Đã qua (Taelice-ver)

5

Tôi ngồi ở quán bar gần nhà tới nửa đêm, dường như cuối cùng Taehuyng đã nhớ tới trên thế giới này còn có một người vợ là tôi nên mới gọi điện thoại tới.

"Em ở đâu vậy Lisa?"

Chưa cần đợi câu trả lời của tôi thì âm thanh biểu diễn của ban nhạc đã truyền vào điện thoại.

Giọng nói của Taehuyng khựng lại: "Anh qua đón em."

Lúc anh tới thì ban nhạc đã hát xong bài cuối cùng, đang rời khỏi sân khấu.

Tôi ngồi trong góc, trên bàn đặt một ly Mojito chưa chạm một môi.

Taehuyng đứng trước mặt tôi, ánh đèn lập lòe chiếu vào mặt anh nhìn qua trông lạnh lùng khó có thể tới gần.

"Sao lại uống rượu một mình ở đây?"

"Không uống."

Tôi nói, "Gọi một ly rượu nghe nhạc thôi."

Nghe tôi nói vậy sắc mặt Taehuyng mới tốt hơn một ít.

Anh nắm tay tôi: "Đi về nhà thôi."

Lúc ngồi trong xe tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc.

Hằn là anh đưa Soo Ah về bệnh viện rồi rốt cục mới nhớ đến tôi.

Vì vậy tôi hỏi: "Gần đây Soo Ah thế nào rồi?"

Thực tế thì sau khi biết được bệnh tình của cô ta thì những ngày gần đây tôi và Taehuyng vẫn duy trì thái độ im lặng ngầm hiểu ý nhau, đây cũng là lần đầu tiên tôi mở miệng nói đến chuyện này.

Anh muốn tránh cũng không thể tránh, không thể làm gì khác ngoài trả lời: "Không tốt lắm. Anh đã liên hệ bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cô ấy nhưng tình hình không quá lạc quan."

Dường như ý thức được lời này không thỏa đáng, anh lại bổ sung một câu.

"Em đừng hiểu lầm nhé Lisa, chẳng qua là anh thấy trước kia anh đối xử với cô ấy không tốt lắm nên muốn bồi thường một chút thôi."

Đây cũng là nói thật.

Tôi từng nghe mấy người bạn ở trong nước nói rằng trước giờ Taehuyng đối xử với Soo Ah đều không tốt lắm.

Sau khi tôi ra nước ngoài nửa năm thì Taehuyng quen biết Soo Ah.

Bởi vì anh giúp cô ấy giải quyết phiền phức nên Soo Ah vẫn luôn cảm kích, cảm xúc biết ơn này nhanh chóng biến thành tình yêu tràn ngập sức sống của thiếu nữ.

Hai năm tiếp đó dù Taehuyng dùng hành động lạnh lùng như thế nào đối xử với cô ấy, châm biếm giễu cợt thế nào thì từ đầu đến cuối Soo Ah đều giữ được sự nhiệt tình tới vô cùng vô tận.

Cuối cùng anh cũng bị lay động.

Nhưng cho dù lúc đã yêu nhau cũng là Soo Ah nỗ lực hơn nhiều.

Nghĩ tới đây tôi thở ra một hơi.

"Huống gì...Cô ấy sắp chết."

Khi nói câu này giọng nói của Taehuyng thậm chí có chút nghẹn ngào.

Chuyện giống như thế này, cảm giác vô lực áy náy của người kiện toàn khỏe mạnh đối mặt với bệnh tật không thể nào chiến thắng này, tôi đã từng trải qua.

Bởi vì như vậy nên thời khắc này tôi mới cảm thấy bất lực đến thế.

Dù cho Taehuyng là chồng của tôi.

Dù cho tôi mới là người bạn đời hợp pháp của anh.

Đoạn đường tiếp đó không ai nói chuyện.

Về tới nhà khi đi qua sân vườn, tôi dừng lại một giây trước xích đu theo bản năng.

Taehuyng quay đầu lại hỏi tôi: "Sao vậy em?"

Tôi lắc đầu: "Không có gì."

Thật chướng mắt.