[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 86

Tưởng Nghiêu nghe vậy, ngơ ngẩn mà nhìn cậu.

Doãn Triệt nhướng mày: “Như thế nào, không dám? Lần trước không phải cắn rất tàn nhẫn sao.”

Lần trước ở nhà xưởng, cuối cùng cậu ngất xỉu, có một nửa là đau.

Alpha này cắn mà đâm vào sâu như vậy, cậu hoài nghi tuyến thể của mình có phải bị đâm thủng rồi không.

“Không phải không dám, mà là…… Quá bất ngờ.” Tưởng Nghiêu nuốt nước miếng, hiển nhiên đã kìm nén không được, ngoài miệng lại nói “Nhưng anh sợ em đau.”

“Anh nhẹ chút không phải là được sao?”

“Nhẹ không được, phải trầy da thấy máu mới có thể đánh dấu thành công.”

Doãn Triệt ngẫm lại cũng đúng, từ bỏ yêu cầu: “ Vậy tùy anh đi.”

Một bộ thấy chết không sờn.

Tưởng Nghiêu lặng im một lát, giơ tay vuốt ve mặt cậu, tiếp theo tay đi xuống, theo cổ sờ đến vị trí tuyến thể.

Doãn Triệt kéo cổ áo rộng thêm một chút, xương quai xanh cũng đều lộ ra.

“…… Em đây là có ý định câu dẫn.”

“ Tôi chỉ là tiện cho ai đó cắn thôi.”

“Vì cái gì muốn anh đánh dấu?” Ánh mắt Tưởng Nghiêu hơi tối đi, lỗ tai ửng đỏ “Lần trước cắn là em không có pheromone, kỳ thật không tính là đánh dấu, nhưng nếu hiện tại cắn, thì thật là đánh dấu tuyến thể, Alpha khác tạm thời không ảnh hưởng  đến em…… em cũng tương đương là một nửa của anh, biết không?”

Doãn Triệt quay đầu: “Dong dài cái gì, sớm muộn gì cũng là anh.”

Tưởng Nghiêu nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhéo cằm cậu quay mặt lại đây.

Sân thể dục xa xa truyền đến tiếng hò hét, tựa hồ lại có một hạng mục thi đấu, âm thanh ồn ào náo động hàm chứa tình cảm mãnh liệt của thiếu niên.

“ Bụp!”, Một tiếng súng vang, tim đập nhanh hơn, nhiệt huyết dâng lên.

Không khí không ngừng thăng hao.

Doãn Triệt đẩy người phía trước, lùi đầu lưỡi bị mυ"ŧ đến tê dại về, thở hổn hển tựa lưng vào cánh cửa.

Tưởng Nghiêu đuổi theo, cúi đầu liếʍ môi cậu, bàn tay tiến vào bên trong áo thun, đặt ở dây quần thun vận động, thấp giọng hỏi: “Có thể chứ?”

Doãn Triệt giương mắt, đối diện với đôi mắt của Tưởng Nghiêu, nhiệt độ cơ thể chạm đến tâm can.

Cậu lẳng lặng mà nhìn chăm chú một lát, gương mặt ẩn ẩn nóng lên.

Dã thú trong thân thể phát ra âm thanh lẩm bẩm, phảng phất như đang nói:

Khuất phục đi, trốn không thoát đâu.

Trốn không thoát.

Một khi đã như vậy, hà tất lại phải trốn.

Cánh tay cậu động đậy, hơi hơi nhón gót chân, hôn lên cặp mắt thâm thúy kia.

Tưởng Nghiêu hình như càng cao, cũng càng thành thục hơn rồi.

Hoặc là cậu quá ít kinh nghiệm.

Hoàn toàn là một một trang giấy trắng, vẫn là bông làm giấy, ở trong lòng bàn tay của Tưởng Nghiêu đổ một tầng mồ hôi mỏng, dần dần trở nên nặng trĩu, ướt dầm dề.

“Thoải mái không?” Tưởng Nghiêu dán môi vào tuyến thể của cậu, thanh âm bí bách.

Cậu muốn nói không thoải mái, rất khó chịu, choáng váng đầu muốn chết, yết hầu nghẹn muốn chết, tim đập cũng mau đến muốn chết, mà cái gì cũng đều không thể làm, bị pheromone của Alpha tầng tầng bao vây, giống như bị nhốt trong kén, dần dần không thể hô hấp, tìm không thấy con đường giải thoát, chỉ có thể xin giúp đỡ với cọng rơm cứu nguy duy nhất:

“Nhanh lên……”

Hơi thở nóng rực bên gáy đột nhiên thô nặng, cậu có thể cảm giác được Tưởng Nghiêu đang liếʍ tuyến thể của cậu, răng đã nhắm ngay đúng vị trí. Nhưng cậu không bận tâm, nắm chặt áo đồng phục của Tưởng Nghiêu, cắn một ngụm lên bả vai đối phương.
Ở trước sự bao phủ của hơi thở Alpha, ở trong sự hưng phấn run rẩy vô cùng, rốt cuộc cậu cũng phá kén mà ra, đầu óc thình lình trở lên trống rỗng.

Cùng lúc đó, cổ truyền đến một trận đau nhức.

Trong một cái chớp mắt mà thôi, thực mau liền bị pheromone mãnh liệt che giấu đi.

Doãn Triệt muốn duy trì trấn định, nhưng đầu váng mắt hoa, chỉ có dã thú trong cơ thể càng thêm thanh tỉnh, tựa hồ nghe thấy mùi thơm ngon của đồ ăn, hưng phấn mà nức nở.

“Đủ rồi……” Cậu hô dừng, nhưng Tưởng Nghiêu lại không nghe lời, đè cậu lại, đâm vào càng sâu, tiếp tục rót pheromone nồng đậm vào trong cơ thể Doãn Triệt.

Phảng phất không phải đang đánh dấu, mà là đang chế phục con mồi đã mơ ước từ lâu.

Cậu có thể rõ ràng cảm nhận được chính mình đang bị  Alpha trước mặt chinh phục, dần dần trở thành đồ ăn trong miệng đối phương, lại không cách nào phản kháng, thậm chí đắm mình trụy lạc, đắm chìm trong đó.
Ý thức từng chút bị rút ra, lúc sắp hôn mê, Tưởng Nghiêu rốt cuộc buông lỏng miệng.

“Đau không?”

“Còn ổn……” Doãn Triệt đầy đầu mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng ướt, câu lấy cổ hắn “ Mùi của anh đặc……”

Tưởng Nghiêu cười nhẹ: “ Của em cũng đặc nè.”

[ :))))))) Đen quá bây ơi bây]

Lúc Doãn Triệt hiểu ý tứ của câu nói này, đã lần nữa bị Tưởng Nghiêu xoa nắn trong tay.

Cậu mới vừa bị đánh dấu, căn bản không có biện pháp cự tuyệt pheromone trong cơ thể phát ra, bị càn quấy như thế nào cũng đều tình nguyện, túm quần áo Tưởng Nghiêu đến nhăn nhúm.

Mơ hồ cảm thấy chính mình không nên nghe lời như vậy, nhưng Tưởng Nghiêu bám vào bên tai khen cậu một câu “Ngoan quá”, cậu liền không nói được gì nữa.

Là Omega trời sinh phải thuận theo Alpha sao? Có lẽ không phải.
Chỉ là cậu vô pháp kháng cự với Alpha này mà thôi.