[Soonhoon] Circle

Ngoại truyện: Namyangju

Jihoon bước xuống xe. Lần nghỉ phép trước hứa với Soonyoung về Namyangju, bây giờ đã đang đứng trước cửa nhà Soonyoung. Jihoon hít một hơi thật sâu, cậu đang rất căng thẳng. Thời tiết hôm nay đặc biệt tốt, trời chẳng nắng cũng chẳng mưa, đủ ấm áp, thỉnh thoảng làn gió nhẹ thổi lướt qua da thịt, điều đó khiến Jihoon an tâm hơn phần nào, ít nhất thời tiết cũng đang ủng hộ cậu. Soongyoung thấy Jihoon cứ đứng nhìn trân trân vào cánh cửa gỗ liền xoa xoa lưng trấn an cậu.

Không phải Jihoon chưa từng nói chuyện với bố mẹ SY, cậu đã từng call video với chú dì, dù chỉ là hỏi thăm thông thường thôi, Jihoon còn từng đi ăn tối với chị gái Soonyoung luôn rồi. Nhưng dù gì, lần này vẫn là ra mắt nhà chồng chính thức, Jihoon không khỏi khẩn trương. Từ lúc quyết định về Namyangju, Jihoon đã chuẩn bị đủ thứ, quà cho bà, cho chú dì, cho chị, kể cả hôm đó mặc gì, cậu đều đã chuẩn bị hết. Jihoon còn vẽ ra rất nhiều viễn cảnh khác nhau cho lần gặp mặt này, và điều đó làm cậu càng lo lắng hơn. Thế nhưng Jihoon luôn bảo với Soonyoung là mình không căng thẳng gì hết, em đáng yêu thế này chú dì chắc chắn thích em, nhưng anh biết mèo nhỏ chỉ là không muốn mất mặt, không muốn anh chọc ghẹo thôi, từ lời nói đến hành động đều đang lật tẩy Jihoon.

Ví dụ trong bữa tối khi nãy thôi, Jihoon hỏi vu vơ rằng Nhỡ em làm gì sai rồi chú dì không thích em thì sao? Câu hỏi này cậu đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần và Soonyoung cũng đã trả lời hàng trăm lần rằng bố mẹ anh quý Jihoon hơn cả đứa con trai ruột này.

Em mặc bộ này ok không anh, có cầu kì quá không, chú dì có nghĩ em màu mè không?

Jihoon hỏi rất nhiều, Soonyoung cũng không vạch trần cậu, không trêu chọc cậu, vì anh biết tình cảm của Jihoon đối với anh nhiều đến mức nào thì mới bày ra bộ dạng sốt sắng này. Những câu hỏi ngốc nghếch của cậu chỉ làm anh hạnh phúc thêm mà thôi.

Soonyoung đưa tay chuẩn bị bấm chuông cửa thì một bàn tay nhỏ xinh giữ lại.

"Anh đợi một chút"

Soonyoung cười dịu dàng nhìn mèo nhỏ, bàn tay trắng xinh nắm lấy tay anh đang ướt mồ hôi. Soonyoung nắm hai bả vai Jihoon, xoay người cậu đối diện với mình, làm điệu bộ ngó nghiêng xem xét. "Ừm quần áo gọn gàng, tóc không rối, mặt xinh đẹp, ngoại hình, duyệt. Quà cho bố, quà cho mẹ, quà cho chị, đủ cả, ok"

Soonyoung quay Jihoon một vòng

"Người đáng yêu xinh đẹp thế này chắc chắc bố mẹ anh rất thích"

"A anh đừng có chọc em" Jihoon đánh nhẹ vào ngực anh.

"Bớt căng thẳng chưa, rồi thì nắm tay anh"

Bước vào nhà Jihoon như biến thành một chú robot lập trình sẵn, vừa thấy ba mẹ Soonyoung là cúi đầu chào, bảo cậu ngồi xuống sofa cậu vâng dạ cùng cúi đầu. Suốt buổi nói chuyện, Jihoon hỏi gì đáp nấy, ba câu nói nhiều nhất là Vâng, Dạ, Con cảm ơn. Cậu cũng không dám nhìn thẳng vào chú dì. Một Lee Jihoon bẽn lẽn thế này, quen cậu ngần ấy năm, Kwon Soonyoung anh là lần đầu tiên chứng kiến.

Điều may mắn trong mối quan hệ của anh với cậu là được hai bên gia đình chấp thuận, hơn thế còn rất yêu quý. Để mà nói thì Kwon Soonyoung là con đẻ của bố mẹ Lee, Lee Jihoon là con đẻ của bố mẹ Kwon. Từ ngày biết đến sự hiện diện của Jihoon, không cuộc điện thoại nào là không hỏi thăm cậu, bố mẹ Kwon cũng chờ ngày được gặp đứa con dâu này lâu lắm rồi.

Đến bữa trưa Jihoon bắt đầu quen mọi thứ hơn, dần thả lỏng hơn, cũng bởi vì dì cười với cậu hiền ơi là hiền, nói đủ thứ chuyện để cậu không cảm thấy ngại ngùng. Và khi nói đến Soonyoung thì Jihoon chính thức hoà tan, cả gia đình ngồi kể về Soonyoung như không có mặt anh ở đó luôn, làm cậu con trai ruột này ba phần bất lực bảy phần như ba.

"Soonyoung mà bắt nạt con thì cứ gọi cho ba mẹ, ba mẹ xử lí nó cho con"

"Mẹ à, con nào dám chứ"

Jihoon cười khúc khích nhìn anh người yêu mặt uất ức, ánh mắt đáng thương nhìn về phía cậu. Jihoon chỉ bĩu môi rồi nhún vai làm Soonyoung bày ra vẻ em hết thương anh rồi.

