[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 85

Qua hai ba ngày, nhiệt độ bàn luận thoáng cái đi xuống.

Bởi vì đại hội thể thao mỗi năm một lần lại tới.

Lớp 12 ít được tham gia hoạt động nên dịp này học sinh rất tích cực, mấy năm trước cán bộ thể dục phải thét to khẩn cầu mới có người nguyện ý báo danh, năm nay mới vừa nghe nói tin tức, liền có vài người chủ động báo danh.

Dù sao cũng là lần cuối cùng.

Nếu không lưu lại chút hồi ức, thanh xuân sẽ phải kết thúc rồi.

Quách Chí Hùng nhìn bảng báo danh sắp được lấp kín, cảm động đến rơi nước mắt: “Không dễ dàng gì, nam sinh lớp chúng ta rốt cuộc cũng nổi dậy một lần, còn có ai muốn báo danh không? Thắng thua không quan trọng, quan trọng là tham dự!”

Hàn Mộng: “ Tôi muốn khiêu chiến 1000 mét thêm lần nữa.”

Quách Chí Hùng: “ Cậu biến giùm.”

Tưởng Nghiêu bị đẩy lên hạng mục 1000 mét, hơn nữa còn được kỳ vọng rất cao, không lấy hạng nhất là không xong với họ.

Lần này Doãn Triệt không bị không trâu bắt chó đi cày, tùy tiện chọn gập bụng.

Quách Chí Hùng còn nhớ rõ  học kỳ 1 cậu tập hít đất mà chảy máu mũi, thật cẩn thận hỏi: “Triệt ca, cậu thật sự không có vấn đề gì chứ? Không được thì tôi vẫn có thể tuyển người khác.”

Doãn Triệt tiêu sái lưu loát mà ký tên, nâng lên đôi mắt sắc bén.

“…… Được! Được! Cậu nhất định đại sát tứ phương thu hoạch hạng nhất!”

Doãn Triệt hơi hơi gật đầu, đi trở về chỗ ngồi, vị ngồi cùng bàn lại nói liến thoắng: “ Em báo gập bụng? Eo phải nỗ lực lắm đó.”

“Tôi mà không được thì anh làm à?”

“ Đương nhiên, anh đường đường là một Alpha, lực eo……” Tưởng Nghiêu đột nhiên mắc kẹt.

Doãn Triệt nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục.

“…… Dù sao khẳng định tốt hơn em.” Tưởng Nghiêu che lại nửa khuôn mặt, lỗ tai ửng đỏ “Bằng không về sau sao có thể làm bạn trai em.”

Doãn Triệt phản ứng chậm hai giây, chậm rãi nheo mắt.

Quách Chí Hùng đang thu thập bạn học tham gia mấy hạng mục cuối cùng, đột nhiên nghe được hàng phía sau truyền đến tiếng vang ghế đổ lớn.

Lớp 1 quay đầu nhìn, thấy rồi lại quay đầu đi, tiếp tục làm việc của từng người.

Thứ sáu, đại hội thể thao tới.

“Các bạn học sinh thân mến, tại cuối thu mát mẻ này đây, ánh nắng mặt trời tươi sáng, chúng ta nghênh đón đại hội thể thao Nhất Trung……”

Trương giáo chủ đứng phát biểu trên bục, học sinh phía dưới ngồi vòng quanh sân thể dục, đỉnh đầu là mặt trời chói chang, quạt cây quạt, mơ màng sắp ngủ.

Trần Oánh Oánh cởϊ áσ khoác cùng Dương Diệc Nhạc chắn nắng, nhưng áo của cô nhỏ, hai người có chút ngăn không được.

Hàn Mộng thấy thế, đem áo khoác của mình đưa cho cô: “Này, cầm đi.”

“Cảm ơn…… sao toàn mùi nước hoa thế?”

“Mới vừa phun, làm sao, lại muốn nói tôi điệu hả, ghét bỏ thì trả lại đây.”

“Ai nói cậu điệu.” Trần Oánh Oánh đưa áo khoác của mình cho Dương Diệc Nhạc, mở rộng áo khoác của Hàn Mộng ra “ Cậu muốn ngồi cùng không?”

Hàn Mộng thụ sủng nhược kinh: “Muốn muốn muốn, nắng chết tôi rồi.”

