[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 4

Ngay từ đầu Ngu Thư Hân đã phát hiện, cho dù Vương Hạc Đệ ngồi giữa đám người này, nhìn qua là kiểu bất cần đời, nhưng cũng có cảm giác không hợp với xung quanh.

Bây giờ, cô đã biết Tại sao.

Nếu nói Chu Diễn người này thuộc loại kiểu playboy "Ngồi bên cạnh tôi, tôi bao nuôi cô, cho cô năm trăm vạn."

Vậy Vương Hạc Đệ là "Ngồi bên cạnh tôi, cô phải cho tôi năm mươi vạn" – một người kỳ lạ.

Nghĩ đến đây thì có thể hiểu được, vì sao trong đám người này chỉ có Vương Hạc Đệ còn trẻ mà đã có thể một tay sáng lập Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật, bao thầu hết mọi trò chơi đang phổ biến.

Tất cả là do bản chất gian thương.

"Tạm biệt? Không được."

Vương Hạc Đệ nghe thấy lời này thì mặt hơi nghiêm lại. Anh ta mỉm cười nhìn cô rồi phân tích chân thành, "Này, tôi đã thay cô cản người, chỗ cũng để cô ngồi, hơn nữa –"

Anh ta vừa nói vừa chỉ vào túi việt quất khô đặt trên bàn, "Đồ cô cũng ăn rồi, sao có thể nói không?"

Ngu Thư Hân im lặng: "..."

Quả thực là ép mua, ép bán.

Có lẽ bởi vì Vương Hạc Đệ quá mức chú ý, tuy rằng chỉ nói vài câu nhưng vẫn khiến mọi người chú ý đến bọn họ.

Có người cẩn thận mở miệng hỏi, "Ngu tiểu thư có phải quen biết với Vương nhị thiếu gia hay không?"

"Tôi và cô ấy..."

Vương Hạc Đệ không lập tức trả lời. Anh ta đặt tay lên đùi, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đầu gối rồi quay đầu cong môi nhìn về phía Ngu Thư Hân, cười hỏi: "Ngu tiểu thư, chúng ta có quen nhau không?"

... Nếu cô trả lời quen, chắc chắn cô sẽ bị lừa 50 vạn.

Ngu Thư Hân nghĩ vậy liền mỉm cười nói, "Tôi từng nghe danh Vương thiếu, nhưng Vương thiếu chắc không biết tôi."

Vương Hạc Đệ khẽ cười rồi nhún vai, quay đầu nhìn về phía người đặt câu hỏi, "Ầy, không quen."

Đám người xung quanh nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ sớm đã đồng ý đùa tiểu minh tinh này với Chu Diễn, nhưng nếu cô và Vương Hạc Đệ – tổ tông sống này có quan hệ, vậy sẽ là phiền phức lớn.

Dường như không có.

Cũng đúng, nếu hai người sớm quen biết, với tính tình của Vương Hạc Đệ thì sẽ không mặc kệ chuyện Chu Diễn phong sát cô.

Tâm trạng của bọn họ vừa lo vừa sợ rốt cuộc đã tiêu tan.

Ngu Thư Hân cũng yên tâm.

Giữ được tiền rồi!

Rượu quá ba tuần, ván bài cũng bắt đầu có không khí.

Ngu Thư Hân không quen người ở nơi này, mà cô cũng không có hứng muốn làm quen. Chỉ là xã giao, có người tiếp chuyện liền ứng phó vài câu cho qua.

Cô biết khi tiệc này chưa tàn, một nhân vật nhỏ bé như mình không thể tuỳ tiện đắc tội người khác.

Mãi cho đến khi Chu Diễn trắng trợn nháy mắt.

Ngay sau đó, Tiết Nam Âm lập tức như hiểu ý bỏ bài xuống, cười đưa đến trước mặt cô, "Hân Hân, cô đừng ngồi xem không, có muốn chơi không?"

Ngu Thư Hân bình tĩnh quay đầu, nhìn bộ bài rồi gật đầu, "Có."

Cô nhận bộ bài, ngay sau đó tiếng bài va chạm vang lên.

Tư thế Ngu Thư Hân thuần thục xáo bài, sau đó đứng dậy, dứt khoát chia thành ba phần, gọn gàng đặt ở giữa bàn.

"Xa như thế, tôi cầm sao được?" Chu Diễn cười hì hì nói, "Ngu tiểu thư, chia bài phải chia đến tay."

Ngu Thư Hân liếc nhìn anh ta nhưng không lên tiếng; sau đó cô cầm lấy một phần, đi tới trước mặt rồi đưa qua.

Có người lặng lẽ nhìn Vương Hạc Đệ.

