[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 23

Kỳ thật lá gan của Ngu Thư Hân không tính là nhỏ, hồi trung học chơi loại trò chơi trốn thoát khỏi mật thất này, cô còn được xem là một trong những cô gái khá bình tĩnh, mỗi lần chơi đều có thể bình tĩnh phân tích biện pháp trốn thoát.

Nhưng nếu nói hoàn toàn không sợ, điều này không đúng.

Đặc biệt là tổ chương trình này muốn gây rối, nhất định sẽ bố trí rất nhiều nhân viên để Tạo ra một bầu không khí kinh dị.

Đột nhiên xuất hiện sự việc đáng sợ, rất ít người có thể chống cự.

Vì thế, cảm giác khi đi theo một nhóm người chắc chắn sẽ an toàn hơn so với hai người.

Nghĩ đến điều này, Ngu Thư Hân cố gắng giãy dụa, lén lút dùng thuỷ quân bỏ phiếu.

Không chỉ tự bỏ phiếu, mà còn chuẩn bị lấy điện thoại di động của Vương Hạc Đệ để lặng lẽ bỏ phiếu, cố gắng làm xuất hiện kỳ tích.

Tuy nhiên, ngay sau đó, một thông báo xuất hiện:

Người dùng [ Cha Vương Hạc Đệ ] vừa dùng 10.000 siêu tên lửa để bỏ phiếu, bỏ phiếu cho "Vương Hạc Đệ" "Ngu Thư Hân" .

Một màn đạn quét qua:

【 Đây đúng là phú ông hàng thật giá thật.】

【 ngài có muốn vào nhóm hỗ trợ của CP Đệ Hân của chúng tôi không? !】

【 A a a a a đại lão ra tay tiêu tiền để chúng ta ăn đường, thật hạnh phúc! 】

【Ha ha ha tên của vị này thật quá dũng cảm đi.】

"..."

Người chơi hệ kim cương, không thể đọ được.

Ngu Thư Hân bỏ cuộc.

Bất quá cái tên này đặt thật quá thú vị, cư nhiên thật đúng là có người dám dùng cái nick name này, cũng không sợ đắc tội Vương Hạc Đệ.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, số phiếu CP của Đệ Hân cao nhất, đã đạt được một cơ hội vinh quang ở một mình trong một căn phòng bí mật.

Dưới ánh mắt của các khách mời khác như trút được gánh nặng, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ được bịt mắt, bước trước vào mật thất.

【Bạn nhìn thấy vẻ mặt thấy chết không sờn của Ngu Thư Hân chưa, còn có vẻ mặt của khách quý 'May mà không phải tôi', quá thật rồi.】

【Là tôi thì tôi cũng không muốn, loại trò chơi đáng sợ này lại còn chia thành hai người một tổ, chắc chắn kinh dị.】

【Đúng, là tôi không có tim. Mặc dù tôi thương bọn họ, nhưng tôi ăn đường đê tiện như vậy đấy】

【Nói với chị em, để ăn đường, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì. Tôi đã sẵn sàng rửa mắt mong chờ cảnh tổng giám đốc bá đạo bảo vệ vợ!】

Sau khi tiến vào căn phòng bí mật, giọng nói của đạo diễn phát ra từ loa phát thanh: "10 giây sau xin mời hai vị cùng lúc nói ra, lần cuối cùng hai người hôn nhau là khi nào." Nếu thời gian trả lời giống nhau, hai người có thể tháo bịt mắt. Bây giờ bắt đầu đếm ngược thời gian -"

"?"

Câu hỏi gì kỳ lạ vậy?

Ngu Thư Hân không ngờ tổ chương trình này có thể sắp xếp kịch bản như này, nhất thời cảm thấy có chút đau đầu.

Lần hôn gần đây nhất, trên kịch bản hoàn toàn không có viết.

Hơn nữa nếu muốn cùng lúc nói ra, cô cũng không thể nói mò.

Bởi vì không có micro, vì thế cũng không thể thông đồng với Vương Hạc Đệ ngay lúc này.

