[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi

CHƯƠNG 17. YULE BALL- DẠ HỘI

Mãi mới viết đến chương này aaaaaaaaaaaaa, háo hức quá tr đất ơi, đấy ta nói nhiều lúc viết slowburn không chỉ có người đọc tức anh ách đâu mà tác giả cũng nóng ruột lắm nhíe =))))))))))

1k gùiiii cảm ưn mng nhèo ạaaa🙇

https://youtube.com/shorts/igwl1fvKZzM?feature=share

***

"I tried to ignore it, but perhaps, somehow I have fallen for him unconsciously"

Tuần lễ đầu tiên sau kỳ nghỉ đông, cũng chính là lúc mà kì học thứ hai của chúng tôi bắt đầu, thành thật mà nói không khí vẫn thư giãn thong thả lắm, những giờ lên lớp cũng chỉ toàn là các giáo sư giao cho đám học sinh bài ôn tập hay nhiệm vụ dự án để thực hiện. Êm ả là như vậy mà đứa nào cũng mong sao tuần học này trôi qua nhanh nhanh.

Vì sao ư? Vì cuối tuần này chúng tôi có một Dạ hội chào xuân. Những tin đồn về "Phòng chứa bí mật" giờ đây cũng bắt đầu lịm dần rồi, và để củng cố thêm cho tinh thần của lũ học sinh nên các giáo sư mới quyết định tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, tất nhiên, để đảm bảo an toàn, chỉ dành riêng cho học sinh Hogwarts và các giáo sư ở đây, không có sự tham gia của bất kì người ngoài hay các bậc phụ huynh nào. Giờ giới tiệc diễn ra cũng được tổ chức vô cùng nghiêm ngặt, chúng tôi sẽ có 1 tiếng từ 6 đến 7 giờ để ăn tối như thường lệ, sau đó 3 tiếng tiếp theo là thời gian để tổ chức dạ vũ.

Để học sinh có kịp thời gian chuẩn bị quần áo, phụ kiện, chủ yếu là để phục vụ cho đám nữ sinh như chúng tôi, các giáo sư đã quyết định cho chúng tôi tan sớm tiết chiều hẳn 30 phút, thành ra mới 4h30 mà tôi, Camy và Flore đã nằm chễm chệ trên giường, ba đứa mỗi đứa một cái mặt nạ đắp lên mặt.

"Ewww, cái thứ này sao nó cứ dính dính trên mặt mình thế"- Cứ mỗi 5 phút Flore lại lên tiếng cằn nhằn. Cậu ấy vốn không quen sử dụng những thứ mĩ phẩm như này.

"Yên nào, Flore, nếu cậu muốn hôm nay da mặt cậu sẽ óng ánh dưới ánh đèn của Đại Sảnh"- Camy cao giọng- "Và ai đó sẽ không thể rời mắt khỏi cậu"

" Ummm, chứ không phải đang nói ra ý nghĩ của cậu đấy hả Camy?"- Tôi bĩu môi. Flore bật cười khoái chí.

"Á à, đừng suy bụng ta ra bụng người thế chứ"- Cậu ấy quay sang chọc ghẹo Camellia.

Camy vì thế mà quơ tay quơ chân đáp trả lại tứ tung."Ơ, nào nào nếu hai bồ còn quẫy đạp như thế thì mình sẽ lăn xuống giường mất"- Tôi hét lên.

Cả 3 chúng tôi đều đang nằm trên giường của tôi- chiếc giường ở gần bàn trang điểm nhất, nên có chút chật chội. "Đáng đời"- Camy quay sang "xì" một cái với tôi.

Tôi bật cười. "Được rồi, được rồi, tôi còn phải đắp cái này thêm bao lâu nữa hả bà chủ?"

"Không có khách hàng nào mà lại hách dịch với chủ quán như các cậu đâu đấy"- Camy ngồi bật dậy- "Nào, đi rửa mặt, 30 phút rồi"

Chúng tôi ùa vào nhà vệ sinh để rửa mặt, xong xuôi, Camy lùa hai đứa tôi đi thay quần áo.

