Tuyển tập dằm khăm

Nhân vật phản diện lại quỳ dưới chân ta?

Trọng sinh, nhân vật chính x phản diện, mỹ công x cường thụ, thôi miên, tẩy não, cải tạo

Lâm Cảnh x Lương Giác

Warnings: uống nướ© ŧıểυ, nhịn tiểu, đánh đòn, cả người bị viết đầy da^ʍ ngôn run rẩy cầu xin chủ nhân thương thương 😘

——Chỉ đăng trên w🅰️ttp🅰️d:Siryn313——

Lâm Cảnh là mĩ nam số một tu chân giới, thân y như tùng trúc phong thái tựa trăng sáng gió thu ở đuôi mắt lại điểm xuyến nốt lệ chi màu chu sa dường như đã kéo vị tiên nhân đó xuống vạn trượng hồng trần quả thật là vừa thanh cao lại không kém phần yêu dị.

Nhưng khi nói đến vị sư huynh Lương Giác của y mọi người chỉ biết lắc đầu. Không phải vì người đó kém cỏi, ngu đần nói đúng hơn năng lực hắn rất tốt hiếm ai có thể là đối thủ của hắn. Chỉ là dù có tài giỏi đến mấy cũng không thể che lấp được tính cách rách nát của đại đệ tử Lương Giác. Nói một câu khó nghe thì là không có khí độ, mất phong phạm tiên nhân

.

.

.

.

.

Ở trong rừng trúc Lâm Cảnh bị Lương Giác lấy lý do là rèn luyện nội công để trói đứng y vào mỏm đá. Từng nhát kiếm của sư huynh chém xuống người Lâm Cảnh, y không được tránh, không được đỡ chỉ có thể vận nội lực để chặn lại từng luồng kiếm khí

Lâm Cảnh mím môi nhìn chằm chằm vị sư huynh yêu quý của mình bờ môi vô tình khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị

"Sư huynh, huynh quậy đủ chưa?"

"Câm miệng!"

Chỉ thấy luồng kiếm khí màu xanh lao tới bị Lâm Cảnh làm cho chuyển hướng một nhát chặt đôi mỏm đá. Lâm Cảnh thở dài nhìn phần tóc vô tình bị chém trúng của mình rồi lại nhìn Lương Giác trán lấm tấm mồ hôi

Lương Giác vốn không ưa gì tên này, Lâm Cảnh đến cướp đi sự sủng ái của sư tôn, sự kính phục của những người trong môn phái chỉ với cái danh thiên tài tu tiên ngàn năm có một. Không hiểu sao Lương Giác càng ghét nhìn Lâm Cảnh trưng ra điệu bộ vân đạm phong kinh tươi cười với mọi người. Quá giả tạo! Vừa nãy hắn thấy Lâm Cảnh tán tỉnh nữ tu khác, làm việc trái luân thường đạo lý trong môn phái mới tức giận kéo y đến đây để dạy dỗ một phen

Thế mà Lâm Cảnh vẫn còn giảo biện! Tươi cười nhìn người ta như thế, mắt thì cong cong sáng ngời. Trưng cái vẻ mặt hại nước hại dân đó ra không phải tán tỉnh là gì?

Hắn trói Lâm Cảnh lại muốn thay sư phụ dạy dỗ tiểu đệ này một bài học ấy thế mà đánh đấm một hồi người ta chẳng thương tổn gì mình thì mệt đến đổ mồ hôi

"Ta có khăn tay, huynh lau mồ hôi trước đi"

Nhìn khăn tay được đưa tới trước mặt Lương Giác chỉ cảm thấy y đang âm thầm nhạo báng minh. Anh ném phăng khăn tay, đá đổ thùng nước Lâm Cảnh đang gánh giở. Nước đổ xuống làm ướt vớ hài, huyệt thái dương của Lâm Cảnh giật giật cảm thấy nếu còn ở đây mình sẽ không chịu nổi nữa

"Sư huynh đây là nước huynh bảo ta gánh tại sao huynh lại đá đổ? Thôi...nếu không có gì ta đi gánh nước tiếp"

.

.

.

.

.

