[LawLu] Hoa Quỳnh Nở và Ánh Dương Xa

2. Ánh Dương Xa ngoài Biển khơi Rộng Lớn

Cái nắng nhẹ trải trên boong tàu, phủ lên cả đầu Thousand Sunny và soi sáng luôn toàn thân thể, gương mặt của cậu trai trẻ đội chiếc mũ rơm tràn đầy năng lượng, và nhựa sống đó. Với một tinh thần nhiệt huyết khôn nguôi, thêm cùng với nó là nụ cười tươi rói tựa như vầng hào quang sáng chói, trông thật giống ánh dương rực rỡ rọi cao trên đỉnh đầu cậu trai ấy ngay lúc này.

Ánh nắng trên cao, cũng như ánh sáng tỏa ra từ nụ cười hướng dương trên đôi môi đó. Nó giúp cho những ai có nỗi muộn phiền cũng sẽ thấy trong lòng mình bỗng vơi đi đôi chút gì đó sự phiền hà đớn đau, bao gồm cả anh- Trafalgar D. Water Law.

Vốn là một bác sĩ đầy tài năng đồng thời cũng là thuyền trường của băng hải tặc Heart, mục đích chính anh hợp tác với cậu là tạo thành liên minh hải tặc nhằm đánh bại Tứ hoàng Kaido.

Nhưng về sau, thì quyết tâm ban đầu kia dần biến thành cái cớ biện minh cho ái tình ích kỷ, từ tận sâu trong đáy trái tim cằn cỗi của Law.

Chẳng hiểu bởi cái lý do gì, anh lại phải lòng người mà anh tự cho rằng là ngu ngốc đến độ có khả năng khiến người ta phát rồ lên chỉ bằng lời nói, hay mỗi khi người ấy hành động.

Tính cách cả cậu và anh trái ngược hoàn toàn nhưng lại thu hút nhau đến lạ, cứ giống như hai khối nam châm tuy trái cực nhưng lại dính chặt nhau mãi không rời.

Law cứ bâng khuâng thơ thẫn nhìn cậu, chưa bao giờ anh thấy mình mất cảnh giác như lúc này. Linh hồn anh như muốn lìa khỏi thể xác để bay đến khẽ chạm vào cậu, ôm cậu vào lòng, nâng niu từng chút, từng chút một.

Tuy là chẳng thể hiện gì ra bên ngoài, mặt vẫn lạnh như tiền nhưng trong lòng đã sớm đu đưa với điệu nhạc ái tình cùng cậu. Thật tâm anh rất muốn làm những điều đó với cậu lắm, dù có là trong mơ đi chăng nữa anh cũng bằng lòng toại nguyện như một ân huệ của cuộc đời dành cho.

Khổ cho kẻ si tình ấy cứ ngày ngày ngắm nhìn người mình yêu trong vô vọng, tự hỏi thầm đến bao giờ được bên cạnh người ta yêu?

Khoảnh khắc yên bình ấy diễn ra cũng đã được một khoảng khá lâu, Law tự thấy là thế. Dựa nửa thân người trên thành tàu rồi đưa mắt nhìn cậu đầy si mê, anh ước thời gian ngay lúc này hãy dừng lại đi, cứ nhẹ nhàng, an yên thế này mãi luôn cũng được.

Nhưng...

- Torao lại đây chơi với tôi đi!

Luffy lên tiếng phá tan cái không gian lý tưởng lúc này của anh. Sở dĩ cậu đã để ý từ lúc tàu Sunny được nắng mặt trời sưởi ấm, anh đã luôn đứng đó và cứ nhìn cậu chằm chằm. Lúc đầu cậu không quan tâm lắm đâu, cứ đinh ninh nghĩ rằng anh đơn giản chỉ là muốn ngắm biển xanh, tắm mình trong ánh nắng như cậu mà thôi nhưng khi ngủ một giấc thật đã đời. Điều đầu tiên là ngóc đầu dậy, quay lại sau lưng vẫn thấy Law cứ đứng nhìn chăm chăm vào mình, cậu thấy lòng có đôi chút rợn rợn.

Law như người mất hồn, nhìn cậu không chớp mắt đến khi nghe giọng nói quá đỗi quen thuộc, thân thương đó anh mới hoàn hồn, giật mình bừng tỉnh nhưng không vội trả lời. Luffy chờ mãi chẳng thấy anh đáp lại mình, cậu mất kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa:

- Này! Torao bị làm sao thế đứng dưới nắng lâu quá bị cảm rồi hả??? TORAOOOOOO...

- Tôi đây. Mugiwara- ya, nhỏ tiếng lại chút đi đang trưa nắng đấy. Để mọi người nghỉ ngơi.

