BOKU NO HERO ACADEMIA || Rốt cuộc thì mày vào lớp này làm gì?

[ Ngoại truyện I ] Thú cưng

CHƯƠNG TRÌNH ĐẶC BIỆT KỈ NIỆM LƯỢT BÌNH CHỌN THỨ 1000

Ngoại truyện - tuyển tập những câu chuyện chưa từng được kể

[Muộn rồi mà sao còn] - Sơn Tùng MTP

Bối cảnh: Vũ trụ gốc, năm hai trung học

Đáng nhẽ bây giờ Bakugou sẽ đi Kyushu một chuyến để tham dự đám tang của một người bà con họ hàng xa lắc xa lơ thay cho bà mẹ lười chảy thây của mình. Thậm chí hắn còn định rủ thêm Nuynge nữa - hắn biết con nhỏ này say xe ghê gớm nhưng chỉ cần nghe đến hai tiếng "du lịch", cá chắc nó chẳng thèm màng bài tập sách vở hay điểm danh gì ráo mà sẽ nằng nặc đòi đi ngay. Và dù sao thì hai đứa cũng đang trong tuần lễ vàng.

Còn về lý do mà hắn muốn cái bản mặt hưng phấn của con nhỏ đó xuất hiện tại sân bay, tay xách nách mang một đống hành lý lỉnh kỉnh, trèo lên cùng một chuyến bay và đáp tại cùng một địa điểm với hắn... hắn không biết. Chỉ là hắn cảm thấy có nó đi cùng sẽ bớt nhàm chán hơn là đối mặt với đám họ hàng xa một mình. Con quỷ dẻo mỏ đó có thể combat nguyên một trang mạng xã hội nếu nó muốn cơ mà. Những chuyện lằng nhằng sau khi đến nơi, phải giải trình ra sao với mấy bà dì nhiều chuyện, hắn còn chưa buồn nghĩ.

Thậm chí hắn còn giấu con nhỏ tới sát nút ngày khởi hành. Bảy giờ sáng, Bakugou biết Nuynge chưa dậy đâu. Con lợn đó dễ gì mà tuân theo đồng hồ sinh học của loài người. Nhưng chân hắn vẫn không kìm được vòng đến đứng trước cửa nhà nó. Bakugou bất chợt thấy hồi hộp. Hắn do dự một lúc trước khi ấn ba hồi chuông.

- Mày là tên đã khiến Sludge bị bắt!

Bakugou "Hảaaaaaa?" thật dài trước khi quay đầu và trông thấy một tên tội phạm. Chắc chắn là tội phạm. Không một cư dân tốt của xã hội nào lại đổ lỗi cho hắn vì tống con quái vật bùn lầy đó vào tù.

- Mày muốn gì?

Bakugou chỉ cần quắc mắt một cái, tên tội phạm đã rúm ró hết cả người. Hắn run rẩy la hét, liều lĩnh lao lên như một con thiêu thân.

- T- Tao sẽ trả thù cho Sludge!!!

Bakugou khinh khỉnh nhếch mép cười.

- Hừ, ngu ngốc-

Tên tội phạm rút từ trong tay áo ra một con dao găm dính máu và chém về phía Bakugou. Hắn phản xạ né tránh gần như ngay lập tức nhưng vẫn bị lưỡi dao quẹt thành một vết thương nhỏ.

- Chậc.

Bakugou tặc lưỡi, túm áo tên tội phạm nhấc lên cao. Tên tội phạm hoảng sợ vùng vẫy, khua khoắng đôi chân không chạm đất trong tuyệt vọng.

- M- Mày không thể gϊếŧ tao...!

Tên tội phạm cố gắng cậy mạnh.

- Hử?

Bakugou nhướn mày.

- Vì năng lực của tao là biến những ai hấp thụ máu của tao thành động vật...!

Bakugou tức đến trợn mắt, nghiến răng siết cổ tên tội phạm. Gã nhanh chóng ngã phịch xuống đất, nằm bất tỉnh nhân sự.

Tên tội phạm không hề nói dối. Bằng chứng là Bakugou bắt đầu cảm thấy một cơn đau nhói đang lan rộng toàn thân rồi. Bakugou cấu mạnh đầu, làn sóng choáng váng mạnh mẽ ập đến, tựa như cơn thuỷ triều dữ dội nhấn chìm hắn trong một vùng biển nặng nề chứa đầy rượu. Không thể chống đỡ nổi sức nặng đè sụp trên mí mắt nữa, Bakugou đổ rầm xuống đất, tay chân vô lực buông thõng.

Hơn nửa phút sau, khi Bakugou bắt đầu nghĩ mình sẽ nằm phơi thây ở đây trong cái nắng nóng đốt da đốt thịt, một khuôn mặt mờ ảo quen thuộc đâm vào tầm mắt hắn, cái miệng đo đỏ hé mở, cùng lúc ngữ điệu nghi hoặc vang lên.