Buổi tối Lâm Cảnh gánh nước xong thì trở về trúc xá, nhìn viên dạ minh châu trước mắt y bỗng phì cười. Hôm nay không chỉ đổ đầy 5 lu nước to mà còn thành công làm hình tượng của sư huynh trong môn phái xấu thêm vài phần. Từ ấn tượng xấu trở thành ấn tượng nát không nỡ nhìn

Tu chân vô ngày tháng có lẽ vì không gian quá mức tịch mịch khiến Lâm Cảnh không khỏi nghĩ ngợi nhiều hơn. Y nhớ giây phút bị một đao của sư huynh gϊếŧ chết ở kiếp trước lại nhớ đến gương mặt như bừng tỉnh, như hoảng hốt của Lương Giác khi gϊếŧ y. Trong giây phút đó y đã chạm đến chân tướng của thế giới. Cái gì mà nhân vật chính và nhân vật phản diện, cái gì mà nghịch thiên cải mệnh. Thiên đạo nói sứ mệnh của y là xưng bá thiên hạ mà sư huynh là một cản trở lớn trên đại đạo của y, thiên đạo từ bi cho y một cơ hội sống lại để trả thù, để gϊếŧ chết Lương Giác
Nhưng thiên đạo không biết ngay giây phút Lâm Cảnh trút hơi thở cuối cùng, một lượng lớn kí ức ùa về tâm trí y. Y và sư huynh tình cảm mặn nồng, thề nguyền sống chết, trao tín vật và cả những lần cá nước giao hoà....Cảm giác như linh hồn như được lấp đầy trở nên hoàn thiện

Lại thấy cảnh tượng sư huynh ôm thi hài mình khóc nức nở Lâm Cảnh có một suy đoán....

"Cốc cốc!"

Tiện tay với quyển sách trên đầu giường Lâm Cảnh mắt không rời khỏi sách lạnh giọng nói

"Vào đi"

Lương Giác đi vào, không còn dáng vẻ phách lối ban sáng hắn "bụp" một tiếng quỳ xuống cạnh giường Lâm Cảnh, trán ép sát xuống đất cơ thể run lên dữ dội. Hắn lê đầu gối đến gần giường nhẹ giọng gọi một tiếng "chủ nhân"

Lâm Cảnh nào còn dáng vẻ dịu dàng ban ngày y chẳng thèm nhấc mắt lên nhìn sư huynh đang run rẩy quỳ gối
Lương Giác thấy chủ nhân không đáp lời thì run rẩy càng dữ dội. Hắn vội lột sạch quần áo để lộ cơ thể màu đồng với từng múi cơ khoẻ khoắn. Lương Giác đánh liều bò lên giường há miệng muốn bú ©ôи ŧɧịt̠ cho Lâm Cảnh

"Xin chủ nhân để chó ngốc hầu hạ ngài"

"Bốp" vừa thò mặt đến gần mặt anh đã ăn một cú vả đau điếng. Chỉ thấy Lâm Cảnh cuộn tròn sách lại không ngừng vỗ lên má, lên miệng anh mà sư huynh ngang ngược buổi sáng giờ chỉ biết cúi mặt chịu đánh. Lâm Cảnh ác liệt nói:

"Vốn định dùng ©ôи ŧɧịt̠ này để quật nát má ngươi nhưng một con chó ngu như ngươi không xứng"

Lương Giác thấy bản thân đến cả quyền để hầu hạ chủ nhân cũng không có muốn nói gì đó mà chỉ còn có thể oằn người thở dốc. Bị Lâm Cảnh túm tóc giật ngược đầu lên
"Hôm nay ngươi làm chủ nhân rất tức giận. Cɧó ©áϊ nên chịu phạt thế nào đây?"

Lương Giác mông lung nhìn chủ nhân, đầu óc anh quay mòng mòng không nhớ mình đã làm gì để chủ nhân phật ý. Nhưng chủ nhân đã nói mình làm sai thì chắc chắn mình đã làm sai gì đó! Lương Giác nuốt nước bọt liếc nhìn đũng quần đã hơi nhô lên của Lâm Cảnh nói

"Ph-phạt chó ngu bú ©ôи ŧɧịt̠ hầu hạ chủ nhân được không?"