"Cái gì cơ, bây giờ mới có 5 giờ kém ấy"- Flore há hốc mồm khi Camy bảo bồ ấy thấy từ bộ quần áo ngủ thoải mái ra chiếc váy dạ hội cồng kềnh.

"Chẳng phải bồ thích cái váy đó lắm sao, mặc sớm hay muộn thì cũng vậy thôi à"- Camellia nhún vai.

"Nhưng mà nó khó chịu chứ-"- Flore vẫn nhiệt tình cãi lại, gì chứ đối với cậu ấy thì thoải mái và dễ vận động vẫn là trên hết.

"Nếu như cậu muốn thay chiếc váy đó vào sau khi make-up xong và làm lem hết những gì Camy đã mất công tô vẽ trên mặt cậu, thì, cậu có thể không mặc nó vào ngay từ lúc này"- Tôi bước từ phía bên trong nhà vệ sinh ra, vẫn cúi mặt xuống để tránh vấp chân vào vạt váy mà mất thăng bằng, nhưng miệng đã nhanh chóng thêm vào câu chuyện của hai nhỏ bạn.

"Có phải nó hơi dài không?"- Tôi ngước lên hỏi Camellia.

Nhưng tôi chỉ thấy hai nhỏ bạn tôi đứng hình.

Tôi chưng hửng. "Bộ trông mình kì lắm hả?" Flore đang đờ người ra bỗng rùng mình "tỉnh lại" và lắc đầu quầy quậy.

"Không, không hề" "Tin tụi mình đi, trông bồ đẹp tuyệt vờiii"- Camellia rú lên và lao từ trên giường xuống ôm chầm lấy tôi.
"Trời ơi, bồ làm mình tự nhiên muốn thay đổi giới tính quá"- Flore thốt lên trầm trồ.

"Hay bồ cho Zabini leo cây đi để nhảy cặp với mình?"- Tôi vui vẻ nháy mắt với Flore, đoạn cất bước đến gần hơn với chiếc gương để nhìn thấy rõ hình ảnh của mình.

Ồ, đến tôi còn cảm thấy ngạc nhiên nói gì đến hai nhỏ bạn.[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 17. YULE BALL- DẠ HỘITôi chưa bao giờ nghĩ kiểu váy này sẽ hợp với tôi, bởi trước giờ váy dạ hội của tôi toàn mấy chiếc tay bồng và xếp tầng, khiến tôi mặc vào trông không khác gì một chiếc kẹo bông.
"Áaaaa, ghen tị quá, mình cũng muốn có anh traiii"- Camellia nhìn tôi đầy thán phục.

Tôi mỉm cười, một nụ cười không giấu nổi niềm hạnh phúc đang dâng trào trong lòng mình. Chiếc váy này là Enzo mua tặng làm quà Giáng Sinh cho tôi, một món quà bí mật mà anh đã giấu mãi không để tôi phát hiện, chăm chút cầu toàn với nó đến nỗi mà đổ bệnh luôn. Hôm qua tôi mới biết, trước buổi sáng mà tôi phát hiện ra Enzo đổ bệnh, anh đã lẻn ra ngoài, đến làng Hogsmeade để nhờ người thợ bán váy sửa lại eo của chiếc váy vì có thể nó sẽ quá rộng so với tôi.

"Làm sao mà anh biết em mặc size gì vậy?"- Tôi thắc mắc khi Enzo đưa tặng tôi chiếc váy.

"Um... anh... anh viết thư hỏi má á"- Enzo gãi đầu gãi tai đáp lại tôi. Anh trai tôi có chút ham chơi và bướng bỉnh, nhưng xét về độ quan tâm đến em gái thì chắc sẽ chẳng ai bì được.
Flore lúc ấy không nhịn được cười khiến cho Enzo có vẻ hơi ngại ngùng. Camy biết ý huých cậu ấy một cái.

"Chứ làm sao mà anh ấy biết được Vic mặc size gì, cậu kì cục quá à"- Camy nạt Flore, lúc đỏ cả 3 đứa tôi đều đang ở trong phòng làm bài tập nhóm thì Enzo gõ cửa.

