[EDIT/H/NP] Mỹ Nhân Pháo Hôi Nên Bị Điên Phê Yêu Thương

Người chồng chất phác của nữ chính (6)

Chương 10: Tiểu Mạnh phát hiện gian phu/Đồng Đồng đáng thương bị biếи ŧɦái quấy rầy phải bất đắc dĩ thỏa hiệp (2)

Editor: joeng

Mọi thứ xảy ra ngày hôm qua thật sự quá đột ngột và đáng sợ, khiến người xuyên việt lần đầu gặp phải chuyện này chỉ hy vọng đó là một trò đùa của nam chính mà thôi.

Nhưng sẽ có ai đùa bằng cách cưỡиɠ ɧϊếp người ta sao?

Đồng Mặc biết rằng tình thế hiện tại vô cùng bất ổn, nhưng cậu không thể làm gì khác được cả. Với tư cách là bia đỡ đạn, cậu không thể hành động liều lĩnh, chẳng hạn như "gọi cảnh sát" đến bảo vệ, bởi vì lúc ấy tổng bộ sẽ phán định cậu đi chệch hướng của cốt truyện dẫn đến phá vỡ trật tự thế giới, và cuối cùng sẽ bị trừng phạt.

Hơn nữa, cứ nhìn quyền thế rợp trời của Chử Diên Dập mà xem... Cậu căn bản không có cơ hội để báo cảnh sát.

Thế nên, Đồng Mặc chỉ có thể lừa mình dối người tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thật nực cười, bị người đồng giới xâm phạm lại không thể làm gì... Đồng Mặc tự giễu, từ hôm qua đến nay, trong lòng cậu tràn ngập hoảng sợ cùng tuyệt vọng vô tận.

Nam nhân sợ hãi chỉ biết ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của con gái, bám víu một chút cảm giác an toàn.

---

Hoạt động buổi chiều là đi thăm vườn cây do bọn trẻ tự tay trồng, Đồng Mặc mỉm cười nhìn Tiểu Vân kéo mình đi lên phía trước.

"Ba ba, ba thấy con chăm sóc Hoa Hoa có giỏi hông?" Tiểu Vân ôm một chậu hoa, bên trong là vài bông hoa trăng trắng nhỏ xinh.

“Bé cưng trồng hoa thật là mát tay.” Đồng Mặc cười cười xoa đầu Tiểu Vân.

Con gái ta dễ thương quá đi huhuhu!!!

Lúc này, điện thoại trong túi quần của nam nhân bỗng rung lên liên hồi.

Đồng Mặc móc di động ra nhìn: đều là tin nhắn đến từ một số lạ.

Nam nhân khẽ cử động ngón tay nhấp vào. Ngay sau đó, cả khuôn mặt của cậu nhanh chóng tái nhợt không còn một giọt máu!

Những tin nhắn này gồm ba hình ảnh được gửi với chất lượng full HD và một đoạn video ngắn chỉ hơn 40 giây.

Mà "nhân vật chính" bên trong, tất thảy đều là cơ-thể-trần-trụi của cậu!

Bức ảnh đầu tiên được chụp từ trên cao xuống. Mái tóc đen mềm mại dính chặt vào hai bên má, vẻ mặt nam nhân đầy thống khổ, cánh tay trắng như tuyết đang cố chống đỡ cơ bụng cường tráng màu đồng của đối phương, dươиɠ ѵậŧ đỏ hỏn bị một bàn tay to lớn bao bọc, đùi thì bị mở rộng, để lộ ra lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ đang nuốt trọn côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn.

Bức ảnh thứ hai là khoảnh khắc nam nhân bị ȶᏂασ đến bắn tinh, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt buộc mỹ nhân phải rướn cần cổ nõn nà lên, đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ hơi hé mở, thè cái lưỡi hồng nhuận ra, bộ dạng không khác nào bị ȶᏂασ đến thất thần.

Bức ảnh thứ ba là hình chụp cận cảnh lỗ nhỏ, c̠úc̠ Ꮒσα sưng đỏ đang khó khăn bọc lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn, miệng huyệt bị căng ra hết cỡ, gốc dươиɠ ѵậŧ bên ngoài óng ánh nước da^ʍ, hiển nhiên nó là đang được c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ phục vụ vô cùng tận tình.

Đồng Mặc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng muốn nổ tung rồi, ngay cả phóng to xem từng ảnh cũng không dám bấm vào, chỉ vội vàng lướt qua những bức ảnh khó coi này.

Cậu ước gì mình có thể bị mù ngay bây giờ!

Mà video... Những ngón tay đã dừng lại trên điện thoại hồi lâu cuối cùng vẫn run rẩy bấm vào.

---

Mạnh Lâm Chân gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình di động, dùng hết sức siết chặt điện thoại, hai mắt hắn đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

"Đừng mà aaa... ứmm... thả tôi ra..."

Trong video, người nằm trên ga giường màu đen đang thống khổ rêи ɾỉ, một bàn tay to lớn màu đồng đang chậm rãi ấn xuống phần bụng dưới trắng như tuyết kia, mặc cho đối phương nỗ lực né tránh.
"Vợ à... c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ xinh đẹp của em đang phun nước kìa..." Giọng nói khàn khàn kỳ lạ lộ ra hưng phấn và biếи ŧɦái đến cực điểm, "Hoá ra là do ăn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chồng em như vậy... Thế nếu ta đút ăn nữa, em sẽ mang thai sao, sẽ sinh con cho chồng sao? Hửm?"

