[EDIT/H/NP] Mỹ Nhân Pháo Hôi Nên Bị Điên Phê Yêu Thương

Người chồng chất phác của nữ chính (5)

Chương 9: Ảo tưởng tuổi dậy thì của nam chính tiểu Mạnh

Editor: joeng

“Lâm Chân, em cứ nghỉ ngơi trước nhé, chị phải đi ra ngoài một chút.” Sau khi Từ Yến Uyển làm màu làm mè với Mạnh Lâm Chân xong, cô vội vội vàng vàng sửa soạn để chuẩn bị vở diễn “Ngẫu nhiên gặp được người yêu đích thực”.

Mạnh Lâm Chân “Ừm” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, ngay cả mắt cũng không thèm nâng lên.

Ngay khi tiếng đóng cửa vang lên, ngụy trang của Mạnh Lâm Chân cuối cùng cũng biến mất, tầm mắt hắn chặt chẽ khóa chặt lên cửa phòng ngủ đối diện tầng trên, không biết đang nghĩ gì.

“Cậu!” Bé con vừa mới làm bài tập xong, đang tung tăng bước xuống lầu thì bắt gặp thanh niên tuấn mỹ, bé giơ bàn tay búp măng nhỏ nhắn dụi dụi mắt, xác nhận thật sự là Mạnh Lâm Chân rồi thì cả con ngươi bỗng chốc sáng lấp lánh lên.

“Tiểu Vân.” Thanh niên vốn dĩ còn lạnh lùng nhìn thấy bé gái thì nhu hòa đi một ít, ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng bế Tiểu Vân lên.

“Sao hôm nay cậu lại đến nhà cháu vậy?” Tiểu Vân nắm chặt tay áo của Mạnh Lâm Chân, tò mò hỏi.

“Cậu sắp học đại học rồi, phải ở nhà Tiểu Vân một thời gian.” Mạnh Lâm Chân nhìn bé gái trước mặt, nhẹ nhàng lướt tầm mắt phác hoạ ngũ quan non nớt kia, giống như là muốn xuyên thấu qua bé mà nhìn thấy một người khác.

“Thật ạ? Hay quá đi!” Tiểu Vân hoan hô một tiếng. Bé thích cậu lắm, cậu Lâm Chân là người bé thích nhất chỉ sau ba ba thôi.

“Tiểu Vân, cậu vừa mới nghe mẹ cháu nói ba ba đang không khoẻ, chúng ta cùng nhau lên lầu xem thử đi.” Biểu cảm của Mạnh Lâm Chân vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng giọng điệu vội vàng lại làm bại lộ ý đồ ẩn giấu của hắn.

“Dạ!” Nghe thấy ba mình mệt mỏi, Tiểu Vân lập tức đồng ý.

“Ba ba!” Tiểu Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa, “Con với cậu tới thăm ba nè, ba ba mở cửa được hông?”

Bên trong không có chút âm thanh nào, Tiểu Vân lo lắng ghé tai lên lắng nghe, lúc bé chuẩn bị đổi sang gõ cửa, thì cửa bỗng bật mở.

Chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ, cánh tay trắng như tuyết từ bên trong vươn ra, nhẹ nhàng ôm lấy bé gái.

Sắc mặt nam nhân tái nhợt, cậu hơi đẩy cửa ra, chậm rãi ngồi xổm ôm con gái vào trong lòng, ôn nhu dỗ dành: “Ba ba không sao cả, vừa mới ngủ dậy nên đã ổn hơn nhiều.”

Khoảnh khắc mà người kia xuất hiện, đôi mắt Mạnh Lâm Chân liền chưa bao giờ rời khỏi, con ngươi đen kịt gắt gao dính lên thân nam nhân, mang theo vô tận si mê.

Rõ ràng đang là mùa hè oi bức, nam nhân lại mặc quần dài quét đất, ngay cả áo cũng có phần quá mức gò bó, bởi vì nghĩ cậu đang bị cảm, Mạnh Lâm Chân cũng không mâu thuẫn nhiều.

Chỉ là môi… Mạnh Lâm Chân nheo nheo mắt: Hình như có hơi sưng đỏ… Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, nhưng hắn cũng chỉ cho rằng đó là dấu vết của một hồi cuồng nhiệt mà nữ nhân kia để lại cho cậu.

Tâm trạng hơi tốt của Mạnh Lâm Chân liền trở nên u ám đến cực điểm.