- Katsuki?

Bakugou vươn tay, bốn ngón chân ngắn ngủn đầy lông ngờ nghệch vẫy vẫy trong không khí.

Dù rất ghét nghe thấy cái tên của mình được sử dụng để gọi chó, nhưng không thể không cay đắng thừa nhận rằng bây giờ hắn đã biến thành chó.

Katsuki rên ư ử vài tiếng.

Nuynge vừa mới bị thằng chó nào đó bấm chuông quấy rối vào sáng sớm tinh mơ, đang lúc bực dọc lại nhìn thấy một chú cún Pomeranian với bộ lông xù xì màu vàng kem và đôi mắt đỏ rực cháy nằm lăn lộn trước cửa nhà, không khỏi trở nên phấn khích, mọi buồn phiền đều được đánh bay, nhào tới muốn ôm cún con. Cún Katsuki xấu hổ vươn bốn móng vuốt ngắn ngủn đe nẹt Nuynge cảnh cáo con nhỏ chớ lại gần, hung hăng gầm gừ.
- Uầy, hung dữ vãi.

Nuynge thành khẩn rụt tay trước khi những móng vuốt đó âu yếm ma sát da thịt mình, sau đó không nhịn được lại ngo ngoe rục rịch.

- Cho sờ tí thui mòa~ Nha?

Cún Katsuki khịt mũi, đầu quay ngoắt, ngạo kiều chìa một chân. Nuynge lập tức chớp thời cơ, vồ đến ôm siết cún nhỏ, bàn tay nhiệt tình xoa vuốt mớ lông mềm mại bông xù khiến chúng tán loạn mỗi cọng một nơi. Như chưa đã ghiền, Nuynge còn vùi mặt vào bụng cún hít một hơi như rít thuốc phiện.

- Không có vòng cổ, hẳn là cún hoang rồi.

Đã thế còn khẳng định chắc như đinh đóng cột.

- Ẳng ẳng.

Cún Katsuki khua chân, vô tình để lộ vết thương rớm máu. Nuynge tức tốc nổi giận.

- Ai? Là ai đã khiến em bị thương!?

Cún nhỏ vô tội chỉ về phía tên tội phạm vẫn đang thừa thãi nằm trên mặt đất.

- Là em đánh hắn hả? Eo, giỏi thế.
Nuynge vui vẻ cọ cọ má Katsuki, con cún khó chịu đạp đạp chi sau nhưng cơ thể động vật nhỏ bé làm sao chống cự được với sức mạnh của loài người, chỉ có thể để mặc Nuynge giày vò. Chán chê, con bé mới nhớ ra chuyện chính sự cần làm.

- Chúng ta phải giao nộp hắn cho đồn cảnh sát!

Cún nhỏ lắc lắc đầu nhỏ, cố gắng ra hiệu nhưng Nuynge vẫn ngó lơ nó, thuần thục rút điện thoại bấm gọi 110. Chẳng mấy chốc, hai cảnh sát mặc đồng phục trang nghiêm đã có mặt và hốt tên tội phạm đi, trả lại sự yên bình cho khu phố.

"Con nhỏ đần này, thế là mất đầu mối hóa giải năng lực cho tao rồi!"

Cún Katsuki tru tréo.

- Yên nào, chị biết là cưng đói bụng nhưng phải để chị băng bó cho cưng đã.

"Có phải lợn như mày đâu mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn! Với cả cái xưng hô buồn nôn!"
Katsuki quơ quào tứ cước trong tuyệt vọng.

- Đừng hòng trốn, từ giờ cưng sẽ là của chị, không ai cứu được cưng đâu. Ha ha ha ha ha!

Nuynge vui vẻ cười toáng lên như vừa nhặt được kho báu bạc tỉ, ngang nhiên nhận vơ một con cún không biết từ đâu rơi xuống làm thú cưng của mình.

"Con nhỏ này ở bừa như cái chuồng lợn."

Vừa quan sát nhà của chủ nhân mới, cún Katsuki đã chê ỏng eo.

Nhà Nuynge không bẩn lắm, nhưng độ bày biện thì thôi rồi. Chỗ này một cái chỗ kia một thứ, trông chả khác nào bãi chiến trường. Katsuki khinh thường nhìn thẳng.

- Hộp cứu thương đâu rồi nhỉ? Nhà bừa nhưng được cái đồ để chỗ nào chị vẫn nhớ.

Nuynge lục tung chồng tạp chí, quả nhiên thấy một cái hộp màu trắng ngủ yên dưới vực thẳm. Con nhỏ cười ngượng ngùng, nhanh nhảu mở phanh nắp hộp.
- Làm sao để băng bó vết thương cho chó nhỉ?