Gặp mặt phụ huynh là thứ gì đó khá đáng sợ, Jihoon đã từng nghĩ như thế. Đến hiện tại, Jihoon yêu cái bầu không khí này, chính là nhà, thoải mái và ấm cúng. Jihoon thấy mình thật tốt số, gặp được một người yêu thương mình hết mực, hơn thế gia đình người yêu cũng quý cậu vô cùng. Ngoài trời nắng đã vàng ươm từ bao giờ, nằm lên những cánh hoa trong vườn. Nhẹ nhàng. Ấm áp. Mãn nguyện.
"Soonyoung"

"Ừm?"

"Lúc nãy ra ngoài đi dạo gặp mưa, một bà đã che ô giúp em đấy"

"Bà còn kể em một số chuyện hồi nhỏ của anh đó" Jihoon nháy mắt tinh nghịch nhưng Soonyoung lại thấy có vẻ nguy hiểm

"Ví dụ như ai đó có mô hình robot mới, ngồi lắp cả buổi xong chạy sang khoe với bà, thế nào lại vấp bậc cửa làm mô hình vỡ tan, khóc huhu cả một buổi chiều"

"Hay là ra đồng chơi thả diều không cẩn thận ngã vào đống bùn, lấm lem hết cả nhưng không dám về nhà, chạy sang cầu cứu bà, cũng khóc to ơi là to này"

"A em đừng nói nữa mà"

Mặt Soonyoung đỏ bừng, vội chạy lại che miệng Jihoon. Còn Jihoon thì cười khúc khích, đưa tay véo má chú hamster ngại ngùng đang hơi chu chu mỏ.

Chuyện là sau khi dùng bữa xong Jihoon no căng cả bụng, chú dì cứ liên tiếp gắp thức ăn cho cậu, đồ ăn dì nấu cũng rất ngon nên Jihoon ăn hơi nhiều. Chẳng đợi Soonyoung rửa bát xong, cậu xin phép chú dì rồi ra ngoài đi dạo một mình.
Jihoon ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, hít đầy buồng phổi không khí trong lành nơi đây. Cậu đang hưởng thụ sự bình yên, cảm nhận vùng đất đã nuôi lớn người con trai cậu yêu nhất. Bỗng trời đổ mưa bất chợt, Jihoon đang ngó nghiêng xung quanh tìm chỗ trú thì một tán ô xuất hiện che cho cậu, quay lại thì thấy một bà, mặt phúc hậu, còn đang cười rất hiền.

"Con cảm ơn bà nhiều"

"Thời tiết mấy nay cứ thất thường thế đấy"

"Con đến đây thăm họ hàng hả, ta chưa gặp con bao giờ"

"Dạ con là bạn của con trai chú Kwon, nhà ở đằng kia kìa bà"

"Thằng nhóc Soonyoung ấy hả. Hồi đấy nó nhất quyết theo con đường idol, gia đình cũng lo lắng lắm, một mình trên Seoul thực tập, có lần chú Kwon định tóm về cho học hành đàng hoàng rồi thi đại học giống các bạn, nhưng nhóc đó quyết tâm lắm, còn khóc một trận lớn. Ta vẫn nhớ Soonyoung nói thế này Con có thể chết miễn là được nhảy trên sân khấu. Mỗi lần về thăm nhà thấy thằng bé lại gầy đi một phần, ta thương lắm. Ta sống một mình không có con cháu, từ bé nó đã hay sang chơi với ta rồi, giờ ít khi về nhưng thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm, còn mua đồ nữa. Soonyoung nó là đứa trẻ ngoan, ấm áp, tốt bụng. Ta chỉ mong nó sống khoẻ mạnh."
"Ồ ta luyên thuyên quá nhỉ?"

Jihoon xua tay, cậu không ngờ ra ngoài đi dạo lại được nghe thêm chuyện hồi trước của Soonyoung.

"Bà ơi, con muốn nghe thêm chuyện lúc nhỏ của Soonyoung được không ạ?"

Jihoon theo bà về nhà, trên đường còn được bà giới thiệu xung quanh. Bà kể nhiều lắm, chuyện từ hồi Soonyoung còn bé tí đến khi anh lên trung học. Đến khi mà Soonyoung gọi điện cho cậu, Jihoon mới xin phép bà ra về. Trời cũng đã hửng nắng, vàng cả một khoảng sân. Có lẽ trời bất chợt đổ mưa không phải chuyện gì xui xẻo, xung quanh có vô vàn những điều đáng yêu khác, Jihoon nghĩ đó là cách thế giới đang lén lút yêu thương chúng ta. Còn cậu ấy hả, không chỉ có ba mẹ yêu thương, ba mẹ Kwon yêu thương, thêm một Jeon Wonwoo bên cạnh, Jihoon còn có một mặt trời Kwon Soonyoung, người cậu yêu nhất cũng là người thương cậu nhất đời này.
_____________

Kể với mọi người một câu chuyện rất đáng yêu.

Tối hôm qua tui đang đi trên đường Giảng Võ thì trời mưa, tấp vào lề lấy áo mưa ra mặc thì có một bà lại che ô giúp tui, đợi tui mặc áo mưa xong. Lúc đó tui kiểu quào bà đáng yêu thật sự, còn nói chuyện với tui nữa cơ. Nên tui tin là dù thế giới này không tốt đẹp thật đó, nhưng vẫn đang lén lún yêu thương chúng ta mà.

Chúc cậu có một ngày tốt lành nha, hôm nay là thứ 6 rồi, FIGHTING 💪🫶