[Trans][Jensoo] Câu chuyện tình yêu cảm động

02.

Author: 管宝

Translator: JinviTr

Không biết có chuyện gì, gần đây Kim Trí Tú luôn gặp ác mộng, Lệ Sa ngồi cùng bàn nói đó là điềm xấu khuyên cô mua một viên thạch anh tím để tránh tà. Nhưng tất nhiên học bá dũng cảm không sợ trời không sợ đất của chúng ta không tin điều đó, cô đổ lỗi cho sự thay đổi của thời tiết.

Khi chuyển mùa, thời tiết có thể nóng và lạnh, ảnh hưởng đến tâm trạng của con người, vì vậy họ gặp ác mộng, ừm, chắc là như thế này! Kim Trí Tú lại tỉnh dậy sau cơn ác mộng và vội vã lau mồ hôi trên trán và đứng dậy mặc quần áo.

Kim Trí Tú đang đi trên đường, đeo ba lô đeo chéo, miệng vẫn ngậm hộp sữa vừa mua ở quán ăn sáng, trường học ở phía bên kia ngã tư, cô đứng ở ngã tư đường một lúc, và ngoan ngoãn đợi đến khi đèn xanh bật lên rồi mới vừa uống sữa trên tay vừa tiến về phía trước.

"A!"

Ngay lúc Kim Trí Tú vừa bước chân phải đâm thẳng vào một chiếc xe đạp, bánh xe không kịp xoay đã đâm vào chân cô. Thân thể đau đớn còn mơ hồ nóng lên, Kim Trí Tú theo bản năng khom người nửa người để bảo vệ mình, sữa trong tay ném xuống đất tung tóe bọt nước đáng thương.

Ánh mặt trời chiếu xuống, sữa chảy trên mặt đất trắng nõn mềm mại, nhìn thấy sữa nguyên chất mình mua nuôi dưỡng trái đất vô ích, Kim Trí Tú trong lòng đau đớn không nói nên lời, cô cúi người xoa xoa chính mình, hắn ngẩng đầu lên vừa định đi tìm hung thủ nói chuyện, lại phát hiện đối phương trước ngã xuống trước mặt mình, kêu lên một tiếng.

Càng làm Kim Trí Tú không nghĩ tới chính là, người nọ vừa lúc là Kim Trân Ni.

Tại thời điểm va chạm, Kim Trân Ni không kịp quẹo bánh xe và va phải Kim Trí Tú, sau đó nàng không thể đứng vững và cùng xe đạp ngã xuống đất, Kim Trân Ni bị dập mông xuống đường, lòng bàn tay cọ xuống đất cọ xát vào làn da mịn màng, chiếc xe đạp đè nặng lên người nàng. Sự xấu hổ và đau đớn bóp nghẹt dây thần kinh khiến nàng hoa mắt đến trào nước mắt.

Cái gì vậy! Rõ ràng người bị đυ.ng là cô có được hay không, cô còn không có khóc đây nàng khóc cái gì? Kim Trí Tú sững người một lúc, với sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt, cô nhấc chiếc xe đạp lên để giải cứu Kim Trân Ni.

Kim Trí Tú giơ tay đỡ Kim Trân Ni đứng dậy, và cô không biết điều gì đã khiến não mình vô thức kích động đôi môi trái tim thốt ra "Tôi xin lỗi."

Kim Trân Ni ngồi dưới đất giương đôi mắt mèo đẫm lệ nhìn người nọ, hung ác trừng mắt nhìn cô, dùng giọng Âu Mỹ gào khóc rống lên: "Kim Trí Tú! Cậu đυ.ng vào tôi!"

Ủa? ! Rõ ràng là do cậu đã không tuân thủ luật giao thông và rẽ ngoặt, được chứ? Kim Trí Tú cảm thấy oan ức, thậm chí còn tự hỏi liệu Kim Trân Ni có phải muốn làm *bính từ. Nào có người lái xe đυ.ng vào người khác còn nói năng hợp tình hợp lý như vậy?!

Có vẻ như Lệ Sa đã đúng, cô đây là phạm thái tuế nha!