Máy ảnh di chuyển xuống để ghi lại cận cảnh lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ điên cuồng bắn nước, tựa như âʍ ɦộ của phụ nữ vậy.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đặc quánh hòa lẫn với dâʍ ŧᏂủy̠ từ từ chảy ra, dính trên cặp đùi trắng nõn phấn nộn, còn phần thừa nhỏ giọt xuống tấm ga trải giường màu đen.

"Hức hức... Chử Diên Dập, buông tôi ra..." Cùng với tiếng nức nở yếu ớt và bất lực, video kết thúc.

“CHỬ - DIÊN - DẬP!” Mạnh Lâm Chân u ám gằn từng chữ, giống như muốn ngay lập tức lao vào xâu xé tên gian phu gớm ghiếc kia.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh lãnh đạm thường ngày, biểu tình hắn bây giờ giống như Tu La từ địa ngục trèo lên lấy mạng.

Mặc dù hắn thật sự không ngờ rằng tên gian phu mình hận thấu xương lại là Chử đại thiếu gia cao quý khó gần, nhưng bất kể người đó có là ai, Mạnh Lâm Chân chỉ hận không thể xẻ thịt uống máu đối phương!

Hắn phải khiến thứ dơ bẩn cao ngạo này trả giá đắt!

Thế nhưng, đối lập với nội tâm cuồn cuộn sóng dữ lại chính là dươиɠ ѵậŧ cương cứng không kiểm soát khi nhìn thấy dáng vẻ mị hoặc của người trong lòng.

Có một cô vợ nhỏ xinh đẹp dâʍ đãиɠ như vậy, ai lại không muốn chứ?

Đáy quần thể thao mỏng manh phồng to, Mạnh Lâm Chân hơi cúi đầu, tóc mái giữa trán che khuất đôi mắt hắn, làm người ta nhìn không thấu biểu cảm.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn cam chịu kéo quần xuống, móc ​​dươиɠ ѵậŧ to dài ra, bàn tay xinh đẹp nhanh chóng vuốt lên, gần như có thể cảm nhận được nhịp đập phấn khích nơi đó.

Mạnh Lâm Chân một tay tự an ủi mình, một tay cố định điện thoại trên bàn và bật đoạn video điên cuồng kia lên.

Ở lần cuối phát lại, nghe được tiếng van xin đáng thương yếu ớt của Đồng Mặc, và trông thấy lỗ da^ʍ bị ȶᏂασ đến nước tung toé, động tác tay của hắn lại càng nhanh hơn.

"Hưm!" Mạnh Lâm Chân không nhịn lại được một tiếng rêи ɾỉ nhỏ, mạnh mẽ bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt dính khắp tay.

Hắn hơi mở lòng bàn tay ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp treo giữa năm ngón tay như mạng nhện, vươn ra hướng về phía người đang nỉ non đau đớn trên màn hình, như thể muốn xuyên qua mà gắt gao giữ lấy.
“Ha.” Hắn cười khẽ một tiếng, lấy khăn giấy lau tay, động tác đầy lười biếng.

Nhưng đôi mắt hung mãnh tựa như dã thú kia lại khiến người ta phải kinh hãi.

“Đừng sợ, bảo bối.” Mạnh Lâm Chân si mê gõ gõ lên người trên màn hình, “Em lập tức tới cứu anh."

---

Mà Đồng Mặc xem xong video, giờ đây nội tâm triệt để suy sụp.

Mỹ nhân tóc đen sắc mặt tái nhợt, cúi gằm mặt, khi nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ này, cậu cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn ném điện thoại đi.

Cậu vội vàng ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn chung quanh, phát hiện không có ai để ý tới sự kỳ quái của mình mới hơi thả lỏng một chút.

Nhưng nỗi sợ hãi bên trong thì ngày càng tăng cao.

Đôi tay mảnh khảnh mạnh mẽ siết chặt điện thoại, làm sao cậu có thể không biết ai đã gửi những tin nhắn tục tĩu này!
Hắn ta rốt cuộc còn muốn cái gì nữa? Mắt Đồng Mặc ươn ướt, thoạt nhìn giống như một chú cún nhỏ lâm vào cảnh khốn cùng.

Cậu cố gắng làm cho mình trông tự nhiên hơn một chút, tạm thời dẫn Tiểu Vân đến chỗ thầy giáo, còn bản thân thì đi ra ngoài vườn cây trả lời.

- Anh muốn thế nào?

- Bảo bối, bộ dáng lúc triều xuy của em thật đáng yêu nha~ Lỗ nhỏ hôm nay đỡ hơn chưa, có phải nhớ chồng quá nên đã đút tay vào nữa không?

Nhìn thấy những lời khiếm nhã ghê tởm như vậy, Đồng Mặc vô cùng xấu hổ và phẫn nộ, đôi gò má trắng như tuyết của cậu đỏ bừng lên vì tức giận tột độ.

- Sao anh có thể vô liêm sỉ như vậy?!