Thật ra, nếu khi nãy hắn chịu ngẩng đầu nhìn Từ Yến Uyển, chắc chắn sẽ thấy môi cô ta hoàn toàn bình thường, rồi từ đó phát hiện một ít bí mật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Đáng tiếc…

“Lâm Đồng Mặc.” Tựa như là đang bất mãn vì bị lơ đẹp, Mạnh Lâm Chân trầm giọng.

Đồng Mặc cười cười tỏ vẻ xin lỗi, giống như thật sự "bị bệnh" nên phản ứng chậm hơn bình thường, thanh âm khàn khàn: “Thật ngại quá, đã làm em đợi lâu, Lâm Chân.”

Mạnh Lâm Chân gần như là không thèm nhìn Đồng Mặc, khi hắn đối diện với cặp mâu thủy lóng lánh nước kia đã ngay lập tức nhíu mày quay đầu đi, biểu tình có chút khó chịu.
Thấy phản ứng của thanh niên, Đồng Mặc sớm đã quen. Cậu vẫn luôn biết Mạnh Lâm Chân không hề thích mình, thậm chí là còn chán ghét.

Lúc cậu và Từ Yến Uyển chưa kết hôn, vị em kế của bạn gái mình đã vô cùng chướng mắt loại nam nhân quá mức ôn hoà như cậu.

Mỗi lần cậu cố gắng bắt chuyện với hắn, hắn đều cực kỳ bài xích cậu, thậm chí có lúc trực tiếp lờ đi.

Sau này họ chạm mặt nhiều hơn, mà Đồng Mặc cũng trở thành anh rể hắn, thế nên Mạnh Lâm Chân thi thoảng sẽ đáp lời cậu, chỉ là gương mặt của hắn vẫn khó xem như cũ.

Mạnh Lâm Chân chính là nam chính thứ ba.

Làm em kế của nữ chính, hắn tá túc tại nhà chị một thời gian để học đại học, lại không ngờ xảy ra một vở kịch đầy máu chó: hắn phát hiện mối gian tình mập mờ giữa chị gái mình cùng gã hàng xóm nào đó, rồi hoàn toàn ngã gục dưới thân Từ Yến Uyển mị lực quyến rũ.
Xét trong đám nam nhân của nữ chính thì Mạnh Lâm Chân là trẻ nhất, tuổi nhỏ nên dễ xúc động.

Đồng Mặc sắp xếp lại mạch truyện trong đầu, cố sức xem nhẹ cơn đau nhức trên người mình, nắm tay dắt Tiểu Vân xuống lầu. Vì không muốn Tiểu Vân lo lắng, và cũng vì hoàn thành trọn cốt truyện hôm nay, cậu vội vàng phủi phủi quần áo, dựa tường kéo thân đứng lên.

Lúc cậu chuẩn bị cất bước, nơi tư mật bị tàn phá mãnh liệt thoáng nhói lên, cả người cậu cứ thế mất cân bằng mà rơi tự do xuống đất.

Đúng lúc này, Mạnh Lâm Chân vốn luôn chưa bao giờ rời mắt khỏi Đồng Mặc nhanh chóng vươn ra nắm tay cậu.

Chỉ cần một bàn tay đã có thể mạnh mẽ ngăn lại được cả cánh tay mảnh khảnh, xúc cảm ấm áp xuyên qua tay áo truyền đến đến trên làn da mỏng manh.

Ấm áp, hữu lực, thon dài… Tựa như người kia vậy.
Hắn ta cũng có bàn tay to lớn, chặt chẽ siết lấy cánh tay mình, mặc kệ bản thân đang giãy giụa kịch liệt mà hung hăng kéo lại gần, một lần lại một lần, làm thân thể mình rướn lên đón nhận thứ du͙© vọиɠ như ác quỷ của hắn…

Cả gương mặt Đồng Mặc bỗng tái nhợt như tờ giấy, thân thể bắt đầu không tự chủ run lên, trước mắt biến thành màu đen, trong đầu ong ong nhức nhối.

“…Lâm, Lâm Chân! Anh đã đứng vững rồi, buông anh ra, mau thả anh ra!” Đồng Mặc giống như nghe được nhịp tim mình điên cuồng nhảy lên. Chữ cuối cùng cậu thậm chí dùng hết sức mà gằn xuống trở nên vô cùng chói tai, làm Tiểu Vân bên cạnh cũng bị doạ sợ.

“Ba ba? Ba có sao không?” Tiểu Vân siết chặt ống quần cậu, sợ hãi cực kỳ.