Cậu nhảy xuống chỗ anh. Cậu nhón chân, đặt lòng bàn tay mình áp lên trán anh để kiểm tra thân nhiệt, bắt chước cái dáng vẻ của Chopper. Mỗi khi kiểm tra sức khỏe cho các thành viên trong băng khi họ bị ốm hay có dấu hiệu không khoẻ. Trong khoảnh khắc này, cứ như thể giờ đây cậu hoán đổi thân phận với anh và trở thành một bác sĩ thực thụ, còn Law ở hiện tại như đang thật sự là bệnh nhân của Luffy vậy.
Hồn Law lại xuất thêm lần nữa rồi, cái khoảng cách lúc này có phải là hơi gần quá rồi đúng không? Anh có thể nhìn thấy rõ mồn một từng cọng lông mi trên đôi mắt to tròn long lanh của cậu, những sợi tơ nhỏ trên gương mặt đáng yêu ấy, và còn cảm nhận được cả cái hơi thở cùng nhịp đập con tim kia nữa. Anh đẩy cậu ra quay đi cố gắng bình tĩnh mà nói:

- Tôi không sao. Cậu đi vào chỗ mát mà ngồi đừng lãng vãn ở đây nữa.

- Tôi không thích! Tôi thích bên cạnh Torao hơn!...

Trời ơi! Law đang hoang mang đến tột cùng liệu là anh đã ngủ quá giờ trưa nên mới sinh ra ảo giác, hay Luffy đang lên cơn mê sản vì tắm nắng quá lâu mà có thể nói những lời dễ gây hiểu lầm đến nhường này. "Chắc chắn đây là mơ không phải thật!", anh tự lảm nhảm câu nói đó trong đầu. Cứ nhắm nghiền đôi mắt rồi lẩm bẩm mãi như vậy, cho đến khi Luffy nắm lấy tay anh mà kéo vào nơi khuất nắng, anh mới ú ớ:
- Này! Mugiwara- ya, cậu mau bỏ tay tôi ra. Cậu đang làm cái quái gì vậy hả?

- Anh im lặng chút đi, mọi người tỉnh giấc bây giờ. Với cả đây là tàu của tôi, tôi thích ở đâu, làm gì là quyền của tôi...

Luffy vừa dứt lời. Anh cá chắc và càng chắc chắn hơn đây là mơ chứ không tài nào là sự thật, không thể nào Luffy của anh lại có thể nói những lời sắc bén và thông thái đến thế được. Lại còn nắm tay anh nữa chứ, thôi thì ngủ mơ như thế này hẳn là giấc mơ đẹp rồi.

Nhủ thầm lòng, anh sẽ tận hưởng giây phút này, cho đến khi thức giấc tỉnh mộng. Mà cũng phải công nhận mơ mà cảm xúc thật quá, hẳn là vì ngày đêm mong nhớ nên xúc cảm trong giấc mộng mới chân thật như này.

Quả đúng là cầu được ước thấy, Law hạnh phúc mà nở nhẹ nụ cười; Dù gì cũng là mơ nên chẳng ai có thể nhớ anh đã cười sung sướиɠ như thế được đâu.
Trời lúc này đang nắng đẹp thì bỗng mây đen từ đâu kéo đến, gió thổi mạnh, nhiệt độ giảm rõ rệt. Cái lạnh đột ngột hiện hữu, tuyết trên trời cũng bắt đầu rơi. Cái lạnh bất ngờ khiến cậu rùng mình, buông tay anh ra mà ma sát hai lòng bàn tay mình, rồi chà chà lên cánh tay để sưởi ấm.

- Lạnh quá đi mất...

Người cậu run cầm cập vì lạnh, anh thì cứ nghĩ đây là mơ nên chắc rằng cậu sẽ không sao đâu, một phần anh bao giờ cũng khoác áo ngoài, mặc cả cây đồ kín từ đầu đến chân nên giờ chẳng thấy lạnh là bao.

Anh ngồi dưới hiên, nơi có mái che ở tầng lầu khuất nắng mưa trên tàu. Cậu thấy vậy liền nhanh chân chui rút vào người anh rồi dựa vào lòng, bởi đơn giản vì lúc này nó là nơi gần và ấm nhất.