Lâm Cảnh nghe mà bật cười nhéo núʍ ѵú Lương Giác

"Như thế là thưởng rồi. Hmm...vậy phạt đĩ da^ʍ không được bú ©ôи ŧɧịt̠ một tháng được không?"

Lương Giác trợn tròn mắt hoang mang mặc kệ tóc vẫn đang bị Lâm Cảnh nắm chặt kịch liệt lắc đầu

"Không...chó ngu không sống nổi mất. Xin chủ nhân, nô là chó của chủ nhân là bồn chứa tinh là bồn đái của ngài. Ngài đừng không cần chó ngốc, chó ngốc sống không nổi"
Vừa nói Lương Giác vừa túm lấy tay Lâm Cảnh vừa cọ vừa hôn lung tung. Nhìn cảnh tượng một con chó lớn cầu chủ thương này Lâm Cảnh cũng không nén nổi vui sướиɠ, khoé môi hơi nâng lên nhưng khi chạm mắt với đôi mắt vô hồn không chút tia sáng của Lương Giác y bỗng cảm thấy chán chường khó hiểu

Lâm Cảnh xoa xoa mi tâm đạp ngã Lương Giác xuống giường chỉ vào ấm trà trên bàn

"Đi, đổ hết nước trà vào trong c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của ngươi"

Lương Giác tất nhiên không còn cách nào khác là nghe lời chủ nhân. Dù bị Lâm Cảnh thôi miên nhưng anh không hề mất đi cảm xúc của người bình thường. Anh thấy mình dâʍ đãиɠ dạng chân trước mặt nam nhân, không ngần ngại phô bày cơ thể mà mặt lại xấu hổ đến nỗi đỏ bừng như tôm luộc. Nội tâm phỉ nhổ bản thân dơ bẩn, ti tiện nhưng khi tuân lệnh Lâm Cảnh anh lại được tận hưởng niềm kɧoáı ©ảʍ xa lạ
Lương Giác nửa nằm trên mặt đất, chân giang rộng thành hình chữ M hơi cắm miệng ấm trà vào c̠úc̠ Ꮒσα từ từ đổ nước vào. Nước trà hãy còn nóng quét qua từng thớ thịt nhạy cảm vừa nóng vừa rát vừa ngứa nhưng hễ nghĩ đến đây là ấm trà chủ nhân đã sử dụng c̠ôи ŧɧịt̠ vô liêm sỉ lại dựng thẳng dậy, chảy chất nhờn 

"Ahhh~ nóng...nóng quá chủ nhân ơi~ ngài thương em đi mà"

Lâm Cảnh ngồi ở mép giường giơ chân đạp lên con chim da^ʍ tiện của Lương Giác thế mà con chim bị đau vẫn sừng sững không đổ vì dường như nó biết nó đang được chủ nhân chơi

Chỉ trong một chốc chân Lâm Cảnh đã ướt nhẹp, Lương Giác cũng đổ nước xong. Nước trong ấm trà nói nhiều không nhiều nhưng nói ít cũng không ít Lương Giác nằm vật ra sàn nhà thở dốc, lỗ da^ʍ còn vô dụng để chảy vài giọt ra ngoài. Lâm Cảnh thấy vậy ác liệt đá thẳng vào lỗ da^ʍ của Lương Giác
"Aaaaa———!"

"Thít lỗ da^ʍ vào! Không cho chảy ra ngoài dù chỉ một giọt"

"Ahhhhh~~d-dạ....hmmm~"

Lâm Cảnh ghét bỏ đống nước da^ʍ dính trên chân mình. Y đưa chân lên trước mặt Lương Giác vẫn đang thở dốc chưa hoàn hồn thoả mãn nhìn Lương Giác say mê liếʍ chân cho mình

"Nước da^ʍ của bản thân ăn ngon không?"