Nuynge xắn tay áo trái, tò mò cầm một con dao mổ lên, bắt đầu ước lượng nặng nhẹ. Katsuki sợ hãi nhảy khỏi ghế sô pha, nhưng bị con nhỏ nhanh tay chộp lấy. Cún giãy giụa kịch liệt, một tay Nuynge không thể giữ nổi nó, dứt khoát kẹp nó vào giữa hai bắp đùi mình.

- Được rồi, không ai mổ cưng đâu mà sợ.

"Ai chứ mày thì dám lắm."

Katsuki ai oán nghĩ thầm, miệng phát ra những tiếng rên ư ử đáng thương.

Nuynge lựa rau gắp mắm từ trong đống dụng cụ kì quặc ra một cuộn băng vải, vụng về quấn mấy vòng lỏng lẻo quanh cẳng tay cún con.

"Con nhỏ này yếu đến nỗi sơ cứu cũng không nên hồn nữa."

Katsuki không phản ứng, ngoan ngoãn để mặc cho Nuynge vật lộn với cái chi trước nhỏ xinh.

- Vậy chắc là tạm được rồi.

Nuynge thở phào nhẹ nhõm, đứng cách vài mét quan sát kì công đáng tự hào của mình. Katsuki tái mét cả mặt vì cảm giác như máu vẫn đang chảy ở bên trong, nhưng cún ta không nói gì, quay vài vòng trên ghế sủa gâu gâu, tỏ vẻ cực kì khoẻ mạnh đến mức tràn đầy năng lượng.
Nuynge khúc khích cười.

Bakugou chưa bao giờ thấy Nuynge thể hiện cảm xúc vui vẻ theo nhiều cách khác nhau tới vậy. Cái con nhỏ lúc nào cũng giả vờ cao thâm khó dò với người ngoài này bây giờ lại cười rất vô tri chỉ vì một con chó ngu ngốc. Katsuki chợt cảm thấy buồn bực ghê gớm. Cún nhỏ có cảm giác mình phải giành lại cái gì đó.

- A, quên mất hôm nay đặt vé xem "Xình ca tiến nang" suất chiếu sớm.

Nuynge bỗng nhiên reo lên, nhưng lúc quay sang nhìn Katsuki, bộ dạng tương đối khó xử.

- Chị muốn đi xem phim, nhưng cũng không muốn rời xa cưng, làm sao đây? Cưng phải biết là rạp phim không cho mang thú cưng vào.

Nuynge chìa ngón trỏ chọc chọc cái mũi đen ẩm ướt của Katsuki, sau đó bị Katsuki há mồm ngoạm cắn.

- Hung dữ vãi. Giống hệt ai kia.

Lần thứ hai cảm thán cùng một câu, Nuynge có thần tưởng Déjà vu không nói nên lời. Con bé nhìn Katsuki lưu luyến, rồi vẫn dứt khoát xách cổ cún lên ôm trong l*иg ngực.
- Luật lệ đặt ra là để phá.

Nuynge ngang tàng đập bừa một câu trấn an tinh thần rồi hùng hổ xông vào rạp phim. Rất nhiều ánh mắt lập tức đổ dồn về phía con bé.

"Đần độn."

Katsuki ngao ngán lắc đầu, trong khi mặt cún áp vào da thịt mềm mại của người ta. Nuynge nhét cún Katsuki vào trong áo khoác, cũng may Pomeranian nhỏ xíu nên trông con nhỏ chỉ như một thiếu nữ có bộ ngực bò sữa thôi. Mỗi lần Nuynge bước đi, bộ ngực của nó lại nặng nề đung đưa trái phải, trông vô cùng phóng dục.

Katsuki gầm gừ vì những ánh mắt phức tạp đang dồn lên cơ thể Nuynge. Con nhỏ thấp giọng nạt.

- Đừng gây tiếng động nữa Katsuki, xem phim xong là chúng ta sẽ ổn.

Katsuki tức giận giãy đành đạch.

"Suốt 17 năm cuộc đời đã bao giờ tao phải chịu sự nhục nhã này!?"

Katsuki hận cơ thể chó chết của mình.
Nuynge thành công đi đến ghế ngồi đã đặt sẵn, khi buổi công chiếu phim bắt đầu, đèn điện tắt phụt, chỉ còn chút ánh sáng le lói từ màn hình lớn trước mặt, Nuynge mới để Katsuki ngồi trên đùi mình, hai tay mân mê ve vuốt bộ lông xù của cún nhỏ. Katsuki không muốn bị đối xử như một con động vật hạ đẳng, nhưng những ngón tay của con nhỏ như có ma lực, khiến toàn thân cún cảm thấy dễ chịu khó tả. Trong phút chốc, Katsuki quên mất cả việc chống cự, ngoan ngoãn phủ phục trên đùi Nuynge, thi thoảng dỏng tai để ý âm thanh con nhỏ ăn bỏng ngô và uống nước ngọt, vô cùng hưởng thụ bầu không khí.

