[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 24

Những người có mặt sau lưng đều toát mồ hôi, càng nghĩ càng sợ.

Bọn họ đều tận mắt chứng kiến động tác của Vương Hạc Đệ nhanh chóng mạnh mẽ như nào, không chút chần chờ trực tiếp nhảy xuống.

Khi tiếp đất, đầu gối của anh ta đập mạnh vào lớp ngoài thang máy đang đi xuống, kèm theo một tiếng "ầm", nghe thấy tiếng mọi người xung quanh đều tê cả da dầu.

Thậm chí anh ta còn không nhíu mày.

Không chỉ bọn họ mà ngay cả tổ chương trình và khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp cũng hít thở không thông.

Màn hình liền tràn ngập dấu chấm than.

【Fuck ?! Vương Hạc Đệ cứ như vậy nhảy xuống?】

【Tôi toát mồ hôi, chỉ lo anh ấy giẫm trượt.】

【Tôi bị doạ sợ rồi, tốc độ rơi xuống thật quá kinh khủng, tổ chương trình cố tình? Cũng không cân nhắc đến an toàn của khách mời.】

【Tôi tự vả rồi, tôi cho rằng tất cả đều là diễn. Nhưng bây giờ phát hiện như này thật là diễn không được, Vương Hạc Đệ thực sự đang bảo vệ cô ấy.】

Ngoài ra còn có một số lời cố ý chế giễu, và vài câu bẩn thỉu xấu xa, chen lẫn với thuỷ quân.

【Không đến mức sợ như vậy chứ? Vừa nãy gan không phải rất lớn à? 】

【Ha ha, chính là diễn đấy, kiểu người này cũng chỉ có thể dựa vào đáng thương bán thảm để tranh thủ sự đồng tình của người qua đường thôi.】

【Các bạn không hiêu rồi, không điềm đạm đáng yêu làm sao khiến người ta có ý muốn bảo vệ. Nếu các vị chưa có bạn trai, hãy tìm hiểu thêm đi, sổ tay hướng dẫn cách làm trà xanh tiêu chuẩn.】

Ngu Thư Hân đơ một lúc, mạch suy nghĩ trong đầu cũng dần dần được khôi phục.

Vương Hạc Đệ bảo vệ cô rất chặt, thân thể hai người quấn chặt vào nhau, cô dúi đầu vào vai anh ta, có thể cảm nhận được luồng khí ấm áp dâng trào, xoa dịu thân thể vừa trở nên lạnh cứng vì sợ hãi.

Nhịp tim đậm nhanh và cảm giác sợ hãi đang dâng lên trong l*иg ngực, dù đã tiếp đất, nhưng vẫn có ảo giác sụp đổ.

Cô biết kể từ sự việc kia, cô bắt đầu hơi sợ độ cao.

Nhưng cô không ngờ phản ứng lại căng thẳng, nghiêm trọng như vậy.

Sau khi tỉnh táo lại, Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Vừa rồi cô có nghe thấy một tiếng động lớn, nhưng cô không thấy Vương Hạc Đệ chạy tới, ngoại trừ tiếng la hét của những người khác, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng cô nhớ đến nhiệt độ bàn tay của Vương Hạc Đệ, và cái ôm làm người ta an tâm.

"Anh nhảy xuống à?" Ngu Thư Hân hỏi.

"Không." Vương Hạc Đệ buông tay đứng lên, sau đó kéo cô đứng lên, "Vừa rồi anh đứng cạnh em, vừa thấy có cơ quan xuất hiện, liền nhân tiện nhảy lên."

Qua loa đáp lời, thậm chí là nói dối một cách bình tĩnh.

Có vẻ như những chuyện vừa xảy ra thật sự chỉ đơn giản vậy thôi.

【Tôi ngất, sao tôi lại coi trọng bạn trai của người khác, Vương Hạc Đệ tôi có thể 】

【Chị lầu trên ơi, em mang chuồng gà cho chị! Chúng ta nhốt chung!]

【Tiện? Cái này mà gọi là tiện? Vương Hạc Đệ cho tôi liều thuốc độc đi, ôi ôi ôi tôi bây giờ đi chửi tổ chương trình đây.]

【Tôi cảm thấy đầu gối của Vương Hạc Đệ bị thương rồi, rơi "ầm" một tiếng, kết quả vị anh hùng này lông mày còn chẳng buồn nhíu. Chắc là sợ Hân Hân lo lắng vì thế giả vờ không sao! Đường ẩn này quá ngọt đi!】

Ngu Thư Hân nghi ngờ, nhưng Vương Hạc Đệ ​​trông rất bình tĩnh, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Cô ra khỏi thang máy, nhìn xung quanh và phát hiện ra một cơ quan.

