[EDIT/H/NP] Mỹ Nhân Pháo Hôi Nên Bị Điên Phê Yêu Thương

Người chồng chất phác của nữ chính (4)

Chương 7: Chó lớn liếʍ liếʍ/mạnh mẽ thao người đẹp/tỉnh dậy tiếp nhận một hồi cưỡиɠ ɠiαи kịch liệt

Editor: joeng

Rõ ràng đang là ban ngày, ấy mà trên giường lớn màu đen lại đang diễn ra một màn vô cùng kinh diễm.

Mỹ nhân thân mình mảnh khảnh bị ép quỳ, cái mông nhỏ chổng lên, hai mắt cậu nhắm nghiền, bờ môi đỏ mọng dồn dập thở hổn hển, mười ngón tay xinh đẹp không chịu nổi siết chặt lấy khăn trải giường.

Mà phía sau cậu, một nam nhân cường tráng đang chôn đầu chính giữa cặp mông trắng nõn.

Nam nhân giống như một dã thú vĩnh viễn không biết thoả mãn, điên cuồng đổi góc độ mà liếʍ lỗ nhỏ, làm cái lỗ hồng hồng bị liếʍ đến mở rộng, lộ ra vách trong e ấp, nam nhân lại không thỏa mãn, liều mạng duỗi đầu lưỡi vào, giống như muốn mυ"ŧ lấy thịt ruột dâʍ đãиɠ. Bày tay thon dài của hắn chặt chẽ siết eo Đồng Mặc, hung hăng ghì sát hai mông vào miệng mình, lưỡi đâm chọt ngày càng sâu, vách trong mềm mại vốn chưa ai chạm vào bị hắn khuấy đảo đến ướt nhẹp vô cùng da^ʍ mỹ.

Đồng Mặc cảm thấy mình giống như rơi vào vực sâu vô tận, cảm giác không thể khống chế nổi thân thể làm cậu sợ hãi cực kỳ, cậu điên cuồng giãy giụa trong tiềm thức, lại không cách nào tránh thoát.

Cậu không biết giờ phút này mình đang bị người ta dùng lưỡi thao lỗ nhỏ, giống như một con thú cái đến kì động dục được bạn tình thoả mãn.

“Hừ… Cái c̠úc̠ Ꮒσα này cũng thật tham lam… Đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ cho mi ăn đồ của ta.” Lời da^ʍ uế của nam nhân không ngừng đánh vào mỹ nhân đang hôn mê, Đồng Mặc hoảng hốt, dường như đã nhận ra có chuyện gì đó vô cùng đáng sợ sắp xảy ra.

Tràng đạo mẫn cảm thế nhưng bị liếʍ đến chảy nước da^ʍ. Chử Diên Dập liếʍ đã đời, vươn ba ngón tay mạnh mẽ cắm vào lỗ nhỏ hồng hào, nơi dâʍ đãиɠ này trực tiếp mυ"ŧ lấy hơn phân nửa đốt ngón tay, thậm chí còn tham lam muốn hút ngón tay vào trong. Chử Diên Dập thần sắc điên cuồng, cúi sát đầu xuống, si mê nhìn cái lỗ mê người không ngừng cắи ʍút̼ ngón tay mình. Rất nhanh hắn đã cảm nhận được dòng nước ươn ướt chảy ra chạm vào tay.

“Bé da^ʍ, chỉ mới liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα đã chảy nước, nhiều nước như thế thì nên ngoan ngoãn dạng chân ra để ta thao!” Đôi mắt Chử Diên Dập đỏ bừng, ngón tay nhanh chóng thọc vào rút ra miệng huyệt no đầy, thịt non hồng hào tham lam mυ"ŧ ngón tay, chỉ một chốc lát đã bị cắm đến nước chảy nhớp nháp, thậm chí còn có lượng nhỏ dâʍ ɖị©ɧ bởi vì động tác mãnh liệt của nam nhân mà chảy ra ngoài, “Tới lúc bị ȶᏂασ không chừng còn bắn nước đầy giường!”

