[EDIT/H/NP] Mỹ Nhân Pháo Hôi Nên Bị Điên Phê Yêu Thương

Người chồng chất phác của nữ chính (1)

Chương 1: Người chồng bị vợ ghét bỏ

Editor: joeng

“Lâm Đồng Mặc! Anh là một đại nam nhân có thể đừng bày ra bộ dáng yếu đuối như thế nữa được không?!” Thanh âm trách cứ bén nhọn của nữ nhân tràn ngập toàn bộ phòng khách.

Mà nam nhân bị cô chỉ trích đang cúi gằm mặt, bờ vai vốn dĩ mảnh khảnh lại bởi vì thói quen hay cúi đầu của cậu mà khiến cậu trông đặc biệt mềm yếu vô lực.

Người nam nhân hoàn toàn không có chút khí phách nào, vừa tái nhợt vừa gầy yếu, thế cho nên nhìn vợ cậu còn có cảm giác mạnh mẽ hơn.

Bởi vì tức giận, khuôn mặt Từ Yến Uyển đỏ ửng, càng thêm vẻ động lòng người. Cô vô cùng mỹ lệ, lúc trước chính là hoa khôi được nhiều người theo đuổi nhất ở đại học. Theo lý thuyết, mỹ nhân như vậy chắc chắn không tới phiên Lâm Đồng Mặc.

So với Từ Yến Uyển, Lâm Đồng Mặc bình phàm hơn rất nhiều, điều duy nhất nổi bật chính là cậu học rất giỏi.

Lúc ấy người mê đắm Từ Yến Uyển nhiều không kể xiết, mà cô tâm cao khí ngạo cũng không coi trọng một ai.

Rất nhiều người đều bị cô lạnh lùng từ chối, thế nên về sau, lúc Từ Yến Uyển muốn yêu đương, lại phát hiện bên cạnh chẳng còn đối tượng nào. Cô đành lấy lui làm tiến chọn một người tương đối ưu tú là Lâm Đồng Mặc.

Bởi vì một lần say rượu loạn tính mà không cẩn thận hoài thai, lại do lúc ấy điều kiện sức khoẻ không cho phép phá thai, nên cô đành bất đắc dĩ gả cho Lâm Đồng Mặc.

Nhưng, mới vừa kết hôn không bao lâu, Từ Yến Uyển đã hối hận, hoá ra Lâm Đồng Mặc là một nam nhân chất phác chẳng thú vị gì cả, lại còn vô cùng yếu đuối!

Cậu gần như không có "nhu cầu", khi vợ ham muốn thì cũng chỉ làm cho có, cô cũng hề không thỏa mãn chút nào, lúc bị cô trách cứ cũng một bày ra bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng, đây đúng là loại nam nhân yếu đuối không chủ kiến mà Từ Yến Uyển ghét nhất.

Dù cho công việc Lâm Đồng Mặc làm có khiến người ta cực kỳ hâm mộ, cô cũng chán ghét muốn chết.

Nam nhân như vậy làm sao có thể lấy làm chồng! Từ Yến Uyển oán hận nghĩ.

Mỗi lúc cô muốn ly hôn, người nam nhân này đều liều mạng cầu xin, lặp đi lặp lại đến giờ đã qua nhiều năm.

Đây lần thứ N họ cãi nhau, nhưng Lâm Đồng Mặc vẫn mang một dáng vẻ cam chịu nhẫn nhục. Cô nhìn nam nhân ngu ngốc này, bực mình đến bất lực.

Lúc trước cảm thấy người này còn có khuôn mặt dễ nhìn, bây giờ lại thành lý do Từ Yến Uyển ghét bỏ nhất: Một chút cũng không có khí phách, cứ như đàn bà.

“Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, mau đi đi!” Từ Yến Uyển cau mày phất tay, giống như đang đuổi một cái gì đó rác rưởi.

Lâm Đồng Mặc đứng yên ngưng thần, môi ngập ngừng, cuối cùng không nói gì, xoay người đi ra cửa.

【 Từ Yến Uyển này đối xử với chồng cô ta cũng quá không tốt đi. 】

Đồng Mặc vừa bước khỏi nhà liền mở giao diện hệ thống ra xem tiến độ nhiệm vụ hiện tại.

【 Thì cuối cùng cậu bị NTR điên cuồng mà, cô ta phải chán ghét cậu mới có thể thoải mái ôm ấp nam chính chứ. 】

Hệ thống sâu kín nói.

【 Sáng mai nam chính sẽ chuyển đến đây, cốt truyện sắp bắt đầu rồi. 】

Đồng Mặc là người xuyên việt, 6 năm trước đã xuyên đến đây làm nhiệm vụ, cậu tận tâm tận lực sắm vai nhân vật “Lâm Đồng Mặc” dịu ngoan này, phát triển chuyện xưa cùng nữ chính Từ Yến Uyển đến tận bây giờ.
Vốn dĩ cốt truyện thế giới này là về tình yêu cấm kỵ của nữ chính Từ Yến Uyển với ba nam chính, nhưng bởi vì có kẻ ngoại lai xâm nhập cố tình phá hoại tuyến tình cảm của nữ chính với các nam chính, dẫn tới cốt truyện tan vỡ.

