BOKU NO HERO ACADEMIA || Rốt cuộc thì mày vào lớp này làm gì?

3 • Tôi cũng rất có trách nhiệm

Vụ hỗn độn đã được xử lý. All Might xuất hiện kịp thời và kết thúc tên tội phạm chỉ bằng một cú đấm. Izuku - người đã dũng cảm lao vào cứu Katsuki, bị la mắng một cách thảm hại còn Katsuki thì ngược lại, được tán dương vô cùng hoa mỹ. Thế mà trông cu cậu có vẻ chẳng vui sướиɠ gì cho cam. Cũng đúng thôi. Nếu phải dung hợp với một tên quái vật hôi hám nhớp nhúa như nước cống trong suốt hàng giờ đồng hồ thì tôi sẽ ước rằng mình chết nhanh hơn để không phải chịu đựng cái tình cảnh kinh tởm đó.

Ánh chiều tà dần buông xuống, đám đông cũng đã giải tán. Trên con đường nhỏ vắng lặng, một trước một sau nối đuôi nhau bước đi. Katsuki hậm hực đi trước, tôi tò tò bám theo, không biết làm sao mở lời. Tự nhiên phải đi hạ mình xin lỗi đứa mình ghét, có điên không cơ chứ?

Nhưng dẫu sao tội lỗi cũng là do tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm nếu không muốn lương tâm bị giày xéo.

- Katsuki.

Tôi gọi một tiếng, vẫn không có phản ứng gì.

- Katsuki.

Katsuki ngoảnh mặt chảnh chó.

- Katsuki Katsuki Katsuki Katsuki-

- Con mẹ nó tao không phải chó của mày!!!

Ủa không phải hả? Trước giờ cứ tưởng là như vậy chứ. Thôi, mặc dù thái độ rất cục cằn thô lỗ nhưng có phản ứng là tốt rồi. 

Tôi chạy chậm áp sát mục tiêu, chọc chọc vai cậu ta, thành thật dâng ví trả về cho chính chủ. Katsuki lườm nguýt tôi, mở ra kiểm tra. Bên trong là chứng minh thư và thẻ học sinh, cùng với số tiền đền bù tổn thất tinh thần.

- Cái gì đây?

Katsuki giơ lên một đồng xu 50 yên. Gương mặt nhăn tít lại như cái bị rách.

- Tiền thuê chú em hôm nay-

- Ăn cứt! Tao không phải trai bao!!

Katsuki ném đồng xu. Vật thể tròn bằng kim loại xoáy với tốc độ cao nhắm thẳng vào mặt tôi, cũng may tôi nhanh tay tóm gọn nó, nếu không thì lỗ mũi ăn trầu rồi.

- Chậc chậc, người gì đâu mà hung hăng nóng nảy.

Katsuki giơ nắm đấm lên dứ vào miệng tôi, tôi biết điều câm mồm lại. Bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng, không ai bảo ai, hai đứa sóng vai nhau đi dàn hàng trong ngõ như côn đồ đầu đường xó chợ đang thị uy sức mạnh.

- Mày định cắp đít theo tao đến bao giờ?

- Lạ ghê nha, chó đi sau chủ là đúng rồi còn gì.

Tôi vọt lên trước, quay đầu lè lưỡi trêu tức. Một màn rượt đuổi ngoạn mục lại bắt đầu giữa hai kẻ thù sống chết không đội trời chung. Katsuki có thể lực và sức bền tốt hơn tôi, nhưng đừng hòng, cái ngõ này là địa bàn của tôi, có giời mà bắt được. Tôi lẩn nhanh như chuột nhắt, chẳng mấy đã trốn thoát, phóng vào trong nhà mình đóng sầm cửa lại. Katsuki mất giấu tôi, quắp đuôi sói đi về trong hậm hực.

Tôi thoát y ngay giữa phòng khách, quăng quần áo mỗi nơi một cái rồi đi vào phòng ngủ của bố mẹ cạy két sắt. Căn phòng đã sớm phủ một tầng bụi dày đặc, mỗi giấu chân của tôi lại nặng nề chùi đi cái lớp bảo vệ mỏng manh cho những ký ức mà tôi luôn muốn chôn giấu. Tôi mở két ra, bên trong là rất nhiều vàng bạc đá quý cùng tiền mặt. Trải qua bao nhiêu năm tháng, giá trị khổng lồ của hiện vật vẫn còn nguyên vẹn như chưa hề có một cuộc lạm phát nào. Tôi lấy một ít tiền ra, đóng két sắt, cánh cửa nặng nề kêu rin rít, trả màn đêm tĩnh lặng nguyên thủy về lại căn phòng hồi ức ấy.

Những ngày sau đó, tôi vật lộn với sự lười biếng của mình để lết cái thân xác chây lì ra bãi biển. Nhưng mọi cố gắng nỗ lực của tôi đều xôi hỏng bỏng không, tôi không thể gặp lại anh chàng với mái tóc xanh đó. Tôi chán chường bước đi trong vô định, cát nóng hun cháy da chân tôi, nắng gắt rọi thẳng vào đầu tôi khiến tóc tôi bốc lửa. Tôi cứ sải bước mãi cho đến khi một khoảng bóng râm lớn che phủ cái bóng nhỏ in lên bờ cát của tôi, tôi mới thẫn thờ ngước mắt lên. Một cái tủ lạnh cũ xấu xí nằm chết dí ở đó choán hết tầm nhìn. Tôi lạnh lùng liếc xéo nó một cái, xoạc cẳng đứng sang bên cạnh. Nơi này vốn bị coi như bãi rác tập thể của cả khu, mọi khi chẳng có ma nào thò ra đây, ai ngờ hôm nay tôi lại bắt gặp một cậu chàng đang đứng tập thể dục.
Cậu ta đang cố gắng khuân vác tủ lạnh, máy giặt, bình nóng lạnh cũ hỏng. Định mang đi bán kiếm tiền hay gì?