“Ưʍ..ưm…” Mỹ nhân thân thể như ngọc khó chịu vặn vẹo, bị mấy ngón tay không ngừng đâm chọc, cậu đã dần có dấu hiệu tỉnh lại.

Chử Diên Dập cố ý để cho Đồng Mặc tỉnh táo, nên thuốc mê chỉ bỏ một chút. Hắn muốn Đồng Mặc hoàn toàn thanh tỉnh nhìn mình bị hắn thao, hắn muốn Đồng Mặc nhớ kỹ Chử Diên Dập hắn là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng của cậu!

Chử Diên Dập đâm cắm một hồi lâu mới nhanh chóng rút ngón tay ra, lỗ nhỏ bỗng nhiên trống rỗng, liền không thoả mãn co rút vài cái trong không khí, một dòng nước da^ʍ lặng lẽ chảy dọc xuống đùi non, vách trong bị đâm đến đỏ hồng như ẩn như hiện.

“Con mẹ nó thật dâʍ đãиɠ!” Chử Diên Dập biểu tình vặn vẹo nhanh chóng kéo khóa quần xuống, móc dươиɠ ѵậŧ thô to đã sớm cương đến phát hoả ra, côn ŧᏂịŧ đỏ đậm vô cùng dữ tợn, trên qυყ đầυ đã đầy dịch nhầy, kích cỡ này quả là làm cho người ta sợ hãi. Nam nhân hung hăng vuốt ve phân thân mình mấy cái, tay còn lại vuốt ngược tóc mái ướt đẫm ra sau, lộ ra vầng trán trơn bóng nhẵn nhụi, hắn có một gương mặt đẹp trai không góc chết, lại cũng gợi cảm đến cùng cực, hormone nam giới đậm đặc cứ thế lan toả vô cùng áp bức, hắn giờ đây chẳng khác nào một con mãnh thú chực chờ để ăn con mồi không còn một mảnh xương.
Chử Diên Dập nhấn eo mềm của mỹ nhân xuống, làm nửa người cậu chặt chẽ dán sát xuống giường, mông thịt đẫy đà nhểnh lên hết cỡ, từ khe mông có thể thấp thoáng thấy lỗ nhỏ mê người bị chơi bằng tay đến hơi sưng đỏ, có người nhìn, nó còn thèm khát mà mấp máy chảy nước trong suốt.

“Côn ŧᏂịŧ lớn của chồng đang muốn chơi chết lỗ da^ʍ của Đồng Đồng nha~” Nam nhân phía sau bởi vì quá mức hưng phấn mà thanh âm trầm đến lạ kì, vô cùng quỷ dị. Thân thể Đồng Mặc nóng cháy đến muốn hỏng rồi, ý thức cũng rất mơ hồ, nhưng nơi tư mật bị người va chạm cứ như đang báo hiệu cho cậu một sự tình vô cùng đáng sợ sắp xảy ra. Mà nam nhân sau khi nói xong, liền nắm lấy phần gốc dươиɠ ѵậŧ, không chút lưu tình gấp gáp đâm thẳng vào bên trong lỗ nhỏ đói khát.
“A!!!” Bởi vì đau đớn phía dưới quá mức đột ngột mà giật mình tỉnh lại! Đồng Mặc chậm rãi mở đôi mắt hãy còn đang mê mang ra, tựa hồ vẫn đang định thần, trước mắt cậu vô số điểm sáng mờ ảo, vậy cảm giác trướng đau phía dưới từ đâu ra? Cậu mơ hồ cúi đầu, lại bất ngờ trông thấy hai núʍ ѵú sưng đỏ trước ngực, cùng với sự va chạm hung mãnh khiến dươиɠ ѵậŧ phấn hồng không ngừng đung đưa. Qυყ đầυ bởi vì nam nhân mυ"ŧ mát đến bắn tận hai lần mà hơi nhiễm sắc đỏ.

Đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo rồi!

“Tỉnh rồi sao?” Chử Diên Dập khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên sống lưng kiêu hãnh yêu kiều, thè lưỡi liếʍ liếʍ, “Lỗ hậu của Đồng Đồng quả thực mê người, đến hồn của ta cũng bị em hút đi mất.”