"Mong là nó sẽ vừa với em, và em cũng thích nó"- Enzo mỉm cười- "Anh cũng phát chán cái cảnh phải nhìn thấy em gái mình trông như một cục bông to khổng lồ lăn qua lăn lại trong Đại Sảnh rồi"

Nghe đến đó, cả hai đứa chúng tôi bỗng bật cười.

"Làm sao mà anh thuyết phục được má vậy?"

"A, cả một quá trình dài, nhưng anh sẽ không kể đâu vì anh còn có hẹn đi tập Quidditch với đám con trai rồi"- Anh trai tôi đáp lại.

Tôi cũng không tò mò thêm, chỉ cảm ơn anh thêm một lần nữa, không hỏi thêm gì để Enzo còn kịp giờ ra sân tập. Đóng cánh cửa phòng kí túc lại, tôi reo lên vui mừng.
"QUÁ TUYỆT LUÔN"

"Thích nhé, mà cũng được 1 phen hú hồn nhỉ"- Camellia nói- "Bồ còn tưởng năm nay không có váy để mà mặc"

Tôi mỉm cười ngây ngốc, ừ nhỉ, mấy hôm trước, khi thư cho má về việc trường bất ngờ tổ chức Dạ vũ, và nhờ má gửi cho tôi chiếc váy năm ngoái tôi đã diện, nhưng mãi má không hồi âm lại, tôi còn tưởng má bận việc gì đó nên không có ở nhà chứ. Ai ngờ được là má không thư lại tôi chỉ vì muốn giữ cho bí mật nhỏ của Enzo không bị bật mí trước.

"Merlin, bồ đứng trước gương được 15 phút rồi đó, tránh ra cho mình coi với nàooo"- Flore chòng ghẹo tôi, nãy giờ bồ ấy cũng thay xong được chiếc váy màu đen của mình rồi.[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 17. YULE BALL- DẠ HỘI"Đó, xinh vậy mà giục mãi không thèm thay"- Tôi chu mỏ lên cãi lại Flore. Đó là một chiếc váy màu đen có điểm xuyết những viên ngọc trai trắng ở phần tà váy, khiến cho chúng ta dễ dàng liên tưởng tới hình ảnh của một bầu trời đầy sao. Chiếc váy này cực kì hợp với Flore, bởi nó tôn lên nước da bánh mật của cậu ấy.
"My queen, may I have your hand?" (Tạm dịch: Nữ hoàng của lòng ta, ta có thể nắm tay nàng được không?)- Tôi nhún người đưa tay ra mời Flore một điệu nhảy.

"Of course you can" (Tạm dịch: Tất nhiên là được rồi) - Flore cũng vui vẻ mà hùa theo kịch bản của tôi, nắm lấy tay tôi và xoay một vòng.

"Aaaaa, hai bồ đợi minh, mình cũng muốnnn"- Camellia nhìn thấy cảnh đó không khỏi ghen tị mà hét lên, sau đó cậu ấy ôm chiếc váy trắng của mình chạy vội vào trong nhà vệ sinh để thay đồ, bỏ lại tôi và Flore ở ngoài cười ngặt nghẽo.

Chiếc váy của Camellia cũng duyên dáng không kém gì hai chiếc váy của tôi và Flore, quả nhiên là màu trắng rất hợp với cậu ấy. [Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 17. YULE BALL- DẠ HỘITrong khi Camy còn đang bận xoay sở cho Flore thì tôi thư thả ngồi uống trà.
"Cậu không make-up đi mà còn ngồi đấy làm gì thế?"- Flore thắc mắc trước thái độ nhàn nhã của tôi

"Ui dào, mấy bồ còn có người để ngắm, mình thì có ai"- Tôi tưng tửng.

"Bồ có chắc là bồ không cần mình giúp không?"- Camy hỏi tôi

"Mình lo được"- Tôi bật cười- "Bồ make còn chưa xong 1 mặt đâu đấy"

Camellia và Flore lại tiếp tục tất bật, còn tôi, trước lúc đám con trai hẹn 15 phút tôi mới bắt tay vào trang điểm cho chính mình. Kem che khuyết điểm, một lớp phấn phủ nhẹ, eyeliner, phấn mắt, phấn má và cuối cùng là son môi. Tôi chỉ cần những thứ đó, cũng không quá cầu kì làm gì. Sau đó, tôi thả tóc ra, chải lại cho vào nếp rồi búi lên bằng chiếc trâm hình con rắn yêu thích của mình.