Điều này quá khó rồi.

Đạo diễn vẫn không chút lưu tình đếm ngược, vừa thấy đã đếm đến "bốn" .

Tuy nhiên, vào lúc này, Vương Hạc Đệ đột ngột mở miệng: "Tạm dừng một một."

Câu này vừa nói ra, đạo diễn thật sự dừng lại.

Các nhân viên phía sau màn hình và hàng trăm nghìn cư dân mạng trố mắt ra xem vị thiếu gia này định làm gì.

Ngu Thư Hân cũng không rõ.

Cô chưa kịp nói thì đã cảm thấy vai bị kéo, cơ thể lảo đảo kéo về phía trước vài bước.
Rồi giây tiếp theo, một nụ hôn rơi xuống môi cô.

Kiềm chế, lướt qua rồi dừng.

Sau khi thị giác bị ảnh hưởng, các cảm giác khác sẽ được phóng đại vô hạn.

Đặc biệt trong hoàn cảnh cả phòng ngập tràn màu đen kịt này, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên môi rõ ràng hơn.

Ấm áp, ẩm ướt.

Mang theo kích động và bồn chồn khiến lòng người bất an, nhấc lên làn sóng mãnh liệt trong lòng cô.

Giọng nói có chút lưu manh vang lên bên tai, làm cho tai cô mềm nhũn.

Anh ta hỏi, "Bây giờ em hiểu rồi chứ?"

Dùng thủ đoạn này, quả thật phạm quy.

Cho dù không nhìn thấy gì, Ngu Thư Hân có thể cảm giác được hai má mình nóng bừng.

Đạo diễn phản ứng lại, lập tức kết thúc đếm ngược, trực tiếp hỏi: "Được rồi, hai vị khách mời có thể nói ra đáp án."

Đáp án rõ ràng.

Ngay vừa nãy.

【 A a a a a tuyệt tuyệt, lọt hố CP Đệ Hân đúng là không thiệt thòi!】
【Rõ ràng là bầu không khí kinh dị, sao tôi lại cảm thấy đây là cảm giác của phim thần tượng?】

【Kịch bản của tổ chương trình quá trí mạng, có khi do hai người hôn nhau nhiều quá, không nhớ rõ】

【Tôi gục rồi, tôi rất hài lòng. Chờ tôi có tiền nhất định phải mua hai người, để bọn họ mỗi ngày hôn môi trước mặt tôi]

Sau khi tháo bịt mắt ra, Ngu Thư Hân nhìn qua đồ trang trí xung quanh.

Một căn phòng rất nhỏ, ánh sáng tối om, dàn âm thanh phát ra những tiếng kỳ dị, và bên cạnh bức tường có đặt một chiếc quan tài.

Có ba pho tượng đồng đối diện trực tiếp, và trên bàn trước tượng đồng đặt một cuốn sách.

Vương Hạc Đệ lấy nó xuống, lật qua, phát hiện quyển sách chỉ có một nửa, nửa sau dường như bị người xé ra.

Ngay lúc này, cách một bức tường truyền đến tiếng người, tiếp theo là giọng nói của Thịnh Hướng Tình.
Có vẻ như những người còn lại cũng đã tiến vào mật thất.

"Nếu muốn ra ngoài, manh mối quan trọng chắc hẳn ở phía bên kia của bọn họ." Vương Hạc Đệ ném nửa cuốn sách, sau đó chọn một chỗ để ngồi xuống, "Vậy đợi đã, đợi một vài người trong số họ bình tĩnh mới trao đổi được, sau đó tính tiếp."

Đối với loại mật thất chia người thành hai nhóm như thế này, thường có những manh mối cần trao đổi.

Ngu Thư Hân cảm thấy đúng là đạo lý này, thế cô chọn một vị trí, ngồi cạnh Vương Hạc Đệ, tiện tay liền phân tích nội dung quyển sách.