“Ưm a! Chuyện gì vậy… Tại sao… Ưm… Lại thành ra như vậy…” Đồng Mặc bị người tàn nhẫn thao lộng, không thể khống chế phát ra âm thanh rêи ɾỉ nhu mị. Đến lúc nhận ra, cậu bắt đầu liều mạng giãy giụa. Tại sao lại như vậy!?! Dươиɠ ѵậŧ thô to của người khác không ngừng cắm vào rút ra giữa hai chân mình, nước da^ʍ nhớp nháp chảy khắp nơi giao hợp, tất cả mọi chuyện đang diễn ra bây giờ đã vượt quá sức tưởng tượng của bản thân! Đồng Mặc giống như muốn hỏng mất, nức nở vươn tay cánh tay ngăn cản nam nhân xâm chiếm.
Mỹ nhân dưới thân mang theo ánh mắt hoảng sợ đan xen với tuyệt vọng, giống như là không thể tin được mình bị một người cùng giới xâm phạm, cậu không ngừng giãy giụa, dùng hết sức thoát khỏi móng vuốt mãnh thú.

“Ai bảo Đồng Đồng thích câu dẫn ta như vậy, vốn ta cũng không muốn nhanh đến thế (ý chỉ anh Chử tính chơi trò mèo vờn chuột giả nai thêm 1 khoảng thời gian nữa, lại không ngờ bạn Đồng Đồng ngon quá nên phải húp👀).” Chử Diên Dập siết chặt hai tay Đồng Mặc, tàn nhẫn nhấp hông, cú thúc sau càng thêm sâu, thêm mạnh hơn trước, “Lần đầu tiên thấy em đã muốn ȶᏂασ chết em! Sướиɠ vãi!”

“Hức hức... không cần… Chử Diên Dập… Anh buông tôi ra... ưm! Anh đây là đang hϊếp da^ʍ! Ư...aa!!!” Đồng Mặc bị ȶᏂασ mạnh bạo, cả người sướиɠ đến chịu không nổi, mặc dù cậu chán ghét việc này vô cùng, thế nhưng không cách nào ngăn cản thân thể đang thần phục trước kɧoáı ©ảʍ vồ vập “Tôi không muốn như vậy tôi không muốn như vậy a...aaa!!”
Cậu chỉ là một pháo hôi mà thôi, trước nay đều tận lực hoàn thành nhiệm vụ của mình, vì sao sẽ phát sinh chuyện điên cuồng đáng sợ như vậy? Vì sao nam chính lại muốn làm thế với mình?

Lỗ nhỏ bị dươиɠ ѵậŧ to điên cuồng gian da^ʍ, vốn dĩ vô cùng hồng phấn đáng yêu lại bởi vì kịch liệt đâm rút mà trở nên sưng đỏ, theo động tác dập nhanh chóng mà dập đến nước khắp nơi, hai mông căng tròn ướt đẫm sắc tình dâʍ đãиɠ đến cực điểm.

“Bảo bối, ta đã sớm muốn hϊếp da^ʍ em.” Chử Diên Dập yêu thương vuốt ve eo thon đang run lẩy bẩy của Đồng Mặc, thành công khiến cậu rêи ɾỉ cao vυ"t, một bàn tay khác chậm rãi đi xuống, bao lấy qυყ đầυ nhỏ nhắn, bắt đầu vuốt ve, “Cú© Ꮒσα dâʍ đãиɠ đã tham ăn như vậy rồi, em xem, ngay cả hộŧ ɭε cũng sớm cương cứng…”
Rõ ràng là qυყ đầυ của con trai lại bị gọi thành âʍ ѵậŧ của phái nữ, Đồng Mặc thống khổ lắc đầu: “Không muốn không muốn không cần… A...ứmm” Chử Diên Dập dập càng thêm hung mãnh, dươиɠ ѵậŧ to dài tàn nhẫn khuấy đảo thịt ruột non mềm, điểm mẫn cảm không ngừng bị đỉnh qυყ đầυ xoáy sâu, chỉ một chốc đã chịu không nổi mà phùn phụt chảy nước da^ʍ lên côn ŧᏂịŧ gân guốc.