Bỗng đối phương không còn trả lời nữa, rồi đột nhiên có một cuộc gọi lạ gọi đến, Đồng Mặc bị tiếng chuông bất ngờ reo làm cho giật mình, đến khi hoàn hồn thì phát hiện bản thân đã bắt máy.
“Xin chào?” Đồng Mặc thăm dò hỏi.

Truyền đến chỉ có thanh âm sột soạt, không ai lên tiếng.

"Xin chào? Xin lỗi, cho hỏi là ai vậy?" Đồng Mặc khó hiểu hỏi lại.

"Hừm..." Tiếng thở dốc trầm thấp quyến rũ của nam nhân cứ thế đánh vào tai cậu rõ mồn một.

Sau đó là liên hoàn những thanh âm lóp nhóp ái muội, Đồng Mặc là người trưởng thành, hơn nữa những chuyện kinh hoàng ngày hôm qua khiến cậu lập tức nhận ra đối phương đang làm gì ngay khi vừa nghe thấy giọng nói đó.

Hắn, hắn vậy mà lại đang thủ da^ʍ!

Đồng Mặc thống khổ che miệng lấy điện thoại ra, thế nhưng ngón tay run run nhấn mấy lần cũng không trúng chỗ cúp điện thoại.

Người nọ dường như cảm nhận được sự sợ hãi của cậu, tiếng thở dốc của hắn dồn dập hơn, thậm chí còn mang theo ý cười ác liệt.

"Đồng Đồng... Vợ ngốc, bây giờ ta thật muốn làm-"
Giọng nói đột ngột im bặt. Đồng Mặc cúp điện thoại.

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, áo mỏng sau lưng dường như đã sớm ướt đẫm. Nam nhân bị doạ sợ vươn đôi tay run rẩy chống lên bức tường, tấm lưng mảnh khảnh hơi khom xuống.

Đồng Mặc chịu không nổi cúi xuống nôn khan. Cậu thích con gái, thế nhưng nhìn xem cái gì đang diễn ra đây, bị cưỡng ép làʍ t̠ìиɦ với một người đồng giới, còn biếи ŧɦái như thế kia nữa, mỗi khi nhớ lại cơn ác mộng bị hϊếp da^ʍ thô bạo ngày hôm qua, nỗi sợ của Đồng Mặc liền lên đến ngưỡng sắp sụp đổ rồi.

Cậu là người xuyên việt đã trải qua huấn luyện đặc biệt, thế nên tâm lý vô cùng mạnh mẽ, nhưng mọi thứ điên cuồng gặp phải trong thế giới này đều phá vỡ nhận thức cơ bản nhất của Đồng Mặc.

Không thể nào cậu có thể nhắm mắt làm ngơ trước hành vi dâʍ ɭσạи đồng giới này, không thể nào không sợ kẻ đã hϊếp da^ʍ mình.
Hơn nữa Chử Diên Dập căn bản không có ý định buông tha cho cậu!

Điện thoại lại rung lên. Đồng Mặc không ngừng bình ổn tâm tình, sau đó liền mở điện thoại lên.

- Cục cưng, tối nay đến nhà chồng đi, gậy to của chồng nhớ c̠úc̠ Ꮒσα vợ quá, muốn đút tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào lỗ da^ʍ vợ ngay.

Thậm chí nhiều lời quá quắt hơn nữa xuất hiện trước mắt, Đồng Mặc có thể nói là dùng hết sức nghiến răng nghiến lợi mà gõ chữ.

- Sao anh có thể ghê tởm như vậy chứ? Tôi có vợ rồi! Đừng có quấy rầy tôi nữa, đồ biếи ŧɦái!

Chử Diên Dập bên kia nhìn thấy bốn chữ "Tôi có vợ rồi" này, vẻ mặt nhanh chóng trầm xuống.

Đối với sự từ chối của Đồng Mặc, trước giờ hắn luôn coi đó là sự quan tâm ngọt ngào, và càng thêm hy vọng rằng Đồng Đồng ngốc nghếch có thể mắng mình nhiều hơn nữa.
Thế nhưng, vợ không nghe lời thì ȶᏂασ thôi.

- Ồ, vậy thì chồng chỉ có thể gửi video lỗ nhỏ em phun nước cho nữ nhân kia.

Đôi mắt của Đồng Mặc tối sầm lại.

- Bảo bối có thể tự mình lựa chọn, chủ động đi tìm ta hay để ta phát tán video ra ngoài. Phải nhớ, ta chỉ muốn thưởng thức một mình thôi.

Đồng Mặc trầm mặc hồi lâu, giờ phút này cậu cảm thấy mình giống như con mồi bị tên thợ săn khát máu bắt được, chỉ có thể buông bỏ nhận mệnh chứ không cách nào phản kháng.

Sự tuyệt vọng không ngừng bành trướng, thế nhưng, cậu không thể làm gì khác. Thật sự, không thể làm gì khác cả.

- Được.

Hồn phách cậu giống như đã lìa khỏi xác, bất lực nhìn những ngón tay chậm rãi gõ chữ “Được” này, nội tâm đau đớn thét gào.