Bàn tay nhỏ đầy thịt lau đi nước mắt trên mặt mình, Kim Trân Ni tức giận nắm lấy cánh tay Kim Trí Tú đưa ra, nhưng khi đứng dậy nàng vô tình bị bong gân mắt cá chân, với một tiếng "rít" từ gân, Kim Trân Ni ngã vào vòng tay của người bên cạnh trước khi nàng có thể đứng yên.

"Đây là đèn xanh cho tôi, rõ ràng là cậu..." Kim Trí Tú nhìn đèn xanh ngay bên kia đường để xác nhận mình là một công dân tốt, bĩu môi định tranh luận cao thấp với Kim Trân Ni thì bị nàng lao vào vòng tay của cô, đánh vào ngực gần tim, bây giờ không chỉ bị đánh vào bắp chân nữa.

Một chú mèo con mềm mại rơi vào trong ngực cô, mùi sữa từ cơ thể Kim Trân Ni xông vào hơi thở của cô, Kim Trí Tú đột nhiên mất khả năng ngôn ngữ, tim đập nhanh, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, cả người cứng đờ tại chỗ, và khi thần kinh của cô phản ứng và định đẩy nàng ra thì lại nghe thấy Kim Trân Ni đang nhỏ giọng nức nở trong vòng tay cô.
Kim Trân Ni như vớ lấy cọng rơm cứu mạng, hai tay ôm lấy cổ Kim Trí Tú, vùi cái đầu nhỏ vào trong lòng đối phương, bị đau đến chảy nước mắt sinh lý, khàn giọng nức nở nói: "Đau quá. .."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Trân Ni áp vào ngực Kim Trí Tú, và những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trái tim của Kim Trí Tú.

Thực sự rất đau. Kim Trân Ni nghiến răng và cố gắng kìm nước mắt, không muốn người khác nhìn thấu sự yếu đuối của mình. Mắt cá chân tê dại và nàng khẽ run. Co ro trong vòng tay của Kim Trí Tú như một con mèo bị thương, chỉ cần móng mèo giơ lên, không ai có thể thoát khỏi sự đáng yêu của nàng, sẵn sàng ôm nàng vào lòng và để mèo con làm nũng.

Kim Trí Tú trong lòng mềm nhũn, sau khi được người trong lòng gật đầu đồng ý, cô nhẹ nhàng nói một câu "mạo phạm rồi" rồi ôm eo nàng đưa đến bệnh viện gần đó.
Hơn nửa thời gian của buổi sáng đã trôi qua, việc nghỉ học buổi sáng là chuyện lớn, nhưng cô học sinh ngoan Kim Trí Tú vẫn cần mẫn chạy trở lại trường với chiếc túi vải đeo chéo trên người sau khi giải quyết công việc của Kim Jennie, phải mất một lúc lâu để giải thích với chú bảo vệ trước khi được cho phép vào trường.

Kim Trí Tú trở lại lớp, Lệ Sa trong lớp vẫn đang chơi với Phác Thái Anh đang ngồi ở chỗ của cô, có vẻ như Phác Thái Anh đang dạy Lệ Sa một bài toán.

"Yah! Lạp Lệ Sa, cậu có thể nghiêm túc được không? Đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu được sao?" Phác Thái Anh rốt cuộc không nhịn được khi Lệ Sa đang nằm trên bàn lấy cây bút trong tay quấn lấy mái tóc vàng kim của đối phương và cười khúc khích, trong tay nắm thành quả đấm vỗ vào trán Lệ Sa.
Lệ Sa xoa đầu, cô ấy không nhớ nổi sáng nay mình bị Phác Thái Anh đánh bao nhiêu lần, bĩu môi định nói gì đó thì Phác Thái Anh thấy Kim Trí Tú nên liền đứng dậy nhường chỗ cho cô.

"Này, hôm nay sao lại đến muộn? May là ở tiết học trước tớ bao che cho cậu, nói cậu có việc ở nhà, nếu không giáo viên toán sẽ tới nhà cậu lột da cậu!"

Thật ra, giáo viên cũng không hỏi nhiều về tung tích của Kim Trí Tú, người đứng đầu lớp, nhưng Lệ Sa vẫn thêm mắm thêm muối một phen, mím môi với vẻ mặt chờ đợi được khen ngợi.

