[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 21

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 21

"Ta đã từng cố gắng biến ra một trong những bông hoa này. Ta muốn tặng nó cho Albus trước khi ông ấy rời đi trong chuyến đi cuối cùng vô ích đó. Ta vẫn nhớ cảm giác nhẹ nhõm khi phép biến hình không thành công. Ta đã ngu ngốc đến mức tự thuyết phục bản thân rằng, vì ta đã không thể đưa nó cho ông ấy, nên điều đó có nghĩa là ông ấy có số phận sẽ quay trở lại Hogwarts."

Cổ họng Harry thắt lại vì nỗi đau đớn quá rõ ràng đã làm giọng nói mượt mà, tuyệt đẹp đó trở thành một tiếng rít chói tai. Những ngón tay của cậu căng thẳng dưới cánh hoa nhìn trông mong manh ấy, và cậu nhanh chóng rút tay mình đi và giấu khuất khỏi tầm nhìn, khép chúng lại thành một nắm đấm nhỏ, đốt ngón tay ghìm đến trắng bệch, để ngăn bàn tay mình nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Severus.

"Ông ấy đã trở về, tình yêu của tôi. Ông ấy không chết xa nhà." Cuối cùng cậu cũng thì thầm nhẹ nhàng, mang đau đớn đến tận xương tủy với khao khát bản năng nhất là muốn ôm lấy thân người cao lớn kia, và ấn ông ấy vào trái tim đang đập thình thịch của chính mình với sự dịu dàng hết mức cậu có thể làm được. Cậu rất muốn, rất tự nguyện mang lại sự an ủi cho người cậu yêu, cho người rõ ràng đang bị tổn thương, nhưng cậu lại sợ hãi vì khá chắc chắn rằng sự an ủi của cậu sẽ không được đón nhận, đặc biệt là trong giây phút này.

"Dù sao thì ông ấy cũng đã chết. Ông ấy thậm chí còn không vào được lâu đài trước khi chết đi." Severus nhắc nhở cậu một cách lặng lẽ và có một cái gì đó rất mong manh về cách ông ấy giữ mình đứng thẳng, đến mức Harry không thể không một lần nữa so sánh ông ấy với một con hươu cái trẻ tuổi, cảnh giác và bị thương. Ông ấy luôn rất do dự để tiến bước lên phía trước, rất sợ hãi và ngập ngừng để có thể chấp nhận sự an ủi, ông ấy quá dễ bị phá vỡ, mang một vẻ đẹp mong manh.

"Có lẽ chúng ta nên mua một bó loại hoa này. Ông có thể đặt chúng trên lăng mộ của ông ấy vào lần tới khi ông đến thăm ông ấy. Tôi chắc chắn rằng ông ấy sẽ rất vui khi được chào tạm biệt một cách thơ mộng theo kiểu người Nhật. Ông già cũ kỹ ấy luôn thích mấy thứ kiểu như vậy."

Đôi mắt đen của Severus đọng lại trên những bông hoa nhỏ với vẻ trầm tư đầy suy nghĩ. Những đầu ngón tay tái nhợt tinh tế vạch nên những đường nét trên những cánh hoa nhỏ bé khi ông thừa nhận với chất giọng thô ráp:

"Ta đã vô cùng tức giận với ông ấy đến mức muốn đánh ông ấy. Chúng ta đã chiến đấu như chó với mèo trong lần cuối cùng ta gặp ông ấy. Ta không bao giờ có cơ hội nói lời chia tay một cách đúng đắn. Ta – với mẹ cậu cũng như vậy. Ta rất tệ trong những chuyện như thế này, Potter. Nói với ai đó mà ta quan tâm về việc họ có ý nghĩa như thế nào với ta, dường như cũng là điều không thể nào như việc cố gắng một mình xây dựng trường Hogwarts vậy."[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 21"Ông có thể bắt đầu bằng lời chào, hoàng tử của tôi. Không có lý do gì để nhất định phải đi đến tận cùng khi tạm biệt với hầu hết mọi người, ông có thể vô tình tạm biệt vào đúng thời điểm hoặc những người yêu mến ông vẫn luôn biết ông yêu bọn họ như vậy. Tôi đánh cuộc là Draco không quan tâm đến thực tế là ông rất hiếm khi – cũng có thể là chưa từng – nói với cậu ta rằng ông yêu cậu ta, nhưng tôi đã nhìn thấy hai người cùng nhau, và hãy tin tôi, Severus, sự quan tâm của ông dành cho cậu ta vẫn tỏa sáng dù ông luôn ít nói ra điều đó. Giáo sư Dumbledore biết ông cảm thấy thế nào về ông ấy và mẹ tôi cũng vậy. Ông không có lý do gì để hối tiếc vì đã không bao giờ có cơ hội để nói lời từ biệt với họ vào ngay trên khuôn mặt của họ."