Chương 11: Tiểu Mạnh nổi dậy/anh rể đáng thương bị em vợ cưỡиɠ ɧϊếp
Giống như vô tình rơi xuống vực sâu không một tia sáng, những người bị mắc kẹt tuyệt vọng kêu cứu đến thế giới bên ngoài, nhưng ngay cả tiếng vang cũng bị bóng tối vô tận nuốt chửng.

Ngoại trừ bị muôn vàn tuyệt vọng khổ sở cắn nuốt linh hồn, không còn cách nào khác...

Đồng Mặc nắm tay Tiểu Vân, chậm rãi đi về nhà. Dù chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, nhưng nam nhân lại dường như muốn đi hết cả thế kỷ.

“Ba ba, không phải chúng ta đã tính đi ăn một chiếc bánh kem nhỏ sao?” Tiểu Vân ngây thơ không biết chuyện kinh khủng gì đã xảy ra với ba mình, cô bé chỉ thắc mắc tại sao ba lại muốn về nhà.

“Hôm nay ba ba đột nhiên có việc, chỉ đành hẹn Tiểu Vân lần sau vậy.” Đồng Mặc cúi người nhìn con gái, lộ ra một nụ cười xin lỗi.

“Không sao cả, Tiểu Vân sẽ chờ ba ba.” Bé gái hiểu chuyện ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Đồng Mặc, “Khi nào ba rảnh, nhất định phải dẫn con đi đó.”
“Được.” Đồng Mặc trong nháy mắt cảm thấy mình như đã được sống lại.

Cậu đang thực sự sợ hãi, cậu không muốn quay về đối mặt với tên cầm thú kia, càng không muốn lại bị người cùng giới cưỡиɠ ɧϊếp.

Nhưng... Nghĩ đến hành vi điên cuồng của nam nhân, cậu chỉ có thể đè nén cơn sợ hãi tột độ xuống đáy lòng, bước vào sào huyệt của của dã thú tiếp nhận sự "phối giống".

Trên màn hình hiển thị của thang máy, số tầng đang chầm chậm tăng lên với tốc độ rất ổn định.

Đồng Mặc mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào những con số, ôm hy vọng chúng sẽ mãi dừng lại ở thời điểm này và không bao giờ tăng lên nữa.

Đáng tiếc, đây suy cho cùng chỉ là ảo tưởng vô vọng mà thôi. Cơn ác mộng cuối cùng vẫn sẽ đến.

Khi trên màn hình hiển thị đến dãy số mình quen thuộc, thang máy phát ra tiếng “ding”, toàn thân Đồng Mặc lạnh toát như băng, cậu nhắm chặt mắt lại, giống như muốn trốn tránh thực tại, con ngươi dưới mi mắt khẽ rung lên đầy bất an.
Bàn tay đang nắm lấy đôi tay bé nhỏ của con gái cũng run lên bần bật vì điều kinh hoàng sắp đến.

“Ba ba?” Tiểu Vân nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cha.

Người cha luôn dịu dàng tươi cười lúc này sắc mặt vô cùng tái nhợt, đôi mắt đen láy xinh đẹp nhắm nghiền, môi mím chặt, tràn đầy thống khổ giống như mắc bệnh vô cùng nặng.

Nghe thấy giọng nói của con gái, Đồng Mặc tựa hồ vừa mới phản ứng lại, vội vàng mở mắt, nhìn thấy hành lang trống rỗng, chậm rãi thở ra một hơi.

Nam nhân miễn cưỡng nở nụ cười, cố gắng giả vờ tự nhiên nhất có thể, đưa tay xoa đầu con gái: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Đồng Mặc tới trước cửa nhà, vừa tra chìa khóa vào ổ, một bàn tay to lớn từ phía sau vươn ra, nắm lấy đôi tay đang cầm chìa khóa của cậu.

“Cứ như vậy về nhà sao?” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai, Đồng Mặc lúc này suýt chút nữa đã không kìm được hét lên.
Thân hình cao lớn cường tráng cùng với tấm lưng mảnh khảnh của nam nhân dán chặt vào nhau không một kẽ hở, nhiệt độ hừng hực trong nháy mắt truyền đến thân thể lạnh lẽo của Đồng Mặc.

Như thể hắn ta đang ôm trọn cậu vào lòng từ phía sau.

Trong nháy mắt, toàn thân Đồng Mặc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh điên cuồng, trái tim bị nỗi sợ hãi cuồn cuộn chi phối đập dồn dập, dường như có thể nghe rõ mồn một nhịp tim kịch liệt của bản thân.

Răng cậu va vào nhau lập cập vì cái lạnh sởn gai óc.

"Tôi, tôi chỉ muốn đưa Tiểu Vân về nhà." Đồng Mặc nghe thấy giọng nói yếu ớt đến đáng thương của mình trả lời.

“Chào chú Chử!” Tiểu Vân nhìn thấy Chử Diên Dập thì lễ phép vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn của bé.

"Xin chào, Tiểu Vân." Chử Diên Dập mỉm cười hoàn mỹ, thân thể không dấu vết hơi cử động.
Đột nhiên, cơ thể mảnh khảnh mềm mại run lên dữ dội!

Thân dưới của nam nhân phía sau không biết từ lúc nào đã trở nên hoàn toàn cương cứng, và phần nhô ra cứng ngắc kia mới vừa hung hăng nhấn vào kẽ mông Đồng Mặc!