Tưởng Nghiêu thấy hai cái bóng dáng ở hàng phía trước dựa vào nhau, hắn suy tư một chút, giơ tay kéo khóa kéo của áo mình.

…… Đã quên mình không có mặc áo khoác.

Hắn quay đầu, thấy trên người Doãn Triệt mặc áo khoác, khóa kéo vẫn như cũ kéo đến trên cùng, cổ che đến kín mít, lộ ra một khuôn mặt nhỏ lãnh khốc.

“Triệt Triệt.”

Doãn Triệt nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.

“Nắng quá đi ò, cởϊ áσ khoác ra cho anh núp cùng với nha.”

“……”
Hàn Mộng ở hàng phía trước  quay đầu: “ Đm, cậu làm trò gì đấy hả?”

Trần Oánh Oánh: “Không nghĩ tới cậu cũng có một mặt như vậy.”

Dương Diệc Nhạc: “Sợ hãi……”

Tưởng Nghiêu: “Không phải chuyện của mấy người nhá, tôi hỏi bạn ngồi cùng bàn mà.”

Doãn Triệt tuy rằng nhìn hắn bằng ánh mắt xem kẻ ngốc, nhưng vẫn cởϊ áσ khoác ném cho hắn: “Đi ra ngoài đừng nói là bạn ngồi cùng bàn của tôi.”

Tưởng Nghiêu thấy bên trong cậu mặt áo thun, áo khoác vừa cởi, cái sẹo trên cổ hiện ra thực rõ ràng, lại đem áo khoác đẩy trở về: “ Thôi, em mặc vào đi.”

“ Tôi đi báo danh.” Mười phút sau bắt đầu hạng mục gập bụng, Doãn Triệt cầm bình nước đứng dậy.

“ Anh đi cùng em.”

“Đừng đi, không muốn thấy mặt anh.”

Tưởng Nghiêu đành phải buồn bã ngồi yên.

Quách Chí Hùng chạy xong 200 mét, giành được hạng 2, đã trở về lớp há miệng uống nước.
Tưởng Nghiêu: “Không tồi nha Đại Hùng, phát huy vượt xa người thường.”

Quách Chí Hùng cười ha ha: “Bạn gái tôi đang nhìn từ trên kia.”

Tiểu Tuyết hôm nay là người đọc cổ vũ, ngồi ở trên bục cao, truyền đạt những bản thảo cổ vũ của các lớp. Vừa rồi lúc bạn trai thi đấu, cô hô hai tiếng cố lên, lập tức rót tình yêu làm động lực cho Quách Chí Hùng.

Tưởng Nghiêu muốn trêu chọc hai câu, đột nhiên nghe được thanh âm Tiểu Tuyết vọng lên:

“Cổ vũ cho Doãn Triệt lớp 12A1: Anh đáng yêu làm tôi khó quên, mùi vị làm hồn tôi…… Ấy cái này…… Chúc anh đạt được thành tích tốt! Cố lên!”

Tiểu Tuyết trộm liếc giáo viên bên cạnh, quyết đoán chặt đứt nội dung quá mức lộ liễu phía sau, thay thành một bản khác.

“Cậu viết?” Doãn Triệt hỏi người trước mặt.

Trình Hạo cười cười, cậu ta lớn lên có vài phần đẹp trai, nhưng ánh mắt luôn âm u, khiến người khác không thích nổi.
“Đúng vậy, tôi viết, muốn để đàn anh nhớ kỹ tôi.”

“Tôi đã nhớ kỹ.” Doãn Triệt nằm trên đệm mềm, cánh tay gối lên sau đầu giống những người thi khác, sẽ có một người hỗ trợ đè chân lại.

Vừa vặn lại là Trình Hạo.

“Thành thật chút, nếu không đừng trách tôi đánh cậu.”

Trình Hạo cười, đầu gối ngăn chặn chân cậu, đôi tay gắt gao đè cậu khép chân lại: “Bị đàn anh đánh là vinh hạnh của tôi.”

Người này có bệnh.

Doãn Triệt không phản ứng lại, cho rằng cậu ta không dám làm gì mình trước nhiều người như vậy.

Giáo viên thổi một tiếng còi, thi đấu bắt đầu, tính một phút, so xem ai làm được nhiều hơn.

