My darling (Darry)

Chap 16

Huynh trưởng dẫn bọn trẻ đi xuống một cầu thang, đi qua hành lang dài và tối. Cuối cùng anh cùng học sinh năm nhất trước một bức tranh- một người phụ nữ kiêu kì ngạo mạn nhưng xinh đẹp, bà lạnh lùng kêu lên tiếng, giọng bà lanh lảnh như tiếng chim hót:

- Mật khẩu?

Huynh trưởng nói to đủ cho mọi người nghe mật khẩu "thuần huyết". Nghe thấy mật khẩu ba liền lướt sang một bên cho tụi nó đi vào. Nó lim dim nhìn xung quanh, chẳng còn một bức tranh nào cho bà tạm trú như những người di chuyển trong bức khác dọc đường. Đây chỉ là một hành lang tối chỉ có mấy ngọn đuốc lập loè sáng. 

Trong lòng nó dâng lên một cảm giác thương hại người phụ nữ trước mắt. Nó bị nhốt trong nhà của Dursleys còn được đi quanh nhà và nói chuyện với Duddley. Còn bà, ở một nơi không một người bạn, luôn chờ đợi các học sinh đọc đi đọc lại một cụm từ rồi lướt sang một bên. Thật cô đơn và nhàm chán.

Đám học sinh năm nhất từng người xuyên qua màn đêm của khung tranh bước vào phòng sinh hoạt chung. Nó ước lúc nãy giá như đừng ăn qua nhiều để có thể ngắm vẻ đẹp sang trọng mang màu xanh lục nhẹ nhàng. Thấy cậu ngẩng ngơ hồi lâu không chuyển động, Draco dắt tay cậu về phòng kí túc của hai đứa nó nơi l*иg cú và mèo cùng cái rương to của nó được đặt sẵn chan một chiếc giường cũng mang một màu lục. 

Harry nhanh chóng thay đồ, nhẹ nhàng vuốt lông Genius như một lời chúc ngủ ngon. Nó nhớ đến Hedwig với bộ lông trắng muốt. Bây giờ chắc nó đang ở cùng các con cú khác trò chuyện vui vẻ. Cậu nhẹ nhàng leo lên giường ngáp ngắn ngáp dài, bỏ lại câu chúc ngủ ngon cho đối phương rồi chìm vào giấc sâu.

Sáng hôm sau, Harry thức dậy sau một giấc nồng nàn. Nó liếc sang giường bên cạnh sớm đã gọn gàng không còn hơi ấm cơ thể. Chủ nhân của chiếc giường đang tạp trung ngồi vào bàn tập trung viết một bức thư dài sắp chạm đất. Cùng lúc đó, một con cú to đang đậu bên cạnh bàn trong rất oai phòng lẫm liệt đang chờ Draco viết thư. Cậu lại gần hắn chào buổi sáng, vừa thấy con cú tò mò hỏi:

- Oáp... Chào buổi sáng Draco, mà con cú đâu ra vậy?

Draco đáp lại, mắt vẫn không rời khỏi bức thư, hắn đáp:

- Nó vừa bay tới đây không lâu, lúc nãy tôi đi dạo xung quanh thì gặp nó nên tôi mang về phòng. Nó thuộc giống đại bàng. Bạn vệ sinh cá nhân đi tôi đợi, chúng ta cùng xuống ăn sáng.

Nó ậm ừ bước vào phòng tắm nhỏ ngay góc phòng. Phòng tắm ngủ có đầy đủ tiện nghi: bồn rửa mang phong cách thời Victoria, bồn tắm cá nhân, và một chiếc cầu tiêu. Tất cả đầu  ang màu chủ đạo xanh và xám . Sàn nhá hơi ẩm ướt có vẻ như Draco vừa tắm trước đó không lâu. Một người con trai đầy vẻ nữ tính.

Cậy lười nhác cầm bàn chải lên đánh răng, đầu nghĩ vu vơ.chẳng mấy bữa nữ, cậu sẽ cầm đũa phép điều khiến đánh răng dùn thay vì cậu phải động tay như thế này. Bộ trang phục của Harry được treo gọn ở một góc tủ. Một chiếc áo chùng thẳng thắn với viền màu xanh lá và một chiếc cà vạt cũng mang cùng màu.

Nó lặng lẽ thay đồ rồi ngán ngẩm nghĩ về bãi chiến trường mà nó phải dọn nhưng tới khi bước ra, chiếc giường đã ngăn nắp như ban đầu. Đối diện là một chàng trai nho nhã đang đọc một quyển sách khá dày rất say sưa. Thấy nó ra, cậu ta mỉm cười nắm tay nó bước ra đại sảnh đường.