“Mềm quá…” Chử Diên Dập thoải mái híp mắt. Hắn ghé sát vào người đang run rẩy mà thấp giọng tán thưởng. Hắn không vạch trần Đồng Mặc, ngược lại còn cảm thấy vợ mình thật ngây thơ và đáng yêu.

“Chồng giúp em xoa mông lớn một chút, được không?” Vành tai trắng như tuyết bởi vì hơi thở nóng ấm mà đỏ bừng, lời nói tục tĩu như tra tấn thần kinh tội nghiệp của nam nhân đáng thương.

“Chử Diên Dập!” Đồng Mặc nhỏ giọng, tuyệt vọng chống cự, “Tiểu Vân còn ở đây… Chờ tôi đưa nó trở về, tôi, tôi lập tức tới tìm anh được không?”

Chử Diên Dập thưởng thức sự hoảng hốt của Đồng Mặc, hắn không trả lời, nhưng đôi bàn tay đã không chờ nổi dán chặt vào bờ mông mềm mại, bắt đầu véo và xoa nắn từ từ qua lớp vải mỏng.
Đồng Mặc vô cùng tuyệt vọng, cậu sợ Tiểu Vân sẽ phát hiện ra rằng cha mình đang bị người đàn ông khác xoa mông ngay trước mặt.

Đúng lúc này, bỗng cậu cảm nhận được Chử Diên Dập thế mà thật sự muốn đưa bàn tay của hắn ta vào sâu bên trong cọ xát kẽ mông!

“Chử Diên Dập… đừng làm như vậy!” Đồng Mặc kẹp chặt hai chân lại, vươn bàn tay trắng ngần ra chống lại cánh tay rắn chắc của đối phương, ngăn cản nam nhân đang muốn tiếp tục quấy rầy.

Lại không ngờ, hắn vô sỉ tới nỗi nhanh chóng nắm lấy bàn tay tinh tế kia, cưỡng ép ấn lên chỗ phân thân cương cứng!

Tiểu Vân nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hai người đang dây dưa với nhau. Trong mắt bé, cả khuôn mặt của ba ba ửng đỏ, một tay đưa ra sau trong tư thế hơi khó xử, trong khi chú Chử đứng đằng sau giống như đang đỡ lấy người phía trước.
"Ba ba, hai người đang làm gì vậy?" Tiểu Vân tò mò hỏi.

Đồng Mặc trông thấy đôi mắt trong veo của con gái nhìn chằm chằm vào, cậu vô cùng xấu hổ và tức giận. Cậu có cảm giác như mình bị lột trần, cả người đầy hơi thở da^ʍ mỹ.

So với sự hồn nhiên thuần khiết của con gái, cậu bẩn thỉu và xấu xí biết bao!

Ngay lúc đầu óc Đồng Mặc đau đớn đến choáng váng, lỗ tai bắt đầu "ù ù" thì cửa nhà vốn khoá chặt lại bật mở ra.

Nghe thấy thanh âm, cậu vô thức ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú với biểu tình cực kỳ âm hiểm.

Đó là Lâm Chân... nhưng Lâm Chân sao lại có vẻ mặt xa ​​lạ và đáng sợ như vậy chứ?

Đồng Mặc miên man suy nghĩ.

Khi Mạnh Lâm Chân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chút "lý trí" còn sót lại trong tâm trí hắn triệt để đứt mất.
Hắn không chút do dự lao tới kéo Đồng Mặc ra, xoay người đấm thật mạnh vào mặt Chử Diên Dập.

Mạnh Lâm Chân học võ, một quyền này tung ra không hề có chút nương tay nào, giống như là dùng hết sức để đấm.

Sau đó, hắn ta nhân cơ hội này kéo Đồng Mặc và Tiểu Vân vào nhà, đóng sầm cửa lại.

Toàn bộ động tác như mây trôi nước chảy, không chút ngắt quãng.

Đồng Mặc còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong phòng, đầu vẫn còn hơi choáng váng, ngơ ngác nhìn Mạnh Lâm Chân đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt âm trầm.

"Tiểu Vân, đi làm bài tập trước đi, cậu muốn nói chuyện với cha cháu một chút." Mạnh Lâm Chân miễn cưỡng trấn tĩnh bản thân một hồi, mới nhẹ giọng nói chuyện với Tiểu Vân.

Bé gái ngoan ngoãn ôm cặp đi lên lầu.

Chốc lát, chỉ còn lại Đồng Mặc và Mạnh Lâm Chân trong phòng khách. Lúc này cậu mới ý thức được, vừa rồi mình bị Chử Diên Dập quấy rối đều đã lọt vào trong mắt của thiếu niên trước mặt.
Ánh mắt Đồng Mặc hơi lóe lên, chịu không nổi áp lực nữa, cậu giờ đây đang khẩn cấp cần thời gian để chữa lành chính mình: "Nếu như không có việc gì, vậy anh đi trước."

Đồng Mặc cúi đầu muốn vòng qua Mạnh Lâm Chân, chuẩn bị đi lên lầu.

