treo nụ cười, nhưng tươi cười làm người khác thực không thoải mái: “ Anh uy hϊếp tôi? Học trưởng, anh như vậy...”
“Ba.”

Cùng với “ Cạch” một tiếng vang nhỏ, người nọ trơ mắt nhìn cánh tay mình bị vặn 30 độ.

Nửa giây sau, da đầu tê rần, mới ý thức được đau đớn xuyên tim, cậu ta cắn chặt răng, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn về phía Tưởng Nghiêu.

“Thế mà không kêu, cũng kiên cường đấy.” Tưởng Nghiêu chỉ chỉ Doãn Triệt “ Em trai à, nghe cho rõ, đυ.ng vào cậu ấy nữa là tôi đánh nát cả người cậu.”

Nói xong lời này, Tưởng Nghiêu kéo tay Doãn Triệt bỏ đi.

“Anh xuống tay quá độc ác.” trước khi tiến vào phòng học, Doãn Triệt rút tay mình về “Cậu ta còn chưa làm gì, chỉ là đoán được tôi là Omega mà thôi, anh làm quá mức như vậy, cậu ta sẽ tìm giáo viên đấy.”

“Tìm thì tìm, có chuyện gì anh chịu trách nhiệm. Em yên tâm, xương cốt không gãy, bác sĩ có thể chữa, về sau em thấy người này thì cố gắng tránh đi.”
“Vì sao?”

“Hiện tại em đang ở giai đoạn rất dễ bị pheromone của Alpha làm ảnh hưởng. Đương nhiên, không phải Alpha nào cũng xằng bậy, nhưng người này nói không chừng.” Tưởng Nghiêu nhíu mày “Tính xâm lược của cậu ta rất mạnh, thân là đồng loại, anh cảm nhận được.”

“Tính xâm lược?”

“ Ừ, loại người này trước kia anh gặp nhiều rồi, muốn cái gì nhất định phải đạt được, mặc kệ người khác vui hay không. Nếu cậu ta nhắm vào em thì rất nguy hiểm.”

“Thật là phẩm vị tìm kiếm cái lạ.”

Tưởng Nghiêu theo bản năng gật đầu, qua hai ba giây, cảm thấy không thích hợp: “Có ý gì?”

“Ngoại trừ bên ngoài kì quái, còn lại tôi không có gì đặc biệt cả.” Doãn Triệt chân thành đặt câu hỏi “ Anh nghĩ xem, vì sao cậu ta sẽ nhắm vào tôi?”

Tưởng Nghiêu chấn động.
Nhóc con đáng yêu đệ nhất vũ trụ không biết mình bị người ta mơ ước bao nhiêu.

“…… Có phải em cố ý nói như vậy không, muốn anh khen em ba ngày ba đêm?”

“?”

“ Anh càng không trả lời, sẽ không cho em thực hiện được tâm cơ đâu con thỏ con này!!”

“……”

Chuông vào học vang lên, Hứa Bối Ni đến phòng học, thấy cửa sau vẫn còn hai người, hô lớn: “ Này! Chuông reo rồi, mau vào đi!”

Doãn Triệt tiến vào vị trí của mình, mở notebook tiếng Anh ra, bạn ngồi cùng bàn của cậu cũng tung tăng vào chỗ, khuỷu tay chạm chạm cánh tay cậu: “ Em thật không biết chính mình có bao nhiêu điểm làm người ta yêu thích sao? Đêm nay đến phòng ngủ của anh, anh đếm cho em nghe nhé?”

Doãn Triệt quay đầu: “Có bệnh?”

Chu Hạo Lượng ngồi trước ở trong lòng yên lặng gật đầu, xác thật có bệnh, bệnh còn không nhẹ, lão hổ hay thỏ con còn không phân biệt được.