Our songs [char x reader]

FU in My Head (Zoro)

Chú ý: lowercase

________________

"ah...haah.....từ....c-chút......nhanh.....haah...s-sướиɠ..."

"em sướиɠ sao? tôi cũng thế em à, thật tuyệt làm sao."

dưới ánh trăng khuyết, có hai nhân ảnh, một lớn một nhỏ, cuốn quýt không ngừng. cảnh xuân xinh đẹp phơi bày, không tài nào có thể cưỡng lại. cảnh sắc nồng nhiệt tới mức nóng bỏng, chả thể nào phù hợp với cái tiết trời quang đãng này.

môi chạm môi. mũi kề mũi. ánh mắt giao nhau.

đôi thân thể nuột nà dán chặt lấy nhau như sam, chẳng thể dứt ra.

kẻ lớn hơn cử động không ngừng nơi phía dưới khiến kẻ phía dưới - kẻ nhỏ hơn run rẩy hứng chịu từng chuyển động mạnh mẽ của kẻ kia. nơi giao nhau kia ướŧ áŧ càng thêm ướŧ áŧ, thứ nóng bỏng to lớn của kẻ phía trên ra vào mạnh mẽ nơi vách thịt nóng ẩm. mỗi lần rút ra rồi lại đâm vào, cảm tưởng có bay lên thiên, cảm giác này ăn luôn cả đôi gian da^ʍ này đi. kẻ phía dưới nức nở khóc, khóc vì sung sướиɠ.

đôi ngươi giàn giụa lệ hé mở, lén lút nhìn lên cơ thể cường tráng đang phá nát cơ thể mình kia. bằng cảm tính, liền giang đôi tay ra với lấy cần cổ cao ngạo của kẻ kia, kéo lại gần rồi gặm lấy đôi môi xinh đẹp.

sức lực khi nãy để kêu rên thế mà vẫn còn chút ít để trao nhau một nụ hôn dài. một nụ hôn kiểu pháp.

ướŧ áŧ càng thêm ướŧ áŧ.

vờn nhau mãi bên trong khoang miệng, cảm nhận hết tất thảy bên trong khoang miệng có. húp lấy từng ngụm nước miếng như thể nó là thứ nước giải khát vậy. nanh răng sắc nhọn của kẻ kia không cẩn thận cắn phải bờ môi dày của ai kia làm nó bật máu. mùi máu trộn lẫn vào khiến cả hai trở nên hứng tình hơn bao giờ hết.

phía bên dưới cứ đâm rút không ngừng làm kẻ nhỏ hơn bất lực chìm đắm trong cơn đê mê. sung sướиɠ tới phát dại.

sắp tới giới hạn rồi nhưng kẻ nhỏ hơn vẫn muốn tiếp. đôi bàn tay nhỏ nhắn chạm lên từng múi cơ bắp rắn chắc của người kia, lả lơi uốn éo trước kẻ nọ. thở hắt nặng nề sau nụ hôn triền miên khi nãy, nhẹ nhàng trườn lên, dựa đầu lên bả vai rộng của người nọ. bất chợt bấu thật mạnh vào bờ lưng của người kia, từng ngón chân co quắp lại khi nhận phải một cú thúc mạnh mẽ từ kẻ lớn hơn.

đôi chân thon thả ôm chặt lấy vòng eo của kẻ nọ, cố gắng bám lấy để không bị ngã. mặc cho kẻ kia gia công tàn phá nơi hoa nguyệt đáng thương kia, nhưng cảm giác này thật tuyệt, thật tội lỗi. sao mà dừng được.

thỏ thẻ từng hơi thở nóng ướt vào tai kẻ kia, dịu ngọt hệt như mật ong. tên điên đó lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng làm càng hăng, hôn mạnh bạo lên sườn má kẻ bé nhỏ, trượt xuống gặm nhấm nơi cần cổ nhỏ, tàn bạo cắn mạnh lên bả vai đang run lên bần bật kia.

kẻ bé nhỏ đau đớn thét lên. dòng máu nhỏ từ từ nhỏ xuống bờ lưng nhỏ. cảm giác này thật sự thì cũng không quá đau đớn cho cam, mà nó thực sự rất tuyệt. ah! thật tuyệt làm sao!

"bé yêu à, em lại thắt chặt rồi. em thích đến vậy sao hửm?" kẻ lớn hơn yêu chiều hôn lấy, mυ"ŧ lấy cặp nhũ hoa xinh xinh. đáp lại câu hỏi đó là loạt tiếng rên ư a của kẻ bé nhỏ. từng cái chạm, cái nắn, cái bóp. phát điên thật rồi!

