[Trans][Jensoo] Câu chuyện tình yêu cảm động

01.

Author: 管宝

Translator: JinviTr

"Này, Kim Trí Tú!" Lệ Sa, người vẫn luôn vô tư, vội vã chạy lại từ bên ngoài lớp học và ngồi bên cạnh Kim Trí Tú nhanh chóng vỗ cánh tay của người đang ngủ say gọi tỉnh.

"Có một học sinh mới chuyển tới lớp bên cạnh, cậu ấy rất đẹp!" Lệ Sa chớp chớp đôi mắt to, làm theo Kim Trí Tú, nằm xuống bàn đối diện với cô, xoa xoa vai Kim Trí Tú để đảm bảo rằng người bên kia có thể nghe thấy cô ấy.

Kim Trí Tú còn đang tranh thủ giờ ra chơi ngủ bù, bị tiếng ồn ào đánh thức, hai má cọ cọ vào cánh tay, cau mày miễn cưỡng mở mắt ra, "Ồ." Kim Trí Tú nhướng mi nói, nhìn Lệ Sa rồi quay mặt đi. Cô vùi đầu ngủ tiếp, tối qua cô chơi game cả đêm, vùi đầu vào điện thoại cả đêm, cuối cùng đến tận rạng sáng cô mới nhận ra ngày mai là thứ hai, vì vậy cô ấy đã lết xác và lao đến trường mà không hề trang điểm.

Bản thân không dễ dàng nhìn thấy mỹ nữ, với tâm tình vui vẻ chạy về vội chia sẻ với Kim Trí Tú, nhưng bạn cùng bàn lại như thế khiến cho Lệ Sa cảm thấy mất hứng. Lệ Sa lại bĩu môi, dùng lòng bàn tay đẩy nhẹ khuỷu tay của Kim Trí Tú, "Này, đừng ngủ, tớ dẫn cậu đi xem."

Lệ Sa cứ luyên thuyên bên tai cô, Kim Trí Tú muốn ném cuốn sách giáo khoa dưới cánh tay vào mặt cô ấy để bắt cô ấy im lặng, Kim Trí Tú không có tâm trạng nghe cô ấy kể chuyện, giờ cô chỉ muốn chìm vào giấc mộng và chơi trốn tìm với Chu Công.

Kim Trí Tú bịt tai lại, đang định lấy sách đập vào mặt đối phương thì có người tiến lên trước một bước.

"Cậu im đi được không? Không thấy chị Trí Tú đang buồn ngủ sao?!" Phác Thái Anh đang tập trung làm bài cũng nghe không nổi nữa, quay người dùng nắm đấm gõ vào bàn Lệ Sa một cái. Khuôn mặt nghiêm khắc nhìn không vui lắm.

Lệ Sa như bị tạt gáo nước lạnh, cũng không dám phản bác lại ánh mắt nghiêm nghị của Phác Thái Anh, vì vậy đợi đối phương quay lại tiếp tục làm bài liền dựa vào lưng ghế, cô ấy bĩu môi lăn lộn. Đối mặt với lưng của Phác Thái Anh, cô ấy lẩm bẩm bằng một giọng nhỏ đến mức chỉ mình bản thân có thể nghe thấy, "Mắc mớ gì đến cậu chứ?"

Làm tốt lắm! Cuối cùng cũng có người trừng trị tên này, yên tĩnh hơn nhiều. Kim Trí Tú mỉm cười và thầm khen Phác Thái Anh vì đã quan tâm.

Đám đông náo nhiệt bên ngoài lớp chặn cửa lại, tiếng ồn ào vọng vào, bên ngoài là một vòng nam nữ vây quanh một cô gái mặc váy, nam sinh ngồi cạnh cửa sổ trong lớp tò mò thò đầu ra, nhanh chóng rụt người lại, huýt sáo, mở to mắt, che miệng cười sung sướиɠ, phấn khích đến mức suýt chút nữa làm rơi chiếc kính trên mặt xuống đất.

Hòa vào không khí sôi nổi, Lệ Sa cũng vươn cổ nhìn sang, mở to mắt sau khi nhìn thấy ngoài cửa sổ có người đi qua, vội vỗ người bên cạnh: "Này, này, học sinh mới đó!"