Dù đã ra khỏi rạp được năm phút, Nuynge vẫn cứ huyên thuyên không ngừng về bộ phim.

- Phim của hãng lớn mà sao tình tiết cứ a đuồi thế đéo nào ấy nhở? Hiệu ứng cũng không hay như phim cũ... nói chung là càng ngày càng ngộ l*n... Đυ. má quên, tại sao mình lại đi tâm sự với chó?
Nuynge tiếc nuối vỗ đầu. Nâng cún nhỏ lên cao, cẩn thận đánh giá.

- Có lẽ vì mày giống Katsuki quá chăng? Mà quên, Katsuki giờ này phải đi Kuyshu rồi chứ.

- Ẳng!?

"Sao nó biết!?"

- Cô Mitsuki hôm qua có gọi điện tâm sự với tao, bảo là Katsuki sắp đi Kyushu. Thằng này tệ, đi mà cũng không buồn báo cho bạn thân biết.

Nuynge lắc đầu than thở.

Cún Katsuki căm tức vung vẩy tứ chi, mong muốn mãnh liệt được cào nát cái gì đó xả giận.

- Chị biết là cưng cũng tức. Kệ mẹ thằng chó đó, chúng ta kiếm chỗ chơi giải khuây đi.

"Cái thằng mà mày gọi là chó đang ở trước mặt mày đây này!"

Dù sao cũng đã trang điểm ăn mặc đẹp thò mặt ra ngoài đường rồi, xem mỗi phim xong về nhà thì cũng buồn, vả lại giờ này còn sớm, Nuynge quyết định đi dạo một vòng khu phố mua sắm. Thiếu nữ xinh đẹp và một chú cún ngổ ngáo ngang bướng, quả là một sự kết hợp hút mắt. Con nhỏ đi tới đâu, ánh mắt người qua đường đều vô thức dính chặt tới đó. Nuynge vốn đã quen với việc được chú ý, nhưng cún Katsuki thì khác, hai chân trước từ trong vòng tay Nuynge vùng vẫy thò ra, ném mấy nhát cào cảnh cáo cho đám người nhiều chuyện.
- Thôi nào Katsuki, cưng đang cố bán manh đấy à?

"Tao ỉa vào."

- Để chị mua xúc xích cho cưng ăn nha?

"Tao đéo thèm."

Katsuki cự nự không thành công, mệt mỏi buông xuôi.

- Cho cháu hai xúc xích.

- Mỗi hai cây xúc xích sẽ được một lần quay trúng thưởng. Giải nhất là một vé cặp đôi đi du lịch Guam, giải nhì một TV LCD, giải ba một vé đi công viên giải trí, giải tư một gấu bông, chúc cháu may mắn.

Nuynge nhìn tay mình, sau đó nhìn tay cún mập, quyết đoán chỉ chỉ.

- Cho cưng quay đó.

Katsuki nhàm chán đặt chân lên tay quay, xoay xoay đẩy đẩy mấy cái, vòng quay lộc cộc di chuyển, quả bóng màu cam vọt ra, nằm chễm chệ bắt mắt trên đĩa hứng.

- Chúc mừng cháu trúng thưởng giải ba!

- Tuyệt!

Mắt Nuynge lập tức hấp háy ánh sáng, nhìn cún nhỏ như thiên thần hộ mệnh được Chúa trời giáng xuống, không nhịn được vui sướиɠ hôn chụt lên mũi cún. Cún nhỏ khụt khịt mũi, đầu chó quay ngoắt sang một bên.
Nuynge vui vẻ dẫn thú cưng mới đến ga tàu. Ngày nghỉ lễ, các toa tàu đều chật cứng du khách. Nuynge chật vật chen lên một toa tàu bất kì, bị chèn ép đứng sát cửa sổ. Cánh cửa tự động chậm rãi đóng lại, đoàn tàu rung lắc tăng dần tốc độ.

- É.

Nuynge kêu ré lên, cảm giác như có thứ gì đó đang chạm vào đùi mình. Nhưng vì không chắc chắn nên con nhỏ vẫn cố gắng tảng lờ nó đi. Katsuki nằm trong vòng tay Nuynge khe khẽ hé mắt, đôi con ngươi đỏ đậm dâng tràn sát khí.

- A, cái gì thế!?

Đoàn tàu gặp sự cố cứ rung lắc liên tục, người chen chúc va đập vào nhau, Nuynge có thể nhận thấy rõ ràng một bàn tay đang ịn vào mông mình.

"L*n què mày nha-"

Nuynge quay ngoắt người, chuẩn bị tiễn thằng cha này về suối vong thì cún Katsuki đã nhanh chân nhảy tót lên biểu diễn một màn sư tử tấn công uy mãnh, bốn vuốt sắc bén tóe một đường, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ bộ lông màu kem.
- T- Thú cưng nhà ai-

Nuynge nghe thấy tiếng trách móc đổ lỗi của ai đó chuẩn bị phun ra, mồm nhanh hơn não khóc toáng lên.

- Hu hu hu, chị sợ quá! Cảm ơn em...! Suýt nữa thì bị tên biếи ŧɦái cưỡng bức rồi...!

Nước mắt con bé đầm đìa phủ kín khuôn mặt, hai gò má đỏ ửng lên, trông cực kì đáng thương. Toàn bộ người trên tàu đều đồng loạt khinh bỉ tên yêu râu xanh hẵng còn đang đau đớn quỳ trên sàn, không ai đang tâm xét nét một cô bé nhỏ nhắn đáng thương. Khi tàu dừng ở ga kế, gã biếи ŧɦái tất nhiên bị giải đến cảnh cục, Katsuki cũng thoát nạn bị trung tâm động vật hốt đi. Hai đứa hữu kinh vô hiểm đến được công viên.

- Chúng ta chơi mấy trò nhẹ nhàng chút nhé?

Katsuki đập đập chân, chỉ vào tàu lượn siêu tốc tử thần. Nuynge nhìn, tức thì mặt tái ngoét.

"Chó này thành tinh rồi chứ không phải động vật ngu si nữa, mẹ kiếp!"
Nuynge rủa thầm, bước chân đến khu xếp hàng có chút chần chừ. Chơi cái của nợ này thật hả, mèn đét ơi. Nuynge nhìn lông cún vẫn còn dính máu khô chưa rửa sạch, thở dài thườn thượt. Cũng do mình quá xinh đẹp thiện lương, dễ mềm lòng, đành chịu nhượng bộ thôi chứ biết sao giờ. Ai bảo Katsuki trông gap moe chết đi được.

Nuynge thấp thỏm trèo lên tàu lượn, lập tức nếm trải thế nào là tột cùng của hối hận. Những bánh răng ma sát đường ray, đưa con tàu chầm chậm đi lên, sau đó vυ"t một cái, đâm đầu thẳng xuống, tốc độ bạt mạng như muốn tiễn luôn đoàn du khách xuống địa ngục chứ không phải quay về bến đỗ nữa. Chỉ tội Nuynge, đã yếu ớt còn mắc bệnh tiền đình, lúc xuống được tàu siêu tốc, con bé đã không ra hình người nữa rồi, thiếu điều nhũn thành bãi nước. Katsuki ân hận xoay vài vòng quanh chân Nuynge, con bé lảo đảo tìm một ghế gỗ ngồi nghỉ, bơ phờ như xác ướp.
- Gâu gâu!

- Đợi chị nghỉ tí đã.

Nuynge bế Katsuki lên, cho cún cưng ngồi lên đùi.

- Chà, em gái dễ thương quá!

- Không có bạn trai nên đi một mình à?

Một vài tên đàn ông thô lỗ xăm trổ đầy người, trông có vẻ ăn chơi phát hiện Nuynge đang ngồi lẻ loi, tiến đến bắt chuyện.

- Ai nói tôi không có bạn trai?

Nuynge quắc mắt.

- Thế bạn trai em đâu?

Nuynge tự hào nâng cún Katsuki lên khoe khoang. Đám người lập tức cười phá lên.

- Ha ha ha, đáng yêu vãi!

- Hẹn hò với chó cơ à?

- Tao thích bé này rồi đấy!

"Tởm." Nuynge khinh miệt nghĩ, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đúng như dự đoán, bọn chúng sẽ không buông tha cho miếng mồi ngon dễ dàng như vậy được, bốn tên bao vây xung quanh con nhỏ không một kẽ hở.

- Bé muốn đi chơi với anh không?

- Bọn anh có nhiều tiền lắm, cho bé mua sắm thoải mái.

"Bố ỉa vào." Nuynge phỉ nhổ trong lòng, mồm há to, hét toáng lên, chuẩn bị cho một màn diễn mới.
- Bớ người ta! Hϊếp da^ʍ! Có ai không!? Cứu tuiiiiiiiiiii!!!!

Tiếng la hét thất thanh thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều người, có mấy bảo vệ đã chạy lại đây. Mấy gã côn đồ thấy tình hình đang dần trở nên bất ổn, lập tức bỏ của chạy lấy người. Nuynge lần nữa may mắn thoát nạn.

- Cháu không sao chứ!?

- Không ạ.

Nuynge mỉm cười diễm lệ, thanh thoát lắc đầu, hoàn toàn khác với cảnh tượng bắt chước T-Rex gân cổ gào vừa nãy. Katsuki nằm trong lòng Nuynge buồn bực lắc đuôi loạn xạ, hậm hực nhưng không cách nào giải tỏa. Khoảng thời gian còn lại, cún con ngoan ngoãn không đòi hỏi nữa, theo chân Nuynge chơi mấy trò nhẹ nhàng đơn giản phù hợp cho trẻ em 6-12 tuổi. Thực ra cũng khá là vui.

Trời nhập nhoạng tối, Nuynge và thú cưng men theo đường cũ về nhà. Khung cảnh con ngõ hết sức bình yên, ánh đèn huỳnh quang sáng trưng chiếu rọi hai bóng đen một bé một tí hon song song bước đi cạnh nhau.
- Vui không Katsuki?

- Gâu!

- Mặc dù gặp mấy thể loại hãm thật sự, nhưng nói chung ngày hôm nay vẫn vô cùng đặc biệt. Chị muốn khoe cưng cho Katsuki lắm luôn ấy, trông cưng cứ như bản sao đúc ra từ Katsuki.

- Gâu...

- Lăn lộn đủ rồi, về chị sẽ tắm cho cưng.

- Gâu gâu gâu!!!

Hoàn toàn phản đối!

Nuynge bước vào nhà, mau lẹ đi chuẩn bị bồn tắm. Katsuki thì bồn chồn chạy loanh quanh trong phòng khách, tìm cách tẩu thoát.

- Đi tắm nào Katsuki!

"Nhanh thế đυ. má!" Katsuki chạy tán loạn nhưng vẫn bị Nuynge nhẹ nhàng tóm được, lôi vào trong phòng tắm.

"Rầm" "Cạch" Cánh cửa đóng lại, khóa chốt, xong, hoàn toàn mắc kẹt.

- Đợi chị chút nhé.

Nuynge chầm chậm cởi cúc áo, những ngón tay thuôn dài khéo léo luồn vào từng thớ vải, vải trơn tuột khỏi da thịt, rơi xuống sàn nhà, trông vô cùng kiều diễm. Nuynge thoát y hoàn toàn, cuối cùng lúc xoay người mới nhìn thấy một con cún đang chổng mông, hai chi trước bắt chéo để lên đầu.
- Chó mà cũng biết ngại!? Hài vãi.

Nuynge bất lực nhấc bổng Pomeranian lên, với tay lấy vòi nước xả cho cả hai đều ướt đẫm. Khói nóng bốc lên mù mịt, che bớt đi cơ thể mê hoặc trước mặt, cún nhỏ mới dè chừng mở mắt.

"Đm, dâʍ ɖu͙© đến nỗi đéo dám nhìn thẳng."

- Thôi nào Katsuki, cưng bị làm sao vậy? Bỏ tay ra thì mới gội đầu được chứ?

Nuynge cười xòa. Cún mà cũng ga lăng sĩ diện ghê.

- Đáng iu tóa.

Con nhỏ ngứa tay bẹo má Katsuki mấy cái cho bõ ghét.

- Gâu gâu gâu!

"Tắm thì tắm cho tao đàng hoàng coi!"

... Katsuki đột nhiên giật mình ngớ ra, cún ta đang dần bị cơ thể chó đồng hóa. Một chủ một thú nhặng xị một hồi, đứa muốn tắm, đứa không chịu hợp tác, cuối cùng vật lộn mãi mới tắm xong. Nuynge mặc quần áo, một mình bỏ vào phòng ngủ, để mặc cún nhỏ loay hoay buồn thỉu buồn thiu ở phòng khách.
Khi Nuynge bước ra, Katsuki thất vọng cảm thấy cái đuôi mình không cách nào kiểm soát, cứ phe phẩy không ngừng. Chết tiệt, Katsuki đúng là sắp bị thuần hóa con mẹ nó rồi.

- Nhìn nè nhìn nè, bằng bạc đó, đẹp hông?

Nuynge đung đưa trước mặt cún nhỏ một cái dây chuyền bạc sáng bóng. Cún ta nhảy câng câng, hai chi trước vỗ vỗ, muốn chụp bắt mặt dây chuyền.

- Chưa đặt mua được vòng cổ riêng, để cưng dùng tạm cái này.

Nuynge đeo vòng cổ cho cún cưng. Cái vòng thõng xuống, quệt lê lết trên mặt sàn.

- Quấn hai vòng thì chật quá, cưng chịu khó bê nó đi nhé.

- Gâu!

Cún nhỏ thè lưỡi thở hồng hộc, mắt sáng bừng lấp lánh tựa ánh sao điểm chi chít trên nền trời hoàng hôn. Nuynge vuốt ve bộ lông xù của cún nhỏ, thoải mái ngáp dài.

- Chị buồn ngủ quá rồi, lên giường nào.

Nuynge không ngần ngại để cún nhỏ thơm tho trèo lên giường, hạnh phúc ôm cún nhỏ vào lòng, an tâm nhắm mắt ngủ.
Khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống, hơi thở của người nằm bên cạnh đã trở nên vững vàng đều đặn, Katsuki cuộn tròn trong l*иg ngực Nuynge, hiếm khi trằn trọc đến mức mất ngủ.

Hắn không thể sống trong lốt động vật này cả đời được. Có những chuyện quan trọng hơn cần hắn của "thực sự" làm.

Bakugou còn ước mơ trở thành anh hùng hàng đầu đang dang dở. Sức mạnh của hắn vẫn chưa đến đâu cả, hắn cần luyện tập thêm nữa. Hắn muốn vượt qua All Might, trở thành người được thế giới biết đến và tôn thờ,...

...

Và Nuynge...

...

Thậm chí hắn đã đặt hai vé máy bay đi Kuyshu.

Thậm chí hắn đã chuẩn bị đầy đủ hành lí từ ba ngày trước.

Thậm chí hắn sẽ chờ Nuynge lề mề sắp xếp đồ đạc, hắn có thể đợi kia mà.

Thậm chí hắn đã nghĩ về rất nhiều trò vui mà hai người có thể làm cùng nhau.
Ở trong cái thân xác động vật bậc thấp, hắn không thể đảm bảo an toàn cho Nuynge, con nhỏ có một sức hấp dẫn vô hình cực kì nguy hiểm khiến người khác không nhịn được nổi lên khao khát chiếm hữu, với năng lực hiện tại, hắn không thể ngăn cản những ý định xấu xa mà đám bẩn thỉu kia đặt trên người nó. Và từ giờ có lẽ cũng không thể ở bên cạnh nhau theo cách bình thường được nữa.

Hốc mắt Bakugou bất chợt đỏ bừng, hắn cố nén nhưng vẫn không kìm được một hai giọt lệ chảy dài trên khóe mắt.

"Sụt sịt"

... Nuynge đang mơ màng ngủ say, bị tiếng rục rịch của cún nhỏ bên cạnh làm cho tỉnh giấc. Con bé quơ tay bắt lấy cái đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, mới có 3 giờ 17 phút sáng! Đ*t cụ!

Nuynge chống người ngồi dậy, trong bóng đêm mờ ảo, dựa vào chút ánh trăng lờ mờ xuyên qua khe cửa sổ đóng rèm kín kẽ, khe khẽ gọi.
- Katsuki? ... Ôi mẹ ơi cái tay tê rần của tôi.

Nuynge nắn bóp cánh tay không biết tại sao lại đau ran. Rõ ràng con bé chỉ kê tay làm gối cho cún nhỏ, con bé cũng không yếu đến mức bị một con Pomeranian xíu xiu làm cho chấn thương đâu đấy chứ?

"Mà con chó của tao đâu rồi!? Đừng nói nó bỏ đi rồi nha!?"

Nuynge hốt hoảng gọi.

- Katsuki? Katsuki!?

Bakugou đưa đầu qua, một tay bóp khớp hàm Nuynge, một tay chống sau lưng con bé, kéo cơ thể hai người lại gần nhau, cuồng bạo gặm cắn đôi môi mỏng manh của nó. Nuynge chết trân nhìn chằm chằm vào bóng đen đậm đặc trước mặt mình, cõi lòng hoảng sợ tột cùng, nước mắt bắt đầu tuôn lã chã. Khi Bakugou chậm rãi buông lỏng, Nuynge lập tức khóc bù lu bù loa.

- Biếи ŧɦái!

- Phản ứng đầu tiên của mày khi gặp biếи ŧɦái là khóc lóc à? Vô dụng vãi, nó chỉ khiến bọn biếи ŧɦái càng thêm ham muốn 'xâm lược' mày thôi.
Bakugou nhàn nhạt liếʍ môi. Nghe thấy giọng nói trầm khàn quen thuộc gần sát bên tai, Nuynge thăm dò hỏi, đôi tay quờ quạng trong bóng tối, bắt được một cảm giác mềm mại ấm áp của cơ thể con người.

- K- Katsuki...?

- Tao đây.

- Cíu tuiiiiiii! Tui vừa gặp biếи ŧɦáiiiiii!

Nuynge nhào đến ôm siết cổ Bakugou, như tìm được cái phao cứu sinh giữa cơn giông bão, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt trên người hắn, vùi mặt vào l*иg ngực Bakugou khóc rấm rứt.

"Khỉ thật, con nhỏ này vô tri vãi."

Bakugou không từ chối, vòng tay ôm eo Nuynge. Được một lúc, khi cảm xúc đã dần ổn định hơn, Nuynge mới bắt đầu thấy là lạ. Có cái gì đấy không được đúng cho lắm.