"Ưmmm~ thích lắm...ahhh~ ăn ngon"

Ngón chân Lâm Cảnh chốc chốc thì kẹp lấy lưỡi Lương Giác, chốc chốc lại kẹp lấy chiếc mũi của anh không thì sẽ dùng cả lòng bàn chân cọ lên mặt Lương Giác

"Thích chân chủ nhân hơn hay da^ʍ thuỷ của mình hơn"

Lương Giác thành kính nâng chân Lâm Cảnh lên cao mình quỳ bò bên dưới liếʍ láp hầu hạ y rõng rạc nói

"Luôn thích chủ nhân nhất!"

Lâm Cảnh khá hài lòng với điệu bộ ngoan ngoãn lại nhìn chiếc bụng õng nước của anh. Lâm Cảnh đại phát từ bi nhét một chiếc khăn tay vào lỗ da^ʍ của Lương Giác với cớ giúp chặn nước trà chảy ra. Nếu để ý kĩ chiếc khăn tay có thêu hình cây trúc ở góc trái giống y hệt như cái sáng nay Lương Giác đã vứt đi
Có khăn tay giúp chặn nước nhưng cũng chính nó làm đít da^ʍ của Lương Giác banh ra thành một lỗ rộng. Theo lời chủ nhân Lương Giác nâng mông lắc hông như cɧó ©áϊ thèm ȶᏂασ mồm thì không ngừng sủa

"Gâu! Gâu...hm~ aaa!"

Chỉ thấy Lâm Cảnh dùng thước gỗ hết đánh vào chim ngu rồi lại đến vυ" da^ʍ chịu tội. Đánh đến nỗi sưng đỏ, lớn hơn một vòng. Chơi đùa chán chê Lâm Cảnh kéo Lương Giác lên bàn cầm lấy bút lông rồi chấm chút mực. Y phẩy nhẹ đầu bút lông lên đầṳ ѵú của Lương Giác

"Đây là gì"

Núʍ ѵú đã quen bị đối xử tàn bạo nay bị mυ"ŧ lông trêu chọc tựa như lông chim quét qua vừa tê vừa ngứa khiến Lương Giác chỉ biết ngẩng đầu ưm a rêи ɾỉ

"Ahhhh~ ưmmm...."

Cuối cùng thành công nhận được một cái tát nữa

"Chó ngu! Mẹ kiếp bút lông cũng khiến ngươi nứиɠ được đúng không?"
Lâm Cảnh tức đến bật cười nắm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ ngẩng cao của Lương Giác hòng lấy đau đớn để anh hồi thần

"Đây - là  - gì?" Lâm Cảnh nghiến răng hỏi lại

Lương Giác rùng mình nhớ lại anh đã từng bị chủ nhân dạy dỗ mấy ngày liền để in sâu vào trong đầu mọi bộ phận cơ thể mình đều là đồ chơi của chủ nhân, không có chủ nhân thì không còn ý nghĩa gì nữa. Mỗi lần đều phải cầu xin chủ nhân để ngài hạ mình sử dụng cơ thể đê tiện này

"Ahhh~ đây là đầṳ ѵú....đầṳ ѵú nứиɠ"

Lâm Cảnh hài lòng gật đầu dùng bút lông khoanh tròn lên quầng vυ" của Lương Giác sau đó viết lên một chữ "vυ" da^ʍ" sau đó lại di chuyển đến vùng bụng

"Hmm... đây là bồn chứa tinh"

"Chim ngu là đồ vô dụng!"

"Cú© Ꮒσα da^ʍ ngày ngày quỳ gối đợi chủ nhân đυ. chín"

Từng lời nói dâʍ ɖu͙© bất kham được thốt ra cơ thể Lương Giác theo đó cũng chi chít da^ʍ từ lãng ngữ. Cuối cùng Lâm Cảnh để anh quay người lại viết lên mông anh hai từ "chó ngu" mới hài lòng đặt bút xuống
Y vạch quần, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn bật ra Lương Giác như đánh hơi được bèn quay người lại há miệng thè lưỡi muốn liếʍ. Phải biết rằng đã mấy ngày rồi anh không được nếm tinh, bú ©ôи ŧɧịt̠ thâm hầu, thèm chết miệng da^ʍ

Lâm Cảnh cũng không cản để mặc Lương Giác như con nghiện vùi mặt vào hạ bộ của mình mà hít hà. Lương Giác ngửi được mùi xạ hương quen thuộc thì cả người run lên đít da^ʍ cũng mấp máy kéo khăn tay vào sâu hơn

