GeminiFourth | Cậu chủ, đã tìm thấy em

Chương 2

Sau khi em ngất thì hắn đã rất hoảng gấp rút lớn tiếng bảo gọi bác sĩ.

"Ra sao rồi hả ??"

"Cậu chủ bình tĩnh ạ. Hiện cậu ấy không sao chỉ là do sốc đến ngất xỉu thôi. Khi nào cậu ấy tỉnh lại thì cho cậu ấy ăn thật nhiều, có lẽ...cậu ấy bị thiếu chất rất trầm trọng"

"Tiễn khách"

Hắn thẳng thừng chẳng lời cảm ơn nào đi vào trong phòng đóng sầm cửa. Quản gia tiễn bác sĩ ra về rồi vào trong làm những món ngon theo lời của bác sĩ dặn.

Hắn bên trong ngồi xuống giường vuốt ve khuôn mặt em.

"Mau tỉnh lại. Có nghe không ?"

Cốc cốc.

"Thưa cậu chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ"

"Được"

Hôn trán em rồi quay lưng ra khỏi phòng.

Tầm 2 tiếng sau thì em đã tỉnh. Còn hơi mơ màng từ từ ngồi dậy. Giờ nhìn kĩ mới thấy căn phòng này đúng thật là rất đẹp và rất sang.

"Tỉnh rồi sao ?"

May quá, trong lúc hắn đang làm việc bên thư phòng thì nhớ ra để quên tài liệu trong ngăn kéo bên phòng.

"Đói chưa ?"

"..."

"Ngồi đó một chút, tôi bảo quản gia đem đồ ăn cho em"

Không đợi em trả lời thì hắn đã đi. Em sợ hãi đến phát khóc một lần nữa. Em đã bị bán rồi sao ? Thậm tệ thật..

Khi vào lại phòng nhìn thấy em úp mặt vào hai đầu gối mà run người lên từng nấc.

"Đừng khóc mà.."

"Tôi...tôi phải làm gì cho anh ?"

Nãy giờ em đã suy nghĩ rất nhiều. Những tên nhà giàu như hắn mua em về chắc cũng chỉ muốn chơi trên cơ thể em thôi.

Em đã bị ép làm trong quán bar vì chỉ có nơi đó mới có đủ tiền trả nợ cho ông ta. Và tất nhiên, em đã thấy những cảnh tượng đó và thậm chí xém một xíu nữa thôi là mất đi rồi.

Em sợ lắm ! Em cũng chỉ là một cậu trai vừa tròn...18 !

"Tôi chưa rõ nhưng tất nhiên em là của riêng tôi vì thế không được để ai đυ.ng chạm nếu không..sẽ không biết chuyện gì xảy ra"

Hắn nhàn nhạt thốt ra từng chữ, còn em chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

Cốc cốc.

"Đồ ăn đến rồi thưa cậu chủ"

Hắn mở cửa cho quản gia mang khây đồ ăn vào trong. Đồ ăn vừa được nấu nên rất thơm còn toàn là đồ ăn ngon nữa.

"Lại đây"

Hắn ngồi xuống bên sofa vỗ vỗ chỗ kế bên mình tỏ ý gọi em sang. Em lưỡng lự nhưng rồi cũng bước chân xuống giường đi qua.

"Ăn đi"

Nói xong hắn xoa đầu em rồi ra ngoài. Em nhìn theo chỉ biết im lặng mà khóc thầm trong lòng.

Rồi cuộc đời nhỏ này sẽ đi đâu về đâu ? Sẽ tồn tại trong hạnh phúc hay là sự bất hạnh ngút ngàn đây ?

Thôi, cứ ăn trước đã rồi mình tính tiếp.

"Ưm~ Ngon thật a~"

Giọng em ngọt ngọt vang lên cảm thán về món ăn của người giàu có. Đúng là đồ thượng hạng sẽ khác mì gói..

Hắn bên thư phòng xem camera mà nở nụ cười. Tay với lấy chiếc điện thoại rồi nhấn một dãy số.

"Vâng thưa ngài Nora"

"15 phút có thông tin của người"

Cụp máy rồi gửi một tin nhắn cho người kia.

Vứt điện thoại sang một bên rồi bắt đầu làm nốt công việc.

Đến tối hắn mới đóng cửa và quay trở về phòng.

Cạch.

Vào phòng chẳng thấy em đâu. Hoảng hốt định chạy đi tìm thì bỗng thấy thân ảnh nhỏ đang ngồi trên xích đu ngoài ban công nên thở phào một hơi.

Làm người ta lo muốn chết à !

Hắn từ từ mở cửa bước ra khi đã ngắm đủ sự mỹ miều này gần 10 phút.

Nghe thấy tiếng mở cửa em quay lại thấy hắn, lập tức đứng phắc dậy, tay vò vạt áo cuối đầu lắp bắp nói.
"T-tôi xin lỗi...chỉ-chỉ là muốn hóng gió một chút.."

"Đã tắm chưa ?"

Em sững người nhìn hắn, nhanh gấp rút trả lời.

"Chưa...tôi không có đồ"

"Vào đây !"

Buông cho hai chữ rồi quay vào, đi lại tủ quần áo lấy ra một bộ pijama, và tất nhiên là size của em !

"Còn không mau vào ?"

Em vẫn còn đứng đó thì nghe tiếng hắn thúc giục chân bước nhanh đến nổi vấp vào chân kia.

Hắn nhanh tay đỡ lấy em và em ngã vào lòng hắn.

"Đi đứng cho cẩn thận !"

"Tôi-tôi xin lỗi !! Anh có sao không ?"

"Tôi đã bị sao ? Em mới là người té đấy"

Hắn thở dài bất lực trước kẻ con ngốc này.

"Đây là quần áo. Vào tắm trước đi"

Em cầm lấy áo rồi vào tắm. Hắn quay đi xuống lầu.

"Quản gia"

"Dạ cậu chủ gọi tôi"

"Pha một ly sữa ấm"

"Dạ vâng"
20 phút sau thì em cũng xong. Ra ngoài thì thấy hắn đang ngồi trên giường và xem cái gì đó trong một chiếc apat màn hình phẳng.

Thấy em ra thì cũng đóng chiếc apat, đi lại kéo tay em ngồi xuống giường rồi quay sang bên tủ lấy máy sấy.

Em ngạc nhiên nhìn hắn. Quái gì vậy ?

"Tôi...tự làm được. Không cần"

"Ngồi im !"

Chưa kịp nói hết câu thì hắn đã chen vào phản bác. Em ngồi cứng ngắc cho hắn sấy tóc.

Thật sự cảm giác nó...sảng khoái lắm ! Em cũng không tin được hắn lại như thế với em, hắn đang xoa rất nhẹ từng lọn tóc ướt của em. Em cũng không biết mình có phải là đang mơ hay không nữa..

"Thả lỏng một chút, tôi không có làm gì em đâu mà sợ đến vậy"

"Hừm...tôi hỏi anh...một chút được không ?"

"Chuyện gì ?"

"S-sao anh lại...tốt với tôi vậy ?"
"Rồi sao nữa ?"

Hắn hiểu tâm tình của người khác đến vậy sao ? Biết em vẫn muốn hỏi rất nhiều thứ khác.

"Chẳng phải anh mua tôi về để làm nô ɭệ như những tên nhà giàu ngoài kia hả ?"

"Xong rồi. Đây là sữa, uống đi rồi ngủ. Trễ rồi !"

Hắn không trả lời dúi ly sữa vào tay em.

"Không có độc hay dược đâu"

Em nhìn hắn rồi cũng đưa sữa lên uống cạn. Vì uống khá nhanh nên môi em bị dính chút sữa.

Trời ơi như em bé là có thiệc ááá~~

"Xem kìa"

Hắn bất giác cười trước mặt em, đưa tay lau đi vết sữa trắng mịn. Còn em, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn chăm chăm vì hắn vừa mới cười..

Nụ cười thật ngây ngô và xinh đẹp làm sao. Nó thật sự khác so với hắn lạnh lùng gấp vạn lần.

"Được rồi ngủ đi !"

"Anh...không định ngủ sao ?"

"Cất ly rồi lên sau"
Hắn là người ra sao vậy ? Hỏi một câu nhưng trả lời không chủ không vị lại còn trả lời không đúng với câu hỏi.

Hắn là có ý gì ? Em không hiểu..

Ngoan ngoãn nghe lời hắn mà chui vào chăn ấm, lúc sau cũng ngủ mất hút.

Cạch.

Đi vào thấy em đã thở đều đều, đôi mắt cũng đã nhắm nghiền thì mới yên tâm đi lại ngồi xuống và nhìn gương mặt của em.

"Tôi tìm thấy em rồi, tiểu Fourth"