"ahh.....haah......thích l-lắm.......nhưng...ah.....c-chậm.....z-zoro-san....haah..."

"em à, đừng gọi tên tôi trìu mến thế chứ." anh ta thúc mạnh nơi sâu thẳm, thành thịt nhơn nhớt co bóp mạnh mẽ, suýt chút nữa thì có thể khiến anh ta bắn ra được rồi. cô rên la, cái cảm giác sung sướиɠ lẫn đau này khiến cô phát mệt với nó rồi.

cô lả người đi, đổ người về phía sau. người kia phản xạ liền nhanh chóng đỡ được cô. anh nhìn vẻ mặt mệt lả của cô, chẳng nói chẳng rằng chỉ cười nhẹ, nhẹ nhàng quay người cô lại, phần phía dưới dứt ra đôi chút. đến đây cô nghĩ đã đến hồi kết rồi nhưng không, anh ta áp cái thứ khủng bố kia vào cặp mông tròn trịa của cô. cô giật mình, chưa kịp phản ứng thì anh đã đút cái thứ đó vào bên trong cô rồi. cô hoảng loạn bấu víu lấy ga giường, cả mặt vùi vào chiếc gối bán ướt mà khi nãy anh để đấy cho cô. đầu cô ong ong, con ngươi thì đảo quanh liên tục. cái thứ nóng hổi của anh ta lại giã cô tiếp rồi.
nhìn thẳng về phía anh, tự dưng thấy bực bội.

sao anh ta sung sức thế này? cô đã tới giới hạn rồi, không thể cố thêm hai giây nữa đâu. nữa chắc chết mất. ánh mắt đáng thương bày ra cho ai kia thương hại, nhưng ngay lập tức bị gạt bỏ ra một bên bằng cái thúc vào chỗ ướt nhẹp, lại còn sưng tấy. nước mắt lại bắt đầu trào ra, lăn dài trên hai gò má đỏ hỏn.

"gọi tên tôi tiếp đi nào."

"zoro - san......ahh..." chưa kịp nói gì thêm thì anh ta lại động thêm lần nữa. lại còn muốn nữa ư? muốn gϊếŧ cô luôn đi sao? thế này có còn là con người không, cái đó của anh ta hình như lại to ra hai vòng thì phải!? chết dở thật rồi!

"đúng rồi, như thế em à." hôn lấy, mυ"ŧ lấy, cắn lấy bờ lưng của cô. đôi tay rám nắng to lớn của anh dễ dàng ôm lấy cả thân thể của cô, nắm chắc phần hông đẫy đà của cô. hằn vết đỏ ửng.
chạm rồi lại hôn, rồi lại chạm, rồi lại nắn, rồi lại bóp, rồi sang sờ, cuối cùng thì cũng về cái cảm giác vυ"t bay lên tiên kia.

hét rồi lại rên la. ướŧ áŧ, nóng bỏng, ẩm ướt, nhoe nhoét, rồi bù, tả tơi.

sao mà có thể nói ra được hết ngần nấy cái cảm xúc.

bao giờ mới kết thúc được cái thứ nɧu͙© ɖu͙© này, không ai biết cả.

đêm trăng khuyết kia đã làm nhân chứng cho cái màn giao hưởng tuyệt mĩ này, đã thề với đôi người rằng chỉ có đất biết trời biết cái tình cảm nồng say của đôi người. những thứ tuyệt đẹp này chắc chắn sẽ còn tiếp tục, những xúc cảm lẫn lộn này chắc chắn sẽ còn mãi. 

vậy nên...

...

..

.

"cô đã hiểu kế hoạch như thế nào chưa y/n?"

cô ngẩn người ra, đôi mắt trống rỗng nhìn về hướng vô định, gương mặt thảnh thơi hơi nghiêng nghiêng. trông rõ ràng là đang không để ý tới những lời khi nãy. 
"y/n cô có nghe thấy tôi nói gì không hả?!" người kia mất bình tĩnh, nóng giận nói lớn khiến cô giật nảy người, con người định hình lại một chút rồi hướng về cái con người to lớn trước mắt. bất giác đôi gò má đỏ lựng lên. mất vài giây sau cô mới định hình được chuyện gì đang xảy ra. 

cô đang trên bàn họp, giữa hẳn một đống người. cô ái ngại đứng lên xin lỗi rối rít. cái người to lớn kia là sếp của cô, đang tỏ vẻ rất thất vọng về cô, mà cũng đúng thôi nhỉ. vì chẳng có ai, đang trong giờ làm việc như thế này lại mơ tưởng tới mấy cái chuyện đồϊ ҍạϊ cả.