Dường như Vương Hạc Đệ không quan tâm đến những chuyện này, tay anh ta rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, rũ mắt xuống, tiếp đó tiếng bật lửa vang lên.
Anh ta chưa nói câu nào nhưng khiến cho mọi người ngửi thấy sự không kiên nhẫn.

Nhưng dường như tất cả đều bình thường.

Chu Diễn cười đưa tay nhận; lúc hắn cầm bài, còn có chút mập mờ chạm vào đầu ngón tay Ngu Thư Hân, trong mắt gợi lên hứng thú càng sâu.

"Đúng rồi Ngu tiểu thư, có thuận tiện rót cho tôi một ly rượu không?" Hắn hỏi.

Nhiều lần yêu cầu, Ngu Thư Hân thậm chí còn chẳng muốn qua loa đáp lại.

Cô hoàn toàn có thể đoán được, vị Chu tiểu thiếu gia này rốt cuộc gian xảo như nào.

Cô không chần chừ, lại rót một ly rượu, sau đó đưa đến trước mặt Chu Diễn, cười nói, "Còn cần tôi làm gì nữa không?"

"Không cần nữa." Chu Diễn vừa cười, vừa đưa tay giả vờ nhận lấy.

Nhưng sắp chạm tới ly rượu, lại cố ý giả vờ không khống chế được lực tay, giơ tay lên đυ.ng vào cánh tay Ngu Thư Hân.
Sau đó, đυ.ng vào khoảng trống.

Ngu Thư Hân sớm đoán được nên đã nghiêng người sang một bên, ngược lại Chu Diễn bởi vì theo quán tính, cả người ngã về phía trước, suýt nữa không ngồi vững.

"Chu tiểu thiếu gia, kỳ thật cũng không cần như vậy."

Rốt cục Ngu Thư Hân cũng lười diễn với hắn, cô híp mắt rồi nhẹ nhàng mỉm cười, "Anh muốn làm gì, nói thẳng với tôi là được. Quanh co như vậy, vất vả biết bao."

Chu Diễn luống cuống tay chân đã được người đỡ, cả người nhìn qua khá chật vật, mặt mày suy sụp, "Ý cô là sao?"

Ngu Thư Hân không cười nữa, rũ mắt nhìn ly rượu trên tay.

Một giây sau, cô dứt khoát giơ tay lên, đổ ly rượu xuống vai mình.

Rượu chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô, mặc dù không có nhiều rượu trong ly, nhưng áo sơ mi màu đen cũng ướt hơn một nửa, bây giờ bó sát, hoạ ra một đường cong đẹp đẽ.
"Anh xem."

Ngu Thư Hân buông ly xuống, vươn tay đổ đầy một ly nữa, sau đó đưa đến trước mặt Chu Diễn, cười hỏi, "Có phải không cần phiền phức như vậy?"

Mùi rượu cay đắng bay trong không khí, khiến cho không khí xung quanh mang theo chút quyến rũ không giải thích được.

Động tác này khiến cho mấy người đang ôm lòng vui sướиɠ khi chuẩn bị xem kịch bản có người gặp phiền phức ngạc nhiên. Nhưng đồng thời bọn họ cũng hiểu được, vì sao tuần này tiểu thiếu gia lại dành nhiều thời gian cho một người mới như vậy.

Ngu Thư Hân quả thật vô cùng hấp dẫn.

Người bình thường bị giội một ly rượu vang thì sẽ có dáng vẻ chật vật, nhưng cô lại khiến người ta không thể cười nhạo một tiếng.

Thay vào đó là đặc biệt, thèm muốn.

Hoa hồng có gai luôn luôn thu hút nhất.

Chu Diễn không kịp phản ứng, sau đó hắn mới mở miệng cười nói rồi đưa tay tiếp nhận ly rượu, "Ngu tiểu thư không cần như vậy, vừa rồi chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn."
"Cũng đúng, tôi đoán Chu tiên sinh sẽ không tính toán những điều này. Dù sao ngài cũng biết chuyện đó, chỉ là bị tiểu nhân lợi dụng gây hiểu lầm, ngài nói có đúng không?"

Lúc Ngu Thư Hân nói lời này, khoé mắt đều tràn ngập ý cười, không nghe ra chút châm chọc nào.

Chu Diễn cứng đờ người, không nghĩ tới cô sẽ chủ động nhắc tới, dáng vẻ của hắn như cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể giả vờ rộng lượng, "Tất nhiên."

"Tôi biết Chu thiếu là người thông minh."

Ngu Thư Hân nhếch khoé môi rồi cúi đầu nhìn quần áo ẩm ướt trên người, "Chỉ là không đúng lúc, bộ dạng tôi lúc này có thể khiến mọi người mất hứng. Mặc dù tôi rất muốn chơi tiếp, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể cáo từ trước một bước."