Khi Harry xuống thì đại sảnh đường đã đầy nhóc người. Tụi nó vừa kiếm được một chỗ ngồi thì huynh trưởng đứng dậy nói với mọi người:

-Chúc mừng các trò! Tôi là huynh trưởng Gemma Farley, và tôi rất vui được chào đón các trò đến Nhà SLYTHERIN. Linh vật của chúng ta là con rắn, sinh vật tinh khôn nhất trong các loài; màu sắc của Nhà là xanh ngọc lục bảo và bạc, còn phòng sinh hoạt chung thì nằm ngay sau một lối vào bí mật ở dưới hầm ngục. Rồi các trò sẽ thấy, mấy cái cửa sổ của phòng sinh hoạt chung nhìn ra đáy sâu của hồ Đen. Bọn tôi vẫn thường thấy con mực khổng lồ bơi vυ"t qua – và thi thoảng cũng có những sinh vật hết sức thú vị. Bọn tôi thích cái ý nghĩ rằng chỗ của chúng ta phảng phất một chút thần bí khó hiểu, các trò biết đấy, kiểu như, những cỗ tàu ma kì bí đắm sâu trong lòng biển lớn...
À mà thôi, bây giờ thì có vài điều quan trọng các trò nên biết về Slytherin – và vài điều mà các trò đã lãng quên...

Trước tiên, hãy cùng nhau tống khứ vài chuyện hoang đường cái đã! Các trò hẳn đã nghe nhiều lời đồn đại về Nhà Slytherin – rằng tất cả chúng ta đều theo đuổi Nghệ thuật Hắc ám, và chỉ chịu nói chuyện với trò nếu ông cụ cố của trò là một pháp sư danh tiếng, hay những chuyện tào lao đại loại như vậy. Chà, theo tôi nghĩ thì các trò đừng có mà tin mọi thứ các trò nghe được từ những đứa chuyên ganh ghét chúng ta thuộc mấy Nhà còn lại. Tôi không hề phủ nhận rằng Nhà chúng ta đã sản sinh ra một phần trong số những phù thuỷ hắc ám, nhưng nên nhớ, vẫn có phần của ba Nhà còn lại – chỉ là họ không-dám-thừa-nhận thôi. Và, đúng là chúng ta có xu hướng truyền thống chỉ nhận những học sinh đến từ các gia đình có dòng dõi phù thuỷ pháp sư, nhưng hãy coi đó, ngày nay các trò sẽ thấy hàng đống người trong Nhà Slytherin có ít nhất cha hay mẹ là Muggle.
Còn đây là một sự thật "nho nhỏ" mà ba Nhà kia không chịu thừa nhận: MERLIN là một SLYTHERIN! Phải, chính Merlin, vị pháp sư nổi tiếng nhất trong lịch sử! Ông ấy học được tất cả những gì ông biết từ chính Nhà của chúng ta. Các trò có muốn tiếp bước ngài Merlin vĩ đại không? Hay là các trò thích ngồi lì ở cái bàn mốc cũ kĩ của quý bà Eglantine Puffett "nổi tiếng", cựu Hufflepuff đã phát minh ra cái nùi giẻ tự rửa chén, hửm?

Tôi thì không nghĩ vậy.

Chà, nhiêu đó cũng đủ hết những thứ người ta hiểu lầm về chúng ta. Giờ thì hãy nói xem chúng ta thực ra như thế nào. Không thế chối cãi rằng chúng ta là Nhà bảnh nhất và sắc sảo nhất trong cái trường này. Chúng ta đã chơi là phải thắng, bởi vì chúng ta biết trọng thanh danh và truyền thống lâu đời của dòng dõi Slytherin.

Chúng ta cũng được khối đứa trong trường nể trọng đấy chứ. Ờ...phải, phải, có lẽ trong sự tôn trọng đó cũng có chút gì dè dặt hay sợ hãi một tí, bởi cái tiếng quá Hắc ám của chúng ta mà, hửm? Nhưng nghĩ coi, vụ đó coi bộ cũng vui đó chứ - Ôi cái "tiếng tăm" vì đã sát cánh cùng những phe phái cuồng nhiệt. Nè, bí quyết nhé, cứ thử nổ phong phanh là các trò được quyền lượn hết mọi ngõ ngách cái thư viện hàng khủng những lời nguyền đi, rồi để coi liệu có đứa nào còn dám tăm tia cái hộp bút chì của trò nữa không.
Nhưng chúng ta chả phải người xấu. Chúng ta cũng giống như linh vật của Nhà vậy, con rắn ấy – khéo léo, mạnh mẽ, và, thường xuyên bị hiểu lầm.