Nhiệm vụ của Đồng Mặc là bắt kẻ xâm nhập, đồng thời giữ cho cốt truyện thế giới phát triển bình thường.

Cày cuốc 6 năm, cuối cùng mạch truyện chính đã sắp bắt đầu, mà Đồng Mặc cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần bị đội nón xanh.

Vai người chồng ngoan hiền này của cậu thật ra chả có phân lượng nào, là công cụ để việc yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của Từ Yến Uyển thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi.

Đồng Mặc vừa ra khỏi nhà liền đi đến công ty, nhóm của cậu gần đây đang thực hiện một dự án rất có tính khiêu chiến, cậu thân là người phụ trách đương nhiên phải giám sát cặn kẽ.
Chương 2: Người chồng thẳng nam của cô gái xinh đẹp bị hậu bối nghĩ da^ʍ thành cô vợ dâʍ đãиɠ

“Anh Lâm, anh xem chỗ này thế nào? Có cần sửa số liệu một chút không?”

“Chỗ này làm sai rồi, cần phải ghi cho rõ ràng.” Đồng Mặc nhận tài liệu, nhìn thoáng qua liền phát hiện vấn đề.

“Được được, em lập tức đi sửa!” Người nọ ngượng ngùng gãi ót, y cũng mới phát hiện ra, mình thế mà lại phạm phải một sai lầm rất căn bản.

Lâm Đồng Mặc là một cấp trên mẫu mực, cậu có thực lực, lại đối đãi thật lòng, thường ngày vô cùng bình dị gần gũi. Cả công ty trên dưới ai cũng khen không dứt miệng.

Nhưng ai có thể ngờ Lâm giám đốc ưu tú như vậy lại bị  vợ mình chán ghét.

Ngay lúc Lâm Đồng Mặc đang cẩn thận chỉ ra lỗi sai của cấp dưới, một bàn tay thon dài nhẹ nắm vai cậu, từng khớp xương hiện lên vô cùng rõ ràng. Độ ấm truyền đến xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng vào tận da thịt.
Đồng Mặc không tự chủ hơi run rẩy, cậu quay đầu nhìn gương mặt anh tuấn sau lưng.

Người nọ có đôi mắt đào hoa đa tình, giống như lúc nào cũng mang theo tình ý nồng đậm, mũi cao thẳng, trên môi treo nụ cười ấm áp.

Đây là một nam nhân có thể làm vô số thiếu nữ động lòng.

“Thần Dương?” Đồng Mặc có chút kinh ngạc nhìn đối phương, “Sao cậu lại đến đây?” Theo như những gì cậu nhớ, hôm nay Vu Thần Dương phải đi theo cha hắn làm việc mới đúng.

“Anh, nơi đó quá nhàm chán, còn không bằng qua chỗ anh học tập.” Vu Thần Dương cười càng tươi hơn, làm cho dung nhan tuấn mỹ kia càng thêm bắt mắt.

Vu Thần Dương là con trai duy nhất của chủ tịch công ty Đồng Mặc đang làm, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, sau này kế thừa sự nghiệp của cha hắn cũng là chuyện đương nhiên, vì thế vừa tốt nghiệp đại học xong đã bị sắp xếp đến bộ phận của Đồng Mặc học hỏi.
Mà hắn cũng là nam chính đầu tiên.

Làm hậu bối của chồng nữ chính, sau khi qua nhà tiền bối chơi liền nhất kiến chung tình với cô, dẫn tới một loạt tình huống lén lút thông đồng sau lưng người chồng yếu đuối đáng thương Lâm-Đồng-Mặc.

Bất quá, hiện tại Vu Thần Dương vẫn còn đơn thuần, tình tiết chính vẫn chưa xảy ra.

“Là vậy sao, cũng vừa lúc anh rảnh.” Đồng Mặc nói.

Tay Vu Thần Dương còn đặt trên vai cậu, Đồng Mặc vốn không thích tiếp xúc da thịt cùng người khác nên có chút không được tự nhiên. Dáng người cậu mảnh khảnh, bả vai cũng hẹp, Vu Thần Dương còn cao lớn cường tráng, chỉ hơi nắm vai, bàn tay quá cỡ của hắn đã bao trùm cả nửa bên vai cậu rồi. Thoáng nhìn qua, giống như bị hắn ôm trọn vào trong l*иg ngực.

Đồng Mặc thấy tư thế này rất không ổn, bất giác cảm thấy hoảng hốt.
Lúc cậu định gỡ tay Vu Thần Dương ra, hắn ta lại nhanh như chớp bắt lấy bàn tay vừa giơ lên của cậu. Tay hắn lớn hơn tay Đồng Mặc rất nhiều, hành động lôi kéo bỗng chốc thành ra mười ngón siết chặt đầy ái muội.