cả khuôn mặt đỏ hỏn, nóng như lửa cháy. chỉ dám cúi gằm xuống rồi hứng chịu mọi lời xối xả tới từ kẻ có cấp bậc cao hơn.

sau buổi họp, cô mệt mỏi bước ra khỏi phòng họp, tiếp tục hứng chịu bao lời đàm tiếu của mọi người. cô lúc ấy cứ như một con hề cả. trời ơi, ai đó hãy cho cô một cái hố để cô chui xuống có được không! cô xấu hổ quá trời đất ơi!
cô thở dài thườn thượt lê bước tới bàn làm việc với những chồng báo cáo vẫn còn đang làm dang dở. đôi lúc đã có ý nghĩ sẽ thôi việc rồi đi kiếm một việc làm khác cho rồi nhưng tìm việc làm giờ này khó bằng việc kiếm vàng, với cả cô đâu dám có cái can đảm để đi xin nghỉ việc đâu. cái loại thực dụng.

tự nhủ với bản thân là hôm nay cũng như bao ngày thôi, không có gì phải chán nản cả. chắc chắn ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp, bằng một cách nào đó. thật hão huyền.

ngồi vào bàn làm việc, những con chữ, rồi những con số vẫn còn ở đó hiện hữu trên màn hình máy tính. giấy tờ thì bừa bộn, rải rác từ trên bàn xuống dưới đất. cô tiêu điều chán nản thở lên thở xuống trong vô vọng, cái mặt nghệt ra, đôi tay vẫn đang lạch cạch bàn phím liên hồi không ngừng. cùng lúc nhận thấy những người đồng nghiệp xung quanh đã xong việc của họ, và chuẩn bị đi về rồi.
cứ như thế cho đến khi màn đêm buông xuống. cô vẫn ở đấy. cả phòng làm việc tối thui, duy chỉ cái buồng làm việc của cô là còn sáng. cô vẫn ở đấy chán nản cố gắng làm cho hết việc nhưng lại chả biết đến bao giờ mới hết. từng tệp văn bản đóng rồi lại mở, một cái luân hồi mà cô muốn phá vỡ nó mà không thể.

tám giờ tối rồi, bụng cô kêu lên đói. ở đây không có gì cho cô ăn cả.

chín giờ kém rồi, cô bắt đầu thấy mệt rồi. cả người cô uể oải, gục rồi lại tỉnh. chao đao mãi không thồi. cô nghĩ đó chắc là do cô đói thôi, chốc chỉ cần thϊếp đi một giấc là được thồi mà.

chín giờ rưỡi rồi, cô ngủ quên mất rồi.  ánh sáng màn hình sáng rực lên trong màn đêm cũng chẳng thể ngăn được cơn buồn ngủ của cô. đôi mắt cô nhắm tịt lại, dần dần chìm vào giấc chiêm bao.
...

..

.

một cái chạm nhẹ. một cái xúc cảm lóe lên. một cái hành động bộc phát.

mê man trong nụ hôn triền miên, nhưng vẫn cảm nhận được cái động chạm thân mật của đối phương. đôi bàn tay thô ráp chạm vào chiếc đùi mẫn cảm, sờ lấy nắn lấy, làm nó đỏ ửng. rồi từ từ tiến dần vào phía sâu hơn. chiếc vãy ngắn cũn cỡn chẳng mất nửa giây đã bị đối phương kéo lên, để phơi bày cô bé nhỏ nhắn giấu sau thứ vải ren.

cô ngại ngùng lấy hai tay cản lại mọi hành động mà đối phương đang làm, mở miệng nhỏ xin đối phương cân nhắc lại việc họ chuẩn bị làm ngay lúc này. kẻ nọ chẳng mảy may tới lời nói của cô mà cúi xuống gặm nhấm cần cổ rồi hôn mυ"ŧ lấy bờ vai đang run lẩy bẩy. 

