[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 37

Cuối cùng, tổ tiết mục không muốn biến chương trình thành chương trình dành cho trẻ em, quyết định hành động.

Đèn trong căn phòng bí mật đột ngột tắt, kèm theo tiếng khóc oa oa của búp bê.

Trên đài phát ra một bản nhạc kỳ lạ, trên gương lúc ẩn lúc hiện ánh sáng hồng.

Có vẻ rất kinh dị.

Một lúc sau, một dòng chữ từ từ xuất hiện trên gương–

"Hãy tìm cách bẻ khóa căn phòng bí mật càng sớm càng tốt."

"..."

Ngu Thư Hân im lặng.

Vừa nãy mời cô đi vào, hiện tại lại bắt cô ra ngoài.

Đây đúng là bản chất của chương trình gameshow.

Sau khi bóng tối kéo dài, đèn lại bật sáng, và bản nhạc nền kỳ lạ đột ngột dừng lại.

Có vẻ như vừa chỉ là một lời cảnh báo.

Ngu Thư Hân cam chịu đặt những thứ trong tay xuống, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong mật thất.

Cô vừa quan sát vừa xác nhận rằng căn phòng bí mật này chỉ có thể đi ra từ cơ quan lúc vào, nhưng cơ quan đó chỉ có thể được mở ra từ hành lang bên ngoài.

Do đó, phải chờ người tìm được chỗ này.

Nếu thế, tổ chương trình còn muốn cô phát hiện gì đây?

Cô nghĩ một lúc.

Hay là, nơi này có vật có thể đẩy cô về chỗ cũ.

Ngu Thư Hân nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào đống sách truyện bên cạnh, cúi người nhặt lên, xem qua từng quyển.

Liên tiếp lật vài quyển, tất cả dường như là những câu chuyện cổ tích rất bình thường.

Cho đến khi một câu trong cuốn sách cuối cùng thu hút sự chú ý của cô- "Hiệp sĩ xấu xa bị nguyền rủa cần được giải quyết bằng tình yêu đích thực."

. . .Tình yêu đích thực là gì?

Không nghi ngờ quá lâu, cô đã sớm có câu trả lời.

Vì cuốn sách là một minh họa.

Hình minh họa một công chúa rất lãng mạn hôn một hiệp sĩ, với một bộ từ – "tình yêu đích thực" bên cạnh bằng phông chữ tiếng Anh tuyệt vời.

"..."

Ngu Thư Hân đem sách ném qua một bên.

Cách cứu người là gì.

Không chơi.

Để Vương Hạc Đệ ​​thừa thắng xông lên, cô không muốn phản kháng nữa.

Tổ chương trình dường như nhìn ra được trong lòng Ngu Thư Hân đang nghĩ gì, đặc biệt phát ra một câu nhắc nhở thân thiện qua radio: "Đội không đạt sẽ trừ hết số điểm trong chương trình, và sẽ có hình phạt đặc biệt."

Hình phạt đặc biệt.

Bốn từ này không có ý tốt.

Còn đe doạ?

Ngu Thư Hân thái dương nhảy dựng, nhìn về phía máy quay, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Chương trình kinh dị, sao lại có cái cách cứu người vớ vẩn như vậy?"

Tổ chương trình: "?"

Sao lại là một chương trình kinh dị, chúng tôi là một chương trình về tình yêu.

Bố trí như này không phải là bình thường sao!

【Nếu không nhắc tôi còn quên đây là chương trình về tình yêu.]

【Phần tôi thích nhất sắp đến rồi.】

【Xin lỗi, hiểu nhầm tổ chương trình, các người thật có tâm tạo đường cho chúng tôi.】

Cáu thì cáu, tuy rằng Ngu Thư Hân cảm thấy phương pháp cứu người này rất cổ hủ, nhưng cô vẫn nghiêm túc phân tích.

Rõ ràng, sự sắp đặt của tổ chương trình phải là giữa các cặp đôi.

Cho nên nói, nếu một cặp vợ chồng bị bắt cùng một lúc, thì họ sẽ không thể chuyển về phe của họ được nữa.

Nếu Vương Hạc Đệ bắt được ba cặp liên tiếp, thì trò chơi này có thể kết thúc.

Bởi vì Ngu Thư Hân chỉ có thể kéo Vương Hạc Đệ về phía mình.

Nhưng mọi chuyện chắc giờ đã ổn rồi, nghe đài chỉ bắt được cặp đôi Thương Tử Thần và Hứa Trữ Âm nên cô vẫn có lợi thế ...

"Tiêu Nhiên, Trịnh Thiên Ý đã bị phát hiện, và hai người sẽ tự động vào phe thợ săn. Xin hãy cẩn thận."

Cô chưa kịp phân tích xong, giọng của đạo diễn lại vang lên.
Ngu Thư Hân im lặng.

Tình huống không tốt lắm...

