[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi

CHƯƠNG 3: TRÒ ĐÙA NHỎ CHO KẺ XỨNG ĐÁNG

(Tặng các cậu 1 chương thật dài để xem chị nhà của chúng ta quậy anh nhà như nào nèee

Ref music: https://open.spotify.com/track/4ZJPwET9Jrgpkqi4Vo3Yg8?si=fw0iVOHGS2W8SCl15A1K7Q - bài này  tui thấy hợp để miêu tả tính cách của Victoria)

Mấy ngày sau đó, do một phần là chưa quen với thời khóa biểu mới nên tôi tốn rất nhiều thời gian để di chuyển, suýt chút nữa bị giáo sư MCGonagall trừ nhà Slytherin 20 điểm, phần nhiều là do tôi cũng quên béng mất “nhiệm vụ quan trọng” của bản thân nên chai Thuốc Ói vẫn nằm ngay ngắn ở đáy rương quần áo của tôi. Nếu như tôi không bất chợt bắt gặp Enzo đang bá vai bá cổ cùng huynh trưởng nổi tiếng tài năng uyên bác của lũ sư tử nhỏ- Matheo Lopez lúc chạy vội lên lớp học Độc Dược của giáo sư Snape thì có lẽ mọi chuyện đã êm xuôi rồi.

Vicccc, sao em phải chạy vội vàng như vậy? Suýt nữa va trúng tụi anh rồi?- Enzo xuýt xoa khi tôi chạy vụt qua anh, hấp tấp đến nỗi gần như đã vấp phải vạt áo chùng chạm đất của mình.

Tôi quay lại nhìn, bắt gặp ngay ánh mắt đầy phán xét của Matheo Lopez. Anh ta  dò xét từ đầu đến chân tôi, cuối cùng dừng lại ở đúng đôi mắt cũng đang gườm gườm nhìn anh ta. Tôi nhếch một bên chân mày lên đầy vẻ thách thức. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Sao lần nào tôi trông nhếch nhác nhất cũng gặp phải anh ta! Nhìn nhau mắt đối mắt một lúc, Matheo Lopez cuối cùng cũng là người chịu thua, chỉ chờ có vậy, tôi lại co giò lên chạy thục mạng đến lớp Độc dược. Trước khi đi vẫn kịp nghe thấy anh ta móc mỉa tôi với Enzo:

Nếu em gái cậu là nhà viên của tôi, hẳn là cô ấy sẽ khiến Gryffindor mất nhiều điểm lắm với cái phong thái đó.

Anh trai tôi lúc đó lại còn cười. Nói cái gì mà do tôi thức khuya ôn bài nên sáng dậy trông bộ dáng mới tơi tả tới vậy. “Lorenzo Berkshire à, ai mướn anh phải thanh minh giúp em chứ?”. Ồ, nhưng nhờ sự kiện này mà tôi nhớ ra được điều quan trọng hơn rồi. Tôi vui vẻ chạy thật nhanh đến lớp Độc dược, may mà vẫn kịp giờ. Trong suốt giờ học hôm đó, dù bị Malfoy cướp mất Camellia làm bạn thực hành nhưng tâm trạng tôi vẫn rất tốt. Vả lại, Độc dược cũng là môn học yêu thích của tôi (cho dù giáo sư Snape trước giờ vẫn chẳng bao giờ dễ tính đi chút nào) nên việc đổi bạn thực hành cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ. Sau giờ học, Camy rủ tôi xuống Đại Sảnh Đường để ăn trưa như mọi khi nhưng tôi từ chối cậu, được thể, Malfoy như chờ sẵn liền rủ Camy đi cùng cậu ta. Tôi nheo mắt ném cho Malfoy một cái nhìn “thân ái” cuối cùng trước khi chạy về phòng ngủ của mình.

Trở về phòng, việc đầu tiên tôi làm là tìm ngay một chiếc gương để tận mặt chứng kiến bộ dạng thê thảm mà sáng nay tôi đã diện kiến huynh trưởng Gryffindor. Merlin, quầng mặt tôi thật sự thâm quầng như một chú gấu trúc, nước da cũng trở nên xanh xao quá đỗi! Mái tóc đen búi cẩu thả do sáng đi vội đang rủ lòa xòa vài cọng trước mặt tôi, trông tôi lúc này có khi còn tệ hơn Myrtle khóc nhè nữa. Tôi vội thả tóc xuống, chải lại rồi buộc cao lên, không quên bôi một ít phấn lên mặt để che đi hai vệt tím tím dưới mắt. Đánh một ít son, kẻ mặt thật sắc, tôi tự tin nhìn ngắm bản thân mình trong gương, lẩm bẩm “ Lần này để xem anh còn dám chê cười tôi không”, nheo mắt cười một cái rồi đứng dậy, kiểm tra lại trong túi áo chùng đã có “bảo bối bí mật” chưa rồi mới bước thẳng xuống Đại Sảnh Đường. 

