[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 35

Nghe được trong câu nói này ẩn chứa kìm nén, Ngu Thư Hân lập tức dừng động tác, cả người căng thẳng.

Cô khẽ cắn môi dưới, không lên tiếng, đôi mắt đẹp chứa chút hoảng hốt. Tuy rằng không nói tiếng nào, nhưng khuôn mặt .

Hầu kết của Vương Hạc Đệ từ từ trượt lên xuống, huyệt thái dương đột nhiên đập loạn.

Tính sai rồi.

Ban đầu cho rằng cô ấy mới là người không thích ứng, lại không nghĩ rằng cuối cùng người khó chịu nhất là chính bản thân mình.

Anh ta buông tay đang giữ eo của Ngu Thư Hân, chống mép giường đứng lên, giơ tay tùy tiện xoa tóc, cả người nóng nảy.

Sau đó không nói một lời đi về phía phòng tắm.

Ngu Thư Hân đứng dậy, chăn bông tuột khỏi người.

Cô nhìn bóng lưng của Vương Hạc Đệ, theo bản năng muốn hỏi, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã dừng lại.

Cô rũ mi, nhìn chăm chú ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ một lúc rồi lại nằm xuống.

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm dừng lại.

Cánh cửa lại được mở ra.

Vương Hạc Đệ ​​đi đến bên giường, dừng lại, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai của cô: "Nằm bên trong ngủ đi."

Có lẽ bởi vì vừa rồi lúng túng, Ngu Thư Hân không hỏi tại sao, mà là lặng lẽ xoay vào bên trong.

Vương Hạc Đệ ngủ bên cạnh, trằn trọc trở mình.

Ngu Thư Hân ngước mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rộng rãi của anh ta.

Một đêm không yên.

Mặc dù vừa mới từ chối lời mời của Thịnh Hướng Tình hôm trước, nhưng hôm sau Ngu Thư Hân lại dậy sớm giúp cô hoàn thành bữa sáng.

Khi tỉnh dậy, cũng vì dậy quá sớm mà có chút choáng váng.

Thoáng cử động người, cô phát hiện sự bất thường. Cúi đầu nhìn xuống, cơn buồn ngủ trong đầu lập tức bị xua tan–

Tại sao cánh tay của Vương Hạc Đệ lại ở trong ngực mình!??

Cô nhanh chóng nhận ra rằng tư thế ngủ thích nằm nghiêng và ôm đồ khi ngủ có lẽ đã ăn sâu vào tiềm thức.

. . . Hóa ra vấn đề "tư thế ngủ" mà Vương Hạc Đệ nhắc nhở đúng thật không phải đùa.

Ngu Thư Hân lặng lẽ nhìn người bên cạnh nhắm nghiền hai mắt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

May thật, vẫn chưa tỉnh.

Cô lập tức buông tay, nhẹ nhàng đứng dậy, cố gắng nhanh chóng thoát khỏi hiện trường trước khi Vương Hạc Đệ tỉnh dậy.

Nhưng vừa cẩn thận từng li từng tí xuống giường, vừa bước về phía trước một bước, cô liền bất thình lình va vào cái ghế bên cạnh, vang lên tiếng động lớn.

"..."

Ngu Thư Hân hít một hơi, lập tức cảm giác được phía sau có người nhìn chằm chằm.

Cô cứng đờ quay đầu, đúng như dự đoán, Vương Hạc Đệ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang chống cằm, trong mắt mang theo ý cười, bộ dáng "Tôi xem cô chạy đi đâu"

Ngu Thư Hân bình tĩnh nói: "Tôi sẽ giúp Thịnh Hướng Tình làm bữa sáng."

"Thế à?" Vương Hạc Đệ cười cười, chậm rãi nói: "Tôi còn tưởng rằng cô không chịu trách nhiệm đây."

Lý do quen thuộc.

Ngu Thư Hân làm bộ như không biết gì: "Trách gì? Tôi không hiểu gì cả, tôi đi làm bữa sáng đây."

"Nghe không hiểu cũng không sao." Vương Hạc Đệ ngồi dây, cánh tay tuỳ ý để lên đầu gối, "Tổ chương trình buộc phải bật camera vào lúc sáu giờ sáng, đợi lúc nữa xem lại nhé?"

"Xem lại cái gì?" Ngu Thư Hân giả ngu đến cùng.

Vương Hạc Đệ cười tủm tỉm, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình rồi ghé sát tai nói: "Xem cô làm trái với hợp đồng, động tay động chân với tôi như nào."

Đáng ghét.

Người đàn ông chết tiệt này.

Ngu Thư Hân hít sâu một hơi, bày ra khuôn mặt tươi cười: "Vậy anh Vương muốn tôi chịu trách nhiệm như nào đây?"
Những lời này dường như khiến Vương Hạc Đệ tự hỏi, anh ta sờ sờ cằm suy nghĩ hồi lâu, sau đó cười tít mắt: "Cho nợ trước, sau này tính một lượt."

