Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 48: Bàn tay bé nhỏ chạm vào thịt hành đầy da^ʍ thuỷ

Hàn Sắt Sắt từ trơng mê man mở mắt, loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông đang ở trên người mình.

Không chờ nhìn rõ bộ dáng hắn, cô đã cảm nhận được tiểu huyệt bên dưới đang bị một cây thịt hành cứng nóng ra vào, hai chân cũng bị người dùng sức tách ra, cực đại côn ŧᏂịŧ dùng tốc độ cực nhanh xông thẳng vào bên trong.

"Um...ah.." Tư vị vui sướиɠ tích tụ trong cơ thế từng chút một, ý thức của Hàn Sắt Sắt vẫn còn chữa tinh táo, nhưng miệng đã giống con mèo nhỏ thời kỳ động dục yêu mị kêu lên. Qυყ đầυ người đàn ông lúc này đã cắm thẳng tận đến đáy huyệt, co cô thẳng tắp, bầu vu" cứng lại, hai tay nắm chặt lấy tay người đàn ông, tiểu huyệt không ngừng co rút, một dòng yêu dịch phun trào.

"Tỉnh? Cuối cùng em cũng tỉnh?" Giọng người đàn ông êm tai vô cùng, khàn khàn lại tràn ngập từ tính.

Hàn Sắt Sắt đưa tay dụi mắt, nhìn người đàn ông đang lên xuông trên người mình, kinh ngày kêu lền "Chứ? Người sao lại ở trơng phòng con? Người đang làm cái gì vậy?"

Cô muốn dùng tay đẩy hắn ra, lại bị cánh tay Chu Cảnh Thâm giữ chặt, kéo côn ŧᏂịŧ từ bên trơng tiểu bức rút ra một nửa, khàn giọng nói "Em vẫn đang say rượu hay mất trí nhớ? Nơi này là phòng của tôi! Em nói xem tôi và em đang làm gì?"

Bàn tay nhỏ bé của Hàn Sắt Sắt chạm đến thịt hành ướt sũng dâ thủy cứng ngắc kia, quy đầy giờ phút này đang cay mở cửa huyệt nhỏ, gấp gáp muốn sáp sâu vào bên trong.

Loại hành động lưu manh tràn ngập kí©h thí©h này khiến mặt Hàn Sắt Sắt đỏ đến không chịu nổi.

Sao hắn có thế quá phận như vậy? Trong đầy lúc nào cũng đều là loại chuyện này?

Cũng không cho người ta nghỉ ngơi một chút nào!

Hàn Sắt Sắt giờ phút này đã hoàn toàn tỉnh lại, nâng một chân hướng Chu Cảnh Thâm đạp tới, há mồm mắng hắn một câu "Buông ra! Đồ quỷ háo sắc!"

Tất nhiên một đạp này của Hàn Sắt Sắt cũng không có bao nhiêu sức lực, đá vào trong ngực Chu Cảnh Thâm, càng giống như đang làm nũng hơn.

Chỉ là Chu Cảnh Thâm không ngờ, cái giọng nói mềm mại thanh thúy lại có thể phát ra câu nói hùng hồn "Quý háo sắc" này.

Hắn nhướng mày, nắm lấy bàn chân nhỏ bé đang đá mình "Em nói cái gì?"

Hàn Sắt Sắt nhìn một chân mình đã bị hắn nắm lấy, lại nâng một cái chân khác tiếp tục hướng đến trên người Chu Cảnh Thâm "Nói chú đó! Không để cho người khác ngủ ngon!"

Chu Cảnh Thâm nhanh nhẹn nắm nốt cái chân còn lại của cô, hai tay dùng sức đem cô kéo xuống dưới thân, sau đó từ trên cao nhìn xuống, lạnh giọng "Em còn muốn ngủ đến khi nào? Tôi làm bữa sáng chờ em dậy ăn, đã hâm nóng không dưới ba lần. Hiện tại đã sắp giữa trưa, cũng chuẩn bị làm bữa trưa được rồi..."

Chu Cảnh Thâm nói đến đây liền hiện lên chút oán trách, hắn đời này còn chưa có chờ ai như vậy đâu. Vậy mà chuyện đầu tiên khi tỉnh dậy của cô lại là đá hắn?

Trí nhớ của Hàn Sắt Sắt dừng lại trước đĩa mỳ Ý tối qua, nghe Chu Cảnh Thâm nói như vậy cô lập tức quay đầu nhìn về phía cửa sô, quả nhiên mặt trời đã chiếu đến đỉnh đầy.

Cô chống hai tay dậy, khó có thể tin nói: "Sao có thể? Con ngủ lâu như vậy sao?"

Chu Cảnh Thâm nghe cô líu ríu kêu to, tức giận cũng tiêu tán không ít. Hắn ôm lấy cái co nhỏ của cô, củi đầy hôn lên xương quai xanh, thịt hành bên trong tiểu huyệt lại đỉnh sâu thêm một tấc "Em còn cho rằng như thế nào?"

Hàn Sắt Sắt bị hắn đỉnh đến tận tâm can, hai tay không chống đỡ nổi, chỉ có thể ôm lấy bả vai hắn, ngồi xuống trên người Chu Cảnh Thâm. Bầu ngực no đủ căng đầy đập lên ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn nén giận cùng ủy khuất "Vậy người cũng không thể Mới sáng sớm lại lôi kéo con làm loại chuyện này...rất ...rất...rất lưu manh..."
Hàn Sắt Sắt bởi vì đã ngủ đến khi mặt trời cao ba sào, có chút đuối lý, không thể dùng những từ quá mức nghiêm trọng, vì thế cô đã đôi từ đơn giản nhất.

Không ngờ Chu Cảnh Thâm nghe xong những lời này liền dừng lại, khóe miệng hơi câu lên, bàn tay to vuốt ve cái eo mảnh mai của cô, ra vẻ nghiêm túc nói "Tôi lưu manh? Được rồi, có muốn thử thêm vài lần, xem hai chúng ta ai lưu manh hơn ai không?"