Tay Severus nắm chặt tay cậu trong một giây ngắn ngủi trước khi người đàn ông vội vàng gạt bàn tay ấy đi. Ông hít một hơi sâu khó chịu và lùi lại một bước, ngừng giao tiếp bằng mắt với cậu để nhìn quanh ngôi nhà kính trống rỗng với vẻ khó chịu trong suốt như pha lê.

"Cậu là một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự hiểu biết và tính tình can đảm, Po – Harry. Ta có một sự chắc chắn khó tin rằng trong hầu hết thời gian, cậu có thể đọc ta như một cuốn sách. Thật là ... khó chịu."

"Vậy nên tôi biết ông có trái tim và tôi cũng thực sự thích những bông hoa. Không có lý do gì để bất kỳ điều gì trong số đó là bí mật quốc gia cả, Severus. Không có lý do gì để ông quá bất an trước nhận thức của tôi về điều đó. Ông còn biết nhiều điều quái quỷ hơn nữa về tôi đấy."

"Nhưng cậu đã luôn là một cuốn sách mở trong khi ta đã dành phần lớn cuộc đời để cố gắng che giấu những suy nghĩ của mình đi. Cảm giác bản thân bị phơi bày luôn khiến ta cảm thấy căng thẳng."
"Đó là lý do tại sao ông đi đi lại lại trên thảm hoa như một con Bằng Mã bị nhốt trong l*иg? Ông đã làm tôi sợ hãi muốn chết đấy. Tôi đã nghĩ rằng tôi đã làm hỏng cuộc hẹn của chúng ta, ông biết đấy, đồ đáng ghét ạ!"

"Ta xin lỗi. Ta đã nói với cậu rằng ta là một kẻ vụng về trong những chuyện như thế này. Ta ước gì ta đã không bộc lộ hết cảm xúc với cậu như vừa nãy, nhưng cố gắng giữ phản ứng của ta với sự lựa chọn địa điểm của cậu dưới sự kiểm soát dường như làm ta đủ căng thẳng, nên càng khó che giấu hơn khi bất ngờ nhìn thấy White Egret."

"Không sao đâu. Tôi cũng không hoàn hảo trong chuyện này và tôi muốn ông cho phép bản thân thể hiện bất kỳ cảm xúc nào ông đang cảm thấy vào bất kỳ thời điểm nào, còn hơn là nhìn ông vật lộn để đóng chai kín tất cả chúng và giấu chúng khuất khỏi tầm nhìn của tôi. Tìm hiểu nhau là toàn bộ vấn đề của quá trình tán tỉnh, Severus."
"Ta có thể tranh luận rằng cậu đã biết ta rõ hơn hầu hết mọi người." người Slytherin nói với cậu với một tiếng cười nhỏ, và cảm giác bất an nho nhỏ của Harry bốc hơi như sương mai khi có ánh nắng mặt trời.

"Tôi không biết ông gần đủ nhiều như tôi mong muốn, tình yêu của tôi. Nhưng tôi hy vọng ông sẽ tiếp tục cho phép tôi gắn bó đủ lâu để tìm hiểu chính xác điều gì làm ông cư xử như vậy."

Đôi mắt đen đầy suy tư đọng lại trên cậu trong một giây dài, chăm chú quan sát khuôn mặt cậu trong ánh sáng chói lòa của câu thần chú Lumos đang chiếu rọi toàn bộ nhà kính, bất chấp sự thật rằng ánh sáng tự nhiên của buổi tối mùa đông đã mờ đi từ nhiều giờ trước.

"Ta cũng muốn biết động lực của cậu là gì, điều gì làm cậu cư xử như vậy, Harry Potter." Cuối cùng thì Severus cũng thì thầm vào không gian yên tĩnh bao quanh họ, và Harry đột nhiên chắc chắn rằng lời bình luận này là một lời cam kết hơn là thổ lộ ý định đơn thuần. Mang nhiều lời thề hơn là một nhận xét đơn giản. Mang nhiều ý nghĩa hứa hẹn hơn là lời khẳng định khát vọng muốn hiểu biết nhau hơn. Trái tim cậu đập rộn ràng với niềm phấn khích sâu sắc của niềm hy vọng bất ngờ và không thể phủ nhận này, và cậu không thể ngăn mình mỉm cười với người đồng hành của mình, một nụ cười rạng rỡ khiến người Slytherin nhướn một bên lông mày duyên dáng của ông ấy, như một lời yêu cầu muốn nhận được sự giải thích rõ ràng, sự giải thích mà cậu hoàn toàn vui mừng nói cho ông ấy.
"Tôi đã nghĩ rằng ông sẽ không bao giờ hỏi, hoàng tử của tôi."

Hết chương 21

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 21