"Bồ có muốn đính đá lên mắt không Viccccc"- Camellia hỏi tôi, trong khi bồ ấy đang cố gắn những viên ngọc trai bé xíu lên mặt mình.
"Thoiiii, bồ gắn đi mình như này là được rồi"- Tôi đáp lại.

"Trông cũng ra gì và này nọ đó chứ?"- Flore huých tôi- "Này, hôm nào dạy mình trang điểm đi, mình cũng muốn, kiểu nhẹ nhàng như bồ thôi"

Tôi phì cười, che miệng nói nhỏ. "Camy vẫn giỏi hơn mình về khoản này đó, nhưng bồ không ưng hả?"

"Bồ ấy làm nhiều bước quá mình nhớ không xuể"Flore làm mặt khó hiểu khiến tôi phì cười.

Có tiếng đập cửa khiến Camellia lại càng hoảng hốt.

"Merlin, merlin đừng cho họ vào, mình còn chưa làm tóc"

"Được rồi, được rồi bồ cứ bình tĩnh"- Tôi đáp lại, đoạn nhón chân dòm qua khe cửa.

Tôi thấy Draco và Blaise, trông hai cậu ý hôm nay cũng gọi là xứng với hai nhỏ bạn tôi đấy.

"Camellia còn chưa xong đâu"- Tôi nói qua khe cửa.

Tôi thoáng thấy Camy lườm tôi. Tôi ngoái lại mỉm cười.

"Không muốn Draco của cậu đợi lâu thì nhanh lên điii".
"Cho mình ra trước, mình xong rồi"- Flore chen nhau với tôi để mở cửa.

"Không, ai cho, phải đi cùng nhau chứ"- Tay tôi vẫn giữ khăng khăng ở tay nắm, cảm giác sắp tạm thời mất đi hai nhỏ bạn khiến tôi tự nhiên xấu tính ghê.

"Được rồi, mình xong rồi"- Cuối cùng Camy cũng lên tiếng- "Hai cậu xem, được chưa?"

"Ôi giời ơi đẹp lắm rồi, miễn chê rồii"- Flore nãy giờ vẫn đang mặc kẹt kêu lên cảm thán- "Mở cửa đi thôiii"

"Oklaaa"- Tôi đáp lại, đoạn vặn nắm cửa mở ra, tôi cũng đâu phải con kì đà cản mũi.

Nhà trai nhà gái gặp nhau mừng mừng tủi tủi tựa như Ngưu Lang gặp Chức Nữ vậy á, tôi nhìn mà sao thấy tức tức cái l*иg ngực ta=))))

Cả 5 người chúng tôi cùng hẹn để bước xuống Đại Sảnh Đường cùng nhau. Chen chân qua phòng sinh hoạt chung đông đúc, qua hành lang chật kín người, thỉnh thoảng lại có những tiếng trầm trồ vang lên.
"Woa, nay giật spotlight quá nha cô nương"- Flore thì thầm với tôi. Tôi mỉm cười, hơi đỏ mặt một chút, nhanh miệng cãi

"Người ta khen có phải mỗi mình mình đâu, tại mình đi với các cậu á"

"Thế còn được"- Flore hài lòng.

Nhưng khung cảnh hài hòa yên ấm đó cũng chẳng diễn ra được bao lâu, sau bữa ăn, là đến lúc dạ vũ được diễn ra, mà vũ là gì? Là nhảy. Và chuyện rằng, tôi không có bạn nhảy.[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 17. YULE BALL- DẠ HỘICũng không hẳn là tôi không nhận được lời mời của ai cả, trong tuần nay tôi cũng nhận được đâu đó khoảng 3-4 lời mời gì đó, và cũng không phải là trong đó toàn những sự lựa chọn tồi, nhưng tôi vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Là sao vậy, bồ không định kiếm bạn nhảy sao, ai bồ cũng từ chối hết thế?"- Flore thắc mắc khi thấy tôi từ chối lời mời đến từ một anh học sinh năm ba.

