Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 57: Đầu gỗ

Chu Cảnh Thâm ngẩn người, vẻ mặt kinh ngạc, lập tức đứng thẳng người nhìn về phía Hàn Sắt Sắt hỏi một câu ngắn gọn "Vì sao?"

Hàn Sắt Sắt cắn môi, có chút không biết nói như thế nào.

Chu Cảnh Thâm tiếp tục truy hỏi "Chẳng lẽ là do tôi sao?"

"Không! Không! Không!" Hàn Sắt Sắt xua tay, niết nhẹ cái thìa trong tay, nhỏ giọng nói "Thật ra không quan hệ gì đến chú, chỉ là con Muốn quay về thôi!"

Ngực Chu Cảnh Thâm bị câu 'không quan hệ đến chứ làm cho đau nhói, nhưng hắn tận lực bình tĩnh dựa vào cánh cửa phòng Bếp, hai tay khoanh lại, bộ dáng chờ cô nói tiếp.

Hàn Sắt Sắt suy nghĩ hồi lâu vẫn quyết định nói thật với Chu Cảnh Thâm "Về chuyện hạ dược kia có thể xem như con nhất thời xúc động hoặc cũng có thể là không phải"

Hàn Sắt Sắt tạm dừng một chút, hít một hơi thật sâu nói tiếp "Không sợ chú chê cười, thật ra con vẫn biết Chu Dĩ Trạch không thích con. Nhưng vì sao con vẫn cả ngày vây quanh hắn? Bởi vì con thật sự thích hắn nha."

Chu Cảnh Thâm nghe đến đây, không nhịn được hít vào một hơi.

Hắn vốn cho rằng Hàn Sắt Sắt chỉ là cô gái ngốc nghếch mơ mơ màng màng, kết quả hóa ra lại vô cùng tỉnh táo.

Nhưng cô ở trước mặt' hắn nói ra mình rất thích Chu Dĩ Trạch, khiến hắn khó chịu vô cùng.

Hắn im lặng không nói nhìn về phía Hàn Sắt Sắt, trong lòng âm thầm phỏng đoán xem cô gái nhỏ kia có phải đang tính toán ngả bài với hắn hay không.

Hàn Sắt Sắt nghĩ bản thân dù sao cũng sắp đi rồi, cũng không để lại đường lui cho mình, có một số chuyện không thể cùng người khác nói, đã sớm nát vụn ở trong bụng.

Mà Chu Cảnh Thâm trước mặt giống như một cái gốc cây, những sự tình giấu kín sâu trong lòng cô giống như những mầm đậu nhanh chóng nảy nở ra.

"Hai năm ở bên cạnh hắn, lấy thân phận bạn bè trải qua những khoảng thời gian tốt đẹp cùng với hắn, con thậm chí còn cảm thấy chỉ cần hắn không có bạn gái, chúng con có thể vĩnh viễn như vậy. Nhưng là đột nhiên xuất hiện một cô gái tặng mèo cho hắn, cho nên con nghĩ bản thân cũng sắp bị loại bỏ rồi."

Chu Cảnh Thâm nghe đến đây, lông mày nhíu thành một đường thẳng, hử?

Cô gái tặng mèo? Con mèo kia không phải

Chu Dĩ Trạch tự mình mua hay sao?

Hắn rất nhanh đã phân tích được thủ đoạn của Chu Dĩ Trạch, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hàn Sắt Sắt.

Vẻ mặt lạnh lùng lại bình thản của Chu Cảnh Thâm khiến Hàn Sắt Sắt cảm thấy đặc biệt an tâm, cô hoản toàn thả lỏng người, tiếp tục nói "Con biết bản thân như vậy là ích kỷ và quá đáng, chỉ là con Muốn lưu lại cho mình một kỷ niệm tốt đẹp mà thôi, cho nên Mới lớn gan như vậy. Hơn nữa con cũng không tham lam, chỉ cần một đêm đó với Chu Dĩ Trạch mà thôi."

Hàn Sắt Sắt nói đến đây liền dừng lại, chuyện sau đó cả cô và Chu Cảnh Thâm đều biết.

Chu Cảnh Thâm chịu đựng sự không tự nhiên trong lòng và khó xử.

Ý của Hàn Sắt Sắt chính là, cô tính toán sau khi ngủ với Chu Dĩ Trạch xong liền bỏ chạy.

Những đứa trẻ bây giờ đều có ý tưởng kỳ quặc như vậy sao?

Chu Cảnh Thâm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

May mà hôm đó Chu Dĩ Trạch không có trở về, cũng may người uống chai nước kia là hắn, cũng may cô gái nhỏ ngốc ngốc đều nói hết những lời trong lòng cho hắn.

Hắn đi đến trước mặt Hàn Sắt Sắt, gõ lên đầy cô một cái "Hàn Sắt Sắt, có phải em xem quá nhiều tiểu thuyết rồi hay không?"

Hàn Sắt Sắt lập tức ôm đầy, giải thích nói "Không không, con không có."

Nhưng cô lại nghĩ đến cảnh tượng cô xem truyện 18+ bị Chu Cảnh Thâm nhìn thấy, cái này không thể giải thích được.

Chu Cảnh Thâm cầm lấy cái thìa của cô, múc một thìa cơm lớn đưa cô, thấp giọng nói "Nhanh ăn cơm đi, nguội bây giờ,"

"Vâng được" Hàn Sắt Sắt nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm, ăn được hai miếng lại cảm giác có chút không thích hợp.
Chu Cảnh Thâm cầm lấy cái thìa của cô, múc một thìa cơm lớn đưa cô, thấp giọng nói "Nhanh ăn cơm đi, nguội bây giờ."

"Vâng được" Hàn Sắt Sắt nhanh chóng cúi đầu xuống ăn cơm, ăn được hai miếng lại cảm giác có chút không thích hợp.

Cứ như vậy?

Chu Cảnh Thâm như thế nào một chút phản ứng cũng không có?

Hắn thật đúng là một cái đầy gỗ a!!!