Đều nói đến đây rồi, hơn nữa bây giờ Ngu Thư Hân cả người ướt sũng, quả thực không khiến người ta nghĩ ra lý do gì giữ lại.
Chu Diễn buồn bực kéo môi, cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không còn cách khác, "Được."

Ngu Thư Hân cười nói, "Cảm ơn."

Cô vừa dứt lời liền xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, cô theo bản năng nhìn về hướng Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ không nhìn mình, dường như cũng không quan tâm những chuyện vừa xảy ra, chỉ lười biếng dọn thu dọn đống bài trên tay.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của Ngu Thư Hân, anh ta nâng lông mắt lên, nhìn về phía cô.

Đôi mắt hổ phách dưới ánh đèn phòng, như phản chiếu ra ánh sáng vụn vặt.

Ngu Thư Hân không biết có phải do ảo giác của mình hay không, cô như vừa cảm nhận được cái lạnh trong mắt hắn, khiến người ta cảm thấy đau nhức.

Chỉ trong một khoảnh khắc mọi thứ như lại trở về bình thường.

Ngu Thư Hân mím môi, không nói gì rồi xoay người rời đi.
Thực ra vừa nãy có thể có lựa chọn tốt hơn.

Ví dụ như sau khi vào cửa liền đẩy cửa mà ra, hoặc là dứt khoát dứt khoát tát Chu Diễn một cái.

Nhưng đôi lúc, kiêu căng là thứ vô dụng nhất.

Đặc biệt là ở đạo lý đối nhân xử thế, có rất nhiều chuyện xưa nay không bao giờ nói lý.

Cô sớm đã học được cách giả vờ.

Ngu Thư Hân không cảm thấy rất khó chịu, chỉ là có chút xúc động xen lẫn đáng tiếc.

Dù sao cô cũng từng có dáng vẻ coi trời bằng vung, chưa từng lo sợ.

Sau khi người đi, bầu không khí yên tĩnh mới rốt cục bị phá vỡ.

Có người cười đùa dùng khuỷu tay đâm vào vai Chu Diễn rồi nói, "Rất tinh mắt, sao lại chọn được con mèo hoang này."

"Chu tiểu thiếu gia, cậu như này không được, làm sao giữ người ta lại được?"

"Con mèo hoang này còn rất thông minh, đổ ly rượu lên chính mình, thành công nhảy ra khỏi l*иg."
Chu Diễn cũng không ngại, thuận miệng đùa giỡn, "Thấy rồi chứ? Có phải rất thú vị không?"

"Đúng vậy, khó trách Chu tiểu thiếu gia còn nhớ mãi không quên." Lập tức có người tiếp lời, "Ngu Thư Hân này và chị gái diện mạo tuy rằng có chút giống nhau, nhưng phong cách hoàn toàn không giống nhau, ví dụ như ——"

Nói đến điều này, người đàn ông có ý tứ sâu xa dừng lại, không quên giơ tay vẽ một vòng trước ngược.

Mọi người hiểu ý, cả đám cười hì hì,

"Lão Tứ, cậu quên đi. Chu tiểu thiếu gia người ta còn chưa tóm được, cậu đây là muốn xếp hàng?"

Nhóm người này xưa nay đều là dạng này, không kiêng dè chút nào trêu chọc người mới xuất đạo. Dù sao trong mắt bọn họ, những người mới này đều tha thiết mong chờ họ để mắt.

Thỉnh thoảng gặp phải một vài người có chút kiêu ngạo, cuối cùng cũng phải ngoan ngoan phục vụ.
Ngay sau đó, một âm thanh rơi xuống đất, khiến cho tất cả mọi người im lặng.

"Choang."

Vương Hạc Đệ dựa vào gối, ném ba tép lên mặt bàn.

Anh ta tiện tay làm một động tác, nhưng mang theo toàn bộ sức lực, khiến cho mọi người cảm thấy căng thẳng.

Vương Hạc Đệ ngẩng cằm, nhìn về phía Chu Diễn, nói: "Đến cậu rồi."

Chu Diễn ngẩn ra, lập tức rút bốn tép ra.

Hạ gia thấy thế liền chuẩn bị rút bài, nhưng bài còn chưa rút thì bên cạnh đã vang lên tiếng chậc chậc vô cùng rõ ràng.

"Chậc."

Giọng điệu đầy cáu kỉnh và thô lỗ.

Vương Hạc Đệ rũ mắt thu thập các lá bài trong tay, sau đó ném lên mặt bàn.

Anh ta giơ tay lên rồi ung dung chậm rãi tháo khuy áo nơi ống tay, sau đó từ từ đưa ánh mắt sâu xa nhìn về phía Chu Diễn.

Chu Diễn cảm thấy không đúng, lập tức cười nói, "Vương nhị thiếu gia, anh..."
"Bang!"

Lời còn chưa nói xong, Vương Hạc Đệ liền giằng người lên, động tác dứt khoát túm lấy cổ áo Chu Diễn, đặt hắn lên tường.

Bình rượu trên bàn bị động tĩnh này làm cho lắc lư rồi rơi xuống đất, mảnh thuỷ tinh và rượu văng tung toé khắp sàn.

Người bên cạnh không kịp phản ứng, trong lòng lo sợ, theo bản năng trốn sang bên cạnh.

"Tôi nói này Chu Diễn."

Vương Hạc Đệ nói với tốc độ rất chậm, mỗi âm tiết đều mang theo chút âm cuối trầm, khiến cho lòng người hốt hoảng.

Chu Diễn ứa ra mồ hôi lạnh, một cây bài trong tay còn chưa kịp buông xuống, giờ phút này liền nắm chặt trong tay, cũng không dám nhúc nhích.

Vương Hạc Đệ cười cúi người xuống, vươn tay rút ra một tấm bài rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng đánh vào mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi, "Lá bài này, cậu, sao lại đánh nát như vậy đây? Tiếp tục như thế tôi sẽ thua mất tiền."
"......"

Chu Diễn ngốc nghếch.

Đây là làm sao?

Không phải hắn ra bốn tép à?

Chu Diễn tức giận nhưng không dám nói, chỉ có thể hỏi một cách cứng nhắc, "Vương nhị thiếu gia, tôi không biết vì sao đắc tội với anh..."

"Nghe cậu nói này, không phải đang làm nhục tôi à." Vương Hạc Đệ khẽ khàn khàn một tiếng, giống như nghe thấy trò đùa gì đó, "Khi tôi bắt nạt người khác, còn cần lý do?"

Sau đó ngừng lại một chút, giọng nói sắc bén hơn, "Tôi giống như một người sẽ giảng đạo lý sao?"

Mọi người bốn phía đều sợ tới mức im lặng, không biết vì sao vị tổ tông này nổi giận.

Lúc lâu sau, mới có người can đảm cẩn thận mở miệng, "Vương, Vương nhị thiếu, tính cách của Chu Diễn thẳng thắn, anh ngàn vạn lần đừng so đo với cậu ấy, làm lỡ thời gian của chính mình?"

Vương Hạc Đệ cười khẽ, tựa như đang suy nghĩ rồi buông tay ra, "Cũng được."
Cả người Chu Diễn sụp đổ, trái tim đang treo lơ lửng cũng buông xuống.

Mà bên kia, Vương Hạc Đệ ung dung vỗ vỗ một ít bụi tường dính vào cánh tay mình, chậm rãi nói, "Hôm nay quả thật không trùng hợp, không có thời gian."

Chu Diễn nghe vậy, cổ họng căng thẳng.

Vương Hạc Đệ sửa sang lại quần áo, miệng nở nụ cười rồi ngước mắt lên, nhìn về phía Chu Diễn, nói, "Một tuần sau đi, một tuần sau lại tiếp tục so đo chuyện hôm nay, lúc đó tôi khá rảnh rỗi."

"..."

"Hay là tự cậu chọn thời gian cũng được?"

Vương Hạc Đệ từ phòng riêng ra ngoài, chân bước nhanh về phía cửa lớn. Hắn theo thói quen rút hộp thuốc lá ra khỏi túi, tay lấy khỏi bao một điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó lấy bật lửa ra châm.

Gần cửa ra vào thỉnh thoảng sẽ có gió lạnh, bao bọc buổi tối ẩm ướt.

Vương Hạc Đệ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy Ngu Thư Hân đang đứng ở cửa.
Anh ta dừng bước lại, nghiêng người dựa vào trụ cột ở góc đường, mặt mày hơi nhăn rồi nhìn về phía cô.

Có lẽ là bởi vì nhiệt độ ban đêm chợt giảm xuống, Ngu Thư Hân nghiêng đầu che môi ho khan vài tiếng, sau đó hắng giọng một cái, lông mày thoáng nhíu lại.

Quần áo bị rượu đổ vào còn ẩm chưa khô; cô đứng trước gió khiến khí lạnh như thấm vào xương.

Khói thuốc lượn lờ ở đầu ngón tay, lúc đỏ lúc tối, phản chiếu ánh mắt âm u của Vương Hạc Đệ.

Điếu thuốc chỉ được đốt một lần rồi bị bỏ vào thùng rác; anh ta cất bước, đi về phía Ngu Thư Hân.