Kɧoáı ©ảʍ đáng sợ như điện giật chạy qua toàn thân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ làm cả người Đồng Mặc kịch liệt run rẩy, cậu há to miệng, lại không phát ra một chút âm thanh nào. Mông thịt trắng nõn bị xoa đánh đến đỏ bừng, vật nhỏ đáng yêu phía trước đã không thể bắn tinh được nữa, chỉ đành đáng thương chảy một ít nước: Cậu thế mà lại cao trào bằng lỗ hậu. Lần đầu tiên quan hệ lại mãnh liệt như vậy, đây là chuyện cậu không cách nào thừa nhận nổi.
“Vợ nhỏ triều xuy* sao, thật xinh đẹp, thật dâʍ đãиɠ…” Chử Diên Dập bị nước da^ʍ ấm áp tưới ngập côn ŧᏂịŧ vô cùng sung sướиɠ, “Còn nói mình không da^ʍ, có ai lần đầu tiên bị ȶᏂασ đã bắn nhiều nước như vậy sao?” Xét về phương diện "nằm dưới", có thể nói Đồng Mặc quả thực là thiên phú dị bẩm, trời sinh bị thao đến không rời nổi khỏi giường!

Lời nói da^ʍ ô của nam nhân vang lên bên tai khiến Đồng Mặc vô cùng khuất nhục, càng vô cùng chán ghét. Cậu nghẹn ngào, chưa từng thôi giãy giụa, chỉ là chút sức lực như mèo cào này Chử Diên Dập hoàn toàn không để ý đến.

“Buông tôi ra… Sao anh lại dám đối xử với tôi như vậy…” Mọi chuyện tựa như cơn ác mộng tồi tệ nhất đời người, Đồng Mặc chịu không nổi nhỏ giọng khóc thút thít, thân mình trắng hồng không ngừng run rẩy, bả vai nhỏ hẹp yêu kiều hơi lắc lư, “Hức hức không muốn như vậy…”
Nhưng Đồng Mặc có tuyệt vọng như thế nào cũng không thể lay động nam nhân cuồng dã nọ. Hắn thậm chí còn bởi vì tiếng nức nở đáng thương kia mà càng thêm hưng phấn, Chử Diên Dập lật người Đồng Mặc lại, hai cánh tay cường tráng siết chặt cậu vào trong ngực mình, thèm khát liếʍ từng hàng nước mắt chảy dài trên mặt đối phương: “Ngay cả khi khóc cũng câu dẫn như vậy sao? Có biết là ta thích lắm không? Hửm?”

Đồng Mặc hoảng sợ phát hiện côn ŧᏂịŧ vùi bên trong thân thể mình càng cứng rắn hơn, cậu thống khổ chống tay lên l*иg ngực vạm vỡ, hổn hển nỗ lực đẩy hắn ra xa. Chỉ là căn bản cậu vốn không đủ sức, hai tay bị hắn hung hăng kéo ra, cưỡng chế vòng qua ôm cổ nam nhân.

Trên giường lớn đen tuyền, nam nhân cường tráng với eo hông săn chắc vô cùng, cơ bắp ở phần lưng gồng lên cực kỳ mạnh mẽ, mồ hôi thấm ướt nước da màu đồng, thoạt nhìn sung sức mười phần. Mà người đang bị ức hϊếp hoàn toàn bị che lấp dưới thân hắn, chỉ có một đôi chân tinh tế trắng nõn quấn lên eo đối phương là lộ ra, từng ngón chân xinh đẹp phấn hồng bởi vì kɧoáı ©ảʍ cuồng nhiệt mà cuộn lại không chịu nổi.
“Đủ rồi đủ rồi aaaa!!!…” Đồng Mặc thét chói tai, lại lần nữa cao trào, hai tay sau lưng nam nhân dùng hết sức mà bấu vào lưng hắn, để lại mười vết cào rướm máu. Cùng lúc đó, lỗ hậu mạnh mẽ bắn ra một luồng nước da^ʍ, giống như nữ nhân bị thao âʍ đa͙σ đến triều xuy. Bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ mà lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ như thác nước tung toé ra ngoài, ướt cả một mảng drap trải giường.