Doãn Triệt không suy nghĩ gì khác, chỉ lo gập bụng, tận lực xem nhẹ người đang lải nhải trước mặt.

“Đàn anh có làn da trắng ghê, nhìn giống sữa bò ấy.”
“Dây tơ hồng trên chân đàn anh thật đẹp, ai đeo cho vậy?”

“Đàn anh, trên người của anh giống như có mùi của Alpha, anh đã bị người ta đánh dấu sao?”

Mặt Trình Hạo càng dựa càng gần, lúc gập người dậy, chỉ cách chóp mũi bốn năm centimet.

Mùi Alpha xa lạ.

Doãn Triệt nhíu mày, quay mặt đi: “ Cút xa một chút.”

“Không được, tôi phải giúp đàn anh giữ chân.” Trình Hạo hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy vết sẹo kia “ Đàn anh, cái này là bị làm sao vậy?”

Doãn Triệt không trả lời, tiếp tục gập bụng, nhưng mỗi một lần gập dậy, liền cảm giác mặt Trình Hạo chỉ cách cổ cậu vài centimet.

Một phút còn dư lại mười giây.

Thôi nhịn một chút, thi đấu xong thì đánh. Doãn Triệt nhanh chóng gập dậy, lần nữa tới gần nụ cười quỷ dị...

Bỗng nhiên cảm giác một trận lạnh lẽo từ cổ truyền đến da đầu.
Trình Hạo dùng miệng chạm vào vết sẹo của Doãn Triệt.

“Nơi này chính là tuyến thể của anh à?”

Thanh âm tựa quỷ vang lên ở bên tai, hàm chứa ý cười tàn nhẫn: “ Tôi có thế cắn một ngụm sao?”

Doãn Triệt cứng đờ mà chậm rãi quay đầu, đối diện đôi mắt của cậu ta.

Đen nhánh, hung ác nham hiểm, rất quen.

Trình Hạo rất giống một người, nhưng cậu không nhớ nổi là ai.

Tiếng còi vang lên, một phút đã hết.

Thần kinh căng chặt của Doãn Triệt buông lỏng, mùi hương của Alpha xa lạ cũng như thủy triều nhanh chóng thối lui.

Không phải bởi vì Trình Hạo tự mình thu hồi, mà là bởi vì một mùi hương càng cường đại hơn của Alpha bức bách cậu ta không thể không lùi bước.

Dưới ánh mắt khϊếp sợ của giáo viên và học sinh, Tưởng Nghiêu nắm lấy cổ áo của Trình Hạo, túm lấy cậu ta, hung hăng nện xuống một quyền trên mặt.
Trình Hạo rầm một tiếng ngã xuống đất, che mặt lại, từ khe hở ngón tay chảy ra màu đỏ tươi sền sệt của máu mũi.

“Muốn chết đúng không?” Tưởng Nghiêu lại tiến lên “Tao nói được thì làm được, tao đánh chết mày.”

Mấy nữ sinh bên cạnh bị dọa đến thét lên chói tai, lúc này giáo viên thể dục mới hoàn hồn, lạnh giọng quát lớn: “Mấy bạn học sinh này! Cậu dừng tay! Không được đánh nhau!”

Doãn Triệt cũng từ cái đệm đứng lên, bám trụ hắn: “ Anh đừng xúc động.”

Tưởng Nghiêu cả người lạnh lẽo: “ Em đừng xen vào, hôm nay anh không đánh chết cậu ta thì không phải……”

“Không phải cái gì?” Trình Hạo che lại cái mũi đổ máu,  xót xa mà nhìn chằm chằm hắn “ Tôi theo đuổi đàn anh thì liên quan gì đến anh, anh là cái đéo gì?”

Tưởng Nghiêu nắm chặt nắm tay, trầm mặc mà chống đỡ.
“Vẫn là nói, anh chỉ là có khuynh hướng bạo lực, thích đánh người?” Trình Hạo đứng lên, mặt đầy máu, khập khiễng mà đi đến trước mặt Tưởng Nghiêu “ Tôi cũng không mạnh mẽ gì, nhưng mặc kệ anh đánh tôi bao nhiêu lần thì tôi cũng không xin tha tên Alpha ỷ mạnh hϊếp yếu như anh!”

