(Edit - Song tính) Quyển dưỡng thê đệ

(NGƯỢC) Chuẩn bị ly hôn

Nam nhân động tác thực thô bạo, thiếu niên có thể cảm nhận được rõ ràng đau đớn. Mặc dù có dâʍ ɖị©ɧ làm bôi trơn nhưng cọ xát vẫn rất đau.

Nhìn bộ mặt dữ tợn của nam nhân, không ngừng dùng sức, hoàn toàn không màng cảm thụ của hắn. Thiếu niên không có phản kháng, chỉ là ngơ ngẩn mà nhìn nam nhân, đuôi mắt không tiếng động mà chảy xuống một hàng nước mắt.

Thiếu niên trong lòng thích nam nhân nhưng nam nhân chỉ đem hắn trở thành tiết dục công cụ mà thôi. Về sau nói không chừng ngày nào đó chán hắn, liền sẽ đem hắn vứt bỏ. huống chi nam nhân vẫn là tỷ phu của hắn, bọn họ là không có khả năng sẽ có kết quả.

Thiếu niên ở trong lòng hối hận, không nên trêu chọc nam nhân, lại càng không nên lén lút động tâm. Hắn tình nguyện cả đời cái gì cũng không hiểu, ít nhất không cần đi phí sức cân não tự hỏi vấn đề, không cần cả ngày gạt tỷ tỷ, lo lắng hãi hùng.

Hắn cùng tỷ tỷ tuy mỗi ngày đều nghèo khổ nhưng thực ấm áp. Đều do nam nhân đánh vỡ này hết thảy, làm hắn trở nên dâʍ đãиɠ, làm ra chuyện mà tỷ tỷ không thể tưởng tượng được.

Thiếu niên hiện tại muốn quay đầu lại, muốn chính thức kết thúc đoạn tình cảm bất luân này.

Thiếu niên nắm chặt nắm tay, lấy hết can đảm, kiên định mà nhìn nam nhân rong ruổi trên cơ thể hắn nói: "Tỷ phu, đừng đυ.ng vào ta."

Thiếu niên không có động tình, đôi mắt vô cùng thanh tỉnh. Nam nhân ngừng lại, hắn chậm rãi đem dươиɠ ѵậŧ từ trong thân thể thiếu niên rút ra.

Lôi Minh chỉ nam nhân bình thường, cũng không phải tội phạm cưỡиɠ ɠiαи. Nhìn ra thiếu niên không tình nguyện, hắn lập tức liền dừng. Hắn cũng không muốn cưỡng bách thiếu niên.

Thiếu niên thanh âm nghẹn ngào mà cầu xin nam nhân: "Đừng chạm vào ta nữa, cầu xin ngươi..."

Nam nhân không lên tiếng, nhặt quần áo rơi trên mặt đất, từng cái mặc lại trên người thiếu niên. Mỗi một kiện đều mặc thực cẩn thận, ngay cả nếp nhăn cũng giúp thiếu niên vuốt thẳng.

Giúp thiếu niên mặc chỉnh tề xong, nam nhân cúi đầu, ngẫm lại hành động của bản thân, trầm giọng: "Thực xin lỗi."

Thiếu niên không rõ nam nhân đột nhiên nói cái gì, hắn ngơ ngác mà nhìn nam nhân, hai người đều rơi vào trầm mặc.

Thật lâu sau, nam nhân mới mở miệng nói: "Bơ muốn chảy rồi, nhanh ăn đi."

Nam nhân đem hộp bánh kem mở ra, cắt một khối to, đưa tới trước mặt thiếu niên: "Tỷ tỷ ngươi nói ngươi thích ăn bánh kem, ăn nhiều một chút."

Thiếu niên cầm lấy nĩa, lộng một điểm nhỏ bơ, bỏ vào trong miệng, ngọt, nhưng không thể có được vị ngon như trước kia được nữa.

Nam nhân nhìn cái miệng nhỏ ăn bánh kem, nhìn sau khi, đột nhiên nói: "Ngày mai ta có chuyện, muốn đi ra ngoài một chuyến, đại khái một tháng sau trở về."

Nghe được nam nhân phải rời khỏi lâu như vậy, trong l*иg ngực thiếu niên như có cái gì vỡ ra. Có một loại cảm giác mất mát không nói nên lời, giống như sắp bị người vứt bỏ.

Thiếu niên bánh kem cũng ăn không vô, đem nĩa nhỏ trong tay buông, cái miệng nhỏ nhấp nhấp, muốn khóc lại không khóc được.

Lúc nước mắt còn chưa kịp từ hốc mắt chảy ra, nam nhân đột nhiên duỗi tay lại, dùng lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng cọ bên hốc mắt ướŧ áŧ. Hắn dùng ngữ khí mềm nhẹ nhất nhưng lại nói ra lời tàn khốc nhất: "Một tháng sau, ta trở về sẽ cùng tỷ tỷ ngươi ly hôn. Để không làm cho tỷ tỷ ngươi mang tai mang tiếng, ta sẽ nói nguyên nhân ly hôn là do ta. Cứ nói cho người khác ta có khuynh hướng bạo lực, sau khi ly hôn......"

Thiếu niên cho rằng nam nhân sau khi ly hôn sẽ liền tới theo đuổi hắn. Nam nhân trước đây đã từng thích hắn, còn nói chờ quan hệ của họ bị tỷ tỷ phát hiện, hắn liền sẽ quang minh chính đại mà theo đuổi hắn.
Thiếu niên không biết là nên để cho nam nhân theo đuổi, hay là nên cự tuyệt nam nhân theo đuổi.

