[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 22

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 22

Với một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, Severus ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế dài rải rác dọc theo con đường đi bộ chạy dọc Serpentine, ông nhắm nghiền đôi mắt đen của mình trước ánh sáng chói chang của buổi chiều tháng 1 rực rỡ.

"Ta sẽ không bao giờ có thể nhìn lại sô cô la nữa. Không bao giờ nữa, Potter."

Harry đến bên cạnh ông trong giây tiếp theo, ngồi ngay bên cạnh ông và cười thích thú với niềm vui sướиɠ thuần túy.

"Ông muốn biết động lực của tôi là gì, điều gì làm tôi cư xử như vậy, Severus, và tôi đã chờ đợi một thời gian tưởng như là vĩnh viễn để được phép thỏa mãn mọi mong muốn của ông."

Severus lại rêи ɾỉ một lần nữa. Âm thanh ấy chân thành, trầm thấp và quá nhỏ đến mức hầu như không gây chú ý, nhưng nó khiến Potter thở quá gấp gáp, đến nỗi ông mở mắt ra với một chút giật mình và nhìn xung quanh họ, cố gắng xác định chính xác điều gì đã gợi ra phản ứng đó, tạo nên âm thanh bất ngờ từ người đi cùng ông.

"Có chuyện gì vậy? Có ai đó mà cậu nhận ra ở xung quanh đây? Cậu có nghĩ rằng chúng ta đang bị theo dõi? "

Phản ứng của người Gryffindor đối với cảnh báo có thể hiểu được của ông là một tràng cười dài khá khó hiểu, với tiếng cười gần như không nén được, khiến ông ngạc nhiên, vì vậy ông từ bỏ việc đánh giá cẩn thận xung quanh họ để thay vào đó là bối rối nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng kỳ quái của người Tầm thủ.

"Trên Trái đất này, có chuyện gì ngọt ngào của Salazar với cậu vậy, Potter?"

Người đồng hành của ông từ chối nhìn thẳng vào mắt ông ngay cả khi cậu ta đã nở một nụ cười khá yếu ớt với ông, trước khi lắc lư chân trái của mình với đủ sức lực để thu hút sự chú ý của Severus vào chuyển động kỳ lạ không phối hợp đó.

"Không có vấn đề gì với tôi cả, Severus. Tôi bị chuột rút nặng, vậy thôi. Cơn gió lạnh tháng 1 này không thích tôi nhiều và tôi đang chỉ ngồi trên một băng ghế lạnh giá mà không thèm ném một bùa làm ấm lên nó trước đó. Huấn luyện viên của tôi sẽ vặt đầu tôi vì điều đó, nếu ông ấy nhìn thấy tôi."

"A!" Severus ngạc nhiên, không chắc chắn về sự trung thực của lời giải thích đó, nhưng hoàn toàn không thể tưởng tượng được còn có lý gì gì khác mà người Gryffindor sẽ cố gắng che giấu khỏi ông, khi mà cả hai người họ đều ở rất xa nhà. "Chúng ta có thể rời đi, nếu cậu muốn. Ta đã quá quen với môi trường lạnh lẽo của các phòng thí nghiệm và các lớp học dưới tầng hầm rồi, đến mức ta không còn phản ứng với sự tiếp xúc khó chịu với các vật thể bị đóng băng nữa."

"Không. Không, làm ơn. Tôi đã vui vẻ tận hưởng việc ông đã cảm thấy thư giãn thoải mái như thế nào trong mới một phút trước. Tôi không thể nhớ trước đây đã bao giờ nghe ông than vãn về bất cứ điều gì nhiều như vậy. Nó thực sự rất dễ thương."

"Dễ thương? Ta không dễ thương. Và ta không than vãn, Potter. Các Slytherin về mặt thể chất không có khả năng than vãn, đó là một đặc điểm của nhà Hufflepuff. Về cơ bản ta thực sự đã chết ngay tại đây, trên chiếc ghế dài này, trước khi cái chân đau của cậu ngắt lời ta một cách thô lỗ."