“Mày, mẹ nó……” Tưởng Nghiêu vung nắm tay lên lại muốn động thủ, vài học sinh vây xem nhanh chóng kéo Trình Hạo trở về.

“Tưởng Nghiêu, Sao anh có thể bắt nạt bạn bè? Thật quá đáng.”

“Thật không nghĩ tới anh là loại người này.”

“Người ta cũng có chọc vào anh đâu, anh nhìn không thuận mắt thì liền động thủ à?”

“Xin lỗi đi, nếu không chúng tôi đi tố cáo với giáo viên.”

Trình Hạo lắc đầu: “Vô dụng, lần trước hắn làm bộ làm tịch xin lỗi xong thì ra khỏi văn phòng liền uy hϊếp tôi.”
“Như thế nào lại như vậy……” Các bạn học tinh thần trọng nghĩa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, sôi nổi nhắm vào Tưởng Nghiêu “Anh chờ bị xử phạt đi, đừng tưởng rằng là giáo thảo thì ghê gớm.”

“Ai hiếm lạ? Dù sao đều phải bị xử phạt, anh cho rằng chúng tôi sợ sao?”

Doãn Triệt mắt thấy hắn lại muốn động thủ, liền đánh đòn phủ đầu, ôm lấy cánh tay hắn, mạnh mẽ kéo hắn đi.

Kéo về phòng ngủ.

Học sinh lúc này cơ hồ đều ở sân thể dục, ký túc xá không có mấy người. Vừa khoá cửa lại, trong phòng ngủ chỉ còn hai người bọn họ, Tưởng Nghiêu hoàn toàn tức giận:

“Trên người của em có mùi của ai?! Tên kia?”

Doãn Triệt bị hắn đè ở trên cửa, nghe hắn rống xong, bình tĩnh mà đáp: “Không cẩn thận dính vào.”

“Như thế nào sẽ dính vào? Không phải anh bảo em cách xa nó sao? Làm gì mà để nó tiếp cận?”
“Cậu ta cố ý tới gần, tôi không có biện pháp nào.”

“Biện pháp có rất nhiều! Tỷ như cự tuyệt cậu ta, đẩy cậu ta ra, nói em không thích nó, thích anh, nói em có bạn trai, nói em……” Thanh âm Tưởng Nghiêu dần dần thấp hèn đi, lửa giận trong mắt cũng tắt, mất đi ánh sáng “…… Thực xin lỗi, anh đã quên.”

“Đã quên cái gì?”

“Đã quên chúng ta còn chưa quay lại…… anh không phải  bạn trai em, anh cái gì cũng đều không phải. Em cũng chưa nói thích anh.”

Đáng thương lại ủy khuất.

Sói xám cũng có thời điểm như vậy.

Doãn Triệt dựa lưng vào cửa, khóe miệng nhếch lên: “ Tôi chưa nói sao?”

“Không có, trước nay em chưa từng nói……” Tưởng Nghiêu ôm chặt cậu, vùi đầu vào cổ cậu, quanh hơi thở là một mùi vị của Alpha khác, dây thần kinh lại nhảy lên thình thịch, đầu óc lại bốc hoả “Hiện tại có thể nói một câu không? Anh rất muốn nghe.”
“Không muốn nói.”

Tưởng Nghiêu an tĩnh một lát, thở dài.

Doãn Triệt cho rằng hắn muốn oán trách chính mình, chợt nghe hắn nói: “Thực xin lỗi, anh lại nóng nảy, không có ý muốn ép em đâu, chờ em muốn nói rồi nói sau.”

Doãn Triệt nghiêng đầu, lỗ tai vừa lúc cọ qua lỗ tai của Tưởng Nghiêu.

Người này rõ ràng có thực lực cường hãn nhất, nhưng lại dùng thái độ ôn nhu nhất đối đãi với cậu.

Cậu giơ tay, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ sau lưng Tưởng Nghiêu: “Vậy nói cái khác trước.”

Tưởng Nghiêu ngẩng đầu: “Cái gì?”

Doãn Triệt giữ chặt cổ áo thun của mình, kéo kéo ra bên ngoài, lộ ra nửa bên bả vai, tuyến thể bại lộ không sót cái gì: “Cho anh cắn một cái nha.”