Mạnh Lâm Chân thấy Đồng Mặc không ổn, vội vàng buông tay ra.
Đồng Mặc ngay lập tức siết chặt áo trước ngực mình, liều mạng ổn định hô hấp gấp gáp, mặt nhỏ vốn dĩ tái nhợt bởi vì khó thở mà trở nên phiếm hồng.

Sau khi cậu bình phục tâm trạng rồi, mới nhận ra phản ứng của mình quá mức bất thường.

“Ba ba không sao cả, lúc nãy chỉ hơi giật mình thôi… Thực xin lỗi Tiểu Vân, đã làm con lo lắng.”

Trấn an con gái xong, Đồng Mặc vội vàng xoay người nhìn Mạnh Lâm Chân đang trầm mặc, giải thích: “Vừa rồi anh có chút đứng không vững, chắc là do dạo này trong người cứ bất an sợ hãi…”

Lý do sứt sẹo như vậy ngay cả cậu còn không tin, nhưng cậu thật sự không có cách nói nào khác ổn thoả hơn cả.

May mắn thay, Mạnh Lâm Chân vẫn luôn chán ghét mình, hẳn là sẽ không để ý chuyện này đi.

Thấy sắc mặt đối phương như thường, Đồng Mặc khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu lại không biết, lúc cậu gắng gượng đỡ Tiểu Vân đi xuống lầu, biểu tình thanh niên sau lưng âm trầm tới cực điểm.

Mạnh Lâm Chân nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang xa dần, suy nghĩ chậm rãi trở về quá khứ.

Lần đầu tiên hắn gặp Đồng Mặc là năm mười bốn tuổi, lúc đó hắn kiêu căng ngạo mạn, tính cách quái đản, nơi nơi đánh nhau, có thể nói là một tên đầu gấu mà học sinh trong trường vừa nghe danh đã khϊếp đảm.

Hắn nhớ rất rõ, hôm ấy hắn bị người gài bẫy, tuy rằng sau đó cũng đã đánh đối phương nhừ tử, nhưng vẫn mang trên người rất nhiều vết thương về nhà.

Vốn tưởng rằng sẽ không có ai, thế nhưng lúc mở cửa lớn ra, Mạnh Lâm Chân lại phát hiện phòng khách sáng choang đèn lớn ấm áp.

“Em là em trai của Uyển Uyển nhỉ.” Một nam nhân tuấn tú đứng trước mặt hắn, “Anh là bạn trai của chị ấy, Lâm Đồng Mặc.”
Thiếu niên cao ngạo đương nhiên vô cùng lạnh nhạt nhìn nam nhân, không thèm trả lời đối phương.

“Mặt của em bị sao thế?” Tiếp đó, nam nhân xa lạ này lại phát hiện vết thương trên gò má cậu.

Mạnh Lâm Chân không có hứng thú nói chuyện với cậu, đang muốn nhấc chân rời đi, một bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nắm cổ tay của hắn.

“Phải xử lý miệng vết thương của em một chút.” Nam nhân chau mày, cho dù là đối mặt với một Mạnh Lâm Chân cực kỳ bất mãn, cũng không lùi bước.

Nam nhân này thoạt nhìn mềm mại yếu đuối, thế nhưng ngay lúc ấy lại cường thế ngoài ý muốn.

Mạnh Lâm Chân cuối cùng vẫn ngồi lên sô pha nhìn nam nhân giúp hắn băng bó.

Hắn không biết tại sao lúc ấy mình lại không từ chối cậu, tựa như hắn sau này cũng chẳng giải thích được mình vì lý do gì lại đem lòng yêu bạn trai của chị gái.
Tất thảy giống như một vòng tuần hoàn vô tận, còn hắn thì tự nguyện đắm chìm trong cái bẫy ngọt ngào mang tên “Lâm Đồng Mặc”.

Những lần chạm mặt sau, Mạnh Lâm Chân đều như người mất hồn.

Suy nghĩ đầu tiên vọt lên trên não hắn là —— “Vì sao nam nhân này làm cái gì cũng đều như là đang câu dẫn hắn vậy?”

Ngón tay tinh tế mềm mại cầm tăm bông, bờ môi mọng nước hơi hé ra để lộ một phần đầu lưỡi phấn nộn, đôi mắt đen nhánh long lanh… Còn có thể thấp thoáng nhìn thấy hai đầṳ ѵú hồng nhạt từ cổ áo đi vào.

Tất cả đều khiến hắn điên cuồng, Lâm Đồng Mặc này giống như là sinh ra vì du͙© vọиɠ chiếm hữu vặn vẹo của hắn vậy.