Đây đúng là trong truyền thuyết không khiến người ta không chết thoải mái không được.

Thịnh Hướng Tình đang hao tâm tổn trí đối mặt với đống nguyên liệu dành cho tám người, xúc động rơi nước mắt sau khi nhìn thấy Ngu Thư Hân: "Em biết chị vẫn đau lòng em mà, chuyện này tính là em nợ chị ân tình, chị muốn gì cứ nói."

Nghe vậy, Ngu Thư Hân cảm thấy vô cùng thoải mái: "Được rồi, 527.000 tệ, chuyển khoản sau khi chương trình kết thúc, cảm ơn."

Trên đầu Thịnh Hướng Tình xuất hiện dấu chấm hỏi.

Cô chỉ là khách khí thôi, không phải thật sự muốn cho gì.

Thế là Thịnh Hướng Tình gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy em xin rút lại câu nói vừa rồi."
Vốn dĩ nó chỉ là đùa giỡn, vì thế chẳng ai để trong lòng.

Ngu Thư Hân cười cười, sau đó cầm lấy quả trứng trong tay, khéo léo đập vào bát khuấy khuấy.

Thịnh Hướng Tình bên cạnh nướng bánh mì, tuỳ ý hỏi, "Tối qua chị có ngủ ngon không ạ?"

Ngu Thư Hân dừng lại, nghe những lời này gần như nghiến răng nghiến lợi: "Đương nhiên không tệ."

. . .Giọng điệu này nhất định là xảy ra chuyện rồi.

Thịnh Hướng Tình ngập ngừng hỏi: "Vậy sao em cảm thấy chị có vẻ tức giận thế, tức giận sau khi rời giường ạ?"

"Không." Ngu Thư Hân làm nóng chảo, quét một chút dầu, sau đó đổ trứng xuống. "Chỉ là khó chịu vì một con chó ngao Tây Tạng hoang dã thôi."

Chó ngao Tây Tạng hoang dã?

Thịnh Hướng Tình suy nghĩ về từ vựng mới này, không phản ứng lại.

Tổ chương trình còn sắp xếp chó sao?

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng: "Anh muốn một phần trứng chần."
Động tác của Ngu Thư Hân dừng lại.

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, tâm trí của Ngu Thư Hân có thể tự động nhớ đến gương mặt của Vương Hạc Đệ.

Cô quay đầu, liếc nhìn người đàn ông giống chó đang dựa vào cửa, tức giận nói: "Không có trứng chần."

"Thật không?"

Vương Hạc Đệ ​​nhướng mày, sau đó đưa tay lên, chậm rãi xoa xoa cánh tay.

Mặc dù không nói nhiều, nhưng mười phần ám chỉ.

Ngu Thư Hân: "... Có ngay."

Thịnh Hướng Tình: "???"

Tôi nghi ngờ rằng hai người giấu bí mật đáng xấu hổ.

Sau bữa sáng, chương trình phát sóng trực tiếp lại bắt đầu.

Tổ chương trình cũng đã công bố hoạt động đầu tiên của ngày hôm nay – "Trốn tìm".

"Trốn tìm?" Trần Tử Kiện vừa tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt lim dim, không phản ứng kịp. "Ở đây à? Nghe có vẻ đơn giản."

Chỉ là một trò chơi theo khuôn sáo cũ, liền quay cả buổi sáng ư?
Ngu Thư Hân cảm thấy tám phần mười có trá.

Đúng như dự đoán, đạo diễn cười nói thêm: "Địa điểm trốn tìm là ở tầng ba."

Cơn buồn ngủ của Trần Tử Kiện lập tức biến mất khi anh nghe thấy từ tầng ba.

Cậu ta và Thịnh Hướng Tình như hai chú gà con lập tức rúc vào nhau, lớn tiếng phản đối: "Không! Chúng tôi đến đây để quay chương trình về tình yêu, và tên chương trình của chúng tôi vẫn là 《Tín hiệu tình yêu》, các người không thể làm nội dung không phù hợp với tên được, rất có lỗi với khán giả."

【Không sao, khán giả không để ý đâu.】

【Thích nhất nhìn cảnh tượng anh dũng bảo vệ người yêu trong hiểm nguy.】

【Hahaha nói thật lòng Đệ Hân trong này rất ngọt, còn Tình Kiện hai người này cả đoạn đường đều bị doạ. 】

Đạo diễn làm ngơ trước những lời phản đối của họ, thậm chí còn cho họ tiết mục mở đầu.
Trên màn hình TV, tiêu đề "Tín hiệu tình yêu", từng chữ từng chữ nhảy ra, trông vô cùng ngọt ngào.

Sau đó, nhạc nền bỗng chuyển đột ngột, phông chữ ban đầu màu hồng của "tình yêu" bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ đậm hơn, còn nhỏ xuống như vết máu.

. . . Nó trông giống như một chương trình kinh dị.

Tình Kiện hai người hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, xụi lơ trên ghế sofa.

Đạo diễn bắt đầu bố trí hoạt động: "Bắt đầu trò chơi, có bảy người trốn, một người đi bắt, họ chia thành hai phe. Những người bị bắt được sẽ tự động chuyển phe, và họ phải đi cùng người đi bắt để tìm ra người đang trốn. Những người đang ẩn náu cũng có thể tìm đạo cụ trên Tầng ba, OUT là bắt đầu đi bắt. Thời gian ghi hình là hai giờ và thắng bại cuối cùng dựa theo số người ở mỗi phe."
Nói đến đây, đạo diễn cũng ân cần nhắc nhở: "Nhiều nhất hai người trốn cùng một vị trí."

Tính toán như này, ít nhất một trong bảy người phải hành động một mình.

Trần Tử Kiện lập tức buông Thịnh Hướng Tình ra, sau đó yên lặng dựa vào người Ngu Thư Hân, nhỏ giọng hỏi: "Vậy tôi có thể trốn cùng anh Vương được không?"

Ngu Thư Hân: "?"

Trần Tử Kiện giải thích: "Như thế tôi có cảm giác an toàn hơn."

Thịnh Hướng Tình bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn, chế nhạo: "Anh nghĩ rằng em không nghe thấy à? Lẽ nào đây chính là đại hoạ đến mỗi người tự bay đi?"

"Thật xin lỗi." Vương Hạc Đệ ngồi bên cạnh nhướng mắt, đưa tay đặt bả vai của Ngu Thư Hân, cười nhẹ: "Không được, tôi lo cô ấy sợ."

Ngu Thư Hân tuyên bố: "Em không sao, em không sợ."

Vương Hạc Đệ bất giác ngắt lời: "Không, em sợ."
Ngu Thư Hân: "..."

【Hahahaha tôi chết vì cười mất sao lại có đôi tình nhân không có trách nhiệm thế này. 】

【Nhưng mà Ngu Thư Hân nhìn qua cũng không phải rất sợ mà? 】

【Vương Hạc Đệ: Tôi không quan tâm, để được chơi cùng vợ, tôi ép cô ấy phải sợ.】

Đạo diễn ngửi thấy mùi mờ ám, anh ta ho khan rồi nói: "Sau nhiều cuộc thảo luận trong tổ chương trình, chúng tôi quyết định vị khách đầu tiên đi bắt, anh Vương Hạc Đệ."

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nếu như đem bug của trò chơi này đặt ở mấy người bên kia, kết cục sẽ không hồi hộp.

Răng rắc.

Trần Tử Kiện nghe thấy âm thanh của giấc mộng tan vỡ.

Ngu Thư Hân khá vui vẻ, cô quay đầu lại, trong mắt thoáng hiện ý cười, thậm chí cô còn ghé sát tai kɧıêυ ҡɧí©ɧ, giọng điệu giễu cợt: "Mong chờ biểu hiện của anh, bạn trai à."
Tiếng thở dồn dập bên tai, bên tai như muốn tê dại.

Vương Hạc Đệ thấp giọng cười một tiếng, quay đầu liếc cô một cái, sau đó giơ ngón trỏ xoa chóp mũi của cô, giọng nói trầm thấp, mang theo ý tứ hàm xúc: "Đừng lo lắng, sẽ rất nhanh bắt em về phe."

【? ? Đây có phải là cặp tiên đồng ngọc nữ yêu nhau không? 】

【Ầy, hai người làm vương sắp va chạm nè.】

【Chưa chơi tôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!】

【Chờ một đại tỷ viết fanfic mê tình, tôi sẵn sàng trả một đồng để mua hết.】

Thương Tử Thần bên cạnh phát hiện điều lạ.

Chờ chút.

Vương Hạc Đệ đi bắt người, bên cạnh Ngu Thư Hân rõ ràng là không có người.

Anh ta ngay lập tức tràn đầy năng lượng, ngồi ngay ngắn lại.

Rốt cuộc đã tới chưa? Thời gian thuộc về mình, cuối cùng cũng có cơ hội.

Tuy rằng vừa mới bắt đầu trốn cùng chỗ thì quá rõ rồi, vì thế Thương Tử Thần nhất định sẽ chọn trốn cùng "người yêu giả" Hứa Trữ Âm của mình.
Tuy nhiên, mới bắt đầu thường mất nhiều thời gian để tìm kiếm khách mời. Hiện trường nhất định sẽ hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội trốn cùng Ngu Thư Hân, sẽ trở nên bình thường.

Vương Hạc Đệ dựa vào sô pha, liếc mắt nhìn cậu ta, hoàn toàn biết trong lòng anh ta nghĩ gì.

Còn không chịu bỏ cuộc.

Xem ra phải bắt được cậu ta đầu tiên.

Không biết có phải là trùng hợp không, đúng lúc Thương Tử Thần quay đầu lại, đυ.ng phải ánh mắt của Vương Hạc Đệ.

Sau đó, cậu nhìn vào đôi mắt hồ ly cười cười kia, trong lòng liền cảm thấy không ổn.

Cảm thấy như bị nhắm vào.