Cảm giác kì lạ trong lòng Đồng Mặc càng mãnh liệt, ngay lúc cậu toan mở miệng, một lần nữa Vu Thần Dương cướp lời: “Anh, giải thích cho em cái này đi.”

Đồng Mặc nhìn theo tầm mắt hắn, thấy nhân viên vừa đặt một xấp tài liệu lên.

Đồng Mặc nỗ lực xem nhẹ cảm giác kì quái trong lòng: Tay chân dù sao cũng chỉ là một miếng thịt, đều là đàn ông con trai với nhau, để ý mấy thứ này làm gì. Huống chi Vu Thần Dương là nam nhân của nữ chính, khí thế nam chính đương nhiên phải mạnh mẽ cường đại rồi.

Nghĩ thông xong, Đồng Mặc cũng trở nên tự nhiên hơn, bắt đầu nghiêm túc giảng giải cho Vu Thần Dương.
Nhưng cậu không biết, Vu Thần Dương ngồi bên cạnh vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm bờ môi không ngừng khép mở của cậu, bàn tay to lớn ban nãy vừa nắm lấy vai Đồng Mặc giờ đã đầy gân xanh, tựa như đang cố gắng kiềm chế gì đó, mà chủ nhân của nó - Vu Thần Dương đang nỗ lực khắc chế con mãnh thú tà ác trong lòng.

“Anh, em đi ra ngoài một chút.” Vu Thần Dương sợ mình phá hỏng chuyện, bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng đánh gãy lời Đồng Mặc, nhanh như bay chạy ra ngoài.

Đồng Mặc bị sự đột ngột này làm giật mình, nhìn bóng lưng hốt hoảng của Vu Thần Dương, chỉ cho rằng hắn có việc gấp, vì thế cậu thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiên cứu tài liệu trước mặt.

……

Vu Thần Dương vội vàng đi vào phòng vệ sinh bên cạnh. Vừa rồi hắn thật sự nhịn không được, thiếu chút nữa đã xấu mặt với Đồng Mặc.
Hắn rêи ɾỉ một tiếng, thanh âm thở dốc trầm khàn kẹt ngay cổ họng gợi cảm cực kỳ.

Hắn dựa vào vách ngăn hồi lâu, cuối cùng vẫn không khống chế nổi, kéo khóa quần xuống, dươиɠ ѵậŧ thô to đã sớm trướng đau nhanh chóng bật ra, bên trên tiết đầy dịch nhầy.

Từng ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng vuốt ve phân thân to lớn, Vu Thần Dương nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp của Đồng Mặc liền hiện lên trong đầu.

Nhưng, Vu Thần Dương chỉ cảm thấy Đồng Mặc thật dâʍ đãиɠ! Nhìn cái miệng nhỏ kia mà xem, vừa mềm vừa ngọt, vô cùng gợi cảm, ngay cả đầu lưỡi đỏ hỏn kia cũng hư hỏng vô cùng.

“Bé cưng dâʍ đãиɠ… Đồng Đồng…” Vu Thần Dương rên lên, bàn tay nhanh chóng tuốt dươиɠ ѵậŧ, “Con mẹ nó thật dâʍ đãиɠ… Miệng nhỏ như thế, về sau chồng nhất định sẽ đút cho em thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙!… Bé hư hỏng!”
Trong đầu Vu Thần Dương, Đồng Mặc đã trần như nhộng nằm dưới thân hắn, hai chân trắng như tuyết dang ra cực lớn, để lộ lỗ nhỏ xinh đẹp mời gọi hắn tàn nhẫn xuyên xỏ!

“Mẹ nó! Lớn lên dâʍ đãиɠ như vậy, là muốn dươиɠ ѵậŧ ngày ngày cắm vào trong lỗ nhỏ sao!” Vu Thần Dương hung hăng mắng, tốc độ cọ xát ngày càng nhanh, “Sau nay chồng nhất định… Nhất định sẽ thao em mang thai!… Trừng phạt vợ hư dám câu dẫn ta…”

Vu Thần Dương một bên không ngừng nói lời hạ lưu, một bên nhanh chóng vuốt ve dươиɠ ѵậŧ thô dài, Đồng Mặc trong đầu hắn cũng ngày càng biến hoá trở nên khó mà tượng tượng nổi.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích tụ, cuối cùng lỗ chuông mẫn cảm nhanh chóng co rụt, phun ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

“Hừ!… Bắn! Toàn bộ đều bắn vào trong bé da^ʍ!!”
Vu Thần Dương nhắm mắt, tưởng tượng tới cảnh bờ môi đỏ au kia bị bắt ép ngậm hết dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình, đón nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ xối xả tràn vào cổ họng.