•MEANIE• YÊU GHÉT

school #8

Tiếng nước trong nhà tắm chảy róc rách. Wonwoo ngẩn ngơ ngồi trên sofa, mắt thì dán vào TV nhưng tâm hồn thì đang bay trên mây.

Điều gì lại khiến Wonwoo bị đơ tạm thời như vậy?

30p trước.

- Cậu muốn ở nhà tôi một đêm... kh...

- Có!

- Vậy thì đi nhanh lên.

Wonwoo cứ thế đi mà không chờ Mingyu. Nhưng hơi lạ thì phải, sao không nghe thấy tiếng Mingyu vậy? Mọi lần cậu nói nhiều lắm mà, thấy hơi lạ nên Wonwoo liền quay người lại xem cậu đi theo chưa nhưng hình như quyết định này của anh hơi sai lầm thì phải.

Anh quay lại thì thấy con người cao hơn anh một cái đầu kia đang đứng đối diện với cự li rất gần, gần đến nỗi anh cảm nhận được hơi thở của cậu luôn rồi, anh bất giác lùi lại.

- Này cậu ghét tôi lắm à?

- Đi nhanh lên, bớt nói mấy cái thứ linh tinh.

- Nghĩa là cậu ghét tôi đúng chứ? Chán ghét đến không muốn trả lời câu hỏi của tôi chứ gì?

Cảnh tưởng gì đang xuất hiện trước mặt anh thế này.

Mingyu đang khóc?!

Lần này anh thật sự hoảng loạn lắm rồi, giờ anh phải làm gì đây? An ủi ư? Nhưng mà anh có biết an ủi đâu.

- Cậu sao vậy Mingyu? Đừng... đừng khóc nữa coi.

- .....

- Cậu có nín không thì bảo?

Hình như anh vừa làm sai cái gì hả? Sao Mingyu khóc to hơn thế kia?

Wonwoo nhẹ giọng xuống.

- Nín đi, cậu muốn gì cũng được.

- Này là do cậu nói đó nhé.

Wonwoo chưa kịp phản ứng thì Mingyu đã nhanh tay giữ đằng sau gáy anh, kéo anh vào một nụ hôn. Wonwoo đơ như bị đóng băng, tay cũng không giữ nổi chiếc ô đang rơi xuống đất.

Lúc nụ hôn kết thúc cũng là lúc đạt đến giới hạn của Wonwoo, chỉ cần thêm một lúc nữa thôi là có thể anh sẽ chết vì tắc thở mất.

Nhưng cái làm anh bất ngờ là thái độ của Mingyu. Ngay sau khi rời khỏi đôi môi mềm mại của Wonwoo thì mặt Mingyu liền biến sắc, cậu như trở thành con người khác.

- T...tôi xin lỗi, cậu có sao không?

- Người cậu ướt hết rồi này, sẽ bị cảm lạnh mất.

Thật sự tên này có bị đa nhân cách không vậy?

Wonwoo không nói gì liền nhặt chiếc ô đang nằm yên vị ở dưới đất rồi quay người đi.

Thấy Wonwoo không trả lời, mặt Mingyu xị xuống chỉ biết lẽo đẽo đi sau Wonwoo.

Sau khi mở cửa vào nhà thì Wonwoo mới vô hồn cất tiếng nói:

- Phòng tắm bên kia, quần áo và khăn tắm thì tôi sẽ lấy rồi để bên ngoài cửa cho cậu.

- Thế còn cậu? Người cậu cũng ướt hết rồi mà.

- Tôi tự lo được.

Quay lại hiện thực.

- Này Wonwoo tôi tắm xong rồi, nhưng mà cái áo này hơi kì thì phải, sao lại có hình con mèo.

- Đừng có mà đòi hỏi, đấy là chiếc áo to nhất ở nhà tôi rồi, thích kêu ca thì khỏi mặc.

- Thôi mặc tạm cũng được vậy...

Mingyu bước ra với một chiếc áo sweater màu trắng có một hình bé mèo đáng yêu ngay giữa, Wonwoo muốn lăn ra cười lắm nhưng mà nhớ ra mình đang ghét tên này nên anh cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn rồi chạy thẳng vào nhà tắm.

Hình như Mingyu lại bắt đầu hối hận sau nụ hôn kia rồi. Thấy tình hình không ổn nên chắc cậu phải tạ lỗi thôi. Cậu đi vào bếp, mở hết từng ngăn tủ bếp và cả tủ lạnh ra nhưng mà sao mà trống trơn vậy, chỉ thấy toàn mì gói.

Cậu tự lẩm bẩm một mình rằng: ăn thế này hỏi sao gầy như thế, thôi thì có gì ăn tạm nấy vậy.

Kim Mingyu lấy 4 gói mỳ và mấy quả trứng còn lại trong tủ lạnh ra, bắt đầu nấu mỳ bằng cách độc quyền của cậu.
Wonwoo tắm rửa xong xuôi, bước ra ngoài thì anh ngửi thấy một mùi hương rất ngon. Anh đi vào căn bếp nhỏ thì thấy Mingyu đang hùng hục nấu mỳ. Cậu tập trung đến nỗi còn không biết anh đang đứng nhìn mình.

Khi cậu nấu xong, định bê ra chỗ bàn ăn thì cậu mới để ý rằng Wonwoo đang đứng ở đây.

- Ơ cậu ra từ khi nào đấy? Tôi nấu mì cho cậu nè, chúng ta cùng ăn nhé.

Mingyu đặt nồi mì lên bàn rồi chạy lại vào bếp để lấy bát và đũa.

Wonwoo ngồi vào bàn ăn, mùi hương toả ra thơm phức khiến anh chẳng thể cưỡng lại nổi. Mingyu đưa bát và đũa cho anh.

- Ăn thử đi.

Mingyu mong chờ nhìn ăn anh miếng đầu tiên. Thật sự khi ăn ngon Wonwoo khó mà giấu được biểu cảm nên là không cần anh nói thì hai chữ "Ngon quá" hiện ngay trên khuôn mặt anh rồi. Thấy Wonwoo có vẻ rất thích, Mingyu cười thầm rồi mới bắt đầu ăn.
Sau một hồi thì hai người ăn xong.

- Để tôi rửa bát, lúc nãy cậu nấu rồi.

- Không, tôi rửa được, cậu ngồi nghỉ đi.

Hai người cứ giựt qua giựt lại nhưng vì sự kiên quyết và cứng đầu của Mingyu thì anh lại để cậu rửa bát.

- Wonwoo, tối nay tôi ngủ ở đâu?

- Sofa.

- Nhưng bên ngoài phòng khách lạnh lắm, còn không có máy sưởi ở đây nữa.

- .....

Wonwoo không trả lời, cậu cũng chỉ biết buồn bã rửa nốt đống bát.

- Rửa xong rồi đấy à? Muốn đi ngủ chưa?

- Rồi, tôi cũng thấy hơi mệt rồi.

Anh đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ.

Mingyu đau lòng nghĩ rằng: hình như cậu thật sự phải ngủ bên ngoài sofa rồi.

Wonwoo trong phòng nói vọng ra.

- Vào đây, không tôi cho cậu ngủ ngoài đấy luôn bây giờ.

Nghe xong Mingyu như chú cún con, chạy thẳng vào phòng ngủ của Wonwoo nhưng vào trong phòng cảnh tượng khiến cậu mừng hụt thêm lần nữa.
- Nằm dưới dất nhé, tôi dải chăn gối ra cho cậu rồi.

Thôi cũng được, thà nằm như này còn hơn ra sofa lạnh lẽo kia năm- cậu tự an ủi bản thân.

- Wonwoo cậu để máy sưởi bao nhiêu độ đấy?

- 38 độ.

Thật sự Mingyu bất lực trước Wonwoo lắm rồi, để 38 độ thì không phải quá nóng rồi hả? nhưng mà nếu Wonwoo muốn thì cậu sẽ không nói gì cả. Sau này cậu và anh mà về ở chung thì Mingyu phải mua đệm điều hoà để trống lại cái máy sưởi 38 độ của Wonu mới được.

- Cậu còn thức không Wonwoo?

Không nghe thấy bất kì phản hồi nào nên chắc con mèo này ngủ rồi.

- Ngủ ngon.