[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 22

Câu nói này khiến cho Ngu Thư Hân lập tức sửng sốt, những lời chất vấn vốn là từ trong miệng chuẩn bị thốt ra, đều bị chặn lại.

Cô ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt của Vương Hạc Đệ.

Lúc này không có tia sáng nào xuất hiện, đôi mắt kia vốn dĩ đều phát ra ánh sáng vụn vặt, giờ phút này mang vẻ ngột ngạt khó chịu.

Lại khiến cô nhất thời không đoán ra, anh rốt cuộc là nói thật hay nói dối.

Bầu không khí giằng co lúc lâu.

Lúc Ngu Thư Hân chuẩn bị mở miệng thì Vương Hạc Đệ đột nhiên buông tay.

Sau đó nở nụ cười.

Ánh mắt sắc bén như trong nháy mắt rút đi, dường như lại quay lại dáng vẻ quý công tử cà lơ phất phơ trước lại.

Anh đến gần vai của Ngu Thư Hân, giọng trêu chọc: "Sao dễ lừa thế này? Nếu thật sự thích ai, chẳng phải sẽ bị thiệt sao?"

Mí mắt Ngu Thư Hân giật giật, hai tay chống lên l*иg ngực Vương Hạc Đệ, đẩy một cái, không chút khách khí nói: "Cút."

Liền biết rằng không thể lãng phí cảm tình trên người này mà.

Vương Hạc Đệ theo hướng cô lùi về sau mấy bước, tìm tường lười biếng dựa vào, nhìn cô, trả lời thoải mái: "Ghen đấy, vừa nãy tôi không phải là thừa nhận à?"

Ngu Thư Hân không tin: "Tôi sẽ không bị anh lừa lần hai đâu."

"Vậy được." Vương Hạc Đệ cười một tiếng, chỉnh lại tư thế, "Người nhà họ Thương rất để ý tôi, vì thế cô xem dáng vẻ này của Thương Tử Thần, liền không tin quan hệ của hai ta. Không diễn như thế, làm sao lừa được cậu ta?"

Đây quả là một lý do thuyết phục.

"Hơn nữa," Vương Hạc Đệ chậm rãi nói, "Cô không cảm thấy cậu ta nói chuyện rất đáng ghét sao."

Ngu Thư Hân không biết nói gì, bởi vì theo tính cách của vị thiếu gia này, lời nói cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa rồi của Thương Tử Thần quả thực rất dễ chọc tức anh.

Cô vừa xoa xoa bờ vai vừa bị giữ chặt, vừa chuẩn bị đi vào trong thì điện thoại rung lên.

[Thương Tử Thần]: Xin lỗi, vừa rồi tôi quá bốc đồng.

[Thương Tử Thần]: Hy vọng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

Ngu Thư Hân vừa đi tới bên cạnh Vương Hạc Đệ, hai tin nhắn này vừa đến, người bên cạnh đều có thể thấy rõ.

Tuy nhiên, cô không nói một lời, chỉ nhấc ngón tay cái lên và vuốt sang trái, ngay cả các tin tức phía dưới cũng được xóa hết.

"Cậu ta thích cô đấy." Vương Hạc Đệ hờ hững nói.

Ngu Thư Hân hừ một tiếng, cất điện thoại đi: "Lúc trước tôi cũng không biết, nhưng vừa rồi hai người cãi nhau tôi đã nhìn ra rồi."

Cô không ngốc như vậy.

Nhưng dù nói thích, cũng không nhất định quá thích, khả năng cao vẫn là so sánh giữa những người đàn ông.

Gia thế của Thương Tử Thần không bằng Vương Hạc Đệ, lại có chút kiêu ngạo.

Dù sao cũng chỉ là muốn tranh đoạt, Ngu Thư Hân cũng không muốn bồi tiếp, cũng không muốn tự mình chuốc lấy phiền phức.

Vương Hạc Đệ: "Không trả lời tin nhắn à?"

"Không cần thiết." Ngu Thư Hân nói.

Trực tiếp xoá bạn bè thì không thích hợp.

Cứ lạnh lùng là được, cũng không để cho tia hy vọng ám muội nào.

Cô ngẩng đầu lên liếc Vương Hạc Đệ, khoanh tay và hỏi: "Tôi có cảm giác, anh rất muốn tôi quay về?"

"Không." Vương Hạc Đệ ​​sờ sờ cằm nghĩ, "Nhưng tôi nhớ là, trên hợp đồng yêu đương không viết tôi phải có trách nhiệm giúp cô chặn đào hoa."

