(Edit - Song tính) Quyển dưỡng thê đệ

(VẪN NGƯỢC) Đệ đệ mất tích

Trước đây đều là Từ Nhu bồi tiểu Nhu ngủ, nhưng từ sau khi nàng kết hôn thì không còn cùng  đệ đệ ngủ chung phòng nữa. Nàng biết đệ đệ rất sợ tối, vừa lúc lão công nàng đi công tác không ở nhà, nàng liền ôm gối đầu đi vào phòng đệ đệ.

Thiếu niên đang vì nam nhân rời đi mà thương tâm, trốn dưới chăn lặng lẽ rớt nước mắt.

Từ Nhu tay chân nhẹ nhàng đến cạnh giường, nghe được tiếng nức bở rất nhỏ. Xốc chăn nhìn thấy đệ đệ đang khóc, nàng vội đem người kéo vào trong lòng ngực: "Nhu Nhu, ai khi dễ ngươi?"

Thiếu niên không dám nói vì chuyện của tỷ phu mà thương tâm, liền tùy tiện tìm cái lý do: "Nhu Nhu không muốn ngủ một mình."

"Tỷ tỷ bồi ngươi ngủ." Từ Nhu bò lên trên giường, đắp chăn, ôm lấy đệ đệ ngủ.

Chờ thiếu niên ngủ rồi, Từ Nhu nhớ tới nên gọi điện thoại cho lão công hỏi một câu. Tuy rằng bọn họ đều không có cảm tình, nhưng tốt xấu gì cũng đã kết hôn, về sau sẽ cùng nhau sinh hoạt.

Lôi Minh bên kia còn chưa ngủ, thực mau liền nhận điện thoại.

Từ Nhu thân mật mà kêu: "Lão công, khi nào thì ngươi trở về?"

"Tạm thời sẽ không quay về." Lôi Minh hiện tại cũng không muốn đối mặt với thiếu niên. Thiếu niên đối với hắn giống như chất gây nghiện, chậm rãi từ bỏ. Nếu không thành công thì hắn sẽ không trở về.

"Đi công tác lâu vậy sao?" Từ Nhu cũng không biết Lôi Minh đang công tác cái gì, hiện tại nàng cũng không nghĩ quản như vậy nhiều, sợ Lôi Minh nói nàng dài dòng.

"Ân." Lôi Minh thực lạnh nhạt mà ừ một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Hai bên lâm vào trầm mặc, qua nửa ngày, Từ Nhu lại lần nữa mở miệng nói: "Nhu Nhu hình như rất nhớ ngươi, vừa rồi còn khóc."

Từ Nhu không nghĩ  đệ đệ sẽ thích cái tỷ phu này như vậy, mới rời đi một ngày, liền luyến tiếc: "Nhu Nhu cùng ngươi sao lại có cảm tình sâu đậm như vậy."

Lôi Minh biết được thiếu niên bởi vì hắn mà khóc, ngực hung hăng mà kích động một chút, bất quá thực mau liền khôi phục bình tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt mà giải thích nói: "Có lẽ là ta ở bệnh viện chiếu cố hắn hai ngày, cho nên mới cùng ta có cảm tình tốt."

"Ngươi đừng làm việc đến quá muộn, chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút." Nói xong câu này Từ Nhu liền cắt đứt điện thoại.

Vừa mới chuẩn bị đem điện thoại buông xuống ngủ, liền phát hiện thiếu niên vốn đã ngủ lại mở to mắt nhìn nàng.

Thiếu niên cắn cánh môi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi ra tới: "Tỷ phu sắp trở về sao?"

Nhìn đệ đệ nhung nhớ nam nhân, trong lòng Từ Nhu có điểm ghen tị. Đệ đẹ nàng một tay nuôi lớn như thế nào mới không quá mấy ngày, liền bắt đầu đi nhớ thương người ngoài.

Từ Nhu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm nhẹ trên trán thiếu niên: "Hắn nói tạm thời không về, hẳn là rất bận."

Thiếu niên biết nam nhân cố ý trốn tránh hắn, cho nên không trở về.

Thiếu niên gục cái đầu nhỏ, thất thần hỏi: "Tỷ phu sẽ ở bên ngoài tìm người khác sao?"

Nghe được đệ đệ hỏi loại vấn đề này, Từ Nhu hơi suy tư một chút: "Nam nhân có được mấy người chung tình, trong hôn nhân xuất quỹ không phải chuyện hiếm, loại chuyện này ngăn không được."

Từ Nhu đã sớm nhìn ra, dù sao nàng đối với Lôi Minh không có tình cảm. Nếu Lôi Minh cùng người khác thân thiết, nàng cũng sẽ không quản, cùng lắm thì ly hôn.

Thiếu niên nghĩ nam nhân hiện tại khẳng định tìm được tân hoan, sẽ không muốn hắn nữa.

Chờ mất đi nam nhân rồi, thiếu niên mới ý thức được sự quan trọng của nam nhân, trong lòng ngực thực trống trãi như bị người ta đào rỗng.
Hắn phản bội tỷ tỷ, hiện tại lại mất đi nam nhân, hắn cái gì cũng đều không có, tồn tại cũng không có ý nghĩa.

Ngày hôm sau, lúc Từ Nhu làm cơm sáng, thiếu niên đi chân trần, đi qua phòng khách, một đường đến cửa lớn, đem cửa mở ra rồi đi ra ngoài.

Từ Nhu đem cơm sáng làm xong, chuẩn bị kêu đệ đệ rời giường ăn cơm thì phát hiện trong phòng ngủ đã trống không, không thấy bóng dáng thiếu niên.

Từ Nhu còn tưởng rằng đệ đệ hẳn là ở trong WC, lại vào WC tìm một chút. Nàng đem toàn bộ nhà tìm một lượt vẫn không tìm thấy, lúc này mới suy đoán đệ đệ chắc đã ra ngoài.

Từ Nhu chạy đuổi theo, dọc theo đường cái mà tìm kiếm.

Tìm đã lâu đều tìm không thấy người, Từ Nhu liền muốn báo nguy. Nhưng mới mất tích một hồi mà thôi, có báo nguy thì cảnh sát cũng sẽ không xử lý.
Từ Nhu đành phải gọi điện thoại cho lão công, nàng hiện tại không có người để trợ giúp.

Lôi Minh vốn không muốn nghe điện thoại nhưng lại nhịn không được muốn từtrong miệng Từ Nhu nghe một chút tin tức của thiếu niên, cuối cùng vẫn là tiếp: "Uy."

"Lão công, không nhìn thấy Nhu Nhu." Từ Nhu khóc đến  nói chuyện mang theo âm rung.