[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 34

Rất nhiều khách mời đã quay về phòng, chỉ còn lại hai người chơi đoán số thất bại là Thịnh Hướng Tình và Trần Tử Kiện đang ngậm đắng nuốt cay thu dọn tàn cuộc.

Nhưng camera trong phòng khách vẫn còn hoạt động, ghi lại chính xác cảnh tượng lúc này.

【Mịa nó? ? Tôi nghe được cái gì đây!】

【Vương Hạc Đệ rốt cuộc là bạn trai thần tiên gì vậy, lại chơi trò đột kích này!】

【Khó phòng bị, mặc dù biết là giúp bạn gái hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tôi vẫn động lòng nè!】

【Hahaha tai tôi tê rần rồi, có chị em nào ghi lại không? Tôi muốn đổi chuông báo thức thành câu nói kia.】

Thịnh Hướng Tình quay về dọn bàn chú ý tới động tĩnh bên này, nhưng cũng không nghe được Vương Hạc Đệ nói gì.

Cô liếc nhìn Ngu Thư Hân đặt thuốc giải rượu, nửa đùa nửa thật chua xót nói: "Vương nhị thiếu thật hạnh phúc, em còn không có thuốc giải rượu này."

"Em đương nhiên không có." Ngu Thư Hân liếc mắt nhìn cô, "Bởi vì em uống nước chanh mà."

"... Xin lỗi, đã làm phiền rồi."

Thịnh Hướng Tình tự mình chuốc lấy nhục nhã không nói tiếng nào trốn đi.

Nhìn thấy người rời đi, Ngu Thư Hân quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt cười đong đầy ý cười của Vương Hạc Đệ.

Cô dừng một chút, giả vờ khó hiểu: "Sao tự nhiên anh lại nói thế?"

"Nói gì vậy?" Vương Hạc Đệ cố ý hỏi.

Ngu Thư Hân: "Chính là câu kia."

Vương Hạc Đệ vô cùng thích thú trêu chọc cô: "Câu nào?"

Giọng điệu này, rõ ràng là muốn đùa cô nói ra ba chữ kia.

Ngu Thư Hân tức giận đến mức nghiêng đầu nói: "Anh không biết thì thôi."

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, Vương Hạc Đệ trong mắt hiện lên ý cười không hề suy giảm, đưa tay lên dùng ngón trỏ búng trán cô: "Em không phải muốn nghe sao?"

Ngu Thư Hân nhét cốc nước vào tay anh ta, cố nén bình tĩnh: "Ai muốn nghe? Tôi chỉ đang đùa thôi."

Thấy cô giấu đầu hở đuôi, Vương Hạc Đệ cũng không chọc thủng. Anh ta uống cạn nước trong ly, để sang một bên rồi đứng dậy: "Được rồi, anh đi rửa mặt."

Đi được nửa đường đột nhiên dừng lại, cài lại cổ áo, sau đó cúi người nhỏ giọng bên tai cô, nói: "Đêm nay, nhớ phải chú ý tư thế ngủ".

Nghe thấy những lời này, lỗ tai của Ngu Thư Hân mềm nhũn, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng.

Cô nhanh chóng xoay người nhặt cái gối ở bên cạnh, thô lỗ ném lên người anh ta, vừa xấu hổ vừa bực: "Vương Hạc Đệ, anh thật quá đáng!"

【? ? Vừa rồi câu nói kia tôi không nghe được.】

【Tôi cũng muốn biết câu nói kia quá đáng đến mức nào.】

【Aaa tắt micro là phạm quy mà? Các người không có một chút nào tôn trọng chúng tôi hội viên VIP cao quý!】

Vương Hạc Đệ không chút tức giận, cười cười giơ tay bắt chuẩn cái gối, sau đó ném trở lại.

Ngu Thư Hân tức giận đem cái gối đặt xuống, tầm mắt lệch đi, dường như đã nhìn thấy gì.

