Đã qua (Taelice-ver)

9

Vài ngày sau đó thái độ của Taehuyng với tôi đột nhiên trở nên rất nhiệt tình.

Không tính sinh hoạt vợ chồng cuồng nhiệt hơn thì thậm chí mỗi ngày tan làm đều thấy xe của Taehuyng chờ tôi dưới công ty.

Trong thoáng chốc dường như tôi đã trở lại tuổi mười tám.

Khi đó giữa hai chúng tôi, trừ bỏ tình yêu chân thành nóng bỏng thì không có gì cả.

Tôi suy đoán và ước chừng trong lòng rất nhiều lần mới nói với anh:

"Thực ra anh không cần cảm thấy áy náy đâu, lúc đó cách nhau nửa vòng trái đất nên nếu anh biết cũng chẳng làm gì được."

Nụ cười trên môi Taehuyng thoáng cái biến mất.

Anh hít sâu một hơi: "Không phải anh đang bồi thường em. Lisa, em là vợ của anh, chúng ta mới kết hôn hơn một năm, trạng thái như thế này mới là bình thường."

Tôi còn chưa kịp nói thêm gì thì điện thoại của Taehuyng đặt trong xe đã sáng lên.

Là tin nhắn của Soo Ah.

Thế mà không ngờ Taehuyng lại không để ý đến nó.

Tôi hỏi anh: "Soo Ah sao rồi?"

Taehuyng cười lạnh lùng: "Có liên quan gì đến anh đâu, có nhiều người muốn chăm sóc cô ấy thế mà, thiếu anh cũng chẳng sao."

Tôi nghĩ nếu như lúc ấy anh nhìn về phía gương xe thì sẽ phát hiện trong gương phản chiếu gương mặt của anh, ánh mắt anh tràn ngập sự đố kị đang thiêu đốt.

Không lâu sau tôi đã biết tại sao anh lại như thế.

Cuối tháng tôi đi thăm một người họ hàng, trùng hợp là ông ấy lại ở cùng bệnh viện với Soo Ah.

Lúc đi ngang qua phòng bệnh của Soo Ah tôi thấy cô ấy mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên giường, dùng bàn tay gầy gò đến nỗi chỉ còn thấy khớp xương của mình liên tục gọi cho một số điện thoại.

Có một cậu trai mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh giường bệnh.

Cậu ta dùng một ánh mắt tối tăm u ám nhìn thoáng qua tôi nhưng sau đó lại nói chuyện với Soo Ah một cách vô cùng dịu dàng:

"Cậu đừng gọi nữa, anh ta kết hôn rồi dù sao cũng phải về với vợ chứ."

"Soo Ah, cậu còn có mình mà."

Soo Ah coi như không nghe thấy gì, chỉ là vừa bấm gọi điện thoại cho Taehuyng vừa khóc, nước mắt rơi như mưa mới nói một cách nghẹn ngào:

"Đừng không để ý tới em mà Taehuyng, anh đã hứa đoạn đường cuối cùng này sẽ luôn ở bên em cơ mà."

Tôi thừa nhận trong khoảnh khắc đó trong nội tâm tôi hâm mộ cô ấy.

Bởi vì cuộc đời của tôi đã bị sắp xếp trên một quỹ đạo sẵn có, chỉ có thể tiếp tục bước đi. Cho đến bây giờ tôi chưa từng có lựa chọn nào khác.

Về đến nhà Taehuyng đã nấu xong cơm tối.

Tôi thuận miệng nói một câu: "Hôm nay em nhìn thấy Soo Ah, hình như cô ấy gầy hơn nhiều rồi."

Taehuyng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trong nháy mắt liền trở nên nghiêm túc: "Sao em lại đi gặp cô ấy?"

Ánh mắt của anh giống một con dao sắc nhọn khiến tôi lập tức tỉnh lại giữa giấc mộng hão huyền tự mình dệt ra.

Tôi cười một cách trào phúng: "Đừng khẩn trương, em không tìm cô ấy gây chuyện đâu. Em đi thăm người khác nên đi ngang quá đó thôi."

"...Anh không có ý đó."

Taehuyng nói xong rũ mắt xuống tránh ánh mắt của tôi.

Có lẽ vì bồi thường nên anh chủ động hẹn tháng sau sinh nhật tôi đi ra ngoài hẹn hò.

"Xem phim suất đêm muộn tầm mười hai giờ, xem hai bộ rồi cùng nhau ra bờ biển ngắm mặt trời mọc."

Vốn là tôi định cự tuyệt nhưng anh nhìn tôi bằng ánh mắt chuyên chú đó rồi lên kế hoạch vừa lúc giống như sinh nhật năm mười sáu tuổi chúng tôi đã từng trải qua.

Khi đó tôi bị ép tới mức sắp không thở nổi.
Cho dù Taehuyng không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn nhạy cảm nhận ra tâm trạng của tôi không tốt, vì vậy ngay nửa đêm anh gõ cửa sổ đưa tôi trốn đi.

Chúng tôi xem hai bộ phim điện ảnh, là [tình yêu đầu tiên] và [Ngày nghỉ ở La Mã].

Lúc hết phim phía chân trời hơi hiện sương trắng, Taehuyng chở tôi đi trên đường quốc lộ ven biển, cuối cùng đậu xe bên vách núi. Ánh nắng mặt trời chớm vàng từng chút từng chút nổi lên từ mặt biển, anh tỏ tình với tôi.

Nhưng đó cũng là chuyện của rất lâu về trước.

Lâu đến đến độ anh nhất định muốn đưa tôi làm lại chuyện này một lần mới có thể nhặt về mảng trí nhớ đã tán loạn trong kí ức.

Vậy nên tôi đồng ý.

Tôi nói được.

Giống như buổi tối năm mười sáu tuổi ấy.