Tôi bắt gặp ánh mắt của Enzo từ dãy bàn bên kia nhà Gryffindor. Là một Slytherin nhưng Enzo lúc nào cũng bị bắt gặp đi chung với đám sư tử nhỏ, làm dậy nên thật nhiều những tin đồn về anh. Tôi biết chúng là nhảm nhí, và bản thân Enzo thực sự có lẽ cũng đã bị phân vào nhầm nhà, vả lại anh cũng đâu có quan tâm đến lời đồn thổi, nhưng mỗi khi nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán về anh trai tôi, tôi nhiều lúc cũng cảm thấy khó chịu. Thấy tôi có vẻ không vui, anh trai tôi khựng lại, nét mặt có vẻ dịu xuống. Matheo Lopez cũng vì thấy anh tôi bỗng nhiên khựng lại mà ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua tôi và dừng lại. Mắt đối mắt. Tôi nhướng một bên chân mày lên nhìn anh ta, cằm hơi nhỉnh lên một chút, con ngươi đảo đúng một vòng rồi quay lại nói chuyện với Camellia như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhiêu ấy cũng đủ để đưa ra một thư khiêu chiến với Matheo rồi nhỉ?[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 3: TRÒ ĐÙA NHỎ CHO KẺ XỨNG ĐÁNG(Đây là cách mà Theo nhìn Vic nèee ><, tui xỉuuu)
Nhưng kế hoạch của tôi đâu chỉ dừng lại ở việc liếc nhìn qua lại với Matheo, nhân lúc đi qua dãy bàn Gryffindor, hợp lúc Enzo kéo tên đáng ghét đó đi lấy thêm đồ ăn, tôi vô tình vấp ngã làm sánh một ít chất lỏng  trong chai Thuốc Ói vào ly nước bí của Matheo. 

Ui daa, trật chân rồi này- Tôi vội lấp liếʍ khi thấy anh trai cùng Matheo quay lại bàn ăn, Sao họ đi nhanh thế, tôi còn chưa kịp tẩu thoát.

Bồ có ngã thật không vậy?- Camellia nhìn tôi đầy nghi ngờ, mắt chăm chăm vào chai thuốc mà tôi đang giấu sau lưng.

Hai em làm gì mà lôi lôi kéo kéo ở đây vậy?- Enzo nhìn tôi đầy thắc mắc- Em cần anh đỡ không, Vic?

C- cảm ơn anh, e-em có Camy ở đây rồi mà- Tôi cười gượng gạo

Matheo Lopez nãy giờ vẫn đứng sau anh tôi xem kịch hay, bỗng tiến lên vài bước, nhướng mày quan sát tôi. Sắc mặt của anh ta vẫn không thay đổi gì, vẫn là bản mặt lạnh như băng tảng ấy. Ánh mắt Matheo bỗng lóe lên khi nhìn thấy bàn tay đang giấu sau lưng của tôi. Anh ta định mở miệng nói gì đó. 
Camy, nếu bồ không đỡ mình ngay thì mình toi chắc luôn- Tôi nghiến răng trợn mắt cầu cứu cô bạn thân.

Đi nào, mình đỡ bồ- Camellia thở dài, đưa tay ra đỡ tôi quay trở về dãy bàn nhà Slytherin- Bọn em về đây, có lẽ chân Vic không được ổn lắm.

Đi được một đoạn, tôi mới dám quay lại nhìn, cảm giác lúc nãy dường như tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực mất rồi. Matheo Lopez chỉ im lặng để chúng tôi rời khỏi. Tôi thở phào.

Từ phía bên kia, tôi che mặt mình bằng một quyển sách, chỉ để lộ ra đôi mắt để tiện theo dõi động thái của Matheo Lopez. Tính ra Matheo cũng là một người cẩn thận, anh ta đưa cốc nước bí lên, săm soi một lúc, cũng đưa lên mũi ngửi thử xem có mùi gì kì lạ không rồi mới nhấp thử một ngụm. Tôi nín thở. Nhưng nét mặt của Matheo bỗng giãn ra và anh ta tiếp tục uống một ngụm lớn nước bí và tận hưởng bữa ăn của mình. Lúc này tôi mới thở hắt ra. Tôi thả lưng tựa vào ghế, cười tủm tỉm một mình vì kế hoạch cuối cùng đã thành công rồi.
Bồ ghê gớm quá đó nha Vic, thù daiii - Camellia nhíu mày lấy ngón tay dí vào trán tôi. Tôi cười một chút, vui vẻ tránh cái chọc thứ hai từ Camy.

Buổi chiều hôm đó, tại phòng sinh hoạt chung, Malfoy lại được dịp ba hoa về việc huynh trưởng nhà Gryffindor bỏ dở công việc dẫn dắt học sinh năm nhất của mình để đi bầu bạn với nhà vệ sinh. Hình tượng tao nhã của Matheo đã bị ảnh hưởng một phần khi nhà viên Gryffindor được chứng kiến gương mặt tái mét của anh ta. Chỉ có Fred và George là đắc ý vì được thấy hiệu quả sản phẩm của mình. “Umm.. ai bảo anh chọc vào tôi”. Tôi nhếch miệng một chút, tự nhủ rằng giọng kể của Malfoy cũng có chút giá trị đấy chứ.

Chiến công của cậu cũng vang lừng ha?- Camellia nhỏ giọng càu nhàu tôi- Không thấy quá đáng hả? Khiến cho người ta nằm bệnh xá luôn?
Chỉ… chỉ là nôn một chút thôi mà- Lòng chiến thắng của tôi bỗng chùng xuống- Dù sao thì anh ta chơi mình 1 vố làm nổi toàn trường, cái tin vịt mình trễ tàu Tốc hành ấy, nên c-cũng.. đáng trả giá như vậy chứ…

Tôi xìu mặt xuống, bỏ Camy lại mà về phòng ôm gối nằm một mình. Đêm đó lại là một đêm khó ngủ, nhưng không phải vì đống bài tập môn Thần chú…

---------------------------

( Lời tác giả:

Chọc người ta xong bỏ chạy, giờ nằm tiếc. Là ghét người ta dữ chưa?

Nếu cậu thấy hay, hãy thêm vào danh sách đọc để cùng đón chờ màn gậy ông đập lưng ông của chị nhà ở chương sau nhé. Chúc cậu 1 ngày tốt lành💚)