“Ai nói tôi không có việc gì?” Nam nhân bên cạnh nãy giờ luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

Bước chân của Đồng Mặc khựng lại, nhưng cậu thực sự không có sức lực để ứng phó với Mạnh Lâm Chân. Cậu chỉ muốn yên lặng một chút thôi, cho dù đó chỉ là một khoảng thời gian bình yên ngắn ngủi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại xảy ra biến hóa!

Nam nhân vốn bất động bất ngờ xoay người, sải bước nhanh đến Đồng Mặc, bàn tay to duỗi ra gắt gao bịt miệng cậu lại, bế người đang hoảng loạn thất thố lên!

"Ưm ưmm!!!" Đồng Mặc bị hành động đột ngột này làm cho cả kinh, liều mạng đánh vào lưng Mạnh Lâm Chính, hai chân không ngừng đá qua đá lại, mong thanh niên này sẽ bỏ mình xuống.
Nhưng đối phương lại hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cậu, thậm chí còn dùng tay kia vỗ mạnh vào mông Đồng Mặc: "Đừng nhúc nhích!"

Đồng Mặc sắp sợ đến ngây ngốc rồi, thế nhưng cậu vẫn tiếp tục phản kháng.

Tuy nhiên, so với người được đào tạo chuyên nghiệp, chút sức lực của cậu giống như gió nhẹ muốn rung chuyển một cái cây lớn, không có tác dụng gì cả.

Bởi vì vốn dĩ đã mệt mỏi, đầu óc choáng váng lại càng thêm choáng váng, hành động của Đồng Mặc dần dần yếu đi, chỉ có thể phó mặc cho thanh niên từng bước một cõng lên lầu, đi vào phòng mình.

Tiếng khóa cửa "lạch cạch" vang lên rõ ràng khiến nỗi bất an trong lòng cậu không ngừng lớn dần.

Mạnh Lâm Chân đặt Đồng Mặc lên giường, nam nhân được tự do nhanh chóng co người vào góc trốn đi.

“Lâm Chân, cậu làm gì vậy?” Đồng Mặc vội vàng mở đèn đầu giường lên, hoảng sợ hỏi. Cậu vẫn không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Người trước mặt lúc này trở nên cực kỳ xa lạ.

Mạnh Lâm Chân không trả lời, khuôn mặt hắn ta ở dưới ánh đèn tối tăm trở nên mờ ảo, nhưng đôi mắt kia lại tỏa ra một tia sáng cực kỳ bất thường.

Hắn nhanh chóng lấy tay trái cởi chiếc áo phông trên người và ném nó xuống đất một cách tùy tiện. Cơ ngực và cơ bụng săn chắc với phần cánh tay hữu lực thật hoàn hảo, hai đường nhân ngư thập mỹ kéo dài đến tận bên trong quần.

"Cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?!" Đồng Mạch không nhịn được hét lớn một tiếng. Tình huống hiện tại của Mạnh Lâm Chân thực sự rất giống với bộ dạng mà Chử Diên Dập đã cưỡиɠ ɧϊếp cậu lúc ấy.

Ánh mắt dán chặt vào cậu như dã thú, cùng với cái vẻ mặt điên cuồng cố kìm nén cơn hưng phấn tới cực điểm kia.

Thế nhưng người chồng đơn bạc đã trải qua một hồi tra tấn đến sống không bằng chết rồi, không muốn tin vào "giả thuyết" kinh khủng này.
Mạnh Lâm Chân vẫn luôn chán ghét cậu, đúng vậy, hắn ta ghét cậu cơ mà!

Ngay lúc cậu đang nhen nhóm hi vọng, Mạnh Lâm Chân đột nhiên lao tới, bàn tay to lớn nhanh như chớp nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, hung hăng kéo xuống!

“A!” Đồng Mặc bị hành động nhanh chóng này làm cho không kịp đề phòng, đến lúc cậu ý thức được thì đã bị thanh niên hung hăng đè xuống dưới thân!

"Lâm Chân! Lâm Chân!! Cậu bình tĩnh một chút đi- aaa!!!" Mỹ nhân đáng thương chưa kịp nói hết câu đã bị em vợ thô bạo xé toạc áo sơ mi trên thân, cúc áo tung bay khắp nơi vì hành động đầy kịch liệt này.

Bộ ngực trắng như tuyết lộ ra trước mắt thanh niên đang vô cùng thèm muốn.

Mạnh Lâm Chân không chút do dự vùi đầu vào, say sưa hít một hơi.

“Quả nhiên rất thơm!” Nói xong, hắn liền gấp không thể đợi nổi mà thè lưỡi ra, mạnh mẽ mυ"ŧ lên.
"Không!!! Làm ơn, làm ơn, làm ơn, Lâm Chân aaaa!" Đồng Mặc liều mạng nắm lấy tóc Mạnh Lâm Chân, cố gắng kéo ra, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Nam nhân đáng thương chỉ biết nức nở chấp nhận bị em vợ đè dưới thân, tùy ý nhấm nháp l*иg ngực trắng nõn và hai núʍ ѵú ngọt lành.

Núʍ ѵú hồng hào mềm mại bị đầu lưỡi vươn ra không ngừng nút lấy, thậm chí thanh niên còn dùng tay nhéo cho nó nhô lên cao, làm mỹ nhân run lên vì cơn đau xót xen lẫn kɧoáı ©ảʍ khó nhịn, cậu không ngừng nỉ non xin tha.

