Đã qua (Taelice-ver)

10

Mặc dù vẫn là bộ phim đó nhưng đã không thể nào tìm lại cảm giác ban đầu.

Giống như thời gian ở cùng Taehuyng tôi vẫn lặp đi lặp lại mà nhớ đến những hồi ức quá khứ.

Những việc này có ý nghĩa như thế nào tôi đều biết, anh của hiện tại đã không thể làʍ t̠ìиɦ yêu và sự thất vọng của tôi cân bằng với nhau.

Chỉ là tôi không cam lòng, cố gắng níu kéo bằng cách nhớ những chuyện cũ ngày xưa, những ngày anh kéo tôi không để tôi rớt xuống vực thẳm.

Lúc tôi ý thức được vấn đề này liền đặt hết lực chú ý lên người Taehuyng.

Anh cũng không tập trung xem phim, ngược lại tâm trạng khá nôn nóng.

Thỉnh thoảng lại lấy di động ra liếc mắt nhìn một cái rồi lại giống như nhìn thấy cái gì đó làm anh đau lòng, lại cất điện thoại vào túi.

Tôi im lặng một lúc mới nhắc nhở anh: "Điện thoại rung kìa, có người gọi cho anh đó."

Taehuyng miễn cưỡng cười cười: "Không cần quan tâm đến cô ấy. Hôm nay anh tới đây để đón sinh nhật với em."

Thật đáng thương và buồn cười biết bao, vì tôi thật sự đã tin những lời này.

Lúc hết phim Taehuyng bình tĩnh nghe cuộc gọi thứ hai mươi tám của Soo Ah, đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc tràn ngập tuyệt vọng: "Taehuyng, bị bệnh thật sự khổ cực quá."

"Em nôn rất nhiều máu, có phải em sắp chết không Taehuyng...."

Dưới ánh mắt chăm chú của tôi Taehuyng bình tĩnh cất điện thoại sau đó cúi người hôn lên gương mặt tôi: "Anh đi toilet một chút."

Sau đó cũng không về nữa.

Tôi đợi rất lâu, đây là một rạp phim tư nhân nằm ở gần biển, vị trí hơi chút hẻo lánh, tôi đứng đợi ở cửa suy nghĩ rất nhiều cuối cùng nhấc máy gọi cho Taehuyng một cuộc điện thoại.

Anh ta tắt máy.

Cúp điện thoại xong tôi thấy thông báo xin kết bạn kakaotalk của Soo Ah.

Tôi đồng ý.

Cô ấy nhanh chóng gửi vài tin nhắn.

"Xin lỗi chị Lisa, em biết hôm nay là sinh nhật chị."

"Em chỉ quá muốn chứng minh tầm quan trọng của mình trong lòng anh ấy mà thôi."

"Chị là ánh trăng sáng của Taehuyng, cho dù em đối xử tốt với anh ấy đến thế nào thì cũng không dao động được vị trí của chị trong lòng anh ấy. Nhưng giờ em bị bệnh, em sắp chết rồi. Hãy để em tùy hứng một lần, trở thành một người phụ nữ xấu xa đi."

Ánh trăng sáng.

Ánh trăng sáng.

Ba chữ này nghe thật đáng ghét.

Có một cơn giận dữ đang càn quét trong cơ thể thôi, tôi còn chưa kịp khôi phục tâm trạng thì bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn ra dùng sức lực cực lớn lôi tôi vào trong con hẻm nhỏ.

Tôi mặc váy ngã quỳ trên mặt đất, đầu gối và khuỷu tay cọ vào mặt đất gồ ghề truyền đến từng cơn đau nhức.

Tôi ngẩng đầu nhìn, chạm vào một đôi mắt tối tăm mà điên cuồng.

Trông hơi quen mắt nhưng lại rất xa lạ.

Là cậu trai mặc áo đen đứng trước giường bệnh của Soo Ah mấy ngày trước.

"Cô là vợ của Taehuyng? Cô là cái thá gì mà dám làm Soo Ah không vui."

"Mỗi ngày mỗi đêm cô ấy đều phải chịu đựng những cơn đau vì bệnh ung thư, còn cô thì sao? Cô làm công chúa còn chưa đủ hay sao mà còn muốn cướp người cô ấy thích? Khiến những ngày cuối cùng trong sinh mệnh của cô ấy trôi qua cũng không thoải mái."

Cậu ta kéo mũ lưỡi trai xuống rồi nhìn tôi một cách tàn nhẫn, "Làm sao càng đau càng tốt, đừng để cô ta ngất đi."

Chân trời xuất hiện chút ánh sáng.

Mặt trời sắp mọc rồi.

Mà đằng sau cậu ta có một người đàn ông cao to dữ tợn bước tới đứng trước mặt tôi.

Bụi văng khắp nơi.
Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ Soo Ah rất đáng thương nhỉ?

Người hai bàn tay trắng, rõ ràng là tôi.