Đêm hôm ấy, Mạnh Lâm Chân mơ một giấc mơ xưa này chưa từng có. Một người trần trụi đang ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà hắn, làn da cậu ta trắng như tuyết, vị trí trùng khớp với chỗ mà lúc nãy cậu vừa ngồi, hai chân thon dài dạng ra hết cỡ, đối diện với cậu.
Người này ngửa đầu nên không rõ diện mạo.

Cậu xoa xoa đầṳ ѵú đỏ hồng cương cứng của mình, một tay khác vói vào kẽ mông rút ra đâm vào.

Mạnh Lâm Chân kìm lòng không nổi mà vội vã lại gần, hưởng thụ trọn vẹn cảnh sắc mấy ngón tay thon dài mạnh mẽ luật động trong lỗ nhỏ phấn hồng.

Người ngồi trên sô pha hình như không thể thấy hắn, động tác dâʍ đãиɠ trên tay ngày càng nhanh, thậm chí vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa mà dùng hai ngón tay mở rộng lỗ nhỏ ra, khiến nó biến thành một cái động nhỏ mấp máy không ngừng.

Vách trong đỏ au đầm đìa dâʍ ŧᏂủy̠ tham lam mấp máy vài cái, thèm muốn một thứ thô to hơn.

“A… Thật thoải mái.. ưm… Ư a…” Tiểu yêu tinh dục cầu bất mãn rêи ɾỉ, mạnh mẽ day day đầṳ ѵú, xoa đến mức hai điểm kia đáng thương sưng lên, run rẩy trong không khí.
Ba ngón tay hung hăng cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ có đôi chút run rẩy, nước da^ʍ chảy từ bên trong ra tới tận cổ tay, còn nhỏ vài giọt lên sô pha.

Dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn phía trước cũng đã sớm bị mấy ngón tay thao lỗ sau đến cương cứng, chuẩn bị cao trào.

Mạnh Lâm Chân không thể nào đứng nhìn được nữa.

Lúc người trên sô pha chơi lỗ nhỏ đến co rút phun nước đầm đìa, hắn xông lên nắm lấy bàn tay mảnh khảnh kia, mạnh mẽ rút mấy ngón tay chôn vùi bên trong ra, sau đó hung hăng đâm dươиɠ ѵậŧ còn ngây ngô của mình vào da^ʍ động mở rộng.

Khoảng khắc mà hắn cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt tuyệt diệu đến không tưởng kia, hắn cuối cùng cũng đã nhìn rõ mặt đối phương.

Là bạn trai của chị gái hắn.

Mạnh Lâm Chân chỉ hơi dừng trong chốc lát, liền không chút khách khí mà mạnh mẽ đâm thật sâu.
“A! Cái gì?!… Không muốn không muốn aaa…!” Bị một kẻ không nhìn thấy tàn nhẫn kéo hai chân ra ȶᏂασ dữ dội, cơ thể "Đồng Mặc" vẫn còn đang cao trào đón nhận thêm một luồng sóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào điểm da^ʍ, bụng nhỏ kịch liệt co rút, dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn ra lại phải đáng thương ngẩng lên.

Mỹ nhân bị ép quỳ trên sô pha, đùi căng ra hết cơ, c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ bị căng thành một cái lỗ lớn, thành ruột cơ khát không ngừng mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của thiếu niên, nước da^ʍ văng tung toé khắp nơi.

“Bị ȶᏂασ sướиɠ lắm sao?! Da^ʍ phụ!” Mạnh Lâm Chân vừa thở gấp vừa thô tục mắng.

Mỗi một lần đâm sâu đều mang ra thật nhiều nước sền sệt trong suốt, thật giống như cái lỗ mê người của đối phương vì mình mà chảy nước không ngừng.

Lỗ hậu bị chơi nhầy nhụa ướŧ áŧ, mà phía trên cũng được chăm sóc vô cùng đặc biệt. Mạnh Lâm Chân giống như một con sói đói mạnh mẽ hôn lên đôi môi hồng nhuận hắn thèm nhỏ dãi đã lâu, duỗi tay siết chặt cằm đối phương, làm cậu chỉ có thể hé miệng tiếp nhận sự ngấu nghiến thô bạo.
“Ư hức… Ha a… Ưm…” Khuôn miệng nhỏ nhắn tinh tế bị bắt mở to ra, đầu lưỡi nhỏ bị khuấy đảo không ngừng liếʍ mυ"ŧ, nước bọt dây ra bốn phía, chảy từ cằm tới cổ.