Lúc Vương Hạc Đệ đang thu tay về, đột nhiên bị cô giữ lại.

"Cái này, là lúc nãy trên tầng ba bị va chạm sao?" Ngu Thư Hân nhíu mày.

Trên khuỷ tay của Vương Hạc Đệ có một vết bầm, trông giống như bị va phải, thời gian qua lâu, thậm chí còn hơi sưng lên.

Mặc dù nó không quá dễ thấy, nhưng chỉ cần chú ý một chút là có thể phát hiện.

Nhớ lại hành động của Vương Hạc Đệ lúc chuyển đồ cho bữa tiệc vừa rồi, dường như đang cố tình giấu vết thương, để cô không nhìn thấy.

"Chắc thế." Vương Hạc Đệ lông mày hơi khép lại, rút ​​tay về. "Không để ý lắm."

Ngu Thư Hân nhìn vào mắt anh ta: "Không phải em đã hỏi anh, anh có đυ.ng phải đâu không?"
Vương Hạc Đệ cười nhẹ: "Không sao, chỉ là bị thương một chút."

"Ai đã dạy anh không quan tâm đến vết thương nhỏ?" Ngu Thư Hân tức giận cười.

Vương Hạc Đệ suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc trả lời: "Chắc là ba anh."

... Ba của anh.

Được, tôi không thể đυ.ng vào.

Ngu Thư Hân hỏi nhân viên mượn hòm thuốc, sau đó ấn vai anh ta ngồi trên sô pha, sau đó khiển trách: "Cha của anh cũng không phải thật sự không để ý, chỉ là lời nói để giáo dục anh hồi bé thôi. Nếu như anh thật sự bị thương, ông ấy nhất định cũng quan tâm anh."

Vương Hạc Đệ trầm mặc nhìn cô ngồi yên lặng bên cạnh, nhẹ buông lỏng động tác, sau đó bật cười: "Ừ."

Hệ thống nhắc nhở: Người dùng [Cha Vương Hạc Đệ] đã tặng 5000 tên lửa siêu cấp để trợ giúp [Ngu Thư Hân].

Phòng truyền hình trực tiếp bỗng chốc bùng nổ bởi lão đại này.
【Aaa đại lão của vợ chồng Đệ Hân lại đến nữa rồi.】

【Mỗi ngày đều 250 vạn, gia đình gì đây?】

【Các bạn ơi tôi có một suy nghĩ, sẽ không phải là cha của Vương Hạc Đệ thật đấy chứ hahahaha, lúc này tặng tên lửa vừa đúng thời điểm. Con dâu nói giúp ta, ta liền tặng quà cho con dâu.】

【Yên tâm không phải! Vị đại lão này là thuộc đám CP chúng tôi, hơn nữa có ai gặp người cha nào lấy tên trắng trợn thế ra làm ID không.】

Sau khi về phòng, nhớ tới câu vừa nãy nhắc "tư thế ngủ" của Vương Hạc Đệ, Ngu Thư Hân mới nghiêm túc đánh giá căn phòng kém cỏi của mình.

Giường, đúng là rất nhỏ.

Tuy rằng bề ngang trước mặt có thể nằm được hai người, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng.

Điều quan trọng nhất là chỉ có một chiếc chăn bông.

Mặc dù có camera trong phòng, thế nhưng khách sẽ lấy quần áo che camera lúc ngủ.
Nhưng ngay cả như vậy, nằm trên đất ngủ cũng không được.

Xem ra không có lựa chọn nào khác.

Đúng lúc này, một tiếng sột soạt phát ra từ cửa.

Ngu Thư Hân nghĩ đó là nhân viên, vừa định mở cửa thì nhìn thấy một phong thư dính trên sàn, đưa vào qua khe cửa.

Cô khom người nhặt lá thư, mở ra.

Bên trong có viết dòng chữ xiêu vẹo: "Tuyệt đối đừng rời khỏi biệt thự."