Anh dùng mũi chạm vào hai hòn trứng dái của chủ nhân, mắt không thèm chớp đi liếʍ từng sợi lông ©ôи ŧɧịt̠ sau đó mới há to miệng ngậm hòn tinh của chủ nhân vào miệng

Lâm Cảnh chặc lưỡi nhẹ vỗ đầu anh không tiếng động mà thúc giục Lương Giác lúc này mới không cam lòng nhả ra đi lên liếʍ dọc ©ôи ŧɧịt̠ chủ nhân. Cuối cùng anh hít một hơi há miệng dần dần nuốt ©ôи ŧɧịt̠ vào
Lâm Cảnh sướиɠ đến mức ngửa đầu híp mắt hưởng thụ. Nhớ lại những hôm đầu mới thôi miên Lương Giác kĩ thuật bú ©ôи ŧɧịt̠ của anh nát không nỡ nhìn, quỳ không chuẩn tư thế, mồm miệng thì toàn nói mấy lời chối tai. Giờ thì hay rồi nhìn mãnh nam quỳ gối cúi đầu hì hục bú ʍúŧ, lưỡi như con rắn quấn quanh thân ©ôи ŧɧịt̠ chốc chốc lại quay về vỗ về qυყ đầυ mình Lâm Cảnh bỗng cảm giác như đạt được thành tựu lớn

Y hơi kéo nhẹ tóc Lương Giác, Lương Giác biết chủ nhân đã muốn tự động anh chuẩn bị tâm thế há to miệng hết sức. Lâm Cảnh không kiêng dè gì hai tay nắm lấy đầu anh động hông đυ. ȶᏂασ như máy dập khiến Lương Giác đầu choáng mắt hoa. Lương Giác biết mình đã thành công làm chủ nhân nổi lên hứng thú nhưng anh cũng lo lắng cho chính mình. Nhìn mắt chủ nhân anh không khỏi rùng mình liệu chủ nhân có ȶᏂασ chết mình ngay tại đây không
Trong thoáng chốc căn phòng chỉ vang lên tiếng "òm ọp" và tiếng nức nở của Lương Giác. Anh không dám phản kháng chỉ có thể run rẩy vuốt ve đùi chủ nhân để lấy lòng cầu mong chủ nhân thương xót. Mãi đến khi Lương Giác tưởng mình sắp ngất đi Lâm Cảnh mới khoái hoạt bắn tinh. Tϊиɧ ŧяùиɠ của chủ nhân tuyệt đối là mĩ vị nhân gian khiến Lương Giác kéo lại tinh thần mắt sáng ngời tham lam nuốt lấy

Lâm Cảnh rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi khoang miệng ấm áp của Lương Giác kê ©ôи ŧɧịt̠ lên mặt anh nhan bắn. Tϊиɧ ŧяùиɠ dính lên gương mặt đĩnh đạc nam tính, dính lên cả suối tóc đen của anh. Nhìn gương mặt si mê của Lương Giác y cọ đầu khấc với bờ môi nhạt màu của anh trông động tác như hôn môi. Lương Giác thè lưỡi đón lấy những luồng tinh cuối cùng đến khi anh tưởng đã kết thúc Lâm Cảnh vẫn kê ©ôи ŧɧịt̠ lên lưỡi anh thúc ra một dòng nướ© ŧıểυ
Người tu chân cơ thể thuần khiết không tạp vật tất nhiên sẽ không bài tiết nhưng điều đó không ngăn cản Lâm Cảnh làm chút tình thú. Y thúc nội lực trong cơ thể hoá thành dòng nước chảy thẳng vào miệng Lương Giác. Lương Giác gần như đã quen với điều này mới đầu chỉ hơi giật mình một chút rồi yên vị làm bồn nướ© ŧıểυ dưới dáng chủ nhân. Được bú nướ© ŧıểυ sướиɠ đến nỗi con chim ngu không biết cố gắng cũng bắn ra một dòng tinh lỏng