Sau khi ấn vào cơ quan, tầng trên và tầng dưới từ từ xuất hiện một cầu thang gấp khúc, vừa đủ để những vị khách phía trên bước xuống.
Sau khi Thịnh Hướng Tình đi xuống, chạy về phía Ngu Thư Hân, ôm chặt lấy cô, sau đó nghẹn ngào nói: "Cô doạ chết tôi rồi, vừa nãy tôi tê cả da đầu đấy."

Ngu Thư Hân cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay an ủi: "Tôi không sao."

"Có điều, Vương Hạc Đệ thật sự tốt với cô." Thịnh Hướng Tình buông tay ra, liếc nhìn Vương Hạc Đệ đang ở cách đó không xa, sau đó khẽ nói: "Vừa rồi anh ấy cách rất xa, nhìn thấy cô ngã xuống, anh ấy liền lập tức nhảy xuống, lúc đó thang máy đã hạ xuống được nửa, liền nhảy thẳng xuống."

Ngu Thư Hân nhíu mày.

Thịnh Hướng Tình: "Chắc là đầu gối tiếp đất, tiếng vang đấy khiến chúng tôi tê cả da đầu."

Sau khi nghe đến đoạn này, ánh mắt của Ngu Thư Hân hơi tối sầm lại, cô xoay người, đi tới chỗ Vương Hạc Đệ, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay anh, hỏi: "Anh bị thương sao?"
Vương Hạc Đệ liếc nhìn cô: "Không."

"Cho em xem đầu gối của anh." Ngu Thư Hân lần này không bị anh ta lừa.

Vương Hạc Đệ im lặng một lúc, nghiêm túc nhìn cô hồi lâu, sau đó khóe môi giật giật, nhẹ giọng nói: "Cũng được, nhưng em có chắc xem ở đây không?"

Vương Hạc Đệ hiểu ý, im lặng liếc nhìn quần của anh ta.

Chỗ này thật sự không được.

Theo độ chật của quần, nếu muốn lộ đầu gối, có lẽ phải cởi ra.

Ngu Thư Hân nhìn vào mắt anh ta, nghiêm túc nói: "Vương Hạc Đệ, nếu để cho em biết anh lừa em, em sẽ–"

"Chuyện gì thế?" Vương Hạc Đệ nghiêng người để phù hợp với chiều cao của cô, cười hỏi ngược lại.

Ngu Thư Hân hoàn toàn chưa nghĩ ra từ uy hϊếp, cứ như vậy nghiêng đầu không nhìn anh ta.

Thật lâu sau, cô nhẹ giọng nói: "Em sẽ lo lắng."

Chỉ là bốn chữ, không kèm theo ngữ khí khác, nhưng làm cho Vương Hạc Đệ dừng lại.
Anh ta mím môi, nhướng mày, nụ cười nhạt đi, sau đó vươn tay ôm lấy lưng Ngu Thư Hân, kéo cô đến cạnh mình, thấp giọng nói: "Hơi đau."

Ngu Thư Hân nhướng mắt.

"Quay về bôi thuốc cho anh?" Vương Hạc Đệ cười cười.

Quỷ thần xui khiến, Ngu Thư Hân vươn tay ôm sau lưng, lần đầu tiên chủ động dựa đầu vào cổ anh ta.

Cô có thể cảm nhận các bộ phận trên cơ thể Vương Hạc Đệ trong nháy mắt căng thẳng.

Nhưng cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

【Tại sao quay về mới bôi thuốc? Bôi luôn đi! Tổ chương trình mau đem thuốc đến! Tôi muốn nhìn luôn! Quay về mới lén lút bôi thuốc à?】

【Thành viên VIP như tôi chẳng lẽ không xứng nhìn thấy cảnh bôi thuốc sao?】

Cách đó vài mét, Thịnh Hướng Tình chỉ sau một đêm đã lọt hố CP Đệ Hân, kéo bạn trai Trần Tử Kiệt đến cạnh, trong lúc xúc động rơi nước mắt, cô không quên giảng: "Anh học người ta kìa."
Trần Tử Kiện: "..."

Thịnh Hướng Tình: "Vừa rồi con ma lao tới anh còn nấp sau lưng em, nếu anh được nửa phần chu đáo như ông chủ anh Vương Hạc Đệ, chưa kể đến đầu gối bị thương, dù là móng tay út bị thương nhẹ thôi, em đều rất cảm kích."

"Không được." Trần Tử Kiện cảm thấy có chút phiền phức, "Anh là game thủ esport, móng tay bị thương sẽ ảnh hưởng đến phong độ."

Nụ cười trên mặt Thịnh Hướng Tình thu lại, trong nháy mắt không còn cảm xúc: "... Anh thật đúng là."

Căn phòng bí mật mới trống không.

Chỉ có một tấm gương khổng lồ, và một tủ quần áo đổ nát không tả được, tủ quần áo bị khóa bằng ổ khóa không mở ra được, duy nhất bên cạnh cánh cửa có một ổ khóa điện tử.

"Tôi nghĩ chúng ta nên mở tủ trước để lấy manh mối về mã khoá."

Tiêu Nhiên phân tích, nhưng sau khi tìm hơn mười phút, trên dưới đều lục tung, nhưng cũng không tìm thấy chìa khóa để mở tủ.
Dường như lại bế tắc.

Thương Tử Thần trong lòng buồn bực vì hôm qua đυ.ng phải một cái đinh.

Hôm nay nhìn Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ thân mật, tâm trạng càng thêm cáu kỉnh, liếc nhìn Vương Hạc Đệ đang lười biếng dựa vào một bên, đè nén lửa giận hỏi: "Anh Vương không tìm chìa khóa à?"

Vương Hạc Đệ liếc cậu ta một cái: "Tìm cũng được, nhưng không cần thiết."

Thương Tử Thần tức giận nở nụ cười: "Tại sao không cần."

Lửa, mùi thuốc nồng nặc đến nỗi những người bên cạnh đều ngửi thấy vài manh mối.

Trịnh Thiên Ý là người lớn tuổi nhất, thấy điều này liền đứng lên chuẩn bị khuyên vài câu, nhưng còn chưa mở miệng, Vương Hạc Đệ đã đứng thẳng dậy, đi đến tủ quần áo, nhìn qua nhìn lại một lúc.

"Ầm!"

Một giây sau, Vương Hạc Đệ ngay lập tức nhấc chân lên và đá mạnh vào xích cửa tủ.
Sợi dây xích tồi tàn bị bung ra, sau tiếng cọt kẹt, cánh cửa tủ lộ ra một kẽ hở.

Vương Hạc Đệ xoay người, nhẹ giọng nói: "Thật sự không cần thiết."

"..." Thương Tử Thần cảm thấy mình lại bị sỉ nhục.

Thực ra, trốn khỏi mật thất nhiều người đều biết, trong mật thất sẽ bố trí một vài chi tiết nhìn có vẻ khó, nhưng thật ra cũng không phải là chi tiết quá phức tạp.

Vương Hạc Đệ kỳ thật đã nhìn ra rằng tủ quần áo này không cần chìa khóa để mở.

Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật phát hành trò chơi ở phạm trù rất rộng.

Trốn khỏi mật thất cũng có nhiều chủ đề kinh dị, trước mỗi lần phát hành, Vương Hạc Đệ sẽ đích thân tham gia thử nghiệm.

Vì vậy, độ khó của tổ chương trình này với anh ta mà nói, giống như giáo trình mới thôi.

Chỉ là vì đạo diễn đã nói với anh ta trước khi ghi hình: "Mỗi căn phòng bí mật ít nhất phải chờ ít nhất mười lăm phút. Chuẩn bị một thời gian dài như vậy, cũng không thể để chúng tôi phát sóng trực tiếp trong một tiếng thôi chứ? Các gameshow khác sau khi biên tập đều là hai tiếng."
Vì thế, anh ta miễn cưỡng đợi đủ 15 phút.

Tuy nhiên, những đồ trong tủ lại khiến mọi người ngạc nhiên.

Chỉ có một thanh sắt, bên trong cửa tủ có khắc một hàng chữ —

"Con ma thích sống ở một nơi tối tăm khép kín"

Dòng chữ này hơi khó hiểu.

Bởi vì dù như nào, đây đều không thể là mật mã của cánh cửa.

Ngu Thư Hân đã đọc vài lần liền phát hiện đây là một gợi ý.

Cô quay đầu lại, nhìn tấm gương cực lớn trước mặt, sau đó nói: "Có thể hàng chữ này ám chỉ chúng ta tắt đèn."

Bóng tối bao trùm.

Trước hết, phải thoả mãn được tất cả điều kiện.

Tiêu Nhiên ngay lập tức phản ứng lại: "Đúng thế, hẳn là sau khi tắt đèn, mật mã sẽ xuất hiện trên gương."

Lời giải thích này có vẻ hợp lý.