Nhìn từ bên ngoài vào, mới thấy mỹ nhân giờ đây không khác gì có thêm một cái lỗ huyệt cơ khát.

Hàm răng trắng như tuyết và khoang miệng hồng phấn đầy nước, còn loáng thoáng thấy được cả yết hầu.

Bé đáng thương bị hôn đến chảy nước cũng không được buông tha.

Nếm đầu lưỡi non mềm xong, Mạnh Lâm Chân điên cuồng liếʍ mυ"ŧ khóe miệng, cằm và nước bọt còn vương ngay cổ đối phương, giống như đang ăn sơn hào hải vị: “Đúng là điếm, mẹ nó ngay cả miệng cũng thật ngọt.”

Mỹ nhân bị hôn đến ngốc dưới thân đang đờ đẫn thè lưỡi ra, dâʍ đãиɠ thở dốc.

“A a a…! Bắn bắn ưm… Áaa!!” Bị côn ŧᏂịŧ thô to mạnh mẽ ȶᏂασ làm "Đồng Mặc" trợn trắng mắt hét lớn, một lần nữa run rẩy bắn tinh.
Mạnh Lâm Chân vội vã rút dươиɠ ѵậŧ, c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ bị ȶᏂασ đến mở rộng nhanh chóng phun ra một lượng lớn nước da^ʍ.

Hắn nhìn cảnh đẹp này, hai mắt đỏ lên, thừa dịp mỹ nhân cao trào lại lần nữa thúc sâu côn ŧᏂịŧ vào, điên cuồng đâm rút đến khi rót toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào điểm mẫn cảm bên trong…

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Mạnh Lâm Chân nhìn thấy một mảnh bừa bộn dưới chân mình, hắn bình tĩnh tiếp nhận, hơn nữa còn thèm thuồng hương vị trong mơ ấy.

Lần đầu mộng tinh, đối tượng lại là bạn trai của chị gái.

Từ ấy về sau, mỗi lần nhìn thấy Đồng Mặc thì Mạnh Lâm Chân luôn luôn không tự chủ mà nghĩ đến cảnh họ mây mưa với nhau.

Loại ham muốn này đã sớm hết thuốc chữa.

Tình yêu và du͙© vọиɠ suy cho cùng luôn song hành với nhau.

Sau khi phát hiện du͙© vọиɠ khác người hắn dành cho Đồng Mặc, Mạnh Lâm Chân cũng chậm rãi nhận ra tình cảm của hắn với cậu.
Biết được tâm ý của mình, Mạnh Lâm Chân không chút do dự, điều hắn muốn chỉ có một: đoạt Lâm Đồng Mặc từ tay chị gái.

Dù cho bây giờ cậu có là anh rể của hắn đi chăng nữa.

Trước kia, việc duy nhất mà Mạnh Lâm Chân băn khoăn chính là mình vẫn còn nhỏ, nhưng hiện tại hắn đã trưởng thành, đã có thể giành lấy mọi thứ hắn muốn.

Mạnh Lâm Chân vẫn luôn chú ý tới Đồng Mặc, đương nhiên thừa biết tình cảm giữa cậu và Từ Yến Uyển sớm đã tan vỡ.

Nữ nhân kia không yêu anh, còn em thương anh mà! Dã thú trong lòng Mạnh Lâm Chân điên cuồng gào rống.

Hắn yêu Đồng Mặc, yêu đến nỗi muốn phát cuồng, chỉ cần một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa thôi, vỏ bọc mỏng manh này sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Nhưng vẫn chưa tới thời điểm. Thế nên, hắn một lần lại một lần kiềm chế bản thân. Mạnh Lâm Chân chỉ có thể liều mạng giam cầm khát vọng đen đặc từ tận sâu đáy lòng.
Cha Mạnh là một người bạc tình, nhưng lại cực kỳ dung túng đứa con trai duy nhất này, thậm chí có thể nói là cưng chiều đến vô pháp vô thiên.

Mạnh Lâm Chân muốn làm gì thì cha Mạnh chưa bao giờ quản, chỉ cần con trai vui vẻ là được.

Chính điều này đã tạo nên một Mạnh Lâm Chân bá đạo và cố chấp. Chỉ là càng lớn lên rồi, mãnh thú lại càng học được cách để ngụy trang.

Không ai có thể ngăn cản em. Ngay cả anh cũng đừng mơ tưởng. Anh là của em.

Mạnh Lâm Chân hơi hơi nâng tay lên không trung, mạnh mẽ nắm lại, không buông ra.

Giống như đã chặt chẽ bắt được người nào đó.