cả phần trên lẫn phần dưới của cô đều bị kẻ kia áp bức. nơi bộ ngực đầy đặn được chăm sóc cẩn thận. kẻ đó hôn, cắn rồi lại mυ"ŧ lấy đầu nhũ. bàn tay người nọ bao trùm cả chiếc bánh bao mềm mại ấy, nắn lấy rồi bóp lấy, mạnh mẽ không chút thương tiếc. từ phía trên cúi xuống, kẻ nọ y hệt một đứa trẻ háu đói đang bú sữa mẹ vậy.
từng ngón tay một, hờ hững chạm nơi cấm kỵ, hờ hững ve vãn âu yếm. nơi đũng quần ngứa ngáy ướt đẫm, nơi bé nhỏ muốn nhiều hơn sự động chạm nho nhỏ. ngón tay thô ráp to lớn gẩy gẩy nơi cánh bướm, ngứa ngáy càn thêm ngứa ngáy, cô nức nở lên thành tiếng, sung sướиɠ bấu lấy bả vai vạm vỡ của người kia. vén thứ vải ren nơi ướŧ áŧ kia sang một bên, đôi ngón tay trần chạm tới phần da mịn màng, bắt đầu chọc ngoáy nó. ngón đầu tiên đi vào, cảm giác chật hẹp nóng ẩm, sự co bóp rồi giãn nở của từng thớ thịt. xung điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên tới đầu não, người nọ hưng phấn cho thêm một ngón vào tiếp.

cô sung sướиɠ rêи ɾỉ, nước mắt trào ra tèm lem lúc nào không hay. bầu trời ngoài kia đang mưa tầm tã, không khí lạnh bắt đầu tỏa ra không gian, đôi cơ thể lại áp sát nhau hơn nữa. giọt mồ hôi tuôn ra thể như mưa đang tuôn xối xả ngoài kia, mái tóc ẩm ướt, rối bù, lòa xòa bám dính lấy cơ thể. trong màn đêm tối, có tiếng kẽo cà kẽo kẹt vang vọng không ngớt trong không gian. trông màn đêm thâu, vẫn có thể cảm nhận được sự chuyển động mạnh mẽ. 
cơ thể mệt mỏi, rã rời, lả lướt trên bàn. thoải mái tận hưởng từng chuyển động của cái người lớn hơn. giấy trắng mực đen tung tóe từ mặt bàn xuống dưới đất, bị vò nát, bị xé rách, bị ô uế. đôi người nọ chả thèm để ý tời thứ tiểu tiết ấy làm gì. cơ thể trắng nõn nà bị phơi bày ra không chút thương tiếc, trong màn đêm tối kia may mắn vẫn còn chút ánh sáng từ bàn, để soi chiếu, để nhìn rõ hơn cảnh vật tuyệt mĩ, nóng bỏng này.

ngẩng cổ lên cao, há miệng ra thật to, như muốn gào thét lên vì quá đỗi sung sướиɠ. nơi phía dưới kia chắc nát bét hết rồi, vì thứ to lớn dày cộm kia cứ liên tục phá nát nơi bên trong sâu thăm kia mãi không thôi. đôi bàn tay to lớn của người nọ, bấu chặt chiếc hông nhỏ, chắc thành vết bầm tim tím mất rồi. đôi chân run rẩy sắp không chống nổi được nữa rồi, chắc có lẽ sẽ ngã thôi. khổ sở ngẩng đầu lên rên la ỉ ôi, ánh mắt chợt liếc ngang chiếc laptop vẫn còn sáng. văn bản báo cáo vẫn còn chưa hoàn thành. tâm trí định hiện lên ý nghĩ chán nản, nhưng đối phương như đi guốc trong bụng. không nói chẳng rằng, chỉ một hành động, lật người cô quay lại về phía trước mặt, nơi phía dưới vẫn chưa có ý định dứt ra, bế cả người cô lên.
ở cái tư thế này, cái thứ kia như găm thẳng tới nơi tận cùng khiến cô phải điên dại hét lên. kẻ kia tàn nhẫn đánh một cái vào mông cô, rồi ngoặm lấy đôi môi đang hé mở, chặn đi hết những tiếng ư a ỉ ôi đáng yêu của cô. môi dán môi, người dính người, thân mật. cuộc tráo lưỡi đầy ẩm ướt, đầy dịch nhờn, đầy những tiếng kêu chùn chụt nghe thật vui tai. nụ hôn quá đỗi mạnh bạo với một cô gái như cô, chiếc lưỡi nhỏ đau rát dưới sự kiểm soát của chiếc lưỡi to lớn còn lại, nước bọt ứ ự tràn ra cả khoang miệng, chảy thành dòng, chảy xuống cần cổ đầy những vết ân ái, chảy xuống rãnh ngực đầy những vết cắи ʍút̼.  đôi chân trần rắn chắc bước đều tới mặt kính trong suốt to lớn, nhìn những hạt mưa rơi lấm tấm trên mặt kính, làn hơi lạnh nhẹ nhàng phả lên bờ lưng nhỏ khiến cô giật nảy người. 
phía dưới kia vẫn luân động không ngơi nghỉ, nụ hôn dai dẳng kia mãi cũng đã đến hồi kết, đối phương may ra còn chút thương tình, thả cô ra để cô còn kịp lấy vài ngụm khí lạnh, điều hòa không khí. người nọ nhẹ nhàng đặt cô xuống sàn, đôi chân trần tê dại khi tiếp xúc với mặt sàn lành lạnh. kẻ nọ đối với cô cứ như một con búp bê, dễ dàng cầm nắm, dễ dàng trêu đùa. áp phần trước cơ thể cô vào mặt kính mát lạnh, từ đằng sau lại mạnh mẽ tấn công. 