“Mẹ nó đáng lẽ ra bố mày phải hϊếp chết em từ ngày đầu tiên rồi! Đồng Đồng dâʍ đãиɠ thường ngày thủ da^ʍ như thế nào hửm?” Chử Diên Dập thô bạo hỏi, “Có phải thừa dịp chồng không ở đây mà chơi mông không?”

Hắn không quan tâm đến Đồng Mặc vừa lêи đỉиɦ, càng thêm tàn nhẫn đâm vào lỗ nhỏ, đỉnh đầu mạnh mẽ nghiền ép điểm mẫn cảm, thành ruột nước chảy đầm đìa bị biến dạng theo từng cú thúc của nam nhân, hoàn toàn thần phục dươиɠ ѵậŧ to lớn đói khát.
Đồng Mặc vốn gầy, bụng nhỏ thế mà sau mỗi lần đâm chọc mãnh liệt lại gồ lên hình dạng thứ đồ vật hung mãnh kia.

“Bụng… Ưm a… bụng sắp bị đâm thủng rồi... Hức hức” Mỹ nhân đau khổ đặt tay lên bụng, nức nở, “Haa, ư… Dừng lại… Cầu xin anh... Áaa!”

Côn ŧᏂịŧ thô to đỏ tím nhanh chóng nhắm vào lỗ da^ʍ mấp máy mà kịch liệt đâm vào rút ra, da^ʍ mĩ đến cực điểm.

“Phải ȶᏂασ chết em! Đã dám câu dẫn người khác như vậy thì sao lại sợ bị ȶᏂασ chứ!” Hai mắt Chử Diên Dập đỏ đậm cuồng dại, động tác càng thêm hung bạo, “Bụng bé cưng sao có thể thủng được? Cú© Ꮒσα tham lam vẫn chưa ăn xong đâu.”

“Haa...ưm… Aaaa…” Đồng Mặc xụi lơ trên giường, mặc nam nhân tùy ý làm chuyện bừa bãi trên cơ thể mình, từng lời nhục mạ văng vẳng bên tai, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ hy vọng một trận khổ hình này có thể kết thúc sớm một chút.
Không biết qua bao lâu, dã thú trên thân rốt cuộc đã thoả mãn, sau khi điên cuồng thao lộng mấy chục cái cuối cùng, hắn gầm nhẹ, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng vào trong lỗ da^ʍ ướt nhễ nhại.

Đồng Mặc bị bắn đến nức nở lêи đỉиɦ, nước da^ʍ tràn trề. Nam nhân chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ dữ tợn ra.

Lỗ hậu thế mà dần dần siết chặt khi không còn giao hợp, nhưng vẫn không cách nào khép lại hoàn toàn. Cửa mình sưng đỏ theo hô hấp vụn vỡ của Đồng Mặc mà nhẹ nhàng phập phồng, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c từ cái miệng nhỏ tham ăn cứ thế chảy ra, sau đó nhỏ giọt trên khăn trải giường màu đen.

Mỹ nhân cả người mướt mồ hôi, đầu ngả sang một bên, hai mắt vô thần. Da thịt trắng ngần bởi vì tiếp nhận yêu thương kịch liệt mà trở nên hồng nhuận, giữa hai đùi một mảng bừa bải, lỗ hậu bị chơi đến sưng tấy, mà trên đó còn lóng lánh tϊиɧ ɖϊ©h͙. Đôi chân dài miên man bị tách ra hoạt động trong khoảng thời gian quá dài đến mất đi cảm giác, không thể khép lại.
“Đồng Đồng… Bảo bối của anh…” Nam nhân vươn tay, vội vã vén mấy cọng tóc loà xoà dính trên cái trán trơn nhẵn đầy mồ hôi ra, si mê nhìn gương mặt bừng tình sắc vô cùng xinh đẹp, sau đó hôn thật sâu lên cánh môi diễm lệ đỏ bừng kia, “Anh yêu em…”

Đồng Mặc chán ghét nhắm mắt lại, không hề muốn nhìn tên khốn nạn đã cưỡиɠ ɠiαи mình thêm một lần nào nữa. Cậu không biết, một ngày này xảy ra khiến cho mọi công việc thường nhật của mình hoàn toàn đảo lộn. Cậu cũng sẽ không biết, tương lai mình còn gặp thêm chuyện càng đáng sợ hơn trăm vạn lần.