Nhưng ngay sau đó nam nhân lại nói: "Sau khi ly hôn, ta sẽ đem một nửa tài sản phân cho tỷ tỷ ngươi. Tỷ tỷ ngươi đối với ngươi rất tốt, ta thực yên tâm."

Thiếu niên biết nam nhân cũng tính toán cùng hắn hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ. Bọn họ cũng chỉ bên cạnh nhau không quá mười ngày, cuối cùng cũng kết thúc.

Nam nhân trong lòng yêu thiếu niên, hắn cũng không biết biết vì cái gì lại trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại yêu một người. Không, hắn là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền thích cái kia đôi mắt như nai con thanh triệt của tiểu nam hài. Hắn lúc ấy cũng không tưởng tượng được lại có người sạch sẽ như vậy.

Chẳng qua sau này hắn lại làm hư nam hài tốt đẹp như vậy. Hắn làm nam hài trở nên tao lãng dâʍ đãиɠ, nhưng kia chỉ là ở trên giường, mặc xong thiếu niên quần áo, vẫn thực sạch sẽ. Thiếu niên chưa từng trải qua giông bão, ngây thơ mờ mịt, lại mang cảm giác thực mê người. Hắn thực thích, vô luận mặt nào của thiếu niên hắn đều thích
Đáng tiếc chính là thiếu niên không thích hắn.

Lôi Minh thu hồi chua xót trên mặt, nở nụ cười ấm áp, thực đứng đắn mà hô một lần: "Đệ đệ." Thời điểm kêu còn giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên.

Nam nhân gọi đệ đệ đứng đắn như thế, thiếu niên chỉ cảm thấy xa cách. Hắn cùng nam nhân thật sự sẽ kết thúc, không thể vãn hồi rồi.

Người nam nhân này vốn chính là thuộc về tỷ tỷ, hắn có cái gì mà tiếc hận. Thiếu niên ở trong lòng không ngừng khuyên nhủ chính mình. Nhưng nước mắt như thế nào cũng thu không được, không ngừng đi xuống rớt, lau cũng lau không được.

Nam nhân thật sự nói đi là đi, còn không đến ngày mai, vào ban đêm liền thu thập hành lý ra cửa.

Thiếu niên một mình cuộn tròn ở trên sô pha, nhìn phòng khách trống rỗng, phát ngốc.

Hơn 10 giờ tối một chút, lỗ khóa chuyển động, theo tiếng cửa mở, thiếu niên còn tưởng rằng nam nhân đã trở lại, vui sướиɠ nhìn về phía cửa.
Kết quả từ ngoài cửa đi vào tới chính là tỷ tỷ tan tầm trở về, mất mát trong mắt thiếu niên như thế nào cũng che giấu không được.

Từ Nhu nhìn đệ đệ cuộn tròn ở trên sô pha, bộ dáng uể oải ỉu xìu còn tưởng đệ đệ sinh bệnh, đi qua sờ sờ thiếu niên cái trán: "Nhu Nhu, ngươi không thoải mái sao?"

Thiếu niên dúi đầu vào đầu gối, dung âm thanh nhỏ xíu nói: "Tỷ phu đi rồi."

"Ân, ta biết, tỷ phu ngươi có nói cho ta, Nhu Nhu ngươi không có ăn cơm chiều. Có đói bụng không, muốn ta chiên cơm cho ngươi ăn không?" Từ Nhu đem cởi ra áo khoác đáp ở sô pha trên tay vịn, vén tay áo, chuẩn bị đi phòng bếp làm bữa ăn khuya.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, nhìn Từ Nhu: "Tỷ tỷ mệt mỏi, mau chóng nghỉ ngơi đi, Nhu Nhu không đói bụng."

Thấy đệ đệ thông cảm cho mình, Từ Nhu thực vui mừng, đi tới xoa xoa đầu đệ đệ, cười nói: "Tỷ tỷ không mệt, tỷ tỷ muốn nỗ lực, vì ngươi tích cóp tiền cưới vợ."
Trước kia chỉ số thông minh đệ đệ không khôi phục, nàng muốn lấy số tiền kia ra nước ngoài trị liệu cho đệ đệ. Nhưng hiện tại chỉ số thông minh khôi phục, số tiền liền có thể lấy đảm đương làm lễ hỏi.

Từ Nhu vẫn luôn là người nỗ lực tiến lên, nàng trước nay đều không trông cậy để nhà chồng nuôi sống nàng cùng đệ đệ, cũng không nghĩ tới muốn lấy tiền từ nhà chồng, như vậy sẽ bị người khác khinh thường. Nàng không muốn nhìn đến đệ đệ bị người kỳ thị, cho nên nàng so với mọi người đều nỗ lực, để đệ đệ sống càng tốt.

"Nhu Nhu không cưới vợ, Nhu Nhu muốn cả đời đi theo tỷ tỷ..." Thiếu niên nói mang theo thanh âm nức nở, nhào vào trong lòng ngực nữ nhân, khóc giống như hài tử.

Từ Nhu nhớ tới đệ đệ là người song tính, không dễ dàng gì mà cưới được tức phụ. Trong lòng nàng cũng muốn chiếu cố đệ đệ cả đời: "Được được, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."