Tuy rằng không nói rõ, nhưng là đêm tối gió lớn, cộng thêm hoàn cảnh xung quanh, đúng là có cảm giác nguy hiểm gió mưa sắp tới.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Vương Hạc Đệ mở cửa đi ra. Vừa thản nhiên lấy khăn lau tóc, vừa đi tới bên cạnh cô, cúi người liếc nhìn: "Do tổ chương trình chuẩn bị?"

"Ừ." Ngu Thư Hân suy nghĩ một chút, "Có điều em không rõ lắm, không biết chỉ có chúng ta nhận được hay là tất cả khách mời."
"Này đơn giản." Vương Hạc Đệ cười khẽ, "Phòng bên cạnh có phải là Trần Tử Kiện bọn họ không?"

Ngu Thư Hân gật đầu.

Vương Hạc Đệ thờ ơ nói: "Vậy thì nghe thôi."

Nghe?

Ngu Thư Hân chưa kịp mở miệng hỏi tại sao, cô đã nghe thấy sát vách truyền đến giọng một đôi nam nữ hét lên——

"Aaaa ai nhét thư thật doạ người!!"

"Ô ô ô Tại sao giữa đêm lại nói cho tôi chuyện này, tôi không ngủ được làm sao có tinh thần ghi hình! Tổ chương trình không phải người!"

Bây giờ thì Ngu Thư Hân đã hiểu.

Chắc chắn, tất cả khách mời đều đã nhận được bức thư này.

Sau khi giải quyết xong bức thư mà tổ chương trình đã nhét vào, vấn đề mấu chốt cuối cùng cũng đến.

Cái giường, nên ngủ như nào.

Ngu Thư Hân liếc nhìn kích thước nhỏ đó liền cảm thấy nhức đầu, nên định đi tắm rửa cho tĩnh tâm rồi mới đi ra.
Sau khi tắm và bước ra trong bộ đồ ngủ, cô nhận ra rằng camera không biết bị Vương Hạc Đệ che từ lúc nào.

Lúc này, Vương Hạc Đệ đang nằm trên ghế lười biếng nghịch điện thoại di động, nhìn thấy cô đi ra, anh ta ngước mắt lên hỏi: "Nằm trong hay ngoài."

"Ngoài đi." Ngu Thư Hân cân nhắc nói, "Tôi buổi tối có thể sẽ dậy nhiều lần, nằm bên ngoài thuận tiện hơn."

"Được."

Vương Hạc Đệ ​​bật cười, đứng dậy nằm ở bên trong, sau đó giơ tay vỗ về chỗ trống bên cạnh, nhìn cô một cái: "Mời?"

Lần đầu tiên trong đời ngủ một giấc mà trằn trọc như ra chiến trường.

Ngu Thư Hân lại do dự, cuối cùng vội vàng bước đến bên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm ở rìa ngoài.

Đèn đã tắt.

Cả căn phòng tối đen như mực, lại làm cho mọi giác quan đều được phóng đại vô hạn.
Dù có cẩn thận từng li từng tí thì sau lưng hai người chắc chắn sẽ không tránh khỏi va chạm.

Va chạm mơ hồ khiến nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao, mỗi lần chạm vào đều nóng như lửa đốt, khiến lòng cô rối bời.

Ngu Thư Hân cả người căng thẳng, máy móc duy trì tư thế.

"Nể tình bạn nhắc cô một chút."

Đúng lúc này, Vương Hạc Đệ trở mình, sau đó một tiếng cười đùa vui vẻ vang lên sau lưng. Anh ta kéo dài âm cuối, lười biếng nói: "Đừng táy máy chân tay, sẽ phải trả giá."

... ?

Lời này nên là cô nói chứ?

Ngu Thư Hân tức giận đến mức nhanh chóng xoay người, chuẩn bị tranh luận với anh ta.