Chương 8: Nam chính Tiểu Mạnh lên sân khấu/người chồng đáng thương tuyệt vọng vì chỉ rửa lỗ nhỏ thôi cũng lại sướиɠ

“Lâm Chân, em ngồi xuống trước đi, chị đi lấy cho em ly nước.” Nữ nhân vô cùng xinh đẹp hơi tươi cười lấy lòng.
Từ Yến Uyển vốn dĩ tính đêm nay không về nhà, mấy ngày trước thật vất vả mới tìm được hướng đi của Chử Diên Dập, liền chờ tới hôm nay tan làm xong diễn tuồng “ngẫu nhiên gặp được” tươi đẹp biết bao.

Nhưng cô lại không biết, nếu không phải đối phương cố ý lộ ra, cô căn bản không có khả năng nghe ngóng được tin tức của người thừa kế Chử thị.

Xui xẻo thay, lúc cô đã dọn đồ xong hết chuẩn bị rời công ty, người mẹ đã lâu không trò chuyện đột nhiên gọi điện thoại, nói Mạnh Lâm Chân muốn tới nhà cô ở lại một khoảng thời gian, bởi vì hắn học đại học gần nơi cô sống.

Mạnh Lâm Chân là em kế của cô, lúc Từ Yến Uyển học lớp mười hai, mẹ cô leo lên giường một vị giàu có nào đó, sinh ra Mạnh Lâm Chân, sau đó bà ta may mắn trở thành Mạnh phu nhân.
Đáng tiếc cha Mạnh chỉ muốn một người vợ trên danh nghĩa mà thôi, ông ta căn bản không hề yêu mẹ cô.

Ông ta có thói trăng hoa, qua đường với không ít nữ nhân, nhưng về con trai, ông chỉ thừa nhận mỗi Mạnh Lâm Chân.

Tuy rằng cha kế không yêu mẹ mình, nhưng chỉ cần có hai chữ danh phận này, Mạnh gia vĩnh viễn phải bảo hộ cô.

Bởi thế, Từ Yến Uyển đã sớm thông minh, cô biết mình phải xây dựng quan hệ thật tốt với Mạnh Lâm Chân, hắn chính là người thừa kế duy nhất của Mạnh gia.

Mạnh Lâm Chân vừa mới sang 18 tuổi, ngũ quan cũng đã trổ mã trở nên tuấn mỹ vô cùng.

Hắn đích thị là nam thần trong mắt hội người yêu cái đẹp, gương mặt tỉ lệ vàng, đôi mắt đen nhánh, lông mi vừa dài vừa cong, có thể nói là nhân vật chính điển hình trong mọi tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, khiến người ta ngày đêm mơ mộng.
Ngay cả Từ Yến Uyển dù vẫn luôn nỗ lực đối đãi với Mạnh Lâm Chân như em trai, nhưng vẫn không tránh khỏi bị bề ngoài ưu tú của hắn dụ hoặc.

Cô nhịn không được so sánh Chử Diên Dập và Mạnh Lâm Chân, hai người bọn họ về gia cảnh hay điều kiện đều ưu việt như nhau. Nếu muốn thật sự suy xét, có lẽ là Chử Diên Dập thành thục ổn trọng hơn Mạnh Lâm Chân.

Nghĩ đến nam nhân lãnh tĩnh xuất chúng khiến cô mê đắm đến không biết đông nam tây bắc kia, lòng Từ Yến Uyển vừa ngọt lại vừa đắng.

“Không cần.” Biểu tình Mạnh Lâm Chân lạnh nhạt, giống như thờ ơ với tất cả, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện tầm mắt hắn khẽ nhúc nhích giống như đang tìm kiếm gì đó, “Lâm Đồng Mặc đâu?”