"Anh và Chử Diên Dập đã làm chuyện đó bao nhiêu lần rồi? Hả?" Mạnh Lâm Chân vừa liếʍ đầṳ ѵú dâʍ đãиɠ vừa ghen tị hỏi nam nhân đang nức nở vì sung sướиɠ.

"Đừng như vậy mà... Lâm Chân... ưm ức......" Đồng Mặc bị khi dễ đến rêи ɾỉ ngắt quãng hết lần này đến lần khác, vẫn không quên cầu xin.
"Nếu anh nói cho tôi biết, tôi sẽ không chạm vào anh." Con hồ ly quỷ quyệt chỉ chờ có thế, ngay lập tức tung ra một mồi nhử vô cùng dụ người.

Đồng Mặc rơm rớm nước mắt ngước nhìn lên người phía trên: “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Mạnh Lâm Chân thật sự bị ánh mắt này làm cho tê dại.

"Chỉ, chỉ có một lần thôi." Đồng Mặc xấu hổ trả lời. Miễn là có thể tránh bị nam nhân xâm phạm lần nữa, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì.

Nhưng vào giây tiếp theo, thân thể cậu lại bị lật ra, vòng eo mềm mại mảnh khảnh bị bắt lấy, ép bờ mông vểnh cao bày ra một tư thế vô cùng da^ʍ mỹ.

Nhìn thấy c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ sưng đỏ giữa hai bờ mông trắng tuyết, Mạnh Lâm Chân không chút khách khí đút một ngón tay vào.

“A!!!” Đồng Mặc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột làm cho run lên kịch kiệt, sau đó bắt đầu điên cuồng giãy giụa, “Cậu đã nói sẽ không chạm vào tôi mà!
"Thì không chạm vào anh, tôi chỉ đút tay vào thôi." Mạnh Lâm Chân bị tư thế vặn eo lả lơi né tránh của Đồng Mặc mê hoặc, những ngón tay vô tình đẩy sâu hơn.

Sau khi đưa vào hoàn toàn, thiếu niên bị xúc cảm mềm mại mượt mà trên ngón tay hấp dẫn, đôi mắt đen trầm đỏ bừng vì phấn khích.

Bất cứ ai nhìn vào cũng đều có thể thấy rằng: hắn ta đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, và sẽ không dừng lại.

Nhưng Đồng Mặc lại quay lưng về phía Mạnh Lâm Chân, cậu chẳng biết gì, chỉ ngây thơ hy vọng thanh niên kia sẽ ngừng tay.

Cậu đã đủ đau khổ rồi, chỉ cần Mạnh Lâm Chân thật sự cam đoan không làm đến cùng, cậu nhất định có thể chịu đựng, nhất định có thể sống sót.

Đồng Mặc cắn chặt đầu gối, lặng lẽ rơi lệ, cố gắng đè nén sự phản kháng và bài xích dữ dội trong lòng.
Lỗ nhỏ mị hoặc chỉ chốc lát đã có thể dễ dàng nuốt được ba ngón tay, tiểu huyệt từng nếm thử mùi vị tìиɧ ɖu͙© không ngừng mấp máy mυ"ŧ lấy, muốn hút ngón tay của đối phương vào sâu hơn đến tận hoa tâm.

"Thật dâʍ đãиɠ... Giống hệt như trong mơ vậy..." Mạnh Lâm Chân nhìn chằm chằm hoa huyệt không ngừng chảy nước da^ʍ, ba ngón tay bỗng nhanh chóng thô bạo cắm vào.

“Aaa… ứm!” Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến Đồng Mặc tuyệt vọng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cố đè nén để tiếng rêи ɾỉ không bật ra ngoài.

Dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhắn non nớt cũng vì bị đâm chọt phía sau mà hoàn toàn cương cứng, áp vào ga giường cọ xát không ngừng, sảng khoái vô cùng.

Mạnh Lâm Chân dùng tay kia bọc lấy dươиɠ ѵậŧ mềm mại nọ, bắt đầu vuốt ve kịch liệt, mấy ngón tay trong c̠úc̠ Ꮒσα cũng cũng đột ngột mạnh bạo hẳn lên!
“Ưm aaaaa!!!” Kɧoáı ©ảʍ trước sau đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ bụng dưới Đồng Mặc đến điên cuồng co giật.

Cảm giác được người dưới thân sắp cao trào, Mạnh Lâm Chân nhanh như chớp rút ba ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ra, móc ​​dươиɠ ѵậŧ thô to đã sớm hưng phấn chịu không nổi, vào một khắc cuối cùng, ȶᏂασ thật mạnh vào sâu bênh trong điểm mẫn cảm, làm mỹ nhân ngay lập tức giật nảy lên bắn nước da^ʍ khắp c̠úc̠ Ꮒσα!

"A a a aaa--! Hoa tâm vừa được đút no đủ bị qυყ đầυ to lớn nghiền ép, thân thể yếu ớt của mỹ nhân kịch liệt co rút, lỗ chuông vừa mới cao trào còn vương chút dịch trắng bị ȶᏂασ tới tấp đến phun nướ© ŧıểυ ra, chảy khắp trên hai chân nuột nà.