Ai biết rằng ngay khi quay lại, cô đυ.ng phải đôi đồng tử màu hổ phách kia. Theo quán tính, lực xoay người không khống chế, cả người hơi nghiêng người, suýt chút nữa là ép vào l*иg ngực anh ta.
Đôi mắt của Vương Hạc Đệ chứa đầy ý cười, ngay cả trong lúc tối tăm, chúng vẫn cứ sáng.

Một đôi mắt hồ ly mời gọi, trong bầu không khí mơ hồ lúc này khiến người ta mềm lòng.

"Làm sao?" Vương Hạc Đệ giọng khàn khàn trầm thấp, "Không ngủ được à?"

Ai mà ngủ được.

Ngu Thư Hân vô thức cúi đầu, tránh đi đôi mắt mời gọi kia, giả vờ thoải mái: "Không phải, tôi không để ý chuyện này, chỉ sợ có người táy máy tay chân."

"Thật sao?" Vương Hạc Đệ mở miệng trêu chọc cô, "Vậy sao cô lại đỏ mặt?

Đỏ mặt?

Vừa nói ra những lời này, Ngu Thư Hân giống như con thỏ bị giẫm phải đuôi.

Cô cắn răng, vươn tay túm lấy cổ áo Vương Hạc Đệ, hướng về phía trước: "Ai đỏ mặt?"

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại.

Ngay cả đầu gối của cô cũng vô tình chạm nhẹ vào cơ thể Vương Hạc Đệ, bùng lên bầu không khí nóng bỏng.
Lần này Vương Hạc Đệ không trả lời ngay, đôi mắt vốn luôn mỉm cười bỗng chùng xuống.

Anh ta mím chặt đôi môi mỏng mà không nói lời nào.

Có lẽ là cảm nhận được khoảng cách giữa hai người quá gần, sự kiêu ngạo của Ngu Thư Hân lập tức bị dập tắt. Cô buông tay ra, cố gắng điều chỉnh lại tư thế của mình.

Nhưng càng điều chỉnh thì càng vô tình ma sát.

"Ngu Thư Hân." Giọng nói của Vương Hạc Đệ khàn một cách đáng sợ, "Đừng nhúc nhích."

Có lẽ là bởi vì nghe được từ trong giọng nói này khàn khàn cùng nhẫn nhịn, động tác của Ngu Thư Hân lập tức cứng đờ, lưng thắt lại, chỉ lo không cẩn thận liền ma sát.

Cô buông tay ra, lặng lẽ lùi lại, cố gắng để một khoảng cách an toàn.

Nhưng không chú ý, chỉ cảm thấy nửa người trống rỗng, sau đó là cảm giác sắp ngã xuống.
Âm thanh hét lên chuẩn bị thoát ra khỏi cổ họng, trước khi âm thanh gào thét phát ra, cô đã bị một bàn tay thon dài kéo lên, ôm vào trong lòng.

Cánh tay của Vương Hạc Đệ ôm lấy lưng cô, kéo cô vào lòng.

Trong lúc mơ hồ, Ngu Thư Hân dường như nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ta.

Lần này, cơ thể của cả hai đã hoàn toàn dán vào nhau.

Cô nép mình trước Vương Hạc Đệ, chỉ cảm thấy cả người ngay lập tức nóng lên.

Ngu Thư Hân cắn môi dưới, di chuyển cả người, muốn tách ra.

Nhưng không biết hành động nào đã gây ra tai nạn, không cẩn thận, đầu gối cong lên, như thể va phải một vật gì đó.

"A."

Vương Hạc Đệ thở hổn hển nặng nề mang theo vài phần ngọt ngạt, như thể đang kìm nén cảm xúc.

Anh ta nhướng mắt nhìn Ngu Thư Hân, bàn tay ôm eo cô hơi cứng, như muốn cảnh cáo, giọng nói của anh ta cũng đã trầm đến cực điểm: "Nghe lời, đừng nhúc nhích."