Tuy nhiên, ở bên kia bức tường có vẻ không thể bình tĩnh ngay được –

Tiếng la hét, bỏ chạy và tiếng chai lọ bị đổ.

"A a a a, Tại sao lại có người nhảy ra khỏi cửa ngầm vậy, thật đáng sợ!"

"Trần Tử Kiện! Lúc nãy có ma sao anh lại trốn sau lưng em? Anh nói rõ đi? Anh dựa vào đâu mà trốn sau lưng bạn gái mình!"
"Hứa Trữ Âm! Em chạy cái gì thế? Rơi giày rồi!"

So sánh hai bên, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ bên này, quả thật là một chốn cực lạc.

Hai người bình tĩnh lắng nhạc đệm của tiếng hét bên kia tường, liền bắt đầu ghi chép nội dung quan trọng được đề cập trong sách, nhân tiện cũng phân tích xuất xứ của ba pho tượng đồng trước mặt.

Đạo diễn cảm thấy không thể.

Hiếm khi hai người ở một mình, sao lại còn tạo ra bầu không khí chăm chỉ học tập như này cơ chứ?

Vì vậy, đạo diễn ngay lập tức sắp xếp một nhân viên đi từ cửa ngầm ra để dọa hai người này.

Vì vậy, đội ngũ nhân viên tận tâm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bên trong cửa ngầm lặng lẽ đếm ba giây, sau đó đóng sầm cửa lại, hét lên khàn khàn như tiếng dã thú, rồi lao thẳng về phía hai người.

Mười phần khí thế, nhưng không nghe thấy tiếng la hét theo kế hoạch.
Vương Hạc Đệ đặt cánh tay lên đầu gối, nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, trong mắt giống như viết hai chữ: "Chỉ thế thôi?"

Thậm chí mí mắt cũng không động đậy, sau khi yên lặng quan sát một lúc, liền quay người tiếp tục phân tích mật thất.

Ngu Thư Hân cũng cảm thấy một lời khó nói hết.

Có lẽ tiếng la hét bên kia tường quá thảm khốc, khiến cô sớm đã chuẩn bị tâm lý, đề phòng những cánh cửa ngầm kia.

Hơn nữa Vương Hạc Đệ lúc này dù vô tình hay cố ý đều đang che chở cho cô, cho nên cô thật sự không sợ.

Nhưng nhìn bộ dáng xấu hổ và bồn chồn của nhân viên, Ngu Thư Hân quyết định vẫn phối hợp một chút, giả vờ như mình thật sự bị dọa sợ.

Vì vậy, cô ho một tiếng, giả vờ sợ hãi: "A, thật đáng sợ, em hơi sợ."

Vương Hạc Đệ mặt không cảm xúc nhìn cô, một lúc sau mới nói, "Nếu em diễn một chút, anh cũng không đến mức không phối hợp với em."
Ngu Thư Hân thu hồi biểu cảm trên mặt, nghiêm túc nói: "Anh nói thế khiến em xấu hổ quá."

"Vậy anh xin lỗi." Vương Hạc Đệ gật đầu, sau đó vươn tay như dỗ dành đứa bé vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng hạ giọng cùng cô diễn, "Không sao, đừng sợ."

"..."

Các nhân viên vẫn chưa quay lại cửa ngầm cảm thấy như bị sỉ nhục lần hai.

【Ha ha ha hai nhóm này so sánh với nhau như trí mạng.】

【Ngu Thư Hân vẻ mặt kia cười chết tôi rồi , cái vẻ mặt "Nhìn anh không dễ dàng, tôi giả vờ đáng thương cho anh xem"】

【Nhân viên thật thảm mà, nhân sinh khó sống, làm ma trong căn phòng này cũng không được tôn trọng.】

【CP Đệ Hân cũng quá mạnh đi hahaha, phòng người khác đang thét chói tai, bọn họ thì tu thân dưỡng tính đọc sách.】

【Hai người này diễn kịch cười chết tôi rồi, tôi cảm thấy nhân viên giả ma hoàn toàn không được an ủi chút nào.】
【Nhân viên: Xin cảm ơn, được thông báo rồi, sau này sẽ không doạ các vị nữa, bye bye.】

Cuối cùng, sau hơn hai mươi phút la hét và hoảng sợ, đội bên kia tường cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Người duy nhất xem như còn lý trí là Tiêu Nhiên, gian nan phối hợp với Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ, đã thành công giải mã khóa bằng cách ghép nội dung của hai quyển sách lại với nhau.