Trong cái tiết trời bất bình ở Tân Thế Giới, trời đang nắng rõ to thì đột ngột mây đen kéo tới, nhiệt độ giảm sút làm ai đấy cũng chẳng trở kịp tay mà thay áo quần giữ ấm. Từ sáng bừng trong đôi phút trước giờ lại tối xầm đi, cứ như thể là thời tiết đang cố treo ngươi với lòng người bằng một cái lẽ rất thường tình.
Trông thì có vẻ anh mang dáng hình của một kẻ cao khều lãnh đạm lại gầy gò, khiến ai nhìn vào cũng thấy rõ sự khó gần tỏa ra. Tuy là vậy nhưng cơ thể anh lúc này, bỗng lại ấm áp một cách lạ kỳ ít nhất là đối với cậu ngay lúc này, thật khác xa với khí chất thường ngày của Law.

Anh ôm chặt cậu vào lòng để sưởi ấm cho cậu là một, nhưng cơ hội giả bộ quan tâm ôm ấp cậu cho thỏa là mười. Vì đây là mơ nên anh chẳng ngại bị mất mặt đâu.

- Mugiwara- ya. Tôi ôm được cậu rồi này, quả thật đây là một giấc mơ rất đẹp.

- Mơ cái đầu nhà anh đấy Torao...

Ngước mặt lên cậu dùng hai tay véo véo, kéo cái má anh ra làm anh đau điếng. Nhưng nhờ nó mà Law biết đây là thực tại và nãy giờ anh không mơ.

- Hể??? Không phải mơ sao???

- Đúng rồi, đây là hiện thức đó...

Anh hoảng hốt vội buông Luffy ra, thế là nãy giờ anh đang làm cái quái gì thế này? Anh hoảng thật rồi, Law lâm vào cơn sốc nặng nề và sự ngượng ngùng khó tả.
- Nè, Torao anh bị gì vậy! Hết say nắng giờ bị sốc nhiệt hả??? Để tôi gọi Chopper đến khám cho anh...

Cậu bật dậy sải bước chạy vào phòng bác sĩ trong băng của mình để khám cho anh bạn Hổ của cậu.

Anh vội nắm tay cậu lại, đôi tay bị giữ chặt nhưng đôi chân vẫn cứ chạy; Tay cậu giãn ra nhưng không có tay Luffy không tài nào mở cửa mà gọi cho Thuyền Y của cậu được.

- Thả tôi ra đi. Torao à, tôi đang lo cho anh lắm đấy!

- Mugiwara- ya bình tỉnh lại đi. Tôi đang có chuyện muốn hỏi cậu.

Nghe vậy cậu không còn cử động chân nữa, mà quay lại cạnh anh. Tò mò Luffy hỏi:

- Anh muốn hỏi tôi gì thế?

- Những lời ban nãy là cậu nói thật ư? Như câu lúc nãy cậu nói ấy, cậu muốn bên cạnh tôi hay vừa mới đây thôi cậu bảo là lo lắng cho tôi nữa, mọi thứ là thật ư?

- Torao hỏi gì kì, tất nhiên là thật rồi vì chúng ta là bạn mà...
Ừ nhỉ? Anh lại suy nghĩ quá lên nữa rồi. Cậu chỉ xem anh là bạn thôi, hẳn đúng hơn họ là một đồng minh, chỉ có anh tự đa tình mới nghĩ cậu có ý với mình thôi.

- Nhưng tôi thích Torao lắm!...

- Mugiwara- ya thích tôi làm bạn cậu à?

- Không tôi thích anh kiểu này nè!

- Shishishi...

Cậu thơm má anh một cái, rồi giở cái giọng cười rôn rã kia, bỏ chạy thật nhanh vào trong phòng để lại anh với trăm ngàn câu hỏi, vạn lần suy tư. Rốt cuộc là Law đã đánh giá thấp mức độ thông minh của Nhà Mũ Rơm, hay là anh dần bị ngốc theo cậu cũng có khi rằng cậu ngốc thật và, nghĩ đó cách thể hiện tình bằng hữu nhỉ?

Anh mãi vẫn không hiểu, trăn trở lắm nhưng cũng chẳng tài biết được! Cậu chưa bao giờ nói và, anh cũng chưa từng có ý định hỏi rõ cậu. Lạ thật ái tình ấy lại như gió thoảng mây đưa... Nhưng chí ít nó đã kéo theo tâm hồn về lại với lòng người...
Con thuyền cứ thế chạy trên biển, cập bến và chấm hết cho cơn ác mộng dằn vặt suốt 13 năm của Law. Cơn bão này kết thúc rồi lại mở ra cơn bão mới, như một lẽ hiển nhiên của cuộc sống thường tình. Nhưng cơn bão này sẽ dữ dội, khó khăn hơn cơn bão trước nhiều lần...

Không biết nữa! Cũng chẳng hiểu sao nhưng anh có linh cảm như vậy...

Thật quá đỗi mơ hồ...

To be continued...

Phtowr.

21/3/2023