Ngu Thư Hân nở nụ cười: "Vậy có cần tôi nói cảm ơn anh không?"

"Cũng không cần thiết."

Vương Hạc Đệ nói, xoay người đi tới sô pha ngồi xuống, thả lỏng người ra sau, tay trái đặt ở trên đầu gối tư thế thương lượng: "Chúng ta hãy nói về giá."
"..."

Cmn.

Suýt nữa thì quên cái này.

Ngu Thư Hân ngồi xuống trên chiếc sô pha đơn đối diện với anh, cảm thấy mình phải đấu tranh một chút: "Chúng ta phải nói đạo lý, nhưng vừa rồi chuyện đó tôi đã khuyên ngăn anh..."

Vương Hạc Đệ một đôi mắt hồ ly mỉm cười, ngắt lời: "Thương lượng giá cả không nhất định là đề cập đến tiền, tôi tầm thường như thế à?"

... Anh không tầm thường thì ai tầm thường.

"Vậy anh muốn gì?"

"Đưa điện thoại cho tôi." Vương Hạc Đệ ​​giơ tay ra hiệu về phía Ngu Thư Hân, một tay chống cằm, chậm rãi nói: "Không trả lời sẽ rất bất lịch sự, tôi sẽ trả lời giúp cô."

Ngu Thư Hân: "Anh tính kiểu gì thế?"

Vương Hạc Đệ ​​rất bình tĩnh trả lời: "Một cái giá khiến tôi hài lòng."

Không nói nên lời.

Hóa ra vị thiếu gia này vẫn không chịu buông tha Thương Tử Thần.
Đàn ông đúng là tính toán chi li.

Cô mở khóa màn hình điện thoại, do dự mà đặt vào lòng bàn tay Vương Hạc Đệ, cảnh cáo lặp đi lặp lại: "Không được trả lời nội dung kỳ quái."

Vương Hạc Đệ ​​cười cười, cầm lấy di động, cà lơ phất phơ nói: "Cô yên tâm."

Sau một lúc, Thương Tử Thần người đang chờ bên kia màn hình điện thoại, nhận được tin nhắn từ wechat của Ngu Thư Hân.

Có ba tin, một trong số đó vẫn là một bức ảnh.

Anh ấy nhấp vào–

【 Ngu Thư Hân 】: Cô ấy ngủ rồi, không tiện đánh thức.

【 Ngu Thư Hân 】: Nhưng tin nhắn vẫn phải trả lời, nên để tôi chúc anh ngủ ngon.

【 Ngu Thư Hân 】: [Hình ảnh]

Nội dung bức ảnh là hình của Vương Hạc Đệ.

Đuôi mắt và lông mày cao ngạo khinh thường, ngay cả sợi tóc cũng có phần giễu cợt.

Thương Tử Thần tức giận đến mức suýt chút nữa đập điện thoại.
Tẩy trang, dưỡng da, tắm rửa.

Làm xong các bước này, đã hơn mười giờ.

Sau khi Ngu Thư Hân bôi kem tay, đi ra khỏi phòng tắm nhìn về phương hướng trên giường, sau đó cất bước.

Vương Hạc Đệ nằm ở bên trái giường, trên người là chiếc máy tính xách tay, khớp xương mười ngón rõ ràng gõ bàn phím nhịp nhàng, dường như đang giải quyết công việc.

Anh ta đeo một cặp kính gọng vàng, lông mày hơi cau lại, vẻ ngoài tuỳ ý hàng ngày cũng giảm bớt, cũng có vài phần khí chất bại hoại nhã nhặn.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm, anh ta ngước mắt lên liếc nhìn Ngu Thư Hân, sau đó thả lỏng tay, búng ngón tay cái, chỉ ngón tay cái vào chỗ trống bên phải.

Ngu Thư Hân: "..."

Đêm nay tôi không thể ngủ chung giường với anh được.

Vì vậy cô bước tới, vươn tay cầm lấy cái gối bên phải, tiện tay kéo chăn bông, sau đó xoay người chuẩn bị đi ngủ trên sô pha.
Đúng lúc này, cánh tay đột nhiên bị người kéo.

Ngay sau đó, cả người Ngu Thư Hân theo lực đạo mà ngã về phía sau, ngã vào trong lòng của Vương Hạc Đệ.

Cô vừa thẹn vừa giận: "Vương Hạc Đệ!"

"Đi đâu?" Vương Hạc Đệ cúi xuống nhìn cô, trong lời nói mang theo ý cười, "Không ngủ?"

Cánh tay vẫn đang để bên người cô, chỉ nghĩ cũng biết, tư thế của hai người lúc này mờ ám như nào.

"Ngủ trên ghế sô pha." Ngu Thư Hân nghiến răng nghiến lợi, "Hôm nay tôi tỉnh, sẽ không kéo anh nữa."

Vương Hạc Đệ hừ nhẹ một tiếng: "Thái độ này của cô không được?"

Ngu Thư Hân cảm thấy không thể giải thích được, hỏi: "Thái độ này của tôi sao lại không được?"

"Cô nghĩ xem, ngày mai chương trình sẽ chính thức quay, cô xem có bao nhiêu ghế sô pha cho cô ngủ?" Vương Hạc Đệ giơ ngón tay chạm vào mũi cô, "Cô đây là đang trốn tránh vấn đề."
Ngu Thư Hân không cuống.

Cô đã phát hiện ra điều đó từ rất lâu trước đây, và Vương Hạc Đệ có thể đem những lời phi lý nói một cách thẳng thắn hào hùng.

Nhưng nghĩ đến lịch sử nhục nhã sáng nay, Ngu Thư Hân không nhượng bộ: "Chuyện ngày mai ngày mai nói."

"Tôi đề nghị tối nay chuẩn bị trước." Vương Hạc Đệ vén tóc rơi bên mặt cho Ngu Thư Hân, ghé sát hơn, giọng nói trầm thấp, mang theo chút đầu độc "Nói thật, tướng ngủ của cô không đẹp. "

"..."

Cô sớm muộn cũng sẽ dùng dao gϊếŧ chết cẩu nam nhân này!

Giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi, Ngu Thư Hân lật người chật vật đứng dậy, hất tay Vương Hạc Đệ ra, giẫm dép lên, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Lúc này, cơ thể cô bị ép xuống.

Vương Hạc Đệ đứng lên, khoác tay lên vai cô rồi đột ngột giữ cô lại.

Ngu Thư Hân: "Anh có thôi đi ——"
"Thật buồn cười." Vương Hạc Đệ ngắt lời trước.

Giọng điệu của anh vẫn không hề kiêu ngạo hay cáu kỉnh, chẳng có vẻ gì là khó chịu, trong mắt còn chứa ý cười: "Tôi sẽ không đến nỗi để một cô gái nhỏ ngủ trên sô pha đâu."

Nói xong đứng dậy, thuận thế xoa xoa đầu Ngu Thư Hân, đi về phía sô pha.

Ngu Thư Hân sững sờ, ngồi ở mép giường nhìn về phía anh ta một lát.

Vương Hạc Đệ dường như chưa chuẩn bị ngủ ở đây, ngay cả bộ sạc máy tính xách tay cũng được cắm vào ổ cắm cạnh ghế sô pha.

Trò hề vừa rồi dường như chỉ là một trò đùa để trêu chọc cô.

Ngủ trên sô pha chắc chắn sẽ không thoải mái.

Hơn nữa, Vương Hạc Đệ cao hơn 1m8, căn bản không thích hợp.

"Này." Ngu Thư Hân do dự, rũ mắt xuống, mắng: "Nếu anh thành thật không táy máy tay chân, thì ngủ trên giường đi."
Nói xong, cô không thèm nhìn phản ứng của người trước mặt mà cố ý quay đầu lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Bởi vì lời này thật khó nói.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, Vương Hạc Đệ quay lại.

Anh không lập tức nói chuyện, mà chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Ngu Thư Hân, vươn tay giữ lấy gáy cô, để cô nhìn thẳng vào mắt anh.

"Sao lại dễ mềm lòng như vậy?" Giọng nói của Vương Hạc Đệ có chút bất lực, cong môi, trầm giọng áp lên trán cô, "Đừng dễ dàng tin tưởng đàn ông như vậy".

Ngu Thư Hân nhướng mắt nhìn anh.

"Tôi không phải là Liễu Hạ Huệ," Vương Hạc Đệ cười híp mắt nói chuyện, âm cuối thoáng trêu chọc, "Không thành thật được."

"..."

Ngu Thư Hân phản ứng lại.