Lương Giác không ngờ cơ thể mình lại dâʍ đãиɠ như vậy chỉ uống nướ© ŧıểυ của chủ nhân cũng có thể nứиɠ đến nỗi bắn tinh. Lâm Cảnh càng ngạc nhiên hơn, y sung sướиɠ vì con chó mình nuôi càng ngày càng dâʍ đãиɠ nhưng dám tự ý xuất tinh thì phải phạt

Y đợi Lương Giác làm sạch ©ôи ŧɧịt̠ cho mình, quệt ăn hết tϊиɧ ŧяùиɠ rơi vãi trên mặt và tϊиɧ ŧяùиɠ của chính anh trên đất mới thôi. Lâm Cảnh đưa cho Lương Giác một cốc nước lớn bắt anh uống cho bằng sạch nói đây là nước từ linh tuyền sáng nay y đặc biệt xách lên đến tận trúc xá cho anh, uống không đủ thì còn vài thùng nữa. Trong người Lương Giác bây giờ không chỉ có một ấm trà mà còn có đại lượng nướ© ŧıểυ của chủ nhân, anh run rẩy uống thêm một cốc nước lớn bụng đã phình to như mang thai nom rất đáng yêu nhưng anh lại chỉ cảm thấy tức bụng đến khó thở
Cơ thể bị chủ nhân điều giáo ngày thường đi bộ chim ngu còn chảy nước ròng ròng ướt hết nội khố giờ lại đau đớn nhịn tiểu. Lương Giác bò xuống bàn hai tay nắm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ để nó không đái lung tung, đáng thương dùng mặt cọ lên đùi chủ nhân

"Aaaaa....chủ nhân cho tiện nô đi tiểu nhaa~ đau bụng quá, xin ngài mà chủ nhân~~"

Lâm Cảnh thích cảm giác được không chế mọi thứ trong tay, nhìn cảnh Lương Giác phải cầu xin mình để được đi tiểu y càng cảm thấy quyết định cải tạo cơ thể để Lương Giác có cảm giác buồn đái như người bình thường là hoàn toàn đúng đắn. Y nhoẻn miệng cười, một nụ cười điên đảo chúng sinh, lệ chí bên khoá mắt theo ánh sáng của dạ minh châu càng thêm rực rỡ khiến Lương Giác cũng phải ngây ngẩn nhưng lời nói ra lại làm người ớn lạnh
"Lên giường đi ngủ, ta không cho phép thì không được tiểu tiện lung tung"

Lương Giác há miệng muốn cầu tình nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của chủ nhân đành phải như chó lớn cụp đuôi ủ rũ bò lên giường. Lại nói bình thường chủ nhân không bao giờ cho phép anh ngủ trên giường, nhiều nhất chỉ cho phép anh cuộn tròn nằm ở chân giường, những hôm tức giận còn trực tiếp đuổi anh ra khỏi trúc xá. Không biết chủ nhân lại tiếp tục dày vò gì mình - Lương Giác nghĩ

Đúng thật là Lâm Cảnh không có ý định để anh yên ổn ngủ. Y để Lương Giác nằm ngửa trên giường mình sau đó coi bụng anh như gối đầu mà nằm xuống

"Aaaaaa—-! Chủ nhân..."

"Câm miệng, nếu dám làm phiền giấc ngủ của ta thì ngươi chết chắc"

Chiếc bụng õng nước của anh bị chủ nhân gối lên làm sao chịu nổi. Lương Giác rơm rớm nước mắt lại phải cắn môi cố không phát ra tiếng động tránh làm phiền chủ nhân. Lâm Cảnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tay mò mẫm túm lấy bộ ngực của Lương Giác khiến anh khóc không ra nước mắt
Lương Giác thở dài xác định đêm nay là một đêm không ngủ hễ chim ngu run rẩy muốn tiểu anh lại phải chủ động véo nó đến khi nó sưng đỏ mới thôi. Chẳng mấy chốc dươиɠ ѵậŧ Lương Giác đã tím tím xanh xanh những vết véo đủ biết anh dùng bao nhiêu sức lực. Nhưng khi Lương Giác nhìn gương mặt trắng nõn đang say ngủ của chủ nhân thì anh bỗng cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng