[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 5

Biết thế rót ít rượu thôi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Ngu Thư Hân đi đến cửa.

Thời tiết tháng 4 và tháng 5 luôn thất thường, đặc biệt là nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, lúc này gió lạnh lùa vào cổ áo, cùng với áo sơ mi ẩm ướt dán vào cơ thể, giống như tảng băng làm lạnh buốt cả da dầu.

Nơi này không nằm ở trung tâm thành phố vì thế rất khó để bắt được một chiếc taxi.

Đợi app gọi xe load vài lần, cuối cùng cũng không có ai nhận cuốc xe.

Ngay khi cô chuẩn bị thử lại, đột nhiên cảm thấy phía sau có người tới gần.

Tiếng gió dần dần nhỏ đi, dường như tất cả đều bị người đang đi tới chặn lại.

Ngu Thư Hân hơi giật mình, còn chưa kịp quay đầu lại, liền có một cánh tay lướt qua bả vai mình, bàn tay đặt ở trên vai cô, sau đó bên tai vang lên một tiếng vỗ tay lanh lảnh.

"Thật trùng hợp."

Giọng điệu mang theo vài phần nửa đùa nửa thật, cùng với khí chất côn đồ, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chút khó chịu nào.

Còn chưa quay đầu, Ngu Thư Hân đã biết người tới là ai.

Cô khoá màn hình di động, quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy vị đại thiếu gia kia đang đứng phía sau mình.

Vương Hạc Đệ chỉ đứng như vậy, không nói một câu, nhưng vẫn khiến người ta nhìn ra dáng vẻ nhàn nhã.

Anh ta tùy ý kéo áo khoác trên vai xuống, ném về phía Ngu Thư Hân.

"Khoác lên." Vương Hạc Đệ nói.

Ngu Thư Hân theo bản năng nhận lấy rồi cúi đầu nhìn áo khoác trong tay, chưa kịp phản ứng: "Đây là?"

"Dịch vụ hậu mãi." Vương Hạc Đệ nhếch lông mày lên, cười cười, "Tôi cũng không phải là người buôn bán có lòng dạ đen tối, chắc chắn phải quan tâm một chút đến tâm trạng khách hàng. "

Nghe có vẻ rất có tình người.

Nếu như quên đi giá cả là 50.000.

Nhưng Ngu Thư Hân bây giờ quả thực cần, cho nên cũng không khách khí, đem áo khoác khoác lên vai.

"Vương tiên sinh chuẩn bị đi rồi?" Cô thuận miệng hỏi một câu.

Vương Hạc Đệ hai tay cắm vào túi, lười biếng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Bài hôm nay nát quá, chơi nữa sẽ thua tiền. "

Một lý do mang đầy phong cách của chính chủ.

Ngu Thư Hân không nhịn được, nghiêng đầu, khóe môi cong lên, bật cười một tiếng.

Vương Hạc Đệ nhếch môi dưới, lấy chìa khóa xe ra khỏi túi áo, hướng về chỗ để xe ấn xuống.

Một chiếc Bentley màu đen nhấp nháy đèn.

Ngu Thư Hân thấy thế, nghiêng người nhường đường, dường như là chờ anh ta rời đi.

Nhưng đợi một lúc, lại không thấy người bên cạnh cất bước.

Cô hoài nghi quay đầu lại, lại phát hiện Vương Hạc Đệ không nói một lời, vô cùng yên lặng nhìn mình.

"Vương tiên sinh có phải.. là muốn đưa tôi về?" Ngu Thư Hân thăm dò hỏi một câu.

Vương Hạc Đệ cong cong mắt, xoay vài vòng chiếc chìa khoá xe ở ngón trỏ: "Đoán đúng rồi. "

"Đây cũng là dịch vụ hậu mãi."

"Đương nhiên——"

Nói đến đây, anh ta hơi kéo dài đuôi, sau đó cúi người đến gần trán cô, mỉm cười: "Đương nhiên là không phải, tôi sẽ có lòng tốt thế sao? "

Một câu nói vô cùng điềm đạm không chút xấu hổ, tựa như lời lẽ chính trực.

Ngu Thư Hân mỉm cười: "Năm vạn? "

Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó đường đường chính chính nói: "Sao có thể, giá cả của tôi từ trước đến nay đều hợp lý."

"Ví dụ?"

"Năm ngàn."

...... Không biết có phải là ảo giác của Ngu Thư Hân hay không.

Nghe như số tiền rất nhỏ.

Nhưng ai chịu chi năm ngàn cho một cuốc xe? Tiện đường bắt một cuốc?
Có điều cũng may Ngu Thư Hân cũng không chờ đợi gì ở Vương Hạc Đệ, cô mỉm cười gật gật đầu, sau đó nói ra lời chúc chân thành nhất: "Thuận buồm xuôi gió. "

Nói xong liền cất bước rời đi, muốn thử đến giao lộ thử xem có thể gọi xe hay không.

"Ngu tiểu thư."

Đúng lúc này, Vương Hạc Đệ chậm chạp mở miệng, anh ta nghịch chìa khoá xe trên tay, tiếp theo chậm rãi phân tích, "Hạ Hoài Tình có nhắc nhở cô không, bên ngoài câu lạc bộ cao cấp này, hầu như ngày nào cũng có paparazzi cắm chốt."

Bước chân của Ngu Thư Hân chậm lại.

"Cô nói không may có người quay lại tối nay cô bắt xe về, kết quả 'bạn trai' của cô còn một mình lái xe đi, đến lúc đó có người hoài nghi điều gì, vở kịch này của chúng ta chẳng phải khó diễn sao?"

Vương Hạc Đệ nói đến đây, đôi mắt híp lại, khẽ khàn khàn một tiếng, tựa như gặp phải chuyện khó giải quyết gì đó: "Có điều lúc đó tôi cũng có thể phối hợp với cô giải thích một chút chuyện hôm nay, nhưng cô nghĩ một chút, cô nói hôm nay lại không phải trong thời gian hợp đồng, giải thích tốn công sức. Cho nên tôi cảm thấy đến lúc đó vẫn phải tính là một khoản tiền khác, dù sao chuyện nào ra chuyện đấy mà–"
"Xe của Vương tiên sinh ở đâu?"

Ngu Thư Hân hít sâu một hơi, mở miệng cắt ngang, sau đó xoay người, hướng về phía Vương Hạc Đệ lộ ra một khuôn mặt tươi cười vô cùng dịu dàng: "Phiền anh đưa tôi về nhà. "

"Được." Vương Hạc Đệ Tạm dừng, nhìn cô một cái, ý cười càng sâu, "Lần này sáu ngàn."

Ngu Thư Hân: "?"

Giá khởi điểm.

Đây đúng là cuốc xe đắt nhất Ngu Thư Hân từng bắt.

Vừa rồi, khi Vương Hạc Đệ đưa cho mình áo khoác, trong lòng cô vẫn còn lưu lại vài phần cảm tình với vị đại thiếu gia này, cảm thấy anh ta không phải là loại nhân vật trong lời đồn.

Hiện Tại, Ngu Thư Hân muốn quay lại mười phút trước, bóp chết lòng cảm kích của mình.

Ăn thịt người không nhổ xương.

Vị đại thiếu gia này hoàng toàn xứng đáng với biệt hiệu này.

Vương Hạc Đệ khởi động xe, thuận miệng hỏi: "Muốn nghe bài hát nào?"
Ngu Thư Hân: "Câu chuyện tình yêu đẫm máu."

Vương Hạc Đệ: "?"

Ngu Thư Hân mỉm cười nhìn về phía anh, từng câu từng chữ nói: "Nghe các bài hát liên quan đến tình yêu một chút, sớm làm quen với kịch bản và nhân vật trước."

"Được rồi." Vương Hạc Đệ sờ môi, giơ ngón trỏ lên vẽ màn hình, không chút để ý nói, "Kịch bản này nghe có vẻ rất đáng sợ, độ khó tương đối cao, chắc chắn không thể dựa theo giá cơ bản mà tính, cho nên bằng không –"

"Vẫn là vòng tuần hoàn tình yêu đi." Ngu Thư Hân nhanh chóng cắt đứt, "Tôi đổi bài hát tiến vào trạng thái."

Vương Hạc Đệ khẽ cười: "Được."

Vậy đi, Bentley màu đen phát vòng tuần hoàn tình yêu chạy trong đêm tối.

Hình ảnh nhìn qua vô cùng khác biệt.

Sắc mặt Ngu Thư Hân u ám quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, tâm trạng không tránh khỏi đau buồn vì một đêm mất đi năm, sáu ngàn.
Bầu không khí cứng nhắc này cuối cùng cũng bị cắt đứt bởi một cuộc gọi wechat.

Là Hạ Hoài Tình.

"Sau khi phía chúng tôi thảo luận, sắp xếp để anh thay đổi kịch bản show tống nghệ mới, ngày mai sửa xong sẽ gửi tới hộp thư của ngài."

Hạ Hoài Tình cũng không nói nhiều, nói thẳng: "Có điều bên này cần ngài chụp và quay lại một vài tấm ảnh và video, giả tạo một chút hành trình và lịch sử trò chuyện. Đợi đến khi sau khi chương trình lên sóng sẽ sắp xếp một vài doanh tiêu hào tung ra, có thể phóng đại chân thực một chút, hơn nữa phần lớn khán giả đều thích "đường" ở ngoài như này."

Trong giới thật giả lẫn lộn, Ngu Thư Hân có thể hiểu được, cô gật đầu đáp một tiếng, sau đó nghiêng mắt nhìn Vương Hạc Đệ bên cạnh, sau đó thu hồi tầm mắt, hỏi: "Chuyện này, Vương Hạc... Vương tiên sinh có nói gì không?"
Vương Hạc Đệ nghe thấy tên mình, nhấc lông mày lên, khóe môi hơi cong, nhưng không quay đầu.

"Nói với anh ta? Để anh ta hợp tác? "

Âm lượng Hạ Hoài Tình đột nhiên tăng lên, dường như xuyên qua màn hình: "Ai dám để vị thiếu gia kia làm giả cùng chúng ta? Anh ta có thể cẩn thận quay xong toàn bộ show tôi đã cảm ơn trời đất, lại nói, dù người ta không từ chối, cuối cùng sẽ tăng giá."

Có lẽ là do âm lượng đột nhiên tăng lên, khiến lỗ tai Ngu Thư Hân có chút tê, cô đưa điện thoại ra xa, do dự một chút, đang muốn mở miệng, thì bị cắt đứt —

"Nếu như Vương Hạc Đệ sau khi biết chuyện này không bắt cô trả thêm mấy vạn, tôi sẽ livestream chổng ngược gội đầu cho cô xem."

Vừa dứt lời, một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy âm thanh.

Âm lượng của WeChat không nhỏ, cộng thêm cảm xúc kích động của Hạ Hoài Tình dẫn đến âm thanh lớn hơn, trong không gian nho nhỏ càng trở nên rõ ràng hơn.
Vương Hạc Đệ rất bình tĩnh dừng xe vào ven đường, sau đó quay đầu lại, cười nhìn về phía Ngu Thư Hân, trong đôi mắt lóe ra một chút ánh sáng mang ý tứ sâu xa.

"Này? Tiểu Ngu, có chuyện gì với cô vậy?" Hạ Hoài Tình phát hiện kì lạ.

Trả lời lại cô, là một giọng nam trầm trầm khàn khàn, âm cuối còn phảng phất ý cười lười biếng.

"Này."

Hạ Hoài Tình: "..."

Thanh âm vô cùng quen tai, khiến Hạ Hoài Tình nhạy bén phát hiện bất thường.

Ngu Thư Hân mặc niệm trong lòng thay Hạ Hoài Tình, sau đó hai tay đưa điện thoại di động đến trước mặt Vương Hạc Đệ, làm động tác mời ngài.

Vương Hạc Đệ chậm chạp không nhận, chỉ giơ tay ấn xuống rảnh tay, sau đó dựa vào ghế chậm rãi nói: "Lời vừa rồi của cô, công việc trên hợp đồng, làm sao tôi có thể không hợp tác chứ? "

"... Chào buổi tối, Vương tiên sinh."
Hạ Hoài Tình trong lòng cảm thấy không ổn, cảm xúc khó có thể diễn tả được, chỉ có thể khó khăn chào hỏi.

"Tôi đương nhiên sẽ phối hợp chụp ảnh." Vương Hạc Đệ nói.

Hạ Hoài Tình: "Vậy anh cần thêm bao nhiêu tiền?" "

"Không thu tiền." Vương Hạc Đệ nhếch lông mày lên, tiếp theo nói thêm, "Tôi rất muốn nhìn dáng chổng ngược gội đầu."

"......"

Cho dù cách màn hình điện thoại, Ngu Thư Hân dường như có thể cảm nhận được trái tim người đại diện nhà mình tàn như tro bụi.

Cô quay mặt lại, có chút không đành lòng nhìn.

Hạ Hoài Tình hít sâu một hơi, giọng điệu thành khẩn mang theo chút tuyệt vọng: "Không được, quá phiền phức, làm phiền ngài sẽ khiến chúng tôi thấy áy náy, cho nên xin ngài nhất định phải tăng thêm tiền."

Vì vậy, trong cuộc đối thoại vô cùng thoải mái, thù lao hợp đồng vốn dĩ chỉ có hai mươi vạn, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, đã tăng gấp đôi.
Sau khi cúp điện thoại, Ngu Thư Hân gửi tin nhắn cho Hạ Hoài Tình.

Ngu Thư Hân: [40.000 vừa rồi không thể trừ vào lương của tôi.]

Hạ Hoài Tình: [Tôi còn muốn hỏi cô, vì sao giờ này lại ở cùng Vương Hạc Đệ? Hơn nữa vì sao một buổi tối cũng bị tăng giá 56.000?]

Ngu Thư Hân: [... Một lời khó nói.]

Ngay từ đầu, Hạ Hoài Tình cũng không nghĩ Vương Hạc Đệ phối hợp.

Dù sao loại tin tức ngoài chương trình này, cũng không cần nhân vật chính tự mình lộ mặt, giả vờ đăng một vài hình ảnh mơ hồ cùng vài kiểu ăn mặc chung, ghép lại với vài tấm ảnh cuộc trò chuyện, kiểu gì cũng sẽ có người tin tưởng.

Có điều Vương Hạc Đệ chấp nhận phối hợp, hiệu quả đương nhiên tốt hơn.

Hạ Hoài Tình nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy bốn vạn cũng không tính là thiệt thòi.

Hạ Hoài Tình: [Nếu hai người đang ở cùng một chỗ, hôm nay liền thuận tay chụp vài tấm ảnh cho tôi đi, còn lại tôi và trong tổ thương lượng rồi mới quyết định.]
Sau khi gửi xong vài tin nhắn, Ngu Thư Hân quay đầu lại, nhìn về phía vị doanh nhân bụng dạ đen tối, mở miệng nói: "Vương tiên sinh, chúng ta cần chụp vài tấm ảnh cuộc sống."

"Cái gì vậy?" Vương Hạc Đệ nhấc ngón trỏ lên gõ tay lái.

"Loại tình nhân."

"Được." Vương Hạc Đệ quay đầu, "Chụp đi. "

Mở camera, Ngu Thư Hân qua loa chụp vài tấm ảnh, liền chuẩn bị gửi cho Hạ Hoài Tình.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đè điện thoại di động của cô, sau đó nhẹ nhàng khéo léo cầm lấy.

"Tôi nói này –"

Vương Hạc Đệ nhíu mày, lật mấy tấm ảnh vừa chụp, vẻ mặt ghét bỏ: "Ngu tiểu thư, có phải cô chưa từng yêu không? Cô có chắc chắn là lấy những bức ảnh này để thổi phồng mối quan hệ, không phải là chia tay?"

Có lẽ vì quá câu nệ, hai người trong bức ảnh như xa cách một dải ngân hà.
Giống như viết bốn từ "Tôi đang chụp ảnh" lên mặt.

Ngu Thư Hân cảm thấy mình giống như bị chế nhạo, cô hít sâu một hơi: "Vậy anh nói xem chụp như thế nào."

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó khóe môi cong lên, mở camera trong điện thoại lên, tiếp theo giơ tay lên, ôm vai Ngu Thư Hân, kéo đến bên cạnh mình.

Bả vai hai người dựa sát vào nhau, có lẽ là bởi vì quá bất ngờ không kịp đề phòng, Ngu Thư Hân không kịp phản ứng lại, đầu theo quán tính dựa vào ngực anh ta.

"Ngẩng đầu lên." Vương Hạc Đệ nói.

Ngu Thư Hân theo bản năng ngẩng đầu, sau đó liền nghe thấy "tách" một tiếng.

"Này, cầm lấy đi." Vương Hạc Đệ buông tay ra, ném điện thoại di động về phía Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân đón nhận, mở ra nhìn, thoáng giật mình.

Trên bức ảnh, Vương Hạc Đệ vẫn là bộ dáng phóng túng với vẻ bất cần đời, nhưng ý cười trong đôi mắt lại trong trẻo rõ ràng.
Mà mình lại mang theo chút vẻ mặt mờ mịt khi không kịp phản ứng lại, có vẻ càng thêm tự nhiên.

Nhìn qua trông giống như một cặp vợ chồng.

Ngu Thư Hân cười nói: "Xem ra Vương tiên sinh, nhất định đã từng có không ít bạn gái?"

"Không" Vương Hạc Đệ sờ cằm suy nghĩ một lát, sau đó quay đầu, cười tủm tỉm giơ tay lên chỉ vào Ngu Thư Hân, nói, "Tạm thời chỉ có một người này. "

"..." Ai tin.

Xe rất nhanh đã đến dưới Tầng dưới của tòa nhà chung cư, Ngu Thư Hân xuống làn đường, nói cảm ơn, sau đó đi vào toà nhà.

Một lát sau, Bentley màu đen cũng quay đầu chạy đi.

"Tách"

Ở một góc cách đó không xa, trên một chiếc xe tải màu bạc, nhấp nháy ánh đèn flash.

"Chụp được chưa?"

"Chụp được, tôi còn tưởng doạ người, không nghĩ tới thật đúng là có thể chụp được kim chủ đưa Ngu Thư Hân trở về, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi."
Paparazzi Tiểu Lý ngáp: "Chụp cô ta làm gì nhiều, không có nhiệt."

"Mày thì biết gì" người nói có vẻ là sư phụ, vừa xem ảnh vừa nói, "Người có nhiệt độ là chị của cô ta, mang theo tên của chị gái cô ta, không phải sẽ lên hot search sao?" Mày quên mất chị gái cô ta năm đó tự sát, chính là do tin đồn bao dưỡng?"

"Chị gái bị bao nuôi, em gái cũng đi đường tắt, cẩn thận nghĩ lại tiêu đề, đây chính là một hot search bùng nổ."

Paparazzi Tiểu Lý vừa nghe, nhất thời hăng như được tiêm máu gà, nhưng nghĩ một chút, lại tức giận: "Không tra xem chiếc Bentley đó là của ai? Em thấy mẫu xe đó rất đắt tiền, không may chọc phải người..."

"Không quan trọng lắm, tao nhận ra, đó là Vương nhị thiếu Vương Hạc Đệ, anh ta chưa bao giờ để ý những chuyện này."

Sư phụ phất phất tay, sau đó hô một câu với tài xế "Chúng ta đi thôi."
Chiếc xe tải xoay quanh, còn chưa kịp quay đầu lại, trước mặt đột nhiên lóe lên ánh đèn——

Chiếc Bentley vừa rồi đã đi, đột nhiên dừng ở trước mặt xe tải, đèn xe lấp loé, sáng chói đâm vào mắt người.

Paparazzi Tiểu Lý nhìn, trong lòng lo lắng, vội vàng đi theo sư phụ xuống, gõ cửa sổ xe.

"Vương nhị thiếu gia, ngài đây là..."

Lời còn chưa nói xong, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Vương Hạc Đệ giơ ngón trỏ lên, từng chút một nặng nề gõ vô lăng, không quay đầu nhìn người, chỉ là trong giọng nói mang theo vẻ nặng nề âm trầm: "Xóa đi. "

"Chuyện trước kia tôi lười quản." Vương Hạc Đệ gằn từng câu từng chữ, thanh âm khàn khàn, "Lần này không được."