Sắc mặt cô nhất thời đỏ lên, liền rụt người lại, để một khoảng cách, nhặt cái gối bên hông lên, nện vào người anh: "Vương Hạc Đệ! Anh là đồ lưu manh!"
Vương Hạc Đệ không dừng lại, để cho cái gối đập vào người, vẻ mặt không chút khó chịu.

"Vẫn để tôi ngủ trên giường chứ?" Anh ngáp một cái, thản nhiên hỏi.

"Ngủ cái beep!" Ngu Thư Hân cuộn chăn bông lên người, trong lòng bực bội, "Anh có thể ngủ trên sô pha!

Tắt đèn.

Sau mười một giờ, Vương Hạc Đệ không tiếp tục đánh máy nữa, đóng notebook, lật người, như đã ngủ trên ghế sô pha.

Ngu Thư Hân không ngủ được.

Kỳ thật, sau khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, cô có thể đoán được Vương Hạc Đệ nói như vậy, có lẽ là muốn cô yên tâm nằm trên giường, cũng không muốn cô áy náy vì để anh ta ngủ trên sô pha.

Cho đến nửa đêm.

Sau khi nghe thấy tiếng thở đều đều, Vương Hạc Đệ đứng dậy.

Anh mở cửa ban công, châm một điếu thuốc rồi trở về phòng sau khi hút xong một điếu.
Nhiệt độ máy điều hòa hơi thấp, Ngu Thư Hân ho nhẹ một tiếng.

Vương Hạc Đệ ​​nâng nhiệt độ lên, đi đến bên giường, kéo chăn bông cho cô, sau đó ngồi xổm xuống một bên, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Tôi không ngốc."

Chế độ phát của chương trình gameshow là truyền hình trực tiếp, sau nửa tháng, tất cả các nền tảng video sẽ đưa lên phiên bản đã biên tập của chương trình, nhưng chỉ có thành viên VIP mới có thể xem được.

Ngoài ra, chương trình gameshow này cũng sắp xếp một nội dung khác với các gameshow khác.

Ở tiết mục hậu kỳ, khán giả có thể bỏ phiếu phân nhóm khách mời và các nhánh nhiệm vụ bằng cách bình chọn để gửi quà.

Đây có thể xem là một mô hình chương trình gameshow kiểu mới.

Tương tự, cũng mang đến những thách thức vô cùng lớn cho các khách mời.

Sau khi bữa tiệc kết thúc vào tối qua, đạo diễn giới thiệu nội dung sẽ ghi hình trong ngày đầu tiên: "Để kiểm tra sự hiểu biết ngầm của các vị khách quý với người đồng hành, cùng với khả năng giải quyết khủng hoảng của các vị. Chúng tôi sẽ sắp xếp một trò chơi vào ngày mai trước khi bước vào núi, hoạt động này sẽ được ghi hình lại."
"Nội dung được ghi lại là 'Thoát khỏi mật thất'."

Nhưng đối với chương trình truyền hình trực tiếp, chương trình không đơn giản là sắp xếp một căn phòng để trốn thoát.

Nghĩ cũng biết, hoạt động này có khả năng phát triển thành tập hợp bốn thể loại khác nhau của ngôi nhà ma ám và các cuộc thi phiêu lưu không ra đâu vào đâu.

Loại trò chơi này, rất thách thức năng lực giải quyết vấn đề của khách mời, hơn nữa còn rất hao phí thể lực.

Nhưng khán giả rất thích.

Thoát khỏi mật thất, thêm vào đó có thể bỏ phiếu khống chế khách mời, nghĩ cũng biết rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Đó là lý do sao khi phòng phát sóng trực tiếp vừa bắt đầu, trên màn hình liền hiện lên một dòng chữ: "Trước khi chương trình bắt đầu, bạn có thể chọn hai người của một đội để đặt cược riêng, và họ sẽ bị nhốt riêng trong một căn phòng bí mật khác. "
Vì Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ là topic hot của chương trình gameshow, và ngay lập tức màn hình tràn ngập —

【Các bạn nhớ vote cho vợ chồng Đệ Hân nhốt riêng với nhau nhé! Như này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.】

【Aaaaaaaa!!】

【Có hình ảnh cảm hứng rồi! CP Đệ Hân này nhất định phải hưởng thụ vinh dự CP đỉnh lưu】

【Nói chuyện yêu đương phải có thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ!! CP Đệ Hân】

Ngu Thư Hân đang trang điểm và tạo kiểu, nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

"..."

Cảm ơn vì đã ưu ái, nhưng tôi không muốn thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đâu.