Harry cười thích thú và lắc cái đầu rối bù của cậu ta.

"Tôi biết ông sẽ thích chuyến du lịch sô cô la đó. Ngay sau khi tôi nhận ra rằng các yêu tinh ở trang viên sẽ luôn liên tục phục vụ ông những món sô cô la pha chế theo đủ kiểu kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy mỗi khi ông đến đó ăn tối, tôi đã đi đến kết luận rằng ông hẳn là một người nghiện sô cô la.
"Tôi đã hứa với bản thân rằng một ngày nào đó tôi sẽ đưa ông đến đây và xem ông ăn hết mẫu này đến mẫu khác của từng miếng sô cô la ngon nhất đang được bán ở khu sang trọng nhất của Luân Đôn trong thời gian này. Tôi đã hình dung là nếu muốn thì ông luôn có thể đặt càng nhiều thứ từ các sản phẩm của tiệm Công tước Mật, nhưng đây sẽ là thứ gì đó ... kỳ lạ hơn một chút. Sự thật lịch sử về các cửa hàng khác nhau và những người điều hành chúng cũng là một phần của chuyến tham quan này, nó sẽ mang đến thêm nhiều điều thú vị mà tôi chắc rằng ông sẽ thích."[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 22Rõ ràng có thể thấy người Tầm thủ đã nỗ lực như thế nào cho kế hoạch trong mỗi một chuyến đi chơi theo của họ. Cậu ta hẳn đã chú ý đến mọi hành động của Severus, mọi phát biểu nói lên ý kiến ​​của ông, nhìn vào từng phản ứng của ông với mọi thứ theo đúng nghĩa đen trong suốt vài năm qua, để thu thập những kiến ​​thức đa dạng và chính xác tuyệt đối về những điều ông thích và không thích. Cậu ta gom góp được chúng bất chấp sự thật ông hiếm khi nhắc đến sở thích của mình. Cậu ta đã xoay xở để biết về thói quen hàng ngày của ông và bản chất thực sự của tình cảm của ông đối với những người khác, và biết đến cả những điểm yếu dễ bị tổn thương luôn được bảo vệ chặt chẽ trong tính cách luôn nghi ngờ của ông.
Suy nghĩ một cách logic về điều đó, Severus chợt nhận ra rằng ông đáng ra nên cảm thấy bị đe dọa nhiều hơn. Ông nhớ rằng ông đã từng có cảm giác như vậy trong thời gian đầu khi Harry mới theo đuổi, nhưng bây giờ mọi thứ đang thay đổi nhanh chóng và liên tục đến mức ông không thể không ngạc nhiên với việc họ dường như hòa hợp vào nhau dễ dàng như thế nào.

"Severus? Ông ổn chứ? Ông cứ như đang cách xa nơi đây cả triệu dặm ..." Bàn tay đeo găng của Harry đột ngột đặt trên cẳng tay ông, kéo sự chú ý đang lang thang của ông trở lại băng ghế công viên chung của họ. Ông chậm rãi chớp mắt, như thể vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ ngắn dễ chịu, và cho phép ánh nhìn của mình đọng lại trên bề mặt mùa đông xám xịt của khối nước khổng lồ đang êm ả hiện ra trước mặt ông.
Ông uống lấy sự yên bình nhẹ nhàng của việc có thể nhìn phần còn lại của thế giới đi bộ hoặc chạy bộ chậm rãi qua họ, mà không có ai cố gắng xâm nhập vào bên trong bong bóng riêng tư nhỏ mà ông đang chia sẻ với người đồng hành của mình. Quá ít người để ý đến họ, và hoàn toàn không quan tâm đến thực tế là họ đang ở cùng nhau, những người đó không bận tâm tìm hiểu bất cứ lý do gì đã đưa họ đến đây hoặc chính xác là họ đang nói gì với nhau.

Hết chương 22

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 22