Kim Trí Tú thu dọn ba lô và ngồi xuống, tất nhiên cô biết Lệ Sa đang nghĩ gì, cô quay đầu nhéo cằm cô ấy trêu chọc: "Chỉ có cậu tốt thôi!"

Lệ Sa hất tay Kim Trí Tú ra, ghé sát vào Kim Trí Tú và nhỏ giọng thì thầm: "Để tớ nói cho cậu biết, Trí Tú, tớ nghĩ hoa khôi của trường chúng ta Kim Trân Ni có vẻ đã thích tớ đó."
Danh hiệu hoa khôi trường học của Kim Trân Ni đã được công nhận, Kim Trí Tú không biết là nghe ai nói, hình như là từ miệng Lệ Sa nói ra.

"Cái gì?" Kim Trí Tú suýt chút nữa sặc một ngụm nước, lấy khăn giấy ra lau miệng, vẻ mặt khó tin.

Lệ Sa đắc ý nhướng mày, vênh vang khoe khoang: "Không ngờ chứ gì, tối qua cậu ấy còn cười với tớ sau giờ học, chưa từng thấy đi?" Trên thực tế, sáng nay vừa đến trường, cô ấy đã kéo những người quen biết đến nói những lời này, mong muốn mọi người xung quanh biết cô ấy có bao nhiêu sức hấp dẫn.

Phải, Kim Trí Tú chưa bao giờ nhìn thấy Kim Trân Ni cười với cô, nhưng cô đã nhìn thấy Kim Trân Ni nằm trên người mình mà khóc.

Lệ Sa ngẩng đầu lên và nhìn Kim Trí Tú với một nụ cười quyến rũ, tự hào mình soái khí, Phác Thái Anh đang ngồi ở bàn trước không thể nghe được nữa, em quay người khoanh tay trước ngực vừa cười nhạo Lệ Sa vừa cao giọng mắng mỏ cô ấy.
"Ừ, hôm trước tớ còn thấy Kim Trân Ni cười với con mèo hoang ở tầng dưới trường học!"

Kim Trí Tú bị chọc cười, cùng Phác Thái Anh song song cười lên, Lệ Sa không khỏi liếc mắt nhìn: "Cậu thì biết cái gì? !" Lệ Sa bĩu môi, sau đó kéo tay áo Kim Trí Tú nói tiếp: "Còn nữa, tớ phát hiện trên người cậu ấy có mùi hương sữa ngọt ngào, rất dễ chịu."

Lệ Sa say sưa lắc đầu nhớ lại mùi hương mà cô ấy đã ngửi thấy khi đi ngang qua Kim Trân Ni trong hành lang ngày hôm qua, sau đó ngửi ngửi và nhích lại gần cánh tay của Kim Trí Tú, "Mùi trên người cậu cũng giống như vậy."

Kim Trí Tú vội vàng hoảng hốt kéo góc áo đối phương lại, chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản bác Phác Thái Anh đã quay đầu ném cho Lệ Sa một ánh mắt như dao, "Lạp Lệ Sa, chẳng lẽ cậu có sở thích như này sao? !"
Phác Thái Anh sững người và mở to mắt, trông như một kẻ ngốc và lại bắt đầu đùa giỡn với Lệ Sa.

Kim Trí Tú không có tâm trạng tham gia náo nhiệt cùng bọn họ, cô cúi đầu ngửi mùi sữa trên quần áo bị Kim Trân Ni làm dây vào, mùi thật thơm.

Kim Trí Tú nuốt nước bọt, trong đầu nhớ lại dáng vẻ vừa khóc vừa quấy khóc của con mèo nhìn cô và cắn cổ tay khi cô vừa đưa Kim Trân Ni đến bệnh viện, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, lập tức thu lại nụ cười, cúi đầu trốn vào ngăn bàn, quẹt điện thoại, tìm đi tìm lại trên trình duyệt, nhưng không tìm được câu trả lời đáng tin cậy, vì vậy Kim Trí Tú ngẩng mặt lên và lại chọc vào cánh tay Lệ Sa,

"Lần trước cậu nói đeo cái gì xua đuổi tà khí?"

*hành vi mà những kẻ lừa đảo cố tình để được bồi thường bằng tiền.