Kim Trí Tú bị không khí ồn ào làm tức giận đến mở mắt ra, nửa ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Phác Thái Anh ở bàn trước cũng ngẩng đầu nghiêng đầu nhìn hai người họ, nhìn theo ánh mắt của Lệ Sa.

Cô gái váy trắng giản dị đi ngang qua lớp học, đi thẳng sang lớp bên cạnh, phía sau cô là hai nam sinh giúp cô mang sách, xung quanh là các cô gái đang nói cười với cô. Khi đi ngang qua cửa sổ thủy tinh, cô không biết cô gái đang bên cạnh nói gì với mình, khiến cô cúi đầu che miệng cười, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại liếc qua, bắt gặp ánh mắt của Kim Trí Tú.

Ánh mắt chạm nhau, hai trái tim trẻ trung khờ khạo va vào nhau, cô gái ngoài cửa sổ cười lộ nướu, là người đầu tiên tránh tầm mắt mà đi tiếp.
Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của cô ấy thật đáng yêu, giống như một cái bánh bao vậy, ánh mắt Kim Trí Tú dõi theo bóng lưng đối phương đang dần đi xa, khóe miệng vô thức nhếch lên một vòng cung.

"Nhìn! Nhìn đi! Kim Trân Ni trông thật xinh đúng chứ!" Lệ Sa đợi cho đến khi người đó đi ngang qua lớp với vẻ mặt như một thằng ngốc, cô ấy mới định thần lại và kéo cánh tay của Kim Trí Tú, chờ đối phương đồng ý.

Kim Trân Ni? Tên không tệ.

Kim Trí Tú thu lại nụ cười, liếc xéo Lệ Sa, thản nhiên nói "hừm" như đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi, sau đó nằm xuống bàn tiếp tục vùi đầu vào giấc ngủ.

Ừ, đẹp mắt là đẹp mắt, kia có quan hệ gì với cô? Lại không phải đi vườn thú xem khỉ, có cái gì kích động chứ? !

Phác Thái Anh tức giận liếc nhìn Lệ Sa, lắc đầu nhìn cô ấy như thể nhìn một đứa ngốc, quay đầu lại mở tờ giấy kiểm tra tiếp tục làm bài, bỏ lại Lệ Sa ngồi đó một mình xấu hổ.
Lệ Sa: ? ? ?

Học sinh chuyển trường luôn là đối tượng bàn tán của các học sinh trong bữa ăn, đặc biệt là một cô gái ưa nhìn như Kim Trân Ni. Trong lớp có người khen ngợi ngoại hình của nàng, có người đang thảo luận về lý do Kim Trân Ni chuyển đến đây từ những lời đàm tiếu mà họ nghe được từ đâu đó, thậm chí có người còn đưa Kim Trân Ni thư tình ngay ngày đầu gặp mặt với vọng tưởng đoạt được trái tim nàng. Dĩ nhiên, người được nói đến là Lệ Sa.

Cô giáo đang say sưa giảng bài trên bục giảng, Kim Trí Tú tựa đầu nheo mắt ngái ngủ, thấy Lệ Sa cùng bàn cắn nắp bút gãi tai gãi má, bộ dáng đáng yêu nên cô dụi mắt lại gần liếc nhìn tờ giấy nháp viết dày đặc trước mặt.

"Cậu đang viết cái gì vậy?" Kim Trí Tú vừa đến gần Lệ Sa, liền vội vàng lấy tay che đi, mím chặt miệng không để cô nhìn thấy, "Đây là thư tình tớ định viết cho Kim Trân Ni, cậu không được phép đọc nó."
Ai thèm quan tâm đến thư tình của cậu chứ?! Kim Trí Tú cong môi hạ giọng trêu cô ấy: "Tớ còn tưởng cậu viết thư tình cho Thái Anh đó."

Ai thèm để ý đến cậu ta?! Lệ Sa trợn tròn mắt, vỗ vai Kim Trí Tú rồi nắm chặt tay thành nắm đấm, cố ý lắc lắc trước mặt đối phương để tỏ ý không cho phép cô nói nhảm.