"Bồ biết gì không, hoa hồng đẹp vì hoa hồng có gai"- Lúc đó tôi còn tự tin mà nháy mắt với Flore như thế- "Mình đâu cần có ai đi chung, mình vẫn cảm thấy thoải mái và vui vẻ mà"

"Haizzz, chỉ sợ đến lúc đó bồ lại thấy khác thôi"- Flore thở dài vì không khuyên nhủ được tôi.

Tôi tự lòe bản thân mình rằng tôi thích sự bình yên, tôi không thích phải dính líu đến ai cả. Vả lại từ trước đến giờ tôi luôn có Enzo tháp tùng, nhưng năm nay khác rồi, anh trai tôi đã tìm được bạn nhảy của mình. Trước đó Enzo có hỏi tôi có muốn anh đi cùng không, anh sẵn sàng có thể từ chối lời mời kia để làm bạn nhảy của tôi, nhưng làm sao tôi lại ích kỷ như vậy được? Đoạn tình cảm của tôi có thể đứt, nhưng đoạn tình cảm của Enzo thì tôi không cho phép.
Có lẽ tôi đã mong chờ vô vọng vào một lời mời đến từ người đó.

Người mà hôm nay xuất hiện rạng rỡ cùng đóa hướng dương đẹp nhất nhà Gryffindor- Hermione Granger, còn là một trong những người đầu tiên mở đầu cho dạ vũ. Không cần để Flore hay Camellia phải chỉ cho tôi thấy, tôi thấy rồi. Thấy mình ngu ngốc.

Ngu ngốc tin tưởng vào một khả năng khó có thể xảy ra, ngu ngốc để bản thân rơi vào tình huống trớ trêu như thế này. Giờ đây tôi như cảm thấy mình đang lạc vào trong một vườn hoa hồng dại, kiên cường, nhưng cô độc. Từng chiếc gai đâm vào da thịt khiến tôi đau rát.

"Trông em có vẻ không được ổn"- Enzo từ đâu xuất hiện. A, anh đúng là vị cứu tinh của tôi.

"Đâu có đâu, em đang tận hưởng bữa tiệc mà"- Tôi làm ra vẻ vui vẻ cốt để Enzo có thể yên tâm.Bỗng tôi cảm thấy có một dòng điện chạy qua sống lưng. Từ phía bên kia, có một đôi mắt đang nhìn tôi.
"Chết tiệt"- tôi nhủ thầm. Và tôi kiêu hãnh nhìn thẳng lại anh ta."Nhìn ai mà chăm chú thế"- Enzo ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi vội cụp mắt xuống. "Không có ai cả, nhận nhầm người thôi"

"Không có bạn nhảy hả, em có muốn anh tìm cho không?"- Enzo hỏi tôi

"Cũng được"- Tôi đáp lại, không mấy tập trung.

Không ngờ Enzo lại thực sự kiếm được đâu đó trong đám bạn của anh một anh chàng Hufflepuff để nhảy cặp với tôi. Enzo nói, cậu bạn này của anh vì thấy tôi từ chối nhiều người quá nên mới không dám mở miệng hỏi, mà quay đi nhờ vả anh, nhưng xét thấy tâm trạng mấy ngày nay của tôi cũng không ổn lắm nên Enzo mới ngại đề cập đến vấn đề này với tôi.Nhưng đúng là qua sự kiểm duyệt của anh trai tôi có khác, anh chàng này có vẻ khá lịch sự và vui tính, quan trọng là biết chừng mực. Cảm thấy thoải mái nên tôi mới nhảy liền với anh ấy hai điệu. Nhảy xong cũng mệt lử, tôi hẹn anh ấy nghỉ một điệu để đi tìm đồ uống.
Đúng là oan gia thì ngõ có rộng đến đâu cũng sẽ đυ.ng mặt, đúng hơn là tôi đã cố tránh nhưng mà vẫn phải gặp. Khi tôi vừa định ra ban công hóng mát một chút để thoát khỏi không khí xô bồ của buổi tiệc thì tôi thấy đã có một bóng người đang đứng ở đó sẵn rồi.Ngay lập tức, tôi quay người đi thẳng vào trong.