“Hôm nay anh ta nghỉ, hẳn là đang ở trong phòng đi.” Từ Yến Uyển cũng mới phản ứng lại, Đồng Mặc không ngồi phòng khách. Tức khắc trong lòng cô bắt đầu nảy sinh rất nhiều bất mãn: Lâm Chân tới cũng không biết ra tiếp đón một chút.
“Chị đi kêu một tiếng, thật là, Lâm Chân đến cũng không biết đi ra.”

Cô đương nhiên không hề cảm thấy mình sai vì đã không báo trước với Đồng Mặc.

Từ Yến Uyển đi lên lầu, cửa cũng không gõ, vặn tay nắm chuẩn bị quở trách, lại không ngờ bị chốt trái bên trong.

“Lâm Đồng Mặc anh làm cái quái gì vậy? Khóa cửa làm gì?” Từ Yến Uyển cực kỳ không kiên nhẫn, thấy bên trong không phản ứng lại, cô tiếp tục thô lỗ đập lên cửa.

Ngay lúc Từ Yến Uyển chuẩn bị gõ cửa lần nữa, bên trong rốt cuộc có động tĩnh: “Uyển Uyển, thân thể anh hơi không thoải mái… Đợi chút nữa anh sẽ ra.”

Thanh âm khàn khàn vô cùng yếu ớt, nghe qua giống như là… đã khóc rất nhiều.

Từ Yến Uyển lắc lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ này thật hoang đường.

“Lâm Chân mới vừa tới ở lại nhà vài tuần, anh khoẻ rồi thì ra ngoài tiếp đón đi.”
“Ừm…”

Tên vô dụng… Từ Yến Uyển trợn mắt.

Từ Yến Uyển không biết, trong phòng ngủ, người chồng trên danh nghĩa của mình đang gắt gao bọc chăn nỗ lực tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, hai mắt cậu vô thần, môi sưng đỏ, trên mặt tràn đầy nước mắt.

Nếu lúc này có người xốc chăn cậu lên, liền sẽ phát hiện kia trên thân thể trắng nõn kia tràn đầy vết hôn đỏ thắm vô cùng đáng sợ.

Cần cổ đều để lại dấu vết cắn nút vô cùng mãnh liệt, đầṳ ѵú sưng to, núʍ ѵú bị mυ"ŧ quá mạnh bạo mà không thể hết cương, tiếp xúc với không khí liền mẫn cảm run rẩy.

Vòng eo tinh tế hằn rõ hai bàn tay thô to, có thể tưởng tượng ra eo nhỏ này đã bị người ta điên cuồng siết chặt đến như thế nào.

Mông nhỏ mềm mại cũng đậm đặc sắc đỏ, nɧu͙© ɖu͙© mười phần.
Nhưng điều không thể tin nổi nhất chính là lỗ hậu bị thao đỏ au không thể khép lại và dươиɠ ѵậŧ phấn hồng bị liếʍ đến cạn kiệt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Đồng Mặc vùi đầu xuống giường khóc nức nở, sau đó không thể nào khóc nổi nữa, bởi vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt còn sót lại bắt đầu chảy ra từ lỗ nhỏ đau nhức.

Ánh mắt Đồng Mặc trống rỗng, cậu chậm rãi nhắm mắt lại. Cậu không muốn thừa nhận hiện thực, thế nhưng biểu hiện của cơ thể lại vô cùng rõ ràng. Núʍ ѵú giống như vẫn còn bị mυ"ŧ, dươиɠ ѵậŧ giống như vẫn còn bị người dâʍ ɭσạи đùa bỡn bắn tinh.

Phía sau… phía sau giống như vẫn còn bị dươиɠ ѵậŧ thô to điên cuồng xuyên xỏ.

Người nằm trên giường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn kéo chăn bông xuống, đi đến phòng tắm. Mới được một nửa đoạn đường, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c mạnh mẽ chảy ra, uốn lượn trên bắp chân, sau đó để lại một mảng nước dâʍ đãиɠ trên thảm.
Đồng Mặc cuối cùng chịu không nổi, há miệng cắn cánh tay oà khóc, bị cưỡиɠ ɠiαи làm cậu ngay cả khóc lớn cũng không dám, chỉ có thể bi thương tiếp nhận sự thật đầy đau khổ: Mình bị một tên điên hϊếp da^ʍ.

