[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 38

Một nụ hôn lướt qua, lại khiến ánh mắt Vương Hạc Đệ tối đi.

Anh ta không ngước mắt, cũng không có bất kì động tác phản kháng nào, mà chỉ yên lặng nhìn người trước mặt.

Ngu Thư Hân khẽ chớp mắt, khóe môi cong lên, sau đó thẳng người chuẩn bị di chuyển.

Đúng lúc này, người bất thình lình bị thả xuống.

Còn chưa kịp nói chuyện, sau đầu đã bị Vương Hạc Đệ giữ lấy, giây tiếp theo, khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần lại, một tay khác của anh ta áp lên eo cô, lòng bàn tay hơi nóng lên.

"Anh. . ."

Chưa kịp nói hết, đôi môi chưa chuẩn bị kịp liền bị lấp kín.

Vừa hung hăng vừa ấm áp, hoàn toàn khác với nụ hôn như chuồn chuồn lướt vừa rồi, trong nháy mắt khiến người ta cảm thấy máu toàn thân đều trở nên nóng rực.

Ngu Thư Hân cảm thấy thân thể mềm nhũn, không đứng vững được liền ngã về phía sau một bước.

Sau đó, cô cảm thấy có bàn tay siết chặt eo mình.

Động tác của Vương Hạc Đệ cuối cùng cũng dừng lại, đôi mắt rũ xuống, lông mi dài như lông vũ, khóe môi hơi cong lên, cúi đầu tựa vào trán cô, trong giọng nói chứa đầy ý cười: "Lâu như vậy rồi, còn chưa học được cách hôn môi?"

Ngu Thư Hân cuống lên, tức giận quay đầu lại, "Rõ ràng là anh gài bẫy."

"Em nghiêng người là anh biết rồi." Vương Hạc Đệ thấp giọng cười, "Nếu anh không muốn phối hợp, em làm sao tính kế được anh."

"..."

Rõ ràng là chính mình thắng, tại sao người đàn ông này lại có vẻ mặt kiêu ngạo như vậy?

Lúc này, đèn trong mật thất lại tối đen.

Ngu Thư Hân có thể cảm giác được bàn tay đang ôm lấy eo mình lập tức siết chặt, Vương Hạc Đệ trên mặt không chút biểu cảm, chỉ là im lặng ôm cô theo.

Một dòng chữ từ từ xuất hiện trên gương——"Phải có người ở lại với tôi."

Cùng lúc đó, thông báo của đạo diễn lại vang lên: "Người chơi Vương Hạc Đệ đã trốn khỏi phe thợ săn, xin mời phe thợ săn chú ý."

"Bọn họ đều ở bên ngoài?" Ngu Thư Hân đột nhiên nghĩ tới điều gì.

Vương Hạc Đệ gật đầu: "Đúng vậy, nghe xong thông báo này, Thương Tử Thần nên tiến vào bắt người."

Đây là một môi trường hoàn toàn khép kín, nhìn thoáng qua cũng thấy rõ không có chỗ ẩn nấp.

Nếu Thương Tử Thần và những người khác bước vào, không khác gì bắt ba ba trong rọ, hai người họ sẽ chỉ có thể bó tay chịu trói.

Ngu Thư Hân nhíu mày, ngẩng đầu quét mắt một cái, sau đó dừng ở cửa mật thất nơi cơ quan mở ra: "Vừa rồi anh vào từ đây à?"

"Ừ." Vương Hạc Đệ gật đầu.

Ngu Thư Hân trầm ngâm nói: "Vị trí không đúng. Em nhớ lúc em đi vào, vị trí cửa ngầm nghiêng về bên phải nhiều hơn. Ngay khi em tiến vào, cửa liền tự động đóng lại."

Đúng lúc này, cửa mở ra.

Cho nên nói, thực tế có hai cánh cửa.

Khi hai người họ vào, hoạt động của cơ quan khác nhau.

Vương Hạc Đệ hiểu ý cô, liền dẫn cô vào cánh cửa bí mật.

Nhưng trong cửa này, không có cơ quan.

Ngu Thư Hân cau mày, "Còn có chỗ nào chưa phát hiện ra?"

"Không hẳn." Vương Hạc Đệ quay đầu lại, liếc nhìn dòng chữ trên gương, "Có lẽ tất cả cơ quan đều kết nối với bức tranh. Nếu chúng ta muốn đi ra ngoài, phải có người mở lại cơ quan bên ngoài."

Dòng chữ "Phải có người ở lại với tôi" trên gương không phải đơn giản chỉ là tạo ra một bầu không khí kinh dị.

Ngược lại, chắc là một lời nhắc nhở.

Nếu suy đoán của Vương Hạc Đệ là đúng, chỉ cần cơ quan bên ngoài được kích hoạt, một khi có người mới bước vào, cánh cửa của không gian này sẽ đồng thời được đóng lại, sau đó sẽ di chuyển trở lại.
Có người muốn ra ngoài, nhất định phải đánh đổi bằng có người tiến vào.

Khả năng chính là ý của từ "ở lại".

Đúng như dự đoán, sau khi nghe thông báo, Thương Tử Thần ở bên ngoài đã nhanh chóng tìm thấy nút trên khung ảnh và ấn xuống, chuẩn bị xông vào bắt người.

Cơ quan chuyển động.

Cùng lúc đó, cửa ngầm trước mặt Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân cũng đóng lại, theo cơ quan chuyển động, đồng thời di chuyển về một hướng khác.

Một lúc sau, cơ quan dừng lại.

Giọng nói nghi ngờ của Thương Tử Thần vang lên: "Sao lại không có ai?"

Ngu Thư Hân nín thở.

Trong không gian nhỏ bé được ngăn cách bởi một bức tường, vốn dĩ chỉ có thể vừa một người, sau khi cô bước vào, trở nên vô cùng chật chội.

Thân thể của hai người gần như dính chặt lấy nhau, khi khẽ nghiêng đầu, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào cổ mình, cả người nóng đến lạ thường.
Ngu Thư Hân xấu hổ đến mức không biết để tay chỗ nào, chần chờ đưa tay di chuyển, nhưng vừa vặn chạm vào bụng và eo rắn chắc của anh ta.

"Sờ chỗ nào đấy?" Vương Hạc Đệ trong mắt mang theo ý cười, anh ta cúi đầu thở nhẹ vào bên tai cô.

Tựa như lông vũ phất qua, khiến lỗ tai Ngu Thư Hân tê dại.

Cô cắn chặt môi dưới, đỏ bừng như muốn chảy máu. Nhưng trường hợp này chỉ có thể nén giận, chỉ dùng một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào anh ta đầy đe đoạ.

Đôi mắt của Ngu Thư Hân vốn đã linh động, lúc này hai mắt ngân ngấn nước, trong bầu không khí quyến rũ này, không khỏi khiến cổ họng người ta căng thẳng.

Đôi môi mỏng của Vương Hạc Đệ mím chặt, quay mặt đi.

Thương Tử Thần trong mật thất tìm mấy lần không thấy ai, cũng không biết làm sao đi ra, chỉ có thể đập tường nói: "Này, có ai tiến vào không?"
Nơi mà anh ta gõ chính là nơi hai người đang trốn, bức tường rung lên, tình cờ là nơi lưng của Ngu Thư Hân đang dựa vào.

Âm thanh "ầm ầm" cộng với cảm giác động đất rõ ràng khiến cô choáng váng đầu óc.

Cô hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

Tuy nhiên, biểu hiện nhỏ này đã bị Vương Hạc Đệ chú ý.

Anh một tay ôm lấy eo của Ngu Thư Hân, lại đem cô hướng về trước mặt, tay còn lại giữ sau đầu của cô, năm ngón tay xuyên qua tóc của cô, rất cố gắng làm cho cô dựa vào vai mình.

Lúc này, những người đứng bên ngoài dường như đã nghe thấy giọng nói của Thương Tử Thần.

Cơ quan lại một lần nữa chuyển động.

Sau đó, không gian nơi Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ cũng được khởi động lại.

Hình như đang chuyển động?

Một lúc sau, cơ quan dừng lại, bức tường mà Vương Hạc Đệ đang dựa vào đột nhiên mở ra.
Theo quán tính, cả người bất ngờ ngã về phía sau. Nhưng anh ta không nói lời nào, trái lại khép tay ôm lấy Ngu Thư Hân, bảo vệ đầu cô.

"Ầm."

Không có cảm giác đau đớn như dự đoán.

Vì cả hai cùng ngã trên một chiếc giường.

Bên kia, giọng nói khó hiểu của Tiêu Nhiên truyền đến: "Tại sao lại chỉ có cậu? Hai người bọn họ không trong đó à? Hơn nữa chúng ta làm thế nào để ra ngoài?"

Bây giờ chỉ còn lại Hứa Trữ Âm và Trịnh Thiên Ý ở hành lang.

Hơn nữa theo dự đoán, hai người bọn họ còn có khả năng vào bên trong mật thất.

Không ai đoán được, kỳ thật Vương Hạc Đệ cùng Ngu Thư Hân đang ở phòng ngay bên cạnh họ.

Ngu Thư Hân phân tích tình huống: "Anh đã bắt được bốn người, vừa vặn là hai đôi. Cho nên chúng ta muốn thắng cũng không được, kết quả duy nhất là hòa."

Hai người bọn họ tạm thời sẽ không đề cập đến chuyện này.
Quá dễ để tìm thấy hai quỷ nhát gan trong phòng khách.

Bên kia, Hứa Trữ Âm hét lên: "Bên trong không có người sao? Chúng tôi có nên vào không?"

Tiêu Nhiên cao giọng trả lời: "Không có ai, nhưng có một căn phòng bí mật bên dưới dẫn lên tầng 2. Có thể có một cơ quan trong căn phòng bí mật, và bọn họ thoát từ nơi này. Vào đi, chúng ta cùng nhau tìm."

Như nghĩ tới điều gì, Vương Hạc Đệ cụp mắt, hạ thấp giọng nói: "Cũng không khó, em nghĩ xem, nếu như bọn họ đều bị nhốt trong mật thất thì sao?"

Ngu Thư Hân dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Căn phòng bí mật này được bố trí rất thông minh, và mỗi lần kích hoạt sẽ cho ra một kết quả khác nhau.

Mấu chốt là liệu Tiêu Nhiên và những người khác có thể phát hiện ra căn phòng bí mật này có tác động dây chuyền, vị trí của cánh cửa ngầm mỗi lần quay đều khác nhau, hơn nữa họ có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của cụm từ "ở lại" trên gương hay không.
Nếu như bọn họ không phát hiện những cơ quan này, thì khi hai người còn lại cũng bước vào căn phòng bí mật này, họ sẽ không bao giờ thoát ra được.

Bởi vì không có ai sẽ kích hoạt cơ quan trong hành lang nữa.

Ngu Thư Hân gật đầu: "Vậy chúng ta phải đảm bảo khi Hứa Trữ Âm tiến vào, bọn họ không có tìm thấy cơ quan trong mật thất này, cũng không phải ở trong không gian nhỏ bé kia."

Vương Hạc Đệ cười cười: "Này thì dễ."

Lúc này Hứa Trữ Âm ở ngoài hành lang đã bấm nút trên khung.

Vương Hạc Đệ đứng dậy, tìm bức tường ngăn cách với mật thất, liền giơ tay chậm rãi gõ.

Quả nhiên hai người ở đằng kia bỗng nhiên cao hứng: "Đến nghe thử, trên tường có tiếng động, chắc là tổ chương trình nhắc nhở!"

Cứ thế, bọn họ vội vàng nghe ngóng hai người Vương Hạc Đệ gõ tường, hoàn hảo bỏ lỡ cơ hội thoát ra.
Khi Trịnh Thiên Ý, người cuối cùng ở bên ngoài tiến vào, việc trốn thoát khỏi căn phòng đã được xác định hoà.

Vương Hạc Đệ chuyển ghế, ngồi bên cạnh, giơ tay tiếp tục gõ một cách tùy tiện.

Một lát sau, thậm chí đếm nhịp, âm thanh nghe có vẻ theo tiết tấu.

Bốn người ở đầu dây bên kia rất nhạyc ảm: "Nghe này! Bức tường này gõ rất nhịp nhàng, hẳn là có manh mối, hãy nhớ kỹ anh ta gõ mỗi lần bao nhiêu lần."

Bọn họ chăm chú đếm hồi lâu, rồi tự hào và hào hứng đưa ra con số: "2020717! Đây là ý gì!"

Một nhóm người miệt mài suy nghĩ, vắt óc mà không nghĩ ra lý do.

Và tại thời điểm này, Vương Hạc Đệ tăng âm lượng, và lười biếng nói: "Ngày trò chơi mới của tôi phát hành, cảm ơn các vị thay tôi tuyên truyền. Nhân tiện, tôi nhìn thấy trong căn phòng bí mật có lego, nếu các vị nhàn rỗi, có thể tạo một chương trình thiếu nhi nửa tiếng. "
Có một khoảnh khắc im lặng ở phía bên kia của bức tường.

Sau đó, tiếng gầm đau đớn của Thương Tử Thần vang lên: "Vương Hạc Đệ!"

Ngu Thư Hân: "..."

Thật khiến người ta tức giận mà.

【Tôi choáng rồi, hồ lô cứu gia gia? Tự đưa chính mình vào mật thất?】

【Mặc kệ chơi trò gì, vợ chồng Đệ Hân đều có thể đưa bọn họ thành nhân vật phản diện xuất sắc.】

【Tôi thậm chí còn đau lòng cho những người đi bắt, họ bây giờ yếu ớt như những đứa trẻ.】

【Hahaha Vương Hạc Đệ bắt tất cả những người sống sót và biến mọi người thành phe thợ săn, kết quả cuối cùng anh ta lại bị vợ phản bội và tự tay nhốt tất cả những người đã bị mình bắt, đúng là ác độc mà.】

Tổ đạo diễn ngồi trong phòng quan sát đều choáng váng.

Không ai nghĩ tới chơi trốn tìm, kẻ bắt người lại đem toàn bộ nhốt vào mật thất.
Nhưng tiết mục còn hơn nửa tiếng nữa mới kết thúc.

Sau khi trêu chọc nhóm người trong căn phòng bí mật một lúc lâu, Vương Hạc Đệ cảm thấy điều đó thật nhàm chán.

Anh chống cằm suy nghĩ một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, khóe môi cong lên, nhìn về phía Ngu Thư Hân, đầy ẩn ý hỏi: "Em chán không?"

Ngu Thư Hân: "... Anh lại muốn làm gì?"

Vương Hạc Đệ cúi người, thấp giọng nói: "Có muốn đi trêu chọc hai đồng đội ở phòng khách không?"

Thật không phải người mà.

Thế nhưng, Ngu Thư Hân ngay thẳng đã vui vẻ đồng ý yêu cầu này.

Năm phút sau.

Thịnh Hướng Tình và Trần Tử Kiện đang trốn dưới bàn cà phê, rùng mình và tự hỏi tại sao không có ai đến bắt họ, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân.

Sau lưng rét run, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai bóng đen đang tiến về phía mình.
Hơn nữa còn phối hợp khiến người ta phát sợ.

"A a a a a a a —— "

Hai đứa nghẹn ngào quay đầu chạy trối chết.

【Hahahaha quá thảm, Tình Kiện thảm quá đi.】

【Tôi lại thích hai nhân vật phản diện? ?】

【Bắt người, bắt nạt người, lại còn làm ma để dọa mọi người. Hãy đếm những hành động xấu xa mà vợ chồng Đệ Hân đã làm kể từ khi chương trình phát sóng nào.】

Cuối cùng, sau nửa tiếng gian nan vất vả, nhân viên của tổ chương trình đã thả toàn bộ người ra khỏi mật thất.

Ngoại trừ Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ, những người khác đều giống như quả cà tím bị đập, xụi lơ trên ghế sô pha, toàn thân trên người viết hai chữ uể oải.

Khóe mắt Thịnh Hướng Tình ngấn lệ, nghẹn ngào nói: "Đáng ghét quá, chúng ta rõ ràng là đồng đội mà!"

Đạo diễn đau lòng nhìn nhóm bốn người vừa đi ra khỏi mật thất bên cạnh, ân cần hỏi: "Tôi có thể hỏi các vị cảm thấy trải nghiệm như nào không?"
Thương Tử Thần nhẹ nhàng nói: "Lego rất thú vị, cảm ơn."

Nhưng bởi vì kết quả cuối cùng hòa, tổ đạo diễn đã có ý tưởng mới: "Sau khi thảo luận, vì hòa, chúng tôi đã thay đổi để khách mời bình chọn hai người nhận nhiệm vụ trừng phạt của chúng tôi."

"..."

Ngu Thư Hân cảm thấy có gì đó không ổn.

Đúng như dự đoán, phiếu bầu thống nhất đến mức kỳ lạ.

Tất cả các khách mời đều nhất trí cho Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ chấp nhận hình phạt.

Ngu Thư Hân không còn lời nào để nói.

Này hơi quá đấy.