Tôi tiến đến gần, bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.

- Izuku?

- Nuynge-san?

Tôi còn đang tự hỏi đó là đứa dở hơi nào dọn rác cho bãi biển, quả nhiên đó là cậu ta. Izuku tỏ vẻ rất vui sướиɠ khi trông thấy tôi, cậu hồ hởi hỏi chuyện. Tôi cũng kiên nhẫn giải đáp tất cả, thi thoảng lại đưa mắt nhìn xung quanh. Xa xa, có lão già ốm tong teo, mặc quần áo nhếch nhác đang lười biếng nằm ngả lưng trên nóc một cái xe bán tải. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, cắt ngang chủ đề về ước mơ và tương lai luyên thuyên mãi không dứt, hỏi cậu ta vấn đề bản thân đang quan tâm nhất hiện giờ.

- Cái cậu tên Bakugou Katsuki đó, hai người quen nhau à?

- Ừm, bọn tớ là bạn nối khố. Mà sao cậu biết Kacchan? Cậu là bạn cậu ấy ư!?
- Cũng gọi là có chút 'thân thiết'.

Tôi nhếch mép cười khỉnh.

- Tuyệt thật đấy! Cậu có thể làm thân với Kacchan! Quan hệ giữa tớ và cậu ấy không được tốt lắm...

Izuku có vẻ buồn phiền khi nhắc đến chuyện này, còn tôi thì cảm thấy chẳng có gì bất ngờ, với cái tính cách chó má đó mà có ai chịu làm bạn cậu ta thì chắc đầu óc có vấn đề. Đừng cố thân thiết với cậu ta nữa, chỉ tổ rước thêm đau khổ và phiền toái về mình thôi. Mặc dù trong lòng đang thầm xỉa xói Katsuki 300 lần, bên ngoài tôi vẫn thảo mai nói với Izuku.

- Cậu quả là anh chàng dũng cảm, ngốc nghếch và tốt bụng nhất mà tớ từng gặp. Bình thường chẳng ai sẽ xông ra đó và cứu một người ghét mình cả, đúng không? Nhưng cậu đã làm thế, điều mà kể cả các siêu anh hùng lúc ấy cũng không dám làm. Tớ hâm mộ cậu lắm đấy.
Mặt Izuku đã đỏ như quả cà chua chín rục rồi. Cậu ta lấy hai cẳng tay gầy nhom che mặt, môi lưỡi cứ xoắn xuýt vào nhau rặn mãi không ra câu cảm ơn trôi chảy. Tôi mỉm cười bất đắc dĩ, giả vờ bâng quơ hỏi.

- Tiện thể cậu có biết nhà cậu ta ở đâu không? Katsuki đánh rơi cái này, chắc là tiền đóng học.

Tôi lôi từ trong túi xách ra một xấp tiền dày cộm, huơ huơ nó trước mặt Izuku.

- Đánh rơi á!? Thế thì mẹ cậu ấy sẽ cho cậu ấy ăn đòn nát đít mất! Chúng ta phải trả lại cho cậu ấy ngay!!

Izuku xông xáo kéo tôi chạy phăng phăng về trước. Không ngờ cậu bạn này còn là một con mọt học chính hiệu, chỉ cần là vấn đề liên quan đến học tập, cậu ta trở nên cực kì nhiệt tình. Bọn tôi trèo lên con xe đạp của Izuku và chạy một mạch đến nhà Katsuki. Trên đường đi, tôi còn dừng lại mua mấy chai nước ở máy bán hàng tự động. Lúc đặt chân đến trước cổng nhà Katsuki, trời đã sâm sẩm tối.
Izuku thở hồng hộc vì vận động hết toàn bộ sức lực, cậu mệt mỏi nằm ngả đầu lên tay lái, chỉ để lộ mái tóc xanh rêu tuyệt đẹp và một đôi mắt trong veo đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi không tự chủ được nhoẻn miệng cười, đưa tay vỗ đầu cậu ta một cái, đoạn chia một nửa số nước trong túi cho Izuku. Cu cậu có vẻ bất ngờ, cứ lắp bắp mãi.

- Cho tớ á!? Tại sao!? Đó là-

Tôi chặn họng cậu ta bằng một chai soda thủy tinh mát lạnh.

- Sao cậu cứ phải hỏi lắm thế nhỉ. Coi như tiền công vì đã đưa tớ đến đây đi.

Izuku chậm rãi nhận lấy chai soda, ôm nó khư khư trong l*иg ngực, ánh mắt nhìn tôi như cún nhỏ mới sinh đang ngây ngốc nhìn mẹ. Trái tim băng giá của tôi cũng phải tan chảy vì sự dễ thương này, tôi ho khan một cái, nhanh chóng quay gót đi trước khi làm ra hành vi gây chấn động nào đó.
Trước khi tôi bước vào, Izuku còn gào lớn chào tôi.

- Tạm biệt!

Tôi vẫy tay mà không quay đầu lại, đứng đó cho đến tận khi tiếng bánh xe đạp ma sát với mặt đường hoàn toàn mất hút trong không gian hoàng hôn.