Cậu nhớ lại mình bị người nọ đè chặt, tàn nhẫn đâm rút, lỗ nhỏ mất khống chế không biết bao nhiêu lần, liên tục siết chặt cao trào bắn nước, hoàn toàn không màng tới chủ nhân nó, tham lam lấy lòng tên cầm thú, thèm khát cầu xin người kia bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng đút cho lỗ da^ʍ.

Sao có thể ghê tởm như vậy… Đồng Mặc gục ngã vươn tay, run rẩy chạm đến bờ mông phản chủ.

Hai ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng tách mở thịt mềm, lộ ra lỗ nhỏ dụ hoặc rỉ nước.

Cậu cố đè nén mâu thuẫn tâm lý, Đồng Mặc tận lực nâng mông, vươn một ngón tay thử thăm dò bên trong.
Lỗ nhỏ cơ khát thế mà lại không ngừng co rút hút ngón tay vào, vách trong vừa mới được rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ gấp gáp cọ xát vật thể lạ lên thành ruột dâʍ đãиɠ, giống như không chịu nổi muốn được sung sướиɠ.

Tại sao lại vô liêm sỉ như vậy! Đồng Mặc gần như hỏng mất. Cậu cố nén nước mắt tuyệt vọng, đưa tay vào sâu hơn, chậm rãi móc hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn vào bên trong ra.

Ngón tay khi rút ra khỏi lỗ hậu tham lam còn dâʍ đãиɠ “ọc” một tiếng.

Cậu thực sự chỉ vì đút vào phía dưới mà cảm thấy sung sướиɠ, thậm chí hơi nhẹ nhàng cọ xát bên trong thôi cũng khiến cho dươиɠ ѵậŧ cương lên…

Nội tâm hoàn toàn vỡ vụn, Đồng Mặc vô lực ngồi phịch trên thảm, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía trần nhà, giống như đã không còn thiết sống.

Cầu xin có ai đó tới cứu rỗi mình.
Vì sao, cậu vốn chỉ là một pháo hôi mà thôi, vì sao phải bị như vậy…

Cậu nhớ tới Chử Diên Dập trước khi đi còn dùng lưỡi dâʍ ɭσạи lỗ nhỏ của mình, giống như một tên biếи ŧɦái đáng ghê tởm đè ép cậu lại, hai tay nhấn bụng dưới, bắt cậu phải phun nước ra ngay trước mắt hắn, thậm chí còn mở điện thoại lên dí sát camera vào lỗ da^ʍ không ngừng co rút, quay lại tất cả.

"Bảo bối nếu cô đơn có thể tự kẹp chân cọ xát nha, lỗ nhỏ có ngứa thì nói ta, ta sẽ liếʍ cho em bắn nước.” Nam nhân vừa khuấy đảo dươиɠ ѵậŧ mềm oặt trong khoang miệng vừa điên cuồng dặn dò.

“Nếu ta phát hiện em chạm vào nữ nhân kia, ta đảm bảo hôm sau ả ta sẽ bốc hơi khỏi thế gian.” Tên cầm thú đã hưởng trọn hương vị "vợ" mình không cho phép "vợ" mình đi thoả mãn "vợ của vợ mình".
Còn muốn làm chồng người khác sao? Không bao giờ. Từ hôm nay trở đi Lâm Đồng Mặc chính là vợ của Chử Diên Dập hắn!

“Ngày mai chồng lại đến gặp em, bảo bối ngoan.”

Chờ phòng ngủ lần nữa tối đen trở lại, mỹ nhân nằm trên giường thống khổ bò tới cuộn vào trong chăn, gắt gao bao bọc lấy thân thể mình, giống như muốn mãi mãi tách biệt bản thân với thế giới khốc liệt tàn nhẫn ngoài kia.

Cậu, trốn không thoát.

*triều xuy: kiểu lêи đỉиɦ nhưng mà bắn cả nước ra í=))) nước nôi lênh láng yummy đồ đồ