Chương 10: Tiểu Mạnh phát hiện gian phu/Đồng Đồng đáng thương bị biếи ŧɦái quấy rầy phải bất đắc dĩ thỏa hiệp (1)

“Anh rốt cuộc bị sao vậy?” Thanh niên tuấn mỹ khoanh tay, lười nhác dựa trên khung cửa, đôi con ngươi đen trầm gắt gao nhìn chằm chằm người đối diện - đang vội vàng sửa sang giường chiếu.
Động tác trên tay Đồng Mặc thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã tiếp tục vuốt thẳng khăn trải giường: “Chỉ là có hơi cảm mạo… Vài ngày là khỏi ngay thôi.”

“Phải không?” Mạnh Lâm Chân nheo nheo mắt, hắn hiển nhiên không hề bỏ qua mới vừa rồi Đồng Mặc đã hơi mất tự nhiên.

Tuy rằng rất muốn vạch trần đối phương, nhưng sau đó hắn ngay lập tức từ bỏ ý định này.

Đồng Mặc không nói cho hắn, không có nghĩa là hắn không thể tự đi tra.

“Anh đã dọn xong, em mau nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi.”

Sợ đối phương đuổi theo, Đồng Mặc nói xong cũng không dám nhìn Mạnh Lâm Chân, cố nén cơn đau nhức trong người mà chạy đến phòng của mình.

Nhưng là, ngay lúc cậu lướt qua Mạnh Lâm Chân, con người vốn có chút biếng nhác giống như đã trông thấy cái gì vô cùng khϊếp sợ, đồng tử đen đặc mạnh mẽ co rút lại.
---

Ánh đèn ngoài đường chỉ còn lác đác vài tia sáng mỏng manh, đêm đã khuya, mọi người đều đã tiến vào mộng đẹp.

Một thân ảnh cao lớn đứng lặng thật lâu trước cửa phòng ngủ nam nhân.

Hắn cần phải xác thực một thứ. Bóng đen khẽ nhúc nhích, vươn tay nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.

Ánh trăng xuyên thấu qua lớp màn mỏng, phủ lên người đang cuộn tròn trong chăn.

Bóng đen cất bước nhẹ nhàng, không tiếng động đi đến trước giường.

Một nửa thân thể hắn hoàn toàn bị bóng đêm che khuất, nửa còn lại được ánh trăng nhu mì chiếu lên, lộ ra sườn mặt tuấn mỹ —— là Mạnh Lâm Chân.

Đôi mắt vốn đen tuyền bởi vì xuất hiện thêm ánh sáng quỷ dị mà càng có vẻ hung ác nham hiểm.

Người trước mặt đã sớm ngủ say, hắn cũng không cần giả vờ lạnh nhạt. Lúc này, vẻ mặt của hắn đã âm trầm tới cực điểm.
Ban nãy hắn loáng thoáng thấy được rất nhiều dấu hôn xanh tím từ cổ áo Đồng Mặc.

Dấu vết ái muội dày đặc khắp cần cổ mảnh khảnh rồi lan tràn đến xương quai xanh, không kiêng nể gì mà đánh dấu chủ quyền.

Lộ liễu và thô bạo như thế, chắc chắn không phải do nữ nhân gây nên.

Nhưng Mạnh Lâm Chân không muốn tin, hắn cần phải tự mình kiểm nghiệm!

Người trên giường ngủ không ngon lắm, mày cậu nhíu chặt, biểu tình giãy giụa, giống như là đang gặp phải ác mộng vô cùng đáng sợ.

Mạnh Lâm Chân vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, xúc cảm trơn bóng mềm mại tạm thời giảm bớt nội tâm đang xao động của bản thân.

Nhưng hắn không có quên mục đích chính mình đến đây, bèn dùng tay còn lại nhẹ nhấc một góc chăn ra, chậm rãi xốc lên.

Mỹ nhân với đồ ngủ phong phanh cứ thế xuất hiện.
Có tiếng lòng tan vỡ ở đâu đó. Cơn giận dữ như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, trước mắt Mạnh Lâm Chân giờ đây là một màu đen u ám.

Phần cổ không còn được bao bọc kín mít liền lồ lộ trước mắt, dấu hôn và vết cắn xanh tím từng mảng chạy dọc đến ngực, thậm chí còn kéo dài tới bộ phận tư mật bị quần mỏng che lại.

Cánh tay trắng nõn cũng chằng chịt vết đỏ, thoạt nhìn sắc dục mười phần.