Người khác có thể cho rằng Lệ Sa bây giờ trông hung dữ, nhưng Kim Trí Tú không sợ, cô đã lớn lên cùng Lệ Sa từ khi còn nhỏ, và đôi khi cô hiểu rõ trái tim của Lệ Sa hơn đối phương, ví dụ như chuyện Lệ Sa thích Phác Thái Anh nhưng bản thân chưa hề hay biết, đều bị Kim Trí Tú thu vào đáy mắt.

Nếu muốn hỏi điều gì Kim Trí Tú hối hận nhất ở trường trung học, có lẽ là do cô không thể ngăn bạn cùng bàn của mình viết thư tình kịp thời, bởi vì cô không thể tưởng tượng được rằng tên khốn Lệ Sa đã gửi một bức thư tình rồi kí bằng tên cô, sau đó bị đương sự tìm đến và thẳng mặt từ chối lời "tỏ tình", làm cô tức giận đến mức nhảy dựng lên.
"Làm phiền rồi, tôi muốn tìm bạn học Kim Trí Tú." Đứng ở cửa, Kim Trân Ni gõ cửa lớp với một bức thư tình được gấp vuông vức trên tay, nàng nhìn quanh lớp với đôi mắt sáng ngời, cuối cùng theo ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh tìm được người nọ đang nằm ở trên bàn ngủ say.

Một người bạn cùng lớp đi tới gọi Kim Trí Tú dậy, chỉ vào Kim Trân Ni đang đứng ở cửa ra hiệu cho cô ra ngoài, Kim Trí Tú ngẩng mặt lên hướng ra phía ngoài liếc mắt nhìn, ừ? Kim Trân Ni?

Kim Trí Tú vuốt thẳng mái tóc rối bù khi ngủ và bước ra ngoài với đôi mắt nheo nheo không rõ.

"Thật xin lỗi, bạn học Kim, hiện tại tôi vẫn chưa có kế hoạch yêu đương, thật xin lỗi." Kim Trân Ni ra hiệu để Kim Trí Tú lại gần, hạ giọng và rụt rè đưa bức thư tình trong tay mình đến Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã lộ ra vẻ kinh ngạc, cô mở to mắt ngơ ngác nhìn đối phương, nhìn Kim Trân Ni không nhịn được nhìn thẳng vào mình, xấu hổ đỏ mặt, đẩy bức thư tình vào tay cô sau đó nói hai lần xin lỗi rồi hoảng hốt chạy đi.
"A?"

Cái gì cùng cái gì a? Không hiểu chuyện gì luôn!

Kim Trí Tú sững sờ nhìn bóng lưng đối phương, mân mê bức thư tình chứa đầy lời tỏ tình trên tay, sau khi tùy tiện lật xem, liếc mắt đã nhận ra nét chữ của Lệ Sa, còn có ba chữ "Kim Trí Tú" do cô ấy viết. Kim Trí Tú lập tức hiểu ra, bản thân đã bị học sinh mới hiểu lầm! Dám viết thư tình dưới tên cô sao? Này, Lạp Lệ Sa!

Lúc này, Lệ Sa đi cùng Phác Thái Anh từ phòng giáo viên trở về, tình cờ nhìn thấy Kim Trí Tú đang đứng ở cửa lớp vẻ mặt tức giận, nhìn kỹ thì thấy cô đang cầm bức thư tình mà cô ấy viết cho Kim Trân Ni vào lớp buổi sáng, cô ấy lập tức hoảng hốt vội trốn sau lưng Phác Thái Anh nhưng vẫn bị Kim Trí Tú phát hiện.

"Lạp Lệ Sa, lại đây coi!" Kim Trí Tú nhét bằng chứng vào túi rồi xắn tay áo lên, trong lòng thề rằng hôm nay nhất định phải cho Lệ Sa ăn thật no đòn.
Sau lưng truyền đến giọng nài nỉ cầu xin tha thứ còn có giọng nói thanh lãnh của Kim Trí Tú, hai người họ đuổi theo và đánh nhau xung quanh Phác Thái Anh trong hành lang.

Ánh nắng tháng tư lướt qua khuôn mặt cô gái, làm nổi rõ khuôn mặt xinh xắn của Kim Trí Tú, Kim Trân Ni đứng ở cửa lớp từ xa nhìn lại, khóe miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

Kim Trí Tú? Tên không tệ.

Thế là câu chuyện của Kim Trí Tú và Kim Trân Ni bắt đầu.