- ... Từ từ, tại sao mày lại ở trong nhà tao, nằm trên giường tao, tao tưởng mày phải đi Kyushu chứ? ... Ôi đệt mịa! Sao mày lại khỏa thân!?
Nuynge ngượng ngùng rụt tay lại như bị bỏng khi chạm phải vật gì đó vừa nóng hầm hập, vừa cứng rắn gân guốc. Với kinh nghiệm chinh phục các trang web phim heo suốt bấy nhiêu năm, không khó để Nuynge tưởng tượng ra thứ mình vừa sờ vào. Đυ. má, sao nó lại như thế này?

Bakugou: =))))))))) Một lời khó nói hết.

Cảm nhận thấy nguy hiểm đang gần kề, Nuynge cố gắng giãy giụa khỏi hai cánh tay của Bakugou nhưng vô dụng. Một khi hắn đã không cho phép thì dù có bay lên trời cũng đừng hòng trốn thoát. Cũng may là vừa nãy không bật đèn, chứ để Nuynge nhận thức được tình cảnh hiện tại mà con bé đang mắc phải, chắc nó ngất xỉu vì ngượng mất.

Để kìm nén cảm xúc thấp thỏm trong l*иg ngực, Nuynge cố gắng nói nhiều hơn một chút.

- ... Trước khi đi ngủ rõ ràng tao đã kiểm tra cửa nẻo cẩn thận rồi, trong nhà cũng chỉ có mình tao và cún Katsuki... Katsuki đột nhiên biến mất, mà mày lại xuất hiện ở đây...
Nuynge sợ hãi lắp bắp.

- K- Không phải chứ... Nh- Nhưng mà năng lực của mày là "Bộc phá" cơ mà... Kh- Kh- Kh- Không thể nào đâu nhỉ...?

- Mày đoán xem?

Bakugou dụi tóc vào mặt Nuynge, giữa cảm giác mềm mại khi lông tơ cọ vào da thịt lại xuất hiện xúc cảm lành lạnh của kim loại đang khe khẽ rung rinh, chạm vào ngực Nuynge. Con bé đưa tay sờ nắn thử, cõi lòng hoàn toàn sụp đổ.

Bảo sao trông con cún nhìn giống Katsuki thế! Mả mẹ nhà nó, chính là thằng chó đấy chứ ai! Cái vòng cổ con bé đeo cho Katsuki vẫn còn trinh nguyên đây này!

Aaaaaa...! Vậy tức là tất cả những gì Nuynge làm với cún Katsuki cũng coi như đang làm với Katsuki lớn à!? Đυ. má, cả ngày nay nó hôn hít, vuốt ve, ôm ấp Katsuki không sót miếng nào, cho Katsuki ngồi lên đùi, cho Katsuki vùi mặt vào khe ngực, thậm chí còn tắm chung với nhau...
Chết mất, con bé sắp chết vì nhục rồi.

- Từ sáng đến giờ mày sờ tao đủ chưa? Có qua có lại, bây giờ đến lượt tao.

Lại còn có vụ này nữa hả!?

- Eo từ từ!

Nuynge xua xua tay, trong bóng đêm mờ mịt, con bé mơ hồ có cảm giác một thân hình rắn chắc đang đè ép cơ thể mình, hơi thở nóng rực phả vào tai khiến con bé nhột đến phát điên. Nuynge dè dặt đưa tay lên, chạm phải l*иg ngực mạnh mẽ của người ta. Nuynge xấu hổ co chân, muốn dùng đầu gối kéo giãn khoảng cách cả hai, lại vô tình sượt qua hạ bộ của Bakugou. Nuynge chợt rùng mình bởi một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhấn trực tiếp vào xương cụt. Nếu để so sánh, "thứ đó" còn to hơn cả cổ tay nó.

Cún Katsuki quả nhiên không thể nào so với Katsuki lớn. Lớn là lớn thật.

Bự vãi.

Nuynge nhớ mang máng mình đã từng nói với hội Ochako rằng lũ con trai là một đám cầm thú toàn hành động theo bản năng đàn áp. Một khi nó đã nứиɠ, thì nói lý với nó cũng vô dụng. Nuynge biết mình không có cửa đánh thắng Bakugou rồi.
- Nh- Nhẹ thui, tui sợ lắm...

Nuynge nhỏ giọng hèn mọn cầu xin dù biết là vô ích. Bakugou hôn lên mắt nó, thành công khơi dậy thêm một cơn rùng mình đốt cháy da thịt nữa.

- Mày cứ yên tâm đi, không chết được đâu.

- Thế- Thế là sẽ gần chết hả...

Bakugou không để Nuynge nói nhiều, dồn dập kéo nó quay cuồng trong cơn đê mê triền miên. Hết lần này đến lần khác.