Bàn tay đang nắm góc chăn đột nhiên dùng sức siết chặt, gân xanh dữ tợn hiện lên trên mu bàn tay thanh tú, có thể thấy được hắn đã kiềm chế như thế nào để ép mình bình tĩnh lại.

Rốt cuộc là ai làm?! Lâm Đồng Mặc có tự nguyện không?! Bọn họ bắt đầu loại chuyện này từ bao giờ?! Đã qua lại bao nhiêu lần?!…

Vô số nghi vấn xuất hiện đánh sâu vào đại não. Mạnh Lâm Chân bị cơn tức giận làm cho choáng váng đầu óc, điên cuồng tự hỏi.
Quả ngọt mà mình cực khổ chăm sóc lại bị người khác tới trước phỗng tay trên, Mạnh Lâm Chân hối hận đến trái tim rỉ máu. Nếu hắn đến sớm hơn một chút, có lẽ chuyện này đã không xảy ra?

Đáng tiếc, trên đời vốn không tồn tại hai từ "nếu như".

Con mẹ nó rốt cuộc là thằng chó nào?! Lại dám mơ tưởng đến người của Mạnh Lâm Chân hắn, hắn nhất định phải bắt tên gian phu này, sau đó quăng vào bùn ném xuống biển cho cá mập ăn!

Không, nếu trực tiếp gϊếŧ chết cũng quá tiện nghi cho thứ khốn nạn kia. Chỉ cần bắt được, hắn nhất định phải tra tấn tên gian phu không biết xấu hổ đó, đến chết cũng chết không nổi!

Vô số suy nghĩ máu me u ám hiện lên, Mạnh Lâm Chân thở gấp, nỗ lực hạ cơn phẫn nộ trong lòng lại.

Giống như có máu tự ngược, hắn tiếp tục cởi bỏ từng hạt nút áo ngủ trên người đối phương, làm thân thể mềm yếu bị tàn phá nặng nề hoàn toàn loã lồ trước mặt.
Mạnh Lâm Chân ghen ghét đến muốn điên rồi!

Đầṳ ѵú hồng hào mà trong mơ mình luôn thèm khát liếʍ mυ"ŧ lại bị nam nhân khác tàn nhẫn day cắn, làm lộ ra núʍ ѵú nhọn nhọn hơi nhô lên run rẩy trong không khí.

Bụng nhỏ mềm mại mà mình luôn cưng chìu cũng giăng kín dấu hôn, không biết đã bị cưỡng ép bao nhiêu lần!

Con thú hoang được nhốt kín trong lòng đang liều mạng muốn xông ra, Mạnh Lâm Chân thật sự đã sắp điên rồi.

Lửa giận ngập trời cùng sự đố kị tột đỉnh hung hăng xé rách trái tim chất chứa du͙© vọиɠ đen tối bấy lâu nay của hắn thành trăm mảnh.

Hắn điên cuồng giơ hai ngón trỏ thon dài ra, khảy khảy núʍ ѵú dâʍ đãиɠ bị cắn đến tróc da, lực đạo ngày càng mạnh.

Đầṳ ѵú vốn đã sớm trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại lại lần nữa bị đối xử thô lỗ, kɧoáı ©ảʍ vừa đau nhói như kim đâm vừa mơn man sung sướиɠ thẳng tắp truyền đến đại não.
“Ưm…” Người trên giường không chịu nổi mà rên một tiếng vụn vặt.

Thanh âm yếu ớt như mèo kêu này thành công kéo lý trí của Mạnh Lâm Chân trở về. Hắn biết hiện tại Đồng Mặc không thể tiếp tục được nữa.

Thanh niên tuấn mỹ lưu luyến rút ngón tay về, đôi con ngươi xinh đẹp lại không hề rời khỏi người nọ.

“A ha… Đáng yêu như vậy, khó trách bị chó mèo hoang bên ngoài mơ tưởng.” Mạnh Lâm Chân dùng ngón trỏ khẽ vuốt ve xương quai xanh của Đồng Mặc, nhẹ giọng nỉ non.

Con người vốn không thích cười giờ đây lại ngoài ý muốn mỉm cười.

Khóe miệng xinh đẹp hơi nhếch lên, môi mỏng tạo nên một độ cong hoàn mĩ. Thanh niên đẹp đẽ vô song khi cười lên càng là cực kỳ mị hoặc.