Ví dụ như, Slytherin chúng ta quan tâm đến nhau nhiều hơn, ờ ít ra là hơn hẳn những gì các trò có thể tìm được ở bọn Ravenclaw. Một đám tổ chảng lố nhố những con mọt sách mà các trò bảo đảm chưa từng được thấy ở bất cứ đâu! Bọn Ravenclaw nổi tiếng chuyên ganh đua lẫn nhau để được điểm cao, trong khi mọi đứa Slytherin chúng ta đều là anh em. Những dãy hành lang và các cầu thang ở Hogwarts sẽ đem đến cho mấy đứa bất cẩn vài điều bất ngờ "thú vị", và bảo đảm các trò sẽ thấy nhẹ nhõm biết bao nhiêu nếu sát cánh với những con Rắn để mà lang thang trong cái trường này. Một khi các trò đã là Slytherin, thì đến chừng nào chúng ta còn bên nhau, các trò mãi mãi là một trong số chúng ta, một trong số những kẻ ưu tú nhất.
Hẳn là các trò phải biết Salazar Slytherin tìm kiếm những tố chất gì trong số những học sinh được chọn của ông? Chính những mầm non của sự Vĩ đại! Các trò được chọn vào Nhà này bởi vì các trò mang trong mình tiềm năng để trở nên "vĩ đại", theo cái nghĩa chính xác nhứt của từ đó. Nghe này, có lẽ các trò đã thấy một vài học sinh trong phòng sinh hoạt chung và nghĩ rằng số phần của họ chả có gì là đặc biệt. Tuy nhiên, nghĩ gì thì nghĩ, giữ cái ý tưởng đó cho mình đi. Vì NẾU như chiếc Nón Phân loại đã xếp họ vào Nhà này, có nghĩa là họ ĐÃ hoặc SẼ vĩ đại ở mặt nào đó, VÀ, đừng-bao-giờ quên điều đó.

Tiện thể nói về những kẻ mang số phận chả có gì là vĩ đại, à, tôi đâu có ý nói những đứa Nhà Gryffindor. Người ta hay nói Slytherin và Gryffindor như hai mặt của đồng tiền. Riêng cá nhân tôi thì cho là Gryffindor chẳng qua là những đứa bắt chước Slytherin tụi mình thôi. Các trò nhớ cho, người ta cũng nói Salazar Slytherin và Godric Gryffindor đánh giá cao cùng một loại học sinh, nên có lẽ ta và chúng có nhiều điểm tương đồng, ít ra cũng hơn là chúng ta nghĩ. Nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ phải thân thiện hơn với cái bọn đó – tụi nó chỉ thèm khát được đánh bại chúng ta ít hơn chúng ta muốn đánh bại lũ chúng nó một chút xíu mà thôi!
Một vài thứ nữa mà các trò nên biết: con ma của nhà là Nam tước Đẫm Máu. Nếu như các trò làm vừa lòng ổng thì ổng thỉnh thoảng cũng doạ bọn khác dùm các trò, có thể lắm chứ! Đừng bao giờ hỏi tại sao ông ta lại bê bết máu như vậy, ổng không thích đâu.

Mật khẩu vào phòng sinh hoạt chung được thay đổi mỗi 2 tuần. Cho nên cũng không hại gì nếu các trò thỉnh thoảng chịu khó liếc mắt ngó qua cái bảng thông báo dùm cho. Và đừng có mà đưa một kẻ từ Nhà khác vào phòng sinh hoạt chung hay nói cho chúng biết mật khẩu, nghe chưa! Hơn bảy thế kỷ qua chưa hề có một kẻ lạ mặt nào đặt chân vào đó được, chưa hề!

Cuối cùng, tôi không muốn nói với các trò hôm qua mà phải để nói hôm nay vì tôi rất mệt chẳng còn sức nói cho mọi người. Mong mọi người hiểu được tất cả những thứ tôi nói ở trên.
(thông điệp chào mùng phù thuỷ sinh nhà Slytherin của J.K. Rowling được đang trong Pottermore trước đây, tác giả trích nguyên văn của chính cô nên có phần hơi dài so với mấy chap trước).

End chap 16.