Chỉ một chốc, người chồng vốn dĩ sạch sẽ xinh đẹp đã hoàn toàn bị tϊиɧ ɖϊ©h͙, nướ© ŧıểυ và dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình làm cho rối loạn cả lên.
“Sướиɠ đến thế sao?!” Mạnh Lâm Chân đã hoàn toàn mất đi lý trí kể từ khi đâm vào, bắt gặp cảnh Đồng Mặc bị ȶᏂασ đến bắn nướ© ŧıểυ này, thì trực tiếp bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dươиɠ ѵậŧ càng lớn thêm nữa.

Côn ŧᏂịŧ gân guốc nhét đầy lỗ nhỏ đến tận mép, mặc cho đối phương có van xin như thế nào, hắn vẫn dùng sức ȶᏂασ điên cuồng, mỗi lần đều là rút ra ngoài rồi thúc mạnh vào trong, chơi ruột non đến nước da^ʍ đầm đìa.

“Hức hức... cậu gạt tôi…” Nam nhân vừa định thần mới nhận ra vừa rồi mình dâʍ đãиɠ vô biên, tinh thần hoàn toàn hỏng bét rồi, thân là một nam nhân, thế mà bị người khác ȶᏂασ đến c̠úc̠ Ꮒσα bắn nước da^ʍ, dươиɠ ѵậŧ thì vừa bắn tinh vừa phun nướ© ŧıểυ!

Tất cả những điều này đều đang điên cuồng kɧıêυ ҡɧí©ɧ dây thần kinh vô cùng mỏng manh của cậu.
"Tôi cũng đâu có làm đau anh đâu, bảo bối." Mạnh Lâm Chân sướиɠ đến hơi híp mắt, hông nhấp càng thêm lợi hại.

"Làm với tôi hay làm với tên khốn Chử Diên Dập kia sướиɠ hơn?" Mạnh Lâm Chân vừa ra sức đυ. mạnh vừa gặng hỏi.

Đồng Mặc không muốn trả lời câu hỏi này một chút nào! Cho dù đó có là Chử Diên Dập hay Mạnh Lâm Chân đi chăng nữa, cả hai bọn họ đều là những kẻ hϊếp da^ʍ đáng ghét trong lòng cậu mà thôi.

“Có nói không?” Mạnh Lâm Chân bất mãn, vươn tay siết chặt dươиɠ ѵậŧ hồng hào, lại hỏi: “Tôi hay Chử Diên Dập chơi anh sướиɠ hơn?”

"Ưm hức... không muốn không muốn!", Đồng Mặc chụp lấy bàn tay đang tác quái trên dươиɠ ѵậŧ bị tra tấn đến không thể cương lên của mình, ý đồ muốn hất nó ra.

Nhưng dương như Mạnh Lâm Chân thực sự kiên quyết muốn hỏi cho ra lẽ. Hai bàn tay hắn ta điên cuồng tuốt lộng, ép buộc dươиɠ ѵậŧ yếu ớt một lần nữa phải gắng gượng dựng lên.
Cảm giác được người phía dưới lại sắp xuất tinh, hắn ác liệt dùng ngón tay cái hung hăng chặn lỗ chuông mấp máy lại.

"Buông ra hức... Khó chịu... " Mỹ nhân bởi vì không thể phát tiết kɧoáı ©ảʍ mà nhíu mày, thống khổ rêи ɾỉ.

“Trả lời tôi, tôi sẽ để anh bắn.” Mạnh Lâm Chân lại dùng lòng bàn tay chà xát mạnh vào gốc dươиɠ ѵậŧ của người phía dưới.

"Ư ưmm... là, là cậu..." Đôi mắt Đồng Mặc tối sầm, hơi thở đứt quãng.

“Là tôi cái gì?” Mạnh Lâm Chân vẫn chưa hài lòng.

"Là, là cậu, cậu... làm tôi sướиɠ hơn..."

Nói xong câu này, Đồng Mặc cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn tan nát. Mỹ nhân bật khóc không thành tiếng vì quá suy sụp, khuôn mặt tuyết trắng ướt đẫm nước mắt, vô cùng đáng thương.

Mạnh Lâm Chân cũng biết mình đã bắt nạt người ta quá mức, nhưng hắn không hề hối hận, hắn chỉ muốn Đồng Mặc vĩnh viễn ghi nhớ rằng: hắn, chính Mạnh Lâm Chân hắn, mới là người duy nhất mà cậu thuộc về!
Sau khi có được câu trả lời mình mong muốn, Mạnh Lâm Chân thả tay, để mỹ nhân đang nức nở run rẩy bắn ra.

Mạnh Lâm Chân cúi người liếʍ hôn tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh của Đồng Mặc, thân dưới di chuyển nhanh hơn, cuối cùng thỏa mãn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα sưng tấy.

Nam nhân bị ép phải tiếp nhận dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng ấm thổn thức nức nở một tiếng, rốt cuộc cũng được buông tha trong chốc lát.

Nhưng không lâu sau, côn ŧᏂịŧ thô to phía sau lại một lần nữa cứng lên, không chút nề hà gì mà thúc thật sâu vào lỗ nhỏ cơ khát.

Mỹ nhân cong chân rêи ɾỉ, lại bị ép vào vòng xoáy du͙© vọиɠ vô tận...