Sau đó thành công bước ra từ bên kia tường.

Phòng của Vương Hạc Đệ đặt chìa khoá trên ghế cạnh cửa, nên sau khi Tiêu Nhiên đợi mọi người đi ra, anh ta tự nhiên mở cửa cho hai người họ.

Thịnh Hướng Tình là người đầu tiên xông lên, nắm tay Ngu Thư Hân an ủi: "Có phải rất sợ không? Đừng sợ, tôi biết hai người ở đây nhất định sẽ sợ chết khϊếp. Không sao đâu, chúng tôi đến rồi đây."

Ngu Thư Hân liếc mắt một cái, thấy sắc mặt Thịnh Hướng Tình tái nhợt, muốn nói lại thôi: "..."
Quên đi, cô nói sợ thì sợ.

Mặc dù hai nhóm đã thành công tập trung lại, thế nhưng lại rơi vào cảnh bế tắc.

Ngoại trừ hai căn phòng này, không có lối đi nào khác và cũng không có cánh cửa thứ ba.

Như này làm sao rời khỏi, đi tới cửa ải tiếp theo đây?

Ngu Thư Hân nhìn xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt dừng ở trên ba pho tượng đồng.

Trên bàn có một tấm biển viết bằng tiếng Trung phồn thể: Dập đầu ba cái, thành tâm liền có hồi đáp.

Cô dường như đã nghĩ ra điều gì, nên đứng dậy, quỳ gối dưới đệm trước tượng đồng, cúi người dập dầu.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Sau lần dập đầu cuối cùng, đột nhiên có tiếng tách máy móc.

Một giây sao, Ngu Thư Hân cảm thấy sàn nhà dưới mình chìm xuống, kèm theo một âm thanh lớn, cảm giác không trọng lượng dâng lên.

Ở nơi Ngu Thư Hân quỳ, có một cơ quan thang máy.
Sau khi lần dập đầu thứ ba kết thúc, cơ chế này được kích hoạt, và sàn nhà nhanh chóng hạ xuống, cơ thể cô cũng rơi xuống theo phương thẳng đứng.

Cô mất trọng tâm, khuỷu tay cũng đập mạnh vào đất.

"Ngu Thư Hân!" Những người khác hoảng hốt gọi tên cô.

Cảm giác vô cùng quen thuộc.

Cảm giác hồi hộp và không trọng lượng trên không trung khiến cô nhớ đến hình ảnh của một tháng trước.

Áp lực to lớn và nỗi sợ hãi trước cái chết vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cô, dường như cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác hồi hộp và không trọng lượng trong không trung, cũng như làn nước lạnh tràn vào khoang mũi.

Sau sự việc đó, phản ứng sau chấn thương của Ngu Thư Hân vẫn rất nghiêm trọng.

Sợ độ cao, sợ rơi.

Vì thế lúc này cô thậm chí còn không hét gào lên được.

Rõ ràng chỉ là trong nháy mắt, nhưng quá trình này lại kéo dài vô tận, chỉ cảm thấy l*иg ngực căng tức kinh khủng.
Đúng lúc này, có người đột nhiên cao giọng gọi một cái tên khác: "Vương Hạc Đệ! Anh đừng..."

Cuối cùng, sau một tiếng "ầm" lớn, một lần nữa xung quanh trở nên yên tĩnh , sợi dây đang căng trong đầu dường như trong nháy mắt bị cắt đứt.

Cánh tay cường tráng giơ tay ôm chặt lấy Ngu Thư Hân, che chở cho cô.

Sau đó có giọng nói vang bên tai cô: "Không sao."