không ít lâu sau, chuyển động của người nọ có phần gấp gáp hơn, cô liền nghĩ trong đầu, lần này chắc chắn sẽ kết thúc thực sự. trong lòng hơi vui sướиɠ. người nọ vội vàng ôm chặt lấy cơ thể cô, từng chuyển động được gia tốc tới cực hạn. phút sau, dòng dịch trắng đặc dính được bắn vào hết nơi tử ©υиɠ, cả cô và người nọ đều sung sướиɠ rên lên một tiếng thỏa mãn. hơi thở vội, đôi chân không còn sức đứng vững liền để cả người ngã sụp xuống, may mắn được kẻ kia đỡ kịp. đặt cô nhẹ nhàng ngồi bệt xuống đất, rồi lại trao cho nhau nụ hôn nồng thắm. vắt kiệt hết hơi thì đối phương mới tha cho cô. lúc đầu cô cũng nghĩ thế nhưng không phải như vậy. 
kẻ nọ nhìn thấy từng dòng dịch trắng của mình rơi rớt từ cái lỗ nhỏ của cô, tràn xuống dưới nền nhà. người đó thiếu điều mà sịt máu mũi, nhanh nhảu tóm lấy hai đôi chân của cô rồi gác lên vai. Cô giật mình trước hành động của đối phương, liền giãy nảy khỏi vòng tay cơ bắp của đối phương nhưng không thể. và rồi từ phía dưới, cô cảm nhận được sự cứng chắc của cự vật, tức khắc liền sợ sệt cố gắng lùi về phía sau. nhưng làm gì có khả năng ấy cơ chứ. nhanh chóng chiếc cự vật to lớn đi vào âʍ đa͙σ nóng ẩm.

cô mở lời, cầu xin đối phương dừng lại nhưng chỉ nhận lại được câu nói.

"em yêu à, đêm nay còn dài lắm, chúng ta cứ thoải mái tận hưởng đã. nào em yêu, gọi tên tôi đi nào."

cô ấm ức nức nở trước cái mạnh bạo tới mức biếи ŧɦái của đối phương, nhưng nếu mà giờ cô không hợp tác với thì e rằng cuộc làʍ t̠ìиɦ này còn sẽ tiếp diễn mãi mãi.
...

..

.

"zoro - san....."

"sao vậy em tỉnh rồi à? thấy em làm việc mệt mỏi quá, tôi đành phải làm hộ em một phần đây này. em thấy có trưởng phòng nào tốt như tôi không hả? em nên biết ơn đi." 

cô giật mình nhìn chăm chăm vào ánh mắt của người đối diện, đôi mắt cô sáng bừng lên, rồi ngay tức khắc hai gò má đỏ lựng lên. anh nhìn thấy thế mà lạ, liền tiến lại gần cô hỏi han.

"em không sao chứ?"

cô liền bối rối lùi người lại, không cẩn thận tý thì ngã ngửa ra đằng sau, may mắn được cánh tay vạm vỡ săn chắc của anh đỡ lấy.

"đồ ngốc này, cẩn thận một tý xem nào. đúng là hết thuốc chữa với em mất rồi, cứ phải để tôi bên cạnh kè cặp mãi thôi, tôi cá chắc chắn nếu không có tôi ở bên cạnh, em sẽ không làm được trò trống gì đâu mà."

"....zoro - san....."

"cái gì nào, tôi nghe em."
______________________________

hế lu mọi ngườiiiiiiiii

có ai nhớ tui không nè?! chắc là không đâu nhỉ(。•́︿•̀。), mà thôi cũng không sao đâu mà. 

lâu rồi mới viết H nên không được quen tay cho lắm(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄). mọi người thông cảm nhé. 

vậy nhé lại phải hẹn mọi người vào một ngày không xa cũng không gần rồiヽ(o^▽^o)ノ