Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 43: Trong lúc chới với, tiểu huyệt xoắn chặt gậy thịt

Hàn Sắt Sắt không biết diễn tả cảm giác này như nào như nào, lưng dán trên tấm kính thuỷ tinh lạnh lẽo, trước mặt lại là cơ bắp rắn chắc nóng bỏng của người đàn ông. Cái tư vị nóng lạnh đan xen khiến tiểu huyệt cô co rút càng nhanh.

Hoa huyệt nóng ấm gắt gao cắn lấy thịt hành của Chu Cảnh Thâm, đồng thời cũng trào ra một lượng lớn yêu dịch đều dính đầy xung quanh thịt trụ, theo tốc độ người đàn ông va chạm, nơi giao hợp vang lên tiếng nước đập không ngừng.

Người đàn ông đâm mạnh, đâm sâu, cơ ngực nóng bỏng đạp lên bộ ngực sữa, núʍ ѵú hưng phấn đến dựng đứng lên, tạo thành tia điện kɧoáı ©ảʍ cho cả hai.

Hàn Sắt Sắt bị hắn bế bổng, hai chân cách xa mặt đất, bởi vì động tác kịch liệt mà không bám lên thắt lưng hắn được. Cô chỉ có thể động nhẹ, tay nhỏ bám chặt lấy bả vai Chu Cảnh Thâm. Trong tình trạng như sắp ngã này, tiểu huyệt hung hăng xoắn chặt gậy thịt, mới có thể đạt được cảm giác an toàn.

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quá thoải mái, quá sung sướиɠ.

Ánh mắt mơ màng của Hàn Sắt Sắt nhìn hình dáng gợi cảm của người đàn ông, nghe âm thanh tràn ngập dã tính trầm thấp, đầu óc cô tựa như có vô số pháo hoa hiện lên, vui sướиɠ trong lo sợ.

Cảm nhận được Hàn Sắt Sắt không mấy vui vẻ với tư thế này. Chu Cảnh Thâm đem cô đặt xuống dưới thân, sau đó xoay người cô, để tay cô đặt trên cửa kính, tách hai cánh mông nhỏ, từ phía sau hung hăng xỏ xuyên vào.

"A...ưʍ..." Khung cảnh bên ngoài đã sắp hoàng hôn, phía xa là chân trời trùng điệp, tầng mây cam nhàn nhạt, sát bên dưới biệt thự là biển cả đang không ngừng đánh những cơn sóng trắng xóa.

Giữa khung cảnh mỹ lệ như vậy, Hàn Sắt Sắt nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính kình trên khung cửa kính.

Hai tay cô chống lên cửa sổ, đôi tuyết nhũ trước ngực rủ xuống giống như đóa hoa mộc lan đong đưa trong gió.

Cơ thể mềm mại bị người đàn ông ở phía sau không ngừng va chạm, mãnh liệt đập lên cửa sổ thuỷ tinh. Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt của cô gái tràn đầy mê man, cái miệng nhỏ không ngừng mấp máy phát ra tiếng ngâm nga rêи ɾỉ, cố gắng ổn định hơi thở để không bị kɧoáı ©ảʍ đốt người kia cắn nuốt.

Hàn Sắt Sắt cứ như vậy bị Chu Cảnh Thâm đâm đến dán chặt lên cửa thủy tinh, hơi thở phả lên cửa kính tạo thành tầng hơi nước mỏng. Mỗi lần bị thịt hành kéo lại, tầng sương mỏng trên thủy tinh tiêu tán, cô lại có thể nhìn thấy những hình ảnh mặt đỏ tai hồng trước mặt.

Lặp đi lặp lại như vậy khiến Hàn Sắt Sắt cảm thấy thật kỳ diệu.

Chu Cảnh Thâm như thế nào lại không phát hiện Hàn Sắt Sắt đang nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh được, chỉ là hắn không rõ cô nhìn cái gì mà hăng say như vậy.

Hắn hoài nghi không biết có phải cô gái này do ông trời phái xuống thu thập hắn hay không, ngay cả lúc làʍ t̠ìиɦ còn có thể phân tâm.

Vậy nên, Chu Cảnh Thâm xoay má của cô, chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn, cắn xuống nặng nề.

"Còn không tập trung, có biết đang làm gì không?" Chu Cảnh Thâm vừa nói vừa hướng lên cánh môi cô cắn nhẹ.

Hàn Sắt Sắt bị cắn đến run lên, tiểu huyệt lập tức liều mạng không ngừng cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ. Chu Cảnh Thâm không kịp phòng bị suýt chút nữa đã một đường bắn ra.

Hắn nhẫn nhịn đến mồ hôi đầy đầu, chỉ có thể phát tiết lửa nóng lên cái miệng nhỏ của cô gái, cái lưỡi không ngừng đảo quanh.

Hàn Sắt Sắt bị hắn hôn đến không thở nổi, hơn nữa phải xoay đầu về phía sau thế này, tuy rằng nhìn gợi cảm, nhưng lại thực mệt mỏi. Cô lắc lắc đầu, né tránh nụ hôn của Chu Cảnh Thâm.
Cô cầm lấy tay hắn đặt lên bầu ngực mình, đè tay hắn bắt đầu nhào nặn. Mặt khác không ngừng vắn vẹo cái mông nhỏ, để kẽ mông co rút mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ hắn.

Chỉ trong chốc lát, cô giống như đã biến thành con chim vàng anh tung cánh, hớn hở ngửa cổ ngâm nga, nhẹ nhàng vui vẻ hát vang.

Chu Cảnh Thâm thật sự không thể nhịn được nữa, ở bên trong tiểu bức non mềm nhanh chóng bắn ra.