| Kooktae | Tuy anh ngốc nhưng anh yêu em

Chap 7: rung động

Seoul-18:00

Ngày đầu đi làm của Jungkook rất thuận lợi. Cậu vui vẻ tung tăng trở về nhà, một phần là vì ai trong phòng cũng nhiệt tình giúp đỡ cậu, nhất là trưởng phòng Min. Còn phần còn lại chắc là sắp được gặp Taehyung.

"Taehyung àaa tôi về rồi đâyyy"

"Aa Jungkook, cậu đi làm ổn chứ?"

"Rất ổn là đằng khác, à mà tối nay anh nấu món gì thế??"

"Canh kim chi với cơm trộn"

"Quoaaa trông ngon quá đi!"

Hai thố cơm vừa được bưng ra khiến cậu trầm trồ, hết sức khen ngợi tài nấu nướng của Taehyung.

"Nhưng mà cậu phải tắm trước mới được ăn đó nha"

"Biết rùii"

Jungkook nhanh nhảu chạy đi tắm rửa sạch sẽ rồi lại nhanh chân chạy xuống lầu để thưởng thức thố cơm trộn.

"Tắm nhanh thế?"

"Chứ tôi đói bụng lắm rồi, anh mau ngồi xuống ăn chung với tôi đi"

Cả hai cùng ăn cùng trò chuyện, nhưng thực ra cũng chỉ toàn là cậu kể về ngày đi làm hôm nay của cậu.

"Nè anh biết gì không, cái quán ăn gần công ty tôi làm í, đồ ăn ở đó không phải tệ, chỉ là nó thực sự không hợp khẩu vị của tôi chút nào. Đồ ăn do anh nấu là ngon nhất"

Jungkook đưa ngón cái lên, đối với cậu chỉ có Taehyung là nấu ăn ngon thôi.

"Cậu cứ như con nít ấy, cứ thấy đồ ăn là mắt sáng lên, đã vậy miệng còn dính tèm nhem nữa kìa"

"Dính...dính ở đâu thế??"

"Để tôi lau cho"

Taehyung lấy khăn giấy chòm đến lau miệng cho cậu. Thực sự lúc này khoảng cách của hai người rất gần.

Thình thịch...thình thịch

Tim cậu gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực của mình, mặt cậu bắt đầu đỏ dần lên.

"Jungkook à, cậu bị sốt sao? Sao mặt cậu đỏ lên vậy??"

"Aa...aa không có gì đâu"

Jungkook quay lại với thố cơm của mình, nhanh chóng ăn hết rồi chạy lên phòng.

*Jungkook: cảm giác lúc nãy là sao, tại sao tim mình lại đập nhanh khi anh ấy đến gần mình chứ? Không lẽ...*

Jungkook bị cuốn vào mớ suy nghĩ của mình, cậu thấy cảm xúc thật hỗn loạn. Ôm lấy cái gối ôm bên cạnh, cậu lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, trong đầu không thể nào quên được gương mặt của anh khi lau miệng cho cậu. Ánh mắt ấy, cử chỉ ấy khiến cậu thao thức không thôi.

Seoul-11:30

"Jungkook à, có người mang cơm trưa đến cho cậu nè"

"Là ai thế ạ?"

"Cậu ta nói mình là giúp việc của cậu"

"À dạ em cảm ơn chị Yoonji"

Không hiểu sao khi nghe cụm "giúp việc của cậu" lại khiến Jungkook cảm thấy vui nữa. Vì cậu biết người đó là anh Taehyung hay là có lý do khác nữa.

Trong hộp cơm còn có một mẩu thư nhỏ.

"Hôm qua cậu nói không thích ăn ở tiệm gần công ty nên hằng ngày tôi sẽ mang cơm trưa đến cho cậu nhé.

Taehyung"

Jungkook đọc xong mẩu thư liền mỉm cười, cất gọn gàng tờ giấy ấy vào trong ví tiền, rồi quay ra ăn hộp cơm trưa do chính Taehyung làm. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu thấy anh ngốc thật, tuần sau anh chính thức nhập học rồi sao mà có thể nấu cơm trưa mang đến cho cậu nữa chứ. Mà nghĩ đến đây cậu có chút buồn buồn.

Đúng là chỉ có tay nghề nấu nướng của anh mới khiến cậu ăn không ngừng nghỉ. Hai má cứ phồng lên vì mớ thức ăn trong miệng.

Phía bên góc phòng đang có một người chụp lén khoảng khắc đáng yêu này của cậu.

"Yeon Ah à mày chụp nhiều lắm rồi đó"

"Thôi mà đừng cản tao nữa, ai biểu anh ấy dễ thương quá làm gì"

"Tao thấy mày chụp ngàn tấm như một, không sợ tốn dung lượng điện thoại à"

"Có sao đâu, hết dung lượng cái điện thoại này thì tao lấy điện thoại mới"

"Hết nói nổi với mày rồi"

Seoul-18:30

"Sao giờ này Jungkook vẫn chưa về nhỉ?"

Taehyung ở nhà buồn bã đợi cậu về nhưng chắc là cậu vẫn còn bận rộn với công việc của mình.

"Jungkook à, sao cậu chưa về nữa, tới giờ tan làm rồi đó?"

"A trưởng phòng Min, chị cứ về trước đi ạ, để em làm nốt phần này nữa rồi em về"
"Được rồi, cậu nhớ tắt đèn rồi khoá cửa cẩn thận đó nha"

"Dạ, chào trưởng phòng"

Bây giờ trong phòng chỉ còn một mình cậu làm việc. Tiếng cạch cạch của bàn phím vang lên liên tục, cậu vẫn hăng say với công việc của mình mà quên cả thời gian.

"Thôi chết rồi!"

Lướt mắt nhìn vào đồng hồ trên màn hình máy tính, cậu hốt hoảng soạn cặp khi thấy dòng 21:45. Nhanh chóng tắt đèn khoá cửa rồi chạy xuống phòng gửi xe.

"Taehyung à"

Vừa về đến nhà thì cũng đã hơn 10 giờ tối. Taehyung đang nằm ngủ gục ở trên bàn với dĩa đồ ăn và hai chén cơm, anh thực sự chờ cậu về vậy mà cậu lại làm việc quên mất thời gian.

"Taehyung, tôi xin lỗi vì đã về trễ"

Cậu dìu anh lên phòng của mình, còn bản thân thì xuống lầu hâm nóng lại thức ăn.

Seoul-07:45

"Hưʍ...tôi là đâu, đây là ai??"

Taehyung mơ màng tỉnh dậy nhìn lên trần nhà.
"Ủa đây đâu phải là trần nhà mình??"

Anh ngồi dậy, ngó qua ngó lại.

"Đây là phòng của Jungkook mà, nhưng...Jungkook đâu?"

Bước ra khỏi phòng, anh nghe thấy tiếng xèo xèo và mùi thơm thoang thoảng của món...cơm chiên kim chi.

"Jungkook..."

"Anh dậy rồi đó hả, tôi đang nấu bữa sáng nè, anh ngồi ở bàn đợi tôi đi"

Dừng lại một chút rồi cậu nói tiếp.

"Tôi xin lỗi anh chuyện tối qua, tại tôi lo làm việc quá mà về trễ, đã để anh phải đợi tôi rồi"

"Tôi cứ tưởng cậu lại gặp chuyện gì đó, tôi cũng đã thử ra ngoài tìm cậu nhưng không thấy"

"Anh không cần lo cho tôi đâu, mà mai mốt í nếu thấy tôi về trễ quá thì anh cứ ăn rồi về nhà đi, không cần phải đợi tôi như vậy đâu"

"Tôi...biết rồi"

"Nè anh ăn thử xem, tôi đã cố tình làm không cay cho anh đó"

Anh nhất muỗng lên múc một miếng cơm.
"Ưmmm ngon quá"

"Anh thích là được rồi"

*^^*

Seoul-16:00

"Taehyung àaa"

"Sao cậu về sớm thế, không phải 5 giờ rưỡi cậu mới về sao"

"Hôm nay tôi muốn về sớm, tôi có mua cái này cho anh nè"

"Là...là điện thoại sao?"

"Đúng rồi, tôi nghĩ anh nên có cho mình một chiếc điện thoại"

"Thôi tôi không dám nhận đâu, tôi đâu có biết dùng đâu, đã vậy nhìn nó...chắc là mắc lắm"

"Tôi mua cho anh mà, nó cũng không có bao nhiêu đâu, anh cứ nhận nó đi nha, tôi sẽ chỉ anh cách sử dụng"

"Thôi được rồi..."

Taehyung nhận lấy chiếc điện thoại Galaxy mới của nhà Samsung mà trong đầu đặt ra nhiều câu hỏi. Cả hai người ngồi xuống ghế sofa mà bắt đầu buổi học cách dùng điện thoại.

"Anh bấm cái nút này để mở lên, sau đó vuốt một đường để nó vào màn hình chính"

"Như vầy hả??"

"Đúng rồi, Taehyung giỏi quá"
Lời khen của cậu khiến anh cảm thấy vui sướиɠ trong lòng, tiếp tục lớp học thú vị này.

"Nè Taehyung, anh nhấn thử vào cái hình này đi"

"Òo. Aaa tiếng gì vậy?"

"Là tiếng điện thoại tôi kêu đó, mỗi khi anh bấm vào cái hình đó tức là anh gọi cho tôi, muốn bât máy chỉ cần bấm vào cái nút màu xanh này là cho dù ở xa đến cỡ nào cũng có thể nghe được giọng nói của nhau đó"

"Quoaaa kì diệu thiệt đó"

Taehyung đột nhiên chạy vào nhà bếp.

"Anh đi đâu vậy??"

Reng...reng...

"Haizz, đúng thật là"

"Chào cậu Jungkook" - giọng nói tinh nghịch của anh phát ra bên phía bên kia điện thoại.

"Anh đang làm gì vậy hả Taehyung?"

"Tôi chỉ đang thử nghiệm thôi, giọng cậu trong điện thoại lạ thật đấy. Hihi"

*Jungkook: anh ấy đúng là ngốc mà*

Cậu mỉm cười với sự đáng yêu của anh. Sự ngây thơ ấy giống như một đứa trẻ thích khám phá mọi thứ xung quanh, hay tò mò với mấy điều kì lạ.
Bé TaeTae cuti của anh Kookie cute