Ngu Thư Hân suy nghĩ một chút, giơ tay lên, chạm ngón trỏ vào mặt gương.

Mặt gương phản chiếu ngón trỏ áp vào, không hề có một chút kẽ hở.
Đây là một tấm gương hai chiều.

"..."

Ngu Thư Hân im lặng, sau đó lùi lại vài bước, dường như cô biết ê-kíp chương trình định làm gì.

Vương Hạc Đệ liếc nhìn cô, bật cười, giơ tay khoác vai cô, kéo cô về phía mình, sau đó nói nhỏ bên tai cô: "Có nói cho bọn họ biết không?"

Ngu Thư Hân: "Em nghĩ tổ chương trình sắp đặt những thứ này không dễ dàng."

"Vì thế?"

"Cho nên," Ngu Thư Hân quay đầu cười, "Cũng nên có chút hiệu quả chương trình chứ nhỉ?"

【??? Hai người bọn họ đang nói gì vậy? Lại còn có bí mật nhỏ?】

[Hình như tôi đoán ra rồi... Đây có phải là kịch bản của gameshow kinh dị? Để cho các vị khách quý

【Hahahaha tôi cũng đoán được rồi, hai người này cũng quá ác độc.】

Tuy nhiên, nhóm người cảm thấy đã giải mã được manh mối của căn phòng bí mật lại hoàn toàn không hay biết về động tĩnh nhỏ của hai người.
Họ vui vẻ đưa tay tắt công tắc đèn.

Vào lúc đèn tắt, trên gương xuất hiện dòng chữ màu đỏ.

Đúng lúc họ đang chăm chú ghi nhớ nội dung trên thì trên gương đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, cùng với tiếng hét thảm thiết, con ma do nhân viên đóng vai áp mặt vào gương.

Một loạt ma quỷ, làm động tác nhe răng múa vuốt, đột nhiên xuất hiện khiến người ta giật mình.

"A a a a a a!!"

Không ngạc nhiên chút nào khi vang lên những tiếng la hét, nối tiếp nhau, còn theo tiết tấu.

"Trần Tử Kiện anh nhảy khắp nơi làm gì? Anh giẫm lên chân em!" Thịnh Hướng Tình sợ hãi hét lên, nhưng cũng không quên phân tích dạy bảo bạn trai, "Anh có thể dũng cảm như một người đàn ông được không vậy!"

Trần Tử Kiện quyết định không làm đàn ông: "Không, vậy thì anh không phải đàn ông đâu."

Trịnh Thiên Ý còn không đến mức mất bình tĩnh như thanh niên, ngay sau đó đã ổn định lại cảm xúc, nhưng khớp tay của Tiêu Nhiên lại hơi trắng bệch.
Tiêu Nhiên liếc nhìn cô, thoáng cau mày, nhưng không nói gì.

Thương Tử Thần và Hứa Trữ Âm rất thảm.

Tuy rằng trên danh nghĩa là một đôi, nhưng kỳ thật vẫn không thể vui vẻ được, ngay cả an ủi nhau cũng không được.

Thương Tử Thần tựa như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn hai người phía sau, không khỏi tức giận: "Hai người đều biết rồi?"

Vương Hạc Đệ phủ nhận hoàn toàn: "Không biết."

"Vậy tại sao anh không sợ?" Thương Tử Thần rõ ràng không tin anh ta chút nào.

Vương Hạc Đệ: "Có lẽ do tôi mạnh mẽ."

"..."

Cmn.

Còn rất thẳng thắn.

【Hahahahaha thảm quá, quá thảm.】

【Tôi cười muốn chết, Đệ Hân đứng đằng sau như người qua đường ăn dưa, tôi hận không thể đưa hạt dưa cho hai người.】

【Khi tôi chụp ảnh màn hình, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, chỉ có Đệ Hân hai người là bình chân như vại.】
【Tôi đã hiểu tại sao họ lại yêu nhau, đều là hai người ác độc như nhau.】

Cuối cùng, con ma trên tấm gương cũng biến mất.

Thịnh Hướng Tình cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn, dựa vào Trần Tử Kiện, không đứng dậy nổi.

Bất quá Tiêu Nhiên cũng tỉnh táo lại, liền nhập vào ổ khóa mật mã vừa ghi nhớ.

Mật mã chính xác.

Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra.

Ngay khi mọi người nghĩ rằng cuối cùng họ cũng có thể rời khỏi căn phòng này, thì họ phát hiện ra–

Sau cánh cửa là một bức tường.

Đây là một cánh cửa chết.