"Colloportus" (Ếm bùa khóa cửa)- Mattheo Lopez chỉ cây đũa vào cánh cửa và ếm bùa. Tôi lách người định đi theo lối khác, nhưng tức thì cánh cửa đó cũng bị khóa. [Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 17. YULE BALL- DẠ HỘI( imagining him being like this when he sees you with someone else ahakajajakk i have broken down🥺🙏)
"Anh có biết làm như vậy là vi phạm nội quy trường không?"- Tôi quay người lại, đối diện trực tiếp với anh ta.

Mattheo nhún vai. "Giờ này thì chẳng có ai muốn ra ngoài đâu"

"Được rồi, nói nhanh đi, anh muốn gì?"- Tôi mất kiên nhẫn.

"Em với cậu học sinh Hufflepuff là đang quen nhau à?"- Không ngờ anh ta lại có lá gan mà thốt ra một câu như vậy.

Enzo hỏi câu đấy còn hợp lý, nhưng anh ta thì là gì so với tôi?

"Có thể trước đây do mối quan hệ thân thiết nên Enzo có thể nhờ anh chăm nom cho tôi"- Tôi bình tĩnh đáp lại- "Nhưng ấy là lúc anh ấy không đủ sức khỏe để làm điều đó, còn bây giờ anh ấy hoàn toàn khỏe mạnh và còn đang xoay vòng ở trong kia, nên anh không phải để mắt đến tôi"

Hít một hơi, tôi nói tiếp. "Còn bây giờ, kể cả sau này, vì tôi sẽ nói rõ chuyện này ra với anh trai tôi, anh không cần phải để tâm đến chuyện của tôi nữa. Còn về cậu bạn kia, đó là Enzo giới thiệu cho tôi."
Mattheo đứng tựa người vào lan can hai tay đút trong túi chiếc quần Âu sang trọng, anh ta nhìn tôi với một thái độ rất khó hiểu.

"Có thể em hiểu nhầm, nhưng tôi và..."

"Không không không"- Tôi biết ngắt lời người khác là mất lịch sự, nhưng tôi vẫn không muốn nghe anh ta giải thích- "Anh không cần phải giải thích, tôi cũng không để tâm vụ hôm đó anh. bùng. kèo. tôi đâu, tôi biết rằng ai cũng sẽ có những công việc của riêng họ mà"

Tôi nở một nụ cười lịch sự nhất có thể. Mattheo nhìn tôi bất lực.

Mattheo định nói thêm gì đó nhưng bỗng nhiên ở trên hành lang xuất hiện thêm một người. Delphi Rosier.

"Well, well, ở đây lại có hai người đang nói chuyện sao hả?"- Cậu ta nhìn tôi một cách... thương hại?

"Delphi, cẩn thận cái miệng của cô đi"- Mattheo bỗng nhiên gắt lên một cách khó hiểu.
Lại một người nữa trong bộ sưu tập của anh ta hả? Tôi bĩu môi."Đi trước đây"- Tôi xoay người, đi theo chính cánh cửa chỗ Delphi vừa bước ra. Sớm biết Mattheo không ám cánh cửa này, tôi đã đi vào trong sớm hơn rồi.

Tôi vốn ghét những nơi xô bồ ồn ào nhưng không có nghĩa là tôi không chịu đựng được những không gian như thế. Chỉ là hôm nay có vẻ hơi quá sức, tôi túm lấy Enzo, nhờ anh báo lại cho người bạn kia của mình lời xin lỗi của tôi rồi hối hả quay trở lại phòng ngủ. Đầu tôi ong ong, trong l*иg ngực có thứ gì đó đang đập binh binh một cách hối hả, có lẽ tôi hơi sốt rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thì mai sẽ khỏe lên thôi.

***

Đừng tức au quá vì có 1 câu thần chú xuất hiện từ đầu truyện là đây là truyện HE nè ><

Đoán xem tui có định viết nốt chương giải quyết hiểu nhầm trong tuần này kh muahahah=)).