Thế nhưng trong đôi con ngươi đen đặc lập loè chút ánh sáng le lói kia, nụ cười tươi này chỉ khiến người ta sởn tóc gáy, vô cùng bệnh hoạn biếи ŧɦái.
“Hôm nay tha cho anh.” Thanh niên ôn nhu nói, ngón tay từ xương quai xanh di chuyển xuống, lướt qua l*иg ngực mềm mại rồi dừng lại tại cái rốn nhỏ đáng yêu, “Sau này mà còn lui tới với thằng khốn kia, em thật sự sẽ nhịn không được mà nhốt anh lại.”

Mà nếu như có khả năng này đi chăng nữa, hắn nhất định phải gϊếŧ chết tên kia trước.

Mạnh Lâm Chân âm trầm sửa lại áo ngủ cho Đồng Mặc, đắp chăn lên, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Bên ngoài trời đêm mịt mờ ánh sáng, người trên giường vẫn an tĩnh ngủ say, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

---

“Lâm Đồng Mặc, hết cảm chưa?” Thanh niên trẻ tuổi vừa chạy bộ về vẫn còn mướt mồ hôi, nhìn theo bóng dáng bận rộn của Đồng Mặc trong bếp, làm bộ lơ đãng hỏi.

“Đã khá hơn nhiều rồi.” Đồng Mặc ôn nhu cười cười.
Ở trong ấn tượng của bản thân, Mạnh Lâm Chân đều chẳng khi nào chủ động trò chuyện với cậu, ấy mà lần này lại còn quan tâm đến thân thể mình, thật sự là làm cậu thụ sủng nhược kinh.

Từ lúc cậu kết hôn với Từ Yến Uyển, Mạnh Lâm Chân chưa từng gọi cậu hai tiếng anh rể. Có lẽ là trong lòng hắn, loại người yếu đuối mỏng manh như mình không xứng làm anh rể hắn nhỉ...

Đúng là Mạnh Lâm Chân không coi Đồng Mặc là anh rể, bởi vì hắn vẫn luôn kiên định cho rằng cậu là vợ nhỏ của mình.

Em đâu có muốn hỏi anh "hết cảm" chưa, cái em muốn hỏi là núʍ ѵú với c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ của anh đã khỏi chưa.

Mạnh Lâm Chân ác liệt nghĩ. Nhưng nhớ lại tất cả là do tên gian phu khốn khϊếp nào đó gây nên, hắn lại nhịn không được xúc động muốn gϊếŧ người.

Trước tiên là giải quyết hắn ta, sau đó cho bé ngoan Đồng Mặc "tắm" sạch sẽ bằng sữa của Mạnh Lâm Chân, rửa hết dấu vết ô uế, cuối cùng đánh dấu lại một lần nữa.
Nam nhân da vốn trắng, hẳn là sẽ hợp dây xích vàng kim… Mạnh Lâm Chân hơi liếc qua cổ chân tinh tế lộ ra dưới bàn ăn, bất ngờ nghĩ đến.

Phía trước cổ đeo thêm cái lục lạc nho nhỏ là vừa đẹp…

“Lâm Chân, anh đưa Tiểu Vân đi trước.” Thanh âm ôn nhu đột nhiên đánh gãy mạch suy nghĩ ngày càng lệch lạc của Mạnh Lâm Chân.

Hôm nay nhà trẻ có hoạt động vui chơi cùng phụ huynh, thế nên Tiểu Vân mới sáng sớm đã vô cùng hào hứng đòi ba ba theo cùng.

Vừa nghỉ ngơi một đêm nên cũng khá hơn phần nào, Đồng Mặc cố quên đi mớ ký ức đau khổ đã qua, chuyên tâm tận hưởng với con gái.

“Ừm.” Thanh niên lãnh đạm đáp lời, một lát sau lại thêm một câu, “Chơi vui vẻ.”

Chờ hai cha con đi rồi, Mạnh Lâm Chân lấy điện thoại ra nhấn vài cái, ngay tức khắc một chấm đỏ nhấp nháy hiện lên.
Tối hôm qua hắn đã sai người cài định vị vào điện thoại cậu.

Mạnh Lâm Chân nhìn chấm đỏ đang không ngừng di chuyển, vui sướиɠ ngân nga.

Hắn nhất định phải bắt tại trận thằng chó kia.

---

Con gái nhỏ hoạt bát đáng yêu nữ làm Đồng Mặc tạm quên mất quá khứ âm u kinh hoàng.

Cậu ôm Tiểu Vân, thân mật cạ cạ má mình vào gương mặt bầu bĩnh, tươi cười trên môi càng thêm ấm áp.

Đồng Mặc không có cách nào báo cáo tình huống của mình lên tổng bộ được.