Không có gì bất ngờ khi Thịnh Hướng Tình đã sớm bị phát hiện, và họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào.

Nếu như bọn họ không tìm được cô, có lẽ bọn họ sẽ quay lại bắt quả tang hai người trắng trợn, đến lúc đó cô liền thua.

Xem ra, chính mình nhất định phải nghĩ cách để Vương Hạc Đệ tìm ra.

Nhưng căn phòng bí mật này không thể thoát ra được ...

Nghĩ đến đây, Ngu Thư Hân cau mày đi tới cơ quan vừa chuyển cô tới, dựa vào tường tập trung tìm kiếm bất kỳ nút bấm đặc biệt nào.

Nhưng đúng lúc này, bức tường bên cô đang dựa đột nhiên chìm vào trong.

Ngu Thư Hân vì quán tính mà mất cảnh giác mà lùi lại, trong tiềm thức hét lên một tiếng kinh ngạc.

Vốn dĩ mọi người đã dần quen với môi trường tối tăm.

Sau khi tìm thấy Tiêu Nhiên và những người khác, đội của Vương Hạc Đệ ngày càng mạnh.
Có lẽ là do cảnh tượng vẫn còn khá kinh hoàng nên bọn họ không dám tách ra, một hai người ngoan ngoãn đi theo Vương Hạc Đệ, với vẻ mặt cảnh giác xem nhân viên có đi ra xung quanh để doạ hay không.

Không biết tại sao, một bản nhạc nền kỳ quái đột nhiên được phát trên đài, với một số hiệu ứng âm thanh tê liệt, trực tiếp khiến những vị khách sợ hãi quay lại.

"A a a a——"

Thịnh Hướng Tình và Trần Tự Kiện trong phòng khách sợ đến hồn phi phách tán, những tiếng la hét vang lên khắp hành lang dài.

Một nhóm năm người nhìn nhau.

Sau đó quyết định giả vờ đến cùng không nghe thấy họ.

Hứa Trữ Âm vẫn hỏi: "Hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không." Vương Hạc Đệ nhướng mắt, "Cách bố trí của tầng ba không nguy hiểm."

Vào lúc này, một tiếng hét khác với tiếng hét của Thịnh Hướng Tình vang lên, rồi đột ngột im bặt.
Đó là âm thanh của Ngu Thư Hân.

Vẻ mặt thản nhiên của Vương Hạc Đệ trong nháy mắt thu lại, quay đầu nhạy bén lắng nghe hướng phát ra âm thanh, sau đó nhanh chóng cất bước.

Anh không nói lời nào, cau mày, trong mắt hiện rõ sự lo lắng.

Bốn người còn lại vừa kịp phản ứng đã vội vàng đuổi theo, đi chầm chậm phía sau anh ta, trên đầu là một chuỗi dấu hỏi.

Nói không có nguy hiểm mà?

【Hahaha Vương nhị thiếu tiêu chuẩn kép.】

【Quả thảm, Tình Kiệt la hét nửa phút Vương Hạc Đệ nhắm mắt làm ngơ, Ngu Thư Hân hét nửa giây Vương Hạc Đệ lo lắng.】

【Tình Kiệt về xem đoạn này nhất định ứa nước mắt.】

Đi thẳng đến cuối hành lang, lần lượt tìm kiếm các phòng, nhưng không tìm thấy Ngu Thư Hân.

"Không đúng." Trịnh Thiên ý cau mày, "Tôi vừa mới nghe thấy âm thanh ở đây, sao lại không tìm thấy?"
Vương Hạc Đệ chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.

Anh nhíu mày, bước ra khỏi phòng, dùng đèn pin quét hai bên lối đi, cuối cùng anh dừng lại một lúc bên bức tranh.

Sau đó, bước tới.

Tiêu Nhiên hỏi anh: "Tìm được gì không?"

"Tối hôm qua, bức tranh không ở đây." Vương Hạc Đệ nhướng mắt nói: "Vậy có lẽ là có cơ quan."

Tối hôm qua?

Tiêu Nhiên sững sờ, sau đó nói: "Cậu chắc chứ? Có thể là cậu nhớ nhầm..."

Vừa nói xong, âm thanh răng rắc của cơ quan đã vang lên.

Sau đó, bức tường trước mặt anh từ từ hạ xuống, và một không gian nhỏ chật chội lộ ra.

"Cầm đèn pin hộ tôi." Vương Hạc Đệ ném đèn pin về phía Tiêu Nhiên, không chút do dự bước vào. "Nơi này chỉ vào được một người, tôi sẽ đi tìm cô ấy."

Ngu Thư Hân đứng dậy, chỉ thấy đầu gối và khuỷu tay đều bị trầy xước.
Cô muốn cố gắng đứng dậy, nhưng mới đi được hai bước, cô nhận ra mắt cá chân của mình cũng bị bong gân.

Sau khi cơ quan trên tường vừa được mở ra, là một dãy cầu thang.

Nó dẫn đến một căn phòng bí mật ở tầng tiếp theo.

Nhưng bởi vì Ngu Thư Hân không hề để ý đến cơ quan kích hoạt, vì thế giẫm lên không trung, trực tiếp trượt xuống, khắp người toàn là những vết thương nhỏ.

Quan sát căn phòng bí mật này.

So với phòng đồ chơi, ở đây không có gì, không có đèn, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng từ trên lầu chiếu vào.

Ngoài ra, chỉ có ba chữ "ở lại" được viết trên tường trông rất giật mình.

Tuy nhiên, đúng lúc này, tiếng cơ quan vang lên từ đầu cầu thang.

Sau đó là tiếng bước chân nặng nề vang lên, một bóng đen ập xuống, chiếc bóng kéo trên cầu thang.

Trong tình huống này, một cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được đã xuất hiện trong lòng.
Nhớ lại nụ cười đầy ẩn ý của đạo diễn khi Thịnh Hướng Tình hỏi "Có nhân viên nào không", Ngu Thư Hân đoán rằng đây có lẽ là một NPC ẩn.

Ngu Thư Hân nghiến răng, cúi đầu điều chỉnh tư thế đứng, để cho chân phải bị bong gân không phải chịu nhiều áp lực như vậy.

Quả nhiên, đau đớn giảm bớt.

Tiếng bước chân càng gần.

Người đến nhưng không nói gì.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, vừa chuẩn bị mở miệng, liền va vào một đôi mắt quen thuộc.

Vương Hạc Đệ vẫn đứng ở trước mặt cô, môi mỏng mím chặt, trong mắt không nhìn rõ cảm xúc.

Không biết tại sao, Ngu Thư Hân thay vào đó lại thở phào nhẹ nhõm, cô cười: "Sao lại tìm được em?"

"Trực giác." Vương Hạc Đệ thản nhiên nói ra lý do, cẩn thận nhìn lướt qua vết thương trên người, hơi nhíu mày, trong mắt có chút khó chịu.
Không chút do dự, anh quay người ra hiệu, vỗ vỗ vai: "Lên đi."

Ngu Thư Hân sửng sốt: "Không cần, em cũng không yếu ớt thế, đỡ chút là được."

"Anh không hỏi ý kiến ​​của em." Vương Hạc Đệ cười nhẹ nhướng mày, "Muốn anh ôm em à?

Thái độ rất cứng rắn.

Đúng là phong cách của vị thiếu gia này.

Ngu Thư Hân không hề giận mà còn cười, cô miễn cưỡng vươn tay đặt lên vai anh.

Một giây sau, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, sau khi không phải chịu sức nặng của cơ thể, cảm giác đau nhói ở mắt cá chân phải cũng đột nhiên giảm đi.

Vương Hạc Đệ thấp giọng cười trêu chọc nàng: "Nặng lắm."

Ngu Thư Hân đột nhiên nở nụ cười, cô buông ra, giãy dụa: "... Buông em xuống, em cho dù bò cũng không muốn anh ôm."

"Sao dễ lừa thế?" Vương Hạc Đệ cười cười dùng sức hai tay, sau đó quay đầu, nhẹ giọng nói thêm, "Rất nhẹ."
Ngu Thư Hân chống cằm trên vai anh ta, trầm giọng hỏi: "Như này có tính là em thua không?"

"Không muốn bị bắt?" Vương Hạc Đệ hỏi.

Ngu Thư Hân gật đầu, "Đương nhiên người có tinh thần trò chơi vẫn muốn thắng."

"Không sao." Vương Hạc Đệ gật gật đầu, khẽ nói: "Đợt lát nữa anh ra ngoài trước, để lại cho em cơ quan, liền nói không tìm thấy em."

Ngu Thư Hân sửng sốt, thấy buồn cười: "Công khai nhường à."

"Cũng không có cách nào." Vương Hạc Đệ khóe môi cong lên, quay đầu đi chỗ khác, con ngươi đều là ánh sát vụn, "Ai bảo anh thích em chứ."

Những lời này làm cho Ngu Thư Hân sững sờ.

Cô cụp mắt xuống, từ từ thu lại nụ cười trên môi, sau đó cúi đầu, dựa vào vai Vương Hạc Đệ, không nói gì.

Vương Hạc Đệ ​​quay đầu lại nhìn thấy điều này, cảm xúc sâu thẳm trong mắt chợt lóe lên, sau đó cười nhẹ trêu chọc: "Xấu hổ à?"
"Không có." Ngu Thư Hân dường như đã có quyết định, lại ngẩng đầu lên, "Vương Hạc Đệ, nhìn em."

"Hả?" Vương Hạc Đệ quay đầu, "Sao thế?"

Một giây sao, Ngu Thư Hân